Chương 273
“Đây vốn cũng là nghề củ của hắn ta. Trước khi gia nhập vào Diêm Vương Điện, hắn ta chuyên phụ trách cho động vật hoang dã ăn ở sở thú.”
“Người này tính tình ngay thẳng, cực kỳ hung hãn. Mặc dù thời gian gia nhập Diêm Vương Điện không dài nhưng chiến công nổi bật.”
“Tiêu biểu nhất là có một lần, chúng ta có được tin tức có một nhóm Samurai đen đang cố vượt qua biên giới đến gây rối.”
“Ông chủ cũ cử mười vô thường đến biên giới chặn đường. Nào ngờ thông tin sai, nhóm Samurai đen đó có hơn ba mươi người.”
“Trong trận huyết chiến, mười vô thường đã chết chín người.”
“Còn lại Quỷ Vô Thường. Trên mặt hắn ta bị Samurai chém một nhát, đối phương cho rằng hắn ta đã chết.”
“Sau đó, Quỷ Vô Thường nhảy ra khỏi đống xác chết và tiêu diệt sạch nhóm Samurai đó.”
“Sau trận đại chiến đảo Thái Bình Dương, hắn ta cũng mất tích. Không ngờ quay lại nghề cũ, làm người chăn nuôi ở nơi này.”
Tần Thiên cười nói: “Điều này thật sự quá tốt!”
“Diêm Vương Điện chắc chắn vẫn còn những anh em khác lưu lạc khắp nơi, chú Tàn, chú nhất định phải nghĩ cách tìm tất cả họ trở về!”
“Đã đến lúc, để cho các anh em trở về nhà rồi!”
“Thiếu chủ yên tâm, giao cho tôi!” Tàn Kiếm kích động nói: “Tôi gọi Quỷ Vô Thường đến gặp thiếu chủ!”
Ông ấy ra lệnh qua thiết bị truyền tin vô tuyến.
Tần Thiên nhìn thấy trận chiến đấu ở khu vực sói đã bước vào giai đoạn đẫm máu.
Đầu tóc Thiết Ngưng Sương rối bù, trên người cũng có nhiều chỗ bị cào bởi móng vuốt của con sói.
Đặc biệt là trên chân, bị một con sói xanh ngậm chặt. Cuối cùng, mặc dù Thiết Ngưng Sương dùng tay chém con sói đó nhưng cũng bị nó xé một miếng thịt.
Cô ta có chút yếu ớt dựa vào một tảng đá lớn, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi.
“Nhân tiện, bảo Quỷ Vô Thường đưa cô ta đến đây đi.”
“Vâng, thiếu chủ.” Tàn Kiếm đồng ý, cũng không nhịn được cảm thán “Cô gái này là một hạt giống tốt.”
“Tôi nhìn thấy bóng dáng của Mị Ảnh từ trên người cô ta.”
Nhắc đến người xưa, vẻ mặt ông ấy mất mát.
Tần Thiên nhỏ giọng nói: “Cháu nghe sư phụ nói, Mị Ảnh và Ngân Hồ là cặp sinh đôi anh trai em gái. Giỏi nhất là ám sát.”
Tàn Kiếm gật đầu.
“Mị Ảnh, Ngân Hồ giỏi ám sát, Kim Thương lại thả lỏng và áp sát, giỏi đánh đấm.”
“Chỉ đáng tiếc, họ đều đã chết. Tứ đại quỷ sai chỉ còn lại mình tôi. Giờ đây thật là người không ra người ma không ra ma.”
Tần Thiên còn có một chuyện chưa nói với Tàn Kiếm về Mị Ảnh, Ngân Hồ và Kim Thương.
Lúc này lời đã đến bên miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Sau khi phát hết tất cả thức ăn đông lạnh trên xe, Quỷ Vô Thường ném chiếc xe, trên người treo sợi xích sắt dài mấy mét.
