Chương 215
“Vả lại tôi nói với bà, Thần Thần nhà chúng tôi chỉ làm quản lý ở Ức Đạt tạm thời thôi.”
“Vì để rèn luyện nó, tổng bộ mới để nó làm từ cơ sở lên.”
“Không cần đến hai ba năm, sẽ điều nó đến trụ sở chính để phụ trách các dự án lớn. Dù sao thì nó cũng là sinh viên xuất sắc của Cambridge.”
“Vị trí quản lý tầm thường làm sao xứng với nó.”
Hai người phụ nữ tâng bốc nhau, nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Ông cụ Dương Đức Quang khen ngợi: “Cambridge nổi bật nhất là về các môn khoa học tự nhiên như toán học và vật lý.”
“Máy tính và tài chính cũng rất tốt.”
Quách Thần vội nói: “Chuyên ngành chính của cháu là tài chính kiêm máy tính.”
“Vào Ức Đạt, làm quản lý cửa hàng chỉ là một bước đệm. Cháu đã nói chuyện cả đêm với ông chủ, ông ấy có một kế hoạch lớn cho tương lai.”
“Đến lúc ấy, sẽ giao cho cháu làm. Thận trọng ước tính thì đó cũng là một dự án với quy mô hàng chục tỷ.”
Lý Phân kích động: “Ôi, giỏi quá!”
“Quách Thần này, dự án lớn như vậy, đến lúc ấy có thể để cho Tô Tô đến giúp cháu nhé.”
“Tô Tô của chúng tôi cũng là một cô gái tài năng có tiếng. Và bây giờ còn tự mình điều hành công ty.”
Quách Thần vội nói: “Rất hân hạnh khi được làm việc chung với Tô tiểu thư!”
Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Tô Tô.
Từ đầu đến cuối, Tô Tô không nói lời nói. Quách Thần này trông có vẻ cũng được, nhưng lại cho cô một cảm giác rất giả tạo, rất phù phiếm.
“Bà ngoại, cháu mệt rồi. Muốn về phòng nghỉ ngơi.” Cô không kiên nhẫn nói.
Bà cụ Tăng Hồng Tụ cũng luôn không nói chuyện. Nói thật, bà ấy nhìn người vô số, nhưng đã không thích Quách Thần lắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Không đủ ổn trọng.
So sánh lại, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tần Thiên lại cho bà ấy cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Vốn họ đều cho rằng, Tần Thiên chắc chắn là một tên vô lại mặt mày xấu xí cho nên lần đầu tiên nhìn thấy đã rất ngạc nhiên.
Nhưng lúc này đây, họ đều cho rằng đó là do Tần Thiên cố ý ngụy trang.
Không đợi bà cụ nói chuyện, Lý Phân vội nói: “Tô Tô à, để Quách công tử đi cùng cháu.”
“Đúng lúc, người trẻ tuổi các cháu cũng tiện nói chuyện.”
Bà ấy thật sự đã phát huy trọn vẹn vai trò của một bà mai.
Quách Thần vội nói: “Tô tiểu thư, cô muốn đi đâu? Tôi đi cùng cô.”
“Đúng lúc, tôi có thể kể cho cô nghe về một vài câu chuyện thú vị và lịch sử của đại học Cambridge.”
“Tôi tin rằng lúc học đại học, cô cũng từng mơ ước được vào một trường đại học hàng đầu như Cambridge.”
Tô Tô im lặng không nhúc nhích.
Cô muốn đi nghỉ, chỉ là để tránh Quách Thần. Nếu đối phương muốn đi theo vậy còn không bằng cô ngồi ỳ ở đây.
Hà Tú nhìn Lý Phân trưng cầu ý kiến.
“Vì để rèn luyện nó, tổng bộ mới để nó làm từ cơ sở lên.”
“Không cần đến hai ba năm, sẽ điều nó đến trụ sở chính để phụ trách các dự án lớn. Dù sao thì nó cũng là sinh viên xuất sắc của Cambridge.”
“Vị trí quản lý tầm thường làm sao xứng với nó.”
Hai người phụ nữ tâng bốc nhau, nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Ông cụ Dương Đức Quang khen ngợi: “Cambridge nổi bật nhất là về các môn khoa học tự nhiên như toán học và vật lý.”
“Máy tính và tài chính cũng rất tốt.”
Quách Thần vội nói: “Chuyên ngành chính của cháu là tài chính kiêm máy tính.”
“Vào Ức Đạt, làm quản lý cửa hàng chỉ là một bước đệm. Cháu đã nói chuyện cả đêm với ông chủ, ông ấy có một kế hoạch lớn cho tương lai.”
“Đến lúc ấy, sẽ giao cho cháu làm. Thận trọng ước tính thì đó cũng là một dự án với quy mô hàng chục tỷ.”
Lý Phân kích động: “Ôi, giỏi quá!”
“Quách Thần này, dự án lớn như vậy, đến lúc ấy có thể để cho Tô Tô đến giúp cháu nhé.”
“Tô Tô của chúng tôi cũng là một cô gái tài năng có tiếng. Và bây giờ còn tự mình điều hành công ty.”
Quách Thần vội nói: “Rất hân hạnh khi được làm việc chung với Tô tiểu thư!”
Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Tô Tô.
Từ đầu đến cuối, Tô Tô không nói lời nói. Quách Thần này trông có vẻ cũng được, nhưng lại cho cô một cảm giác rất giả tạo, rất phù phiếm.
“Bà ngoại, cháu mệt rồi. Muốn về phòng nghỉ ngơi.” Cô không kiên nhẫn nói.
Bà cụ Tăng Hồng Tụ cũng luôn không nói chuyện. Nói thật, bà ấy nhìn người vô số, nhưng đã không thích Quách Thần lắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Không đủ ổn trọng.
So sánh lại, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tần Thiên lại cho bà ấy cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Vốn họ đều cho rằng, Tần Thiên chắc chắn là một tên vô lại mặt mày xấu xí cho nên lần đầu tiên nhìn thấy đã rất ngạc nhiên.
Nhưng lúc này đây, họ đều cho rằng đó là do Tần Thiên cố ý ngụy trang.
Không đợi bà cụ nói chuyện, Lý Phân vội nói: “Tô Tô à, để Quách công tử đi cùng cháu.”
“Đúng lúc, người trẻ tuổi các cháu cũng tiện nói chuyện.”
Bà ấy thật sự đã phát huy trọn vẹn vai trò của một bà mai.
Quách Thần vội nói: “Tô tiểu thư, cô muốn đi đâu? Tôi đi cùng cô.”
“Đúng lúc, tôi có thể kể cho cô nghe về một vài câu chuyện thú vị và lịch sử của đại học Cambridge.”
“Tôi tin rằng lúc học đại học, cô cũng từng mơ ước được vào một trường đại học hàng đầu như Cambridge.”
Tô Tô im lặng không nhúc nhích.
Cô muốn đi nghỉ, chỉ là để tránh Quách Thần. Nếu đối phương muốn đi theo vậy còn không bằng cô ngồi ỳ ở đây.
Hà Tú nhìn Lý Phân trưng cầu ý kiến.