Chương 212
Dương Sâm ân hận: “Tại người làm anh trai bất tài như anh, không sớm phát hiện ra vấn đề, sớm cứu hai mẹ con em ra khỏi hố lửa.”
“Bây giờ anh đã biết thì có liều cái mạng này, anh cũng phải để cho tên họ Tần đó biết khó mà lui!”
“Ba, bà nội, không cần mọi người lo lắng. Cứ giao cho con!”
Dương Lâm kéo Đồng Xuyên xông vào, phấn khích nói: “Có Đồng Xuyên ở đây, họ Tần kia sẽ không thể dậy sóng.”
“Nói thật với mọi người, vừa rồi ở bến sông, anh ta đã bị Đồng Xuyên dọa sợ bỏ chạy rồi. Ha ha ha ha.”
“Hóa ra là Đồng thiếu hiệp.” Dương Đức Quang gật đầu khen ngợi, nói: “Nghe nói họ Tần là một tên vô lại, chúng ta là người có học, lười phải làm quen với cậu ta.”
“Lát nữa nếu cậu ta không biết điều, vậy thì hôm nay nhờ cả vào Đồng thiếu hiệp.”
“Ông cụ, ngài yên tâm!”
“Có tôi ở đây, họ Tần nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ!” Đồng Xuyên vỗ ngực bảo đảm.
Hôm nay anh ta lộ mặt, thật là hăng hái.
“Dương Lâm, Tô tiểu thư sắp đến rồi. Cậu mau đi theo tôi ra sân sau luyện võ thêm chút nữa.”
Vẻ mặt anh ta kích động, kéo Dương Lâm chạy ra sân sau. Trên khuôn mặt đơn thuần tràn đầy sự phấn khích về việc sẽ kết hôn với người đẹp.
“Trời ơi, không phải như mọi người nghĩ đâu!”
“Sao lại rối tung lên cả vậy!”
Dương Ngọc Lan dậm chân nói: “Bây giờ con chỉ có thể nói với mọi người rằng, mặc dù lúc Tô Tô và Tần Thiên vừa quen biết có chút hiểu lầm và mâu thuẫn.”
“Nhưng mà bây giờ, bây giờ tình cảm của bọn nó rất tốt.”
“Mọi người nghe con nói!”
Nhưng, cho dù bà có nói thế nào thì người nhà vẫn không tin.
Họ kiên quyết cho rằng, nhất định là Dương Ngọc Lan đã bị tên vô lại Tần Thiên này hãm hại quá sâu, đến nỗi bây giờ cũng không dám tố giác.
Lúc đang xoắn xuýt, bên ngoài vang lên một giọng nói như chim sơn ca.
“Ông ngoại bà ngoại, cậu mợ, cháu đến rồi!”
“Là Tô Tô!”
“Chao ôi, cháu ngoại tôi đến rồi!”
“Mau đi đón!”
“Đứa cháu yêu quý của mợ, mợ nhớ cháu muốn chết!”
Cả nhà, ông cụ bà cụ, Dương Sâm Lý Phân, nghe thấy giọng nói này lập tức ném hết những chuyện không vui lên chín tầng mây.
Tất cả họ đều kích động ra đón.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Ngọc Lan xúc động chạm vào khóe mắt.
Chân trời góc biển, người thân thân thiết nhất. Bây giờ xem như bà đã cảm nhận được.
Nhìn thấy Tô Tô khuôn mặt rạng rỡ, cả gia đình giống như phượng hoàng lửa từ trên trời rơi xuống, vô cùng nồng nhiệt.
“Vị tiên sinh này là….” Bà cụ đẩy kính lão, nghi ngờ nhìn Tần Thiên.
Kể cả ông cụ Dương Đức Quang, cậu Dương Sâm, mợ Lý Phân cũng đều nghi ngờ nhìn sang.
“Bây giờ anh đã biết thì có liều cái mạng này, anh cũng phải để cho tên họ Tần đó biết khó mà lui!”
“Ba, bà nội, không cần mọi người lo lắng. Cứ giao cho con!”
Dương Lâm kéo Đồng Xuyên xông vào, phấn khích nói: “Có Đồng Xuyên ở đây, họ Tần kia sẽ không thể dậy sóng.”
“Nói thật với mọi người, vừa rồi ở bến sông, anh ta đã bị Đồng Xuyên dọa sợ bỏ chạy rồi. Ha ha ha ha.”
“Hóa ra là Đồng thiếu hiệp.” Dương Đức Quang gật đầu khen ngợi, nói: “Nghe nói họ Tần là một tên vô lại, chúng ta là người có học, lười phải làm quen với cậu ta.”
“Lát nữa nếu cậu ta không biết điều, vậy thì hôm nay nhờ cả vào Đồng thiếu hiệp.”
“Ông cụ, ngài yên tâm!”
“Có tôi ở đây, họ Tần nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ!” Đồng Xuyên vỗ ngực bảo đảm.
Hôm nay anh ta lộ mặt, thật là hăng hái.
“Dương Lâm, Tô tiểu thư sắp đến rồi. Cậu mau đi theo tôi ra sân sau luyện võ thêm chút nữa.”
Vẻ mặt anh ta kích động, kéo Dương Lâm chạy ra sân sau. Trên khuôn mặt đơn thuần tràn đầy sự phấn khích về việc sẽ kết hôn với người đẹp.
“Trời ơi, không phải như mọi người nghĩ đâu!”
“Sao lại rối tung lên cả vậy!”
Dương Ngọc Lan dậm chân nói: “Bây giờ con chỉ có thể nói với mọi người rằng, mặc dù lúc Tô Tô và Tần Thiên vừa quen biết có chút hiểu lầm và mâu thuẫn.”
“Nhưng mà bây giờ, bây giờ tình cảm của bọn nó rất tốt.”
“Mọi người nghe con nói!”
Nhưng, cho dù bà có nói thế nào thì người nhà vẫn không tin.
Họ kiên quyết cho rằng, nhất định là Dương Ngọc Lan đã bị tên vô lại Tần Thiên này hãm hại quá sâu, đến nỗi bây giờ cũng không dám tố giác.
Lúc đang xoắn xuýt, bên ngoài vang lên một giọng nói như chim sơn ca.
“Ông ngoại bà ngoại, cậu mợ, cháu đến rồi!”
“Là Tô Tô!”
“Chao ôi, cháu ngoại tôi đến rồi!”
“Mau đi đón!”
“Đứa cháu yêu quý của mợ, mợ nhớ cháu muốn chết!”
Cả nhà, ông cụ bà cụ, Dương Sâm Lý Phân, nghe thấy giọng nói này lập tức ném hết những chuyện không vui lên chín tầng mây.
Tất cả họ đều kích động ra đón.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Ngọc Lan xúc động chạm vào khóe mắt.
Chân trời góc biển, người thân thân thiết nhất. Bây giờ xem như bà đã cảm nhận được.
Nhìn thấy Tô Tô khuôn mặt rạng rỡ, cả gia đình giống như phượng hoàng lửa từ trên trời rơi xuống, vô cùng nồng nhiệt.
“Vị tiên sinh này là….” Bà cụ đẩy kính lão, nghi ngờ nhìn Tần Thiên.
Kể cả ông cụ Dương Đức Quang, cậu Dương Sâm, mợ Lý Phân cũng đều nghi ngờ nhìn sang.