Chương 208
Cô ấy biết, muốn Tần Thiên nợ mình một ân tình quả thực rất khó.
“Đúng rồi, cô rất thân thiết với ông chủ của trung tâm thương mại Ức Đạt có đúng không?”
“Làm phiền cô nhắn gửi một câu, tôi muốn khiếu nại một quản lý tên là Quách Thần, cảm ơn.”
Sau khi nói xong, Tần Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
Nhân viên phục vụ, Quách Thần, và mấy nhân viên bảo vệ kia sau khi nghe Tần Thiên nói xong, thì đều nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc.
“Tôi nói này, đầu óc của anh bị lừa đá có phải không?” –
“Tôi cũng lười nói chuyện với anh, đưa anh ta đi!” Quách Thần cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
Bảo vệ cười lạnh muốn tới bắt Tần Thiên.
“Alo, Giang tổng!”
“Cái gì?”
“Được được được, tôi làm ngay đây!” Quản lý quầy nhận điện thoại xong liền nhìn về phía Tần Thiên, ánh mắt lập tức thay đổi.
“Anh Tần, thứ lỗi cho chúng tôi đã mạo phạm.”
“Giang tổng của chúng tôi đã đích thân dặn dò, viên kim cương hình trái tim này bây giờ là của anh, còn về phần bao nhiêu tiền, anh đưa bao nhiêu cũng được.”
Tần Thiên lấy ra một tấm thẻ hắc long màu đen, tùy ý nói: “Quẹt 60 triệu.”
Thẻ Hắc Long!
Nhìn thấy tấm thẻ này, Quách Thần vốn định nói gì đó, suýt chút nữa ngã xuống.
Với anh ta, đây là một loại chỉ tồn tại trong truyền thuyết, người ta nói rằng trên thế giới không có quá mười có thể nắm giữ nó.
Hóa ra trên đời này thật sự có Thẻ Hắc Long!
60 triệu, quẹt trong tích tắc!
“Cái đó, Tần tiên sinh…”
Quách Thần nhận thức được gì đó, muốn cứu vãn. Nhưng, đã muộn.
Xa xa, một người trung niên mập mạp đang gầm gừ lao đến.
“Quách Thần, đồ chó không có mắt này, rốt cuộc cậu con mẹ nó đã đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn nào!”
“Đích thân lão tổng gọi điện tới hỏi, nói rằng nếu không thể khiến cho quý nhân hài lòng thì sẽ đuổi cả ông đây đấy!”
“Cậu nói rõ ràng cho ông!”
“Mã tổng!” Nhìn thấy người đến lại là lãnh đạo trực tiếp của mình, chân Quách Thần mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.
Bây giờ, anh ta rốt cuộc đã hiểu, Tần Thiên là nhân vật tai to mặt lớn mà anh ta không thể đắc tội.
“Tần tiên sinh, tôi sai rồi!”
“Tôi mắt chó nhìn thấp, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, xin ngài thứ lỗi!”
“Khó khăn lắm tôi mới có được công việc này, xin đừng sa thải tôi!”
Giọng nói nghẹn ngào, lần này hai chân mềm nhũn, thật sự quỳ xuống.
“Đúng rồi, cô rất thân thiết với ông chủ của trung tâm thương mại Ức Đạt có đúng không?”
“Làm phiền cô nhắn gửi một câu, tôi muốn khiếu nại một quản lý tên là Quách Thần, cảm ơn.”
Sau khi nói xong, Tần Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
Nhân viên phục vụ, Quách Thần, và mấy nhân viên bảo vệ kia sau khi nghe Tần Thiên nói xong, thì đều nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc.
“Tôi nói này, đầu óc của anh bị lừa đá có phải không?” –
“Tôi cũng lười nói chuyện với anh, đưa anh ta đi!” Quách Thần cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
Bảo vệ cười lạnh muốn tới bắt Tần Thiên.
“Alo, Giang tổng!”
“Cái gì?”
“Được được được, tôi làm ngay đây!” Quản lý quầy nhận điện thoại xong liền nhìn về phía Tần Thiên, ánh mắt lập tức thay đổi.
“Anh Tần, thứ lỗi cho chúng tôi đã mạo phạm.”
“Giang tổng của chúng tôi đã đích thân dặn dò, viên kim cương hình trái tim này bây giờ là của anh, còn về phần bao nhiêu tiền, anh đưa bao nhiêu cũng được.”
Tần Thiên lấy ra một tấm thẻ hắc long màu đen, tùy ý nói: “Quẹt 60 triệu.”
Thẻ Hắc Long!
Nhìn thấy tấm thẻ này, Quách Thần vốn định nói gì đó, suýt chút nữa ngã xuống.
Với anh ta, đây là một loại chỉ tồn tại trong truyền thuyết, người ta nói rằng trên thế giới không có quá mười có thể nắm giữ nó.
Hóa ra trên đời này thật sự có Thẻ Hắc Long!
60 triệu, quẹt trong tích tắc!
“Cái đó, Tần tiên sinh…”
Quách Thần nhận thức được gì đó, muốn cứu vãn. Nhưng, đã muộn.
Xa xa, một người trung niên mập mạp đang gầm gừ lao đến.
“Quách Thần, đồ chó không có mắt này, rốt cuộc cậu con mẹ nó đã đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn nào!”
“Đích thân lão tổng gọi điện tới hỏi, nói rằng nếu không thể khiến cho quý nhân hài lòng thì sẽ đuổi cả ông đây đấy!”
“Cậu nói rõ ràng cho ông!”
“Mã tổng!” Nhìn thấy người đến lại là lãnh đạo trực tiếp của mình, chân Quách Thần mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.
Bây giờ, anh ta rốt cuộc đã hiểu, Tần Thiên là nhân vật tai to mặt lớn mà anh ta không thể đắc tội.
“Tần tiên sinh, tôi sai rồi!”
“Tôi mắt chó nhìn thấp, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, xin ngài thứ lỗi!”
“Khó khăn lắm tôi mới có được công việc này, xin đừng sa thải tôi!”
Giọng nói nghẹn ngào, lần này hai chân mềm nhũn, thật sự quỳ xuống.