Chương : 246
Hi luật luật ——
Ngay lúc Hồng Ngọc Oánh nhìn thoáng qua Phượng Tân thì Gia Cát Nhu đang lo lắng tìm kiếm xe ngựa của nữ nhi.
Gia Cát Nhu đi một đoạn mới phát hiện không thấy nữ nhi Hồng Ngọc Oánh nữa.
Men theo vết tích của xe ngựa tìm đến, nào ngờ lại phát hiện nữ nhi Hồng Ngọc Oánh đang đứng ở trước Ôn Tuyền Hành Cung của Hạ Đế, cả người bị phủ bởi tuyết trắng, thiếu chút nữa thì đóng băng thành người tuyết.
“Ngọc Oánh, sao con lại đứng trong tuyết vậy.”
Gia Cát Nhu đau lòng, phủi tuyết trên người của nữ nhi, nhìn lại bộ dáng của nữ nhi thì lại bị dọa cho giật mình.
“Ngọc Oánh, con làm sao vậy, đừng dọa mẫu thân, sao sắc mặt của con lại đỏ như vậy.”
Khuôn mặt của Hồng Ngọc Oánh đỏ giống như quả Hồng chín mọng vậy, tròng mắt vẫn không nhúc nhích.
“Mẫu thân, ta ta thích hắn.” Hồng Ngọc Oánh sau khi nghe được giọng của mẫu thân, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, mối tình đầu của nàng, bộ dáng thẹn thùng kia khiến Gia Cát Nhu nhìn đến sửng sốt.
“Hắn? Hắn là ai chứ?” Gia Cát Nhu nghe xong cũng bị dọa sợ không nhẹ.
“Phượng vương, cái vị Phượng vương của Bắc Thanh kia. Mẫu thân, tại sao cho đến bây giờ người vẫn không nói với ta, Phương vương của Bắc Thanh là một mỹ nam tử đẹp mắt đến như vậy. Giọng nói của hắn thuần hậu giống như rượu ngon, mắt của hắn còn sáng hơn sao trên trời. Nữ nhi muốn gả cho hắn.” Hