Chương 245
Dương Lâm run giọng nói: ”Sao lão ta còn chưa chết?”
”Nguy rồi, mấy năm trước Hoàng Bá Thiên bị mấy người Kim minh chủ đuổi khỏi Sở Châu, bây giờ lão ta quay lại báo thù!”
Mà Tần Thiên càng cảm thấy bất ngờ hơn.
Vì Hoàng Bá Thiên này không phải là ai khác mà là Trấn Thiên Nam, người hắn đã nhìn thấy khi mới bước chân đến Sở Châu, tại bến tàu Song Sơn và trong rừng.
Nhà Tần ở Tây Bắc, vị tướng thứ năm trong tám tướng.
Không ngờ sau khi Hoàng Bá Thiên bị đuổi ra khỏi Sở Châu đã gia nhập nhà họ Tần, đồng thời làm một trong tám tướng, tướng Trấn Thiên Nam.
Khó trách ngày đó trong núi, Trấn Thiên Nam nói chờ lão ta xử lí xong chuyện xưa sẽ đến bắt hắn về.
Hóa ra là chuyện xưa này, tìm Sở Minh để báo thù.
Không cần nói cũng biết người làm giả Diêm Vương Lệnh rồi chỉ định Sở Minh chính là lão ta.
Giả thần giả quỷ, nhưng hôm nay gặp hắn thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Ánh mắt Tần Thiên hiện lên sát khí.
Hoàng Bá Thiên cười ha ha nói: ”Kim lão quỷ, bớt nhiều lời đi!”
”Tôi biết ông tụ tập một bang gọi là cao thủ, muốn dựa vào đó để phản kháng sao?”
”Ông cũng gan lắm, còn giết mười thuộc hạ của tôi!”
”Thù mới nợ cũ, hôm nay tính hết một lượt đi!”
Lão ta vừa dứt lời, phía sau đã có một gã to con hung tàn nhảy ra.
Gã ta trừng đôi mắt hung ác như chuông đồng lên, ồm ồm nói: ”Người giết anh em của tao là ai? Ra chịu chết đi!”
Đồng Xuyên lớn tiếng nói: ”Kim minh chủ!”
“Ông vừa mới hỏi tôi có đồng ý gia nhập Sở Minh không. Bây giờ tôi có thể nói cho ông biết.”
”Tôi sẽ đánh bại gã to con này để làm quà gia nhập Sở Minh!”
”Tôi sẽ đối phó hắn ta!”
Nói rồi anh ta quay đầu lao về phía gã to con kia.
Trấn Thiên Nam cười ha ha: ”Nhóc con cũng dám khiêu khích thuộc hạ là đại tướng Cự Hồn của tao sao!”
”Cự Hồn, giết hắn!”
Gã to con kia tên Cự Hồn. Hắn nhìn Đồng Xuyên đang lao đến, trong mắt là sự tàn bạo.
Hắn ta quát to một tiếng rồi đứng yên không nhúc nhích. Mặc cho nắm đấm như sắt của Đồng Xuyên nện xuống ngực mình cũng không quan tâm.
Vậy mà hắn ta lại không nhúc nhích chút nào.
Đồng Xuyên kinh ngạc. Nắm đấm của anh ta có thể làm cho đá nát vụn.
Cơ thể của Cự Hồn này vậy mà lại cứng hơn đá.
Lúc anh ta đang ngây người, Cự Hồn hét to một tiếng rồi đột nhiên duỗi bàn tay to như quạt hương bồ ra túm lấy Đồng Xuyên.
Giống như túm một con gà con, hắn ta quay anh ta trên không trung vài vòng, sau đó, bộp!
”Nguy rồi, mấy năm trước Hoàng Bá Thiên bị mấy người Kim minh chủ đuổi khỏi Sở Châu, bây giờ lão ta quay lại báo thù!”
Mà Tần Thiên càng cảm thấy bất ngờ hơn.
Vì Hoàng Bá Thiên này không phải là ai khác mà là Trấn Thiên Nam, người hắn đã nhìn thấy khi mới bước chân đến Sở Châu, tại bến tàu Song Sơn và trong rừng.
Nhà Tần ở Tây Bắc, vị tướng thứ năm trong tám tướng.
Không ngờ sau khi Hoàng Bá Thiên bị đuổi ra khỏi Sở Châu đã gia nhập nhà họ Tần, đồng thời làm một trong tám tướng, tướng Trấn Thiên Nam.
Khó trách ngày đó trong núi, Trấn Thiên Nam nói chờ lão ta xử lí xong chuyện xưa sẽ đến bắt hắn về.
Hóa ra là chuyện xưa này, tìm Sở Minh để báo thù.
Không cần nói cũng biết người làm giả Diêm Vương Lệnh rồi chỉ định Sở Minh chính là lão ta.
Giả thần giả quỷ, nhưng hôm nay gặp hắn thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Ánh mắt Tần Thiên hiện lên sát khí.
Hoàng Bá Thiên cười ha ha nói: ”Kim lão quỷ, bớt nhiều lời đi!”
”Tôi biết ông tụ tập một bang gọi là cao thủ, muốn dựa vào đó để phản kháng sao?”
”Ông cũng gan lắm, còn giết mười thuộc hạ của tôi!”
”Thù mới nợ cũ, hôm nay tính hết một lượt đi!”
Lão ta vừa dứt lời, phía sau đã có một gã to con hung tàn nhảy ra.
Gã ta trừng đôi mắt hung ác như chuông đồng lên, ồm ồm nói: ”Người giết anh em của tao là ai? Ra chịu chết đi!”
Đồng Xuyên lớn tiếng nói: ”Kim minh chủ!”
“Ông vừa mới hỏi tôi có đồng ý gia nhập Sở Minh không. Bây giờ tôi có thể nói cho ông biết.”
”Tôi sẽ đánh bại gã to con này để làm quà gia nhập Sở Minh!”
”Tôi sẽ đối phó hắn ta!”
Nói rồi anh ta quay đầu lao về phía gã to con kia.
Trấn Thiên Nam cười ha ha: ”Nhóc con cũng dám khiêu khích thuộc hạ là đại tướng Cự Hồn của tao sao!”
”Cự Hồn, giết hắn!”
Gã to con kia tên Cự Hồn. Hắn nhìn Đồng Xuyên đang lao đến, trong mắt là sự tàn bạo.
Hắn ta quát to một tiếng rồi đứng yên không nhúc nhích. Mặc cho nắm đấm như sắt của Đồng Xuyên nện xuống ngực mình cũng không quan tâm.
Vậy mà hắn ta lại không nhúc nhích chút nào.
Đồng Xuyên kinh ngạc. Nắm đấm của anh ta có thể làm cho đá nát vụn.
Cơ thể của Cự Hồn này vậy mà lại cứng hơn đá.
Lúc anh ta đang ngây người, Cự Hồn hét to một tiếng rồi đột nhiên duỗi bàn tay to như quạt hương bồ ra túm lấy Đồng Xuyên.
Giống như túm một con gà con, hắn ta quay anh ta trên không trung vài vòng, sau đó, bộp!