Nhìn dáng đi của hắn ta, bên tai Tần Thiên cũng vang lên tiếng ầm ầm.
“Người này tính tình ngay thẳng, cực kỳ hung hãn. Mặc dù thời gian gia nhập Diêm Vương Điện không dài nhưng chiến công nổi bật.”
“Tiêu biểu nhất là có một lần, chúng ta có được tin tức có một nhóm Samurai đen đang cố vượt qua biên giới đến gây rối.”
“Ông chủ cũ cử mười vô thường đến biên giới chặn đường. Nào ngờ thông tin sai, nhóm Samurai đen đó có hơn ba mươi người.”
“Trong trận huyết chiến, mười vô thường đã chết chín người.”
“Còn lại Quỷ Vô Thường. Trên mặt hắn ta bị Samurai chém một nhát, đối phương cho rằng hắn ta đã chết.”
“Sau đó, Quỷ Vô Thường nhảy ra khỏi đống xác chết và tiêu diệt sạch nhóm Samurai đó.”
“Sau trận đại chiến đảo Thái Bình Dương, hắn ta cũng mất tích. Không ngờ quay lại nghề cũ, làm người chăn nuôi ở nơi này.”
Tần Thiên cười nói: “Điều này thật sự quá tốt!”
“Diêm Vương Điện chắc chắn vẫn còn những anh em khác lưu lạc khắp nơi, chú Tàn, chú nhất định phải nghĩ cách tìm tất cả họ trở về!”
“Đã đến lúc, để cho các anh em trở về nhà rồi!”
“Thiếu chủ yên tâm, giao cho tôi!” Tàn Kiếm kích động nói: “Tôi gọi Quỷ Vô Thường đến gặp thiếu chủ!”
Ông ấy ra lệnh qua thiết bị truyền tin vô tuyến.
Tần Thiên nhìn thấy trận chiến đấu ở khu vực sói đã bước vào giai đoạn đẫm máu.
Đầu tóc Thiết Ngưng Sương rối bù, trên người cũng có nhiều chỗ bị cào bởi móng vuốt của con sói.
Đặc biệt là trên chân, bị một con sói xanh ngậm chặt. Cuối cùng, mặc dù Thiết Ngưng Sương dùng tay chém con sói đó nhưng cũng bị nó xé một miếng thịt.
Cô ta có chút yếu ớt dựa vào một tảng đá lớn, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi.
“Nhân tiện, bảo Quỷ Vô Thường đưa cô ta đến đây đi.”
“Vâng, thiếu chủ.” Tàn Kiếm đồng ý, cũng không nhịn được cảm thán “Cô gái này là một hạt giống tốt.”
“Tôi nhìn thấy bóng dáng của Mị Ảnh từ trên người cô ta.”
Nhắc đến người xưa, vẻ mặt ông ấy mất mát.
Tần Thiên nhỏ giọng nói: “Cháu nghe sư phụ nói, Mị Ảnh và Ngân Hồ là cặp sinh đôi anh trai em gái. Giỏi nhất là ám sát.”
Tàn Kiếm gật đầu.
“Mị Ảnh, Ngân Hồ giỏi ám sát, Kim Thương lại thả lỏng và áp sát, giỏi đánh đấm.”
“Chỉ đáng tiếc, họ đều đã chết. Tứ đại quỷ sai chỉ còn lại mình tôi. Giờ đây thật là người không ra người ma không ra ma.”
Tần Thiên còn có một chuyện chưa nói với Tàn Kiếm về Mị Ảnh, Ngân Hồ và Kim Thương.
Lúc này lời đã đến bên miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Sau khi phát hết tất cả thức ăn đông lạnh trên xe, Quỷ Vô Thường ném chiếc xe, trên người treo sợi xích sắt dài mấy mét.
Nhìn dáng đi của hắn ta, bên tai Tần Thiên cũng vang lên tiếng ầm ầm.