Chương 311
Đến lúc đó Tiết Nhân giải quyết để xem các người còn thanh cao thế nào, còn kiêu ngạo đến mức nào nữa!
Cô ta cắn răng nói: “Được! Em hứa với anh!”
“Tiết Nhân, em thật sự yêu anh nên mới quyết định làm như vậy, hy vọng anh sẽ không làm em thất vọng!”
Tiết Nhân vui mừng.
Hai người rời giường dọn dẹp, họ mang theo quà tặng có giá trị, sau đó lái một chiếc xe ô tô sang trọng đến nhà họ Tô.
Lúc này, nhà họ Tô.
Tô Bắc Sơn miễn cưỡng bảo vệ được vị trí gia chủ, ông ta triệu tập người trong dòng họ đến họp, thảo luận về phương châm kinh doanh tiếp theo của các cửa hàng đông y.
Mọi người đều ủ rũ. . Ch??ên ??ang đọc ????ện [ ??ùm?? ??ện.?n ]
Tuy Tô Tô đã lên tiếng, nhà cung cấp cũng đã khôi phục cung ứng lại cho bọn họ, nhà họ Tô miễn cưỡng xem như được sống lại.
Nhưng mà dù sao nhà họ Tô cũng xuống dốc không phanh so với trước đây.
Cách đây không lâu, nhà họ Tô của bọn họ gần như được xếp là gia tộc đứng thứ ba ở Long Giang, hiện tại bọn họ thậm chí còn không thể so với gia tộc xếp hạng thứ mười tám.
Xem ra sau này bọn họ chỉ có thể thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, người trong gia tộc đã quen cuộc sống sung túc xa hoa đều rất không cam lòng.
Trong lòng bọn họ căm ghét nhưng bọn họ không dám biểu hiện ra.
“Có mấy cửa hàng đông y này đã rất tốt rồi, đừng quên khi chúng ta bắt đầu chỉ là một quầy hàng bên đường.”
“Chỉ cần mọi người làm tốt thì sẽ không cần phải lo cái ăn cái mặc nữa.”
“Không có chuyện gì nữa thì giải tán thôi.” Tô Bắc Sơn chán nản.
Những người trong gia tộc uể oải, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, ầm một tiếng, cửa bị đá văng ra sau đó có bảy tám tên hung thần ác sát xông vào.
(Hung thần ác sát: loại người hung ác, tàn bạo, bất trị.)
“Tô Ngọc Đức là người nhà các người phải không?” Cầm đầu là một tên đầu trọc, hắn ta nhìn chung quanh một vòng, cười khẩy hỏi.
Người nhà họ Tô đều bị dọa chẳng hiểu chuyện gì.
“Các người là ai?”
“Muốn làm gì?”
Một tay của tên đầu trọc cầm một xấp giấy nợ, tay kia cầm một con dao sắc bén, phạch một tiếng đóng mớ giấy nợ trên bàn.
“Đây là ông ta đánh bài thua, nợ tiền cờ bạc bọn tao.”
“Cả vốn lẫn lời tổng cộng hai mươi triệu tệ.”
“Hiện tại ông ta đã chết thì số tiền này sẽ tính lên đầu các người.”
Cái gì!
Người nhà họ Tô lắp bắp kinh hãi.
Tô Ngọc Đức khi còn sống thường xuyên ra vào sòng bạc, hơn nữa chính ông ta cũng thuê một nhà vườn nông thôn ở ngoại ô để làm nhà cái ở dưới tầng hầm.
Thời kỳ Diêm Vương Lệnh, ông ta đã bị đụng chết trên đường phố.
Cô ta cắn răng nói: “Được! Em hứa với anh!”
“Tiết Nhân, em thật sự yêu anh nên mới quyết định làm như vậy, hy vọng anh sẽ không làm em thất vọng!”
Tiết Nhân vui mừng.
Hai người rời giường dọn dẹp, họ mang theo quà tặng có giá trị, sau đó lái một chiếc xe ô tô sang trọng đến nhà họ Tô.
Lúc này, nhà họ Tô.
Tô Bắc Sơn miễn cưỡng bảo vệ được vị trí gia chủ, ông ta triệu tập người trong dòng họ đến họp, thảo luận về phương châm kinh doanh tiếp theo của các cửa hàng đông y.
Mọi người đều ủ rũ. . Ch??ên ??ang đọc ????ện [ ??ùm?? ??ện.?n ]
Tuy Tô Tô đã lên tiếng, nhà cung cấp cũng đã khôi phục cung ứng lại cho bọn họ, nhà họ Tô miễn cưỡng xem như được sống lại.
Nhưng mà dù sao nhà họ Tô cũng xuống dốc không phanh so với trước đây.
Cách đây không lâu, nhà họ Tô của bọn họ gần như được xếp là gia tộc đứng thứ ba ở Long Giang, hiện tại bọn họ thậm chí còn không thể so với gia tộc xếp hạng thứ mười tám.
Xem ra sau này bọn họ chỉ có thể thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, người trong gia tộc đã quen cuộc sống sung túc xa hoa đều rất không cam lòng.
Trong lòng bọn họ căm ghét nhưng bọn họ không dám biểu hiện ra.
“Có mấy cửa hàng đông y này đã rất tốt rồi, đừng quên khi chúng ta bắt đầu chỉ là một quầy hàng bên đường.”
“Chỉ cần mọi người làm tốt thì sẽ không cần phải lo cái ăn cái mặc nữa.”
“Không có chuyện gì nữa thì giải tán thôi.” Tô Bắc Sơn chán nản.
Những người trong gia tộc uể oải, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, ầm một tiếng, cửa bị đá văng ra sau đó có bảy tám tên hung thần ác sát xông vào.
(Hung thần ác sát: loại người hung ác, tàn bạo, bất trị.)
“Tô Ngọc Đức là người nhà các người phải không?” Cầm đầu là một tên đầu trọc, hắn ta nhìn chung quanh một vòng, cười khẩy hỏi.
Người nhà họ Tô đều bị dọa chẳng hiểu chuyện gì.
“Các người là ai?”
“Muốn làm gì?”
Một tay của tên đầu trọc cầm một xấp giấy nợ, tay kia cầm một con dao sắc bén, phạch một tiếng đóng mớ giấy nợ trên bàn.
“Đây là ông ta đánh bài thua, nợ tiền cờ bạc bọn tao.”
“Cả vốn lẫn lời tổng cộng hai mươi triệu tệ.”
“Hiện tại ông ta đã chết thì số tiền này sẽ tính lên đầu các người.”
Cái gì!
Người nhà họ Tô lắp bắp kinh hãi.
Tô Ngọc Đức khi còn sống thường xuyên ra vào sòng bạc, hơn nữa chính ông ta cũng thuê một nhà vườn nông thôn ở ngoại ô để làm nhà cái ở dưới tầng hầm.
Thời kỳ Diêm Vương Lệnh, ông ta đã bị đụng chết trên đường phố.