Chương 251
Sau khi nhìn kỹ, hắn cho rằng đây là bột magie.
Đây là một loại bột có thể xoa vào lòng bàn tay để thấm mồ hôi, chống trơn trượt cho tay. Người thường sử dụng nhất chính là các vận động viên thể dục dụng cụ và cử tạ.
Mà từ tảng đá này nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn cảnh võ đài ở phía xa.
Không thể không nói, nơi này chính là một vị trí tốt của kẻ bắn tỉa.
Rõ ràng, những bột magie này là do “Lão Thương” trong miệng Hoàng Bá Thiên để lại.
Khi Hoàng Bá Thiên sắp sửa bỏ trốn, tại sao phải hét lên để lão Thương giết mình, vì để xứng danh với “Diêm Vương Lệnh” sao?
Lão Thương này, tại sao lại không nổ súng mà lựa chọn rút lui?
Tần Thiên nghiền ngẫm Diêm Vương Lệnh nhỏ hơn bản chính trong tay, truy tìm theo mùi bột magie gần như không thể nhận ra trong không khí, sau đó rời khỏi núi sau.
So với sự ồn ào và nhộn nhịp của ngọn núi phía trước thì ngọn núi phía sau rõ ràng có hơi hoang vắng.
Nơi này vẫn chưa được phát triển. Nhưng hầu hết dân cư gần đó đều đã chuyển đi, chỉ còn lại vài căn nhà cũ nát.
Khi mặt trời nghiêng về phía tây, Tần Thiên đi vào một khoảng sân nhỏ hoang vắng.
Đẩy hai cánh cửa rách nát ra.
Ánh sáng trong nhà loang lổ, một người đàn ông với đầu tóc rối bù, khuôn mặt đầy bùn đất, trông giống như ăn mày ven đường.
Ngồi trên chiếc giường gỗ đen sì, trong tay cầm một cây súng bắn tỉa ngắm vào Tần Thiên.
Tần Thiên phát hiện ra ông ta xắn một ống quần lên, một bên chân đã mất.
Bên cạnh, đặt một chiếc nạng sắt đen thui.
“Tôi biết cậu sẽ tìm được đến đây, tôi đợi cậu rất lâu rồi.” Ăn mày lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
Trong mắt ông ta, lộ ra hơi thở chết chóc.
Tần Thiên chẳng nói đúng sai, lạnh lùng nở nụ cười nói: “Ông chính là lão Thương?”
“Tại sao không nổ súng?”
“Là bởi vì ông biết, không thể giết được tôi sao?”
Mí mắt lão Thương giật giật, lộ ra cơn tức giận.
“Thằng nhóc, cậu quá tự tin rồi!”
“Khoảng cách gần như vậy, tôi không tin cậu có thể tránh được viên đạn!”
“Bây giờ, trả Diêm Vương Lệnh cho tôi. Biết đâu tôi có thể tha mạng cho cậu!”
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Đừng căng thẳng. Tôi đến là muốn trả Diêm Vương Lệnh cho ông.”
Hắn chậm rãi lấy ra tấm thẻ lệnh.
Lão Thương nhìn thấy thẻ lệnh này, trong mắt hiện lên sự kích động, dường như đây là tín ngưỡng của ông ta.
Chính vào lúc ông ta muốn nhận lấy, thì sắc mặt đột nhiên thay đổi!
“Đây không phải thẻ của tôi!”
“Đây là… Diêm Vương Lệnh của ông chủ cũ!”
“Thằng nhóc, cậu là ai? Sao Diêm Vương Lệnh của ông chủ cũ lại ở trong tay cậu?”
Đây là một loại bột có thể xoa vào lòng bàn tay để thấm mồ hôi, chống trơn trượt cho tay. Người thường sử dụng nhất chính là các vận động viên thể dục dụng cụ và cử tạ.
Mà từ tảng đá này nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn cảnh võ đài ở phía xa.
Không thể không nói, nơi này chính là một vị trí tốt của kẻ bắn tỉa.
Rõ ràng, những bột magie này là do “Lão Thương” trong miệng Hoàng Bá Thiên để lại.
Khi Hoàng Bá Thiên sắp sửa bỏ trốn, tại sao phải hét lên để lão Thương giết mình, vì để xứng danh với “Diêm Vương Lệnh” sao?
Lão Thương này, tại sao lại không nổ súng mà lựa chọn rút lui?
Tần Thiên nghiền ngẫm Diêm Vương Lệnh nhỏ hơn bản chính trong tay, truy tìm theo mùi bột magie gần như không thể nhận ra trong không khí, sau đó rời khỏi núi sau.
So với sự ồn ào và nhộn nhịp của ngọn núi phía trước thì ngọn núi phía sau rõ ràng có hơi hoang vắng.
Nơi này vẫn chưa được phát triển. Nhưng hầu hết dân cư gần đó đều đã chuyển đi, chỉ còn lại vài căn nhà cũ nát.
Khi mặt trời nghiêng về phía tây, Tần Thiên đi vào một khoảng sân nhỏ hoang vắng.
Đẩy hai cánh cửa rách nát ra.
Ánh sáng trong nhà loang lổ, một người đàn ông với đầu tóc rối bù, khuôn mặt đầy bùn đất, trông giống như ăn mày ven đường.
Ngồi trên chiếc giường gỗ đen sì, trong tay cầm một cây súng bắn tỉa ngắm vào Tần Thiên.
Tần Thiên phát hiện ra ông ta xắn một ống quần lên, một bên chân đã mất.
Bên cạnh, đặt một chiếc nạng sắt đen thui.
“Tôi biết cậu sẽ tìm được đến đây, tôi đợi cậu rất lâu rồi.” Ăn mày lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
Trong mắt ông ta, lộ ra hơi thở chết chóc.
Tần Thiên chẳng nói đúng sai, lạnh lùng nở nụ cười nói: “Ông chính là lão Thương?”
“Tại sao không nổ súng?”
“Là bởi vì ông biết, không thể giết được tôi sao?”
Mí mắt lão Thương giật giật, lộ ra cơn tức giận.
“Thằng nhóc, cậu quá tự tin rồi!”
“Khoảng cách gần như vậy, tôi không tin cậu có thể tránh được viên đạn!”
“Bây giờ, trả Diêm Vương Lệnh cho tôi. Biết đâu tôi có thể tha mạng cho cậu!”
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Đừng căng thẳng. Tôi đến là muốn trả Diêm Vương Lệnh cho ông.”
Hắn chậm rãi lấy ra tấm thẻ lệnh.
Lão Thương nhìn thấy thẻ lệnh này, trong mắt hiện lên sự kích động, dường như đây là tín ngưỡng của ông ta.
Chính vào lúc ông ta muốn nhận lấy, thì sắc mặt đột nhiên thay đổi!
“Đây không phải thẻ của tôi!”
“Đây là… Diêm Vương Lệnh của ông chủ cũ!”
“Thằng nhóc, cậu là ai? Sao Diêm Vương Lệnh của ông chủ cũ lại ở trong tay cậu?”