Chương 228
Tổng cộng có hai lựa chọn, nhưng không bao gồm giường.
Hắn biết muốn Tô Tô hoàn toàn chấp nhận mình, vẫn cần quá trình, hắn cười: “Em ngủ trước đi.”
“Anh đi ra ngoài dạo một vòng, tiện thể cho tỉnh rượu.”
Rời khỏi nhà họ Dương, hắn vốn đi có hơi khập khiễng, nhưng ngay sau đó lại cực kỳ tỉnh táo, giống một con báo đốm đầy sát khí, lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
Lúc này, ở có một biệt thự trong thành phố.
“Ba nuôi, ba phải làm chủ cho con!”
“Tên họ Tần đó chính là súc sinh!”
“Hắn không chỉ xâm phạm con, còn ra tay đánh Bọ Cạp thành ra như vậy. Nói cái gì mà đánh người của Sở Minh!”
“Con tức giận, lấy danh tiếng của ba ra, không ngờ tới hắn lại còn chửi ba nữa.”
“Nói cái gì mà Khương Vạn Đào là phó minh chủ Sở Minh thì sao chứ? Chọc giận ông đây, ông đây cũng đánh như vậy!”
“Sở Minh cái thá gì, có gan đến tìm ông đây solo!”
“Ba nuôi, con thật sự chưa từng thấy cái tên nào kiêu ngạo vô sỉ như vậy, ba phải dạy cho hắn một bài học thích đáng!”
“Cho dù không vì con, cũng vì thanh danh của ba và Sở Minh, không thể bỏ qua cho hắn được!”
Dương Mi Nhi cố ý làm cho tóc rối xù, khóc lóc nước mắt nước mũi kể lể.
Bên cạnh là Bọ Cạp, quấn băng trắng kín đầu, chỉ chừa hai mắt hai mũi và cái miệng.
Trong mắt ông ta bốc đầy lửa giận, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ.
Trên chiếc ghế thái sư, có một ông già tóc hoa râm đang ngồi.
(Ghế thái sư: Là loại ghế có lưng tựa cao, hai bên có chỗ đặt tay.)
Kỳ quái chính là khi nghe Dương Mi Nhi và Bọ Cạp khóc lóc kể lể, ông ấy lại không hề để ý chút nào.
Trong tay xoay hai quả trứng sắt, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, giống như đang chờ một người quan trọng nào đó.
“Ba nuôi, con nói lâu như vậy, ba nói một câu gì đi!”
“Chuyện này, ruối cuộc ba quản hay mặc kệ?”
“Nếu ba mặc kệ, Dương Mi Nhi con tự mình đi liều mạng với tên họ Tần, bị hắn chà đạp. Đến lúc đó tổn thất chính là thanh danh Khương phó minh chủ của ba!”
Dương Mi Nhi có chút tức giận.
Ông già này bình thường luôn ngoan ngoãn nghe theo cô ta, hôm nay làm sao vậy?
Đột nhiên Khương Vạn Đào đứng lên.
Dương Mi Nhi kích động nói: “Ba nuôi, ba muốn ra tay sao?”
Khương Vạn Đào nhìn một người đàn ông cao lớn từ ngoài cửa đi vào, trong mắt ông ta lộ ra vài phần vui mừng.
“Thiết Tí, cuối cùng cậu cũng chạy về rồi!”
Đôi mắt hổ của đàn ông cao lớn đầy vẻ uy phong, trầm giọng nói: “Lão gia, ngài khẩn cấp gọi tôi trở về, rốt cuộc là chuyện gì?”
Hắn biết muốn Tô Tô hoàn toàn chấp nhận mình, vẫn cần quá trình, hắn cười: “Em ngủ trước đi.”
“Anh đi ra ngoài dạo một vòng, tiện thể cho tỉnh rượu.”
Rời khỏi nhà họ Dương, hắn vốn đi có hơi khập khiễng, nhưng ngay sau đó lại cực kỳ tỉnh táo, giống một con báo đốm đầy sát khí, lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
Lúc này, ở có một biệt thự trong thành phố.
“Ba nuôi, ba phải làm chủ cho con!”
“Tên họ Tần đó chính là súc sinh!”
“Hắn không chỉ xâm phạm con, còn ra tay đánh Bọ Cạp thành ra như vậy. Nói cái gì mà đánh người của Sở Minh!”
“Con tức giận, lấy danh tiếng của ba ra, không ngờ tới hắn lại còn chửi ba nữa.”
“Nói cái gì mà Khương Vạn Đào là phó minh chủ Sở Minh thì sao chứ? Chọc giận ông đây, ông đây cũng đánh như vậy!”
“Sở Minh cái thá gì, có gan đến tìm ông đây solo!”
“Ba nuôi, con thật sự chưa từng thấy cái tên nào kiêu ngạo vô sỉ như vậy, ba phải dạy cho hắn một bài học thích đáng!”
“Cho dù không vì con, cũng vì thanh danh của ba và Sở Minh, không thể bỏ qua cho hắn được!”
Dương Mi Nhi cố ý làm cho tóc rối xù, khóc lóc nước mắt nước mũi kể lể.
Bên cạnh là Bọ Cạp, quấn băng trắng kín đầu, chỉ chừa hai mắt hai mũi và cái miệng.
Trong mắt ông ta bốc đầy lửa giận, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ.
Trên chiếc ghế thái sư, có một ông già tóc hoa râm đang ngồi.
(Ghế thái sư: Là loại ghế có lưng tựa cao, hai bên có chỗ đặt tay.)
Kỳ quái chính là khi nghe Dương Mi Nhi và Bọ Cạp khóc lóc kể lể, ông ấy lại không hề để ý chút nào.
Trong tay xoay hai quả trứng sắt, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, giống như đang chờ một người quan trọng nào đó.
“Ba nuôi, con nói lâu như vậy, ba nói một câu gì đi!”
“Chuyện này, ruối cuộc ba quản hay mặc kệ?”
“Nếu ba mặc kệ, Dương Mi Nhi con tự mình đi liều mạng với tên họ Tần, bị hắn chà đạp. Đến lúc đó tổn thất chính là thanh danh Khương phó minh chủ của ba!”
Dương Mi Nhi có chút tức giận.
Ông già này bình thường luôn ngoan ngoãn nghe theo cô ta, hôm nay làm sao vậy?
Đột nhiên Khương Vạn Đào đứng lên.
Dương Mi Nhi kích động nói: “Ba nuôi, ba muốn ra tay sao?”
Khương Vạn Đào nhìn một người đàn ông cao lớn từ ngoài cửa đi vào, trong mắt ông ta lộ ra vài phần vui mừng.
“Thiết Tí, cuối cùng cậu cũng chạy về rồi!”
Đôi mắt hổ của đàn ông cao lớn đầy vẻ uy phong, trầm giọng nói: “Lão gia, ngài khẩn cấp gọi tôi trở về, rốt cuộc là chuyện gì?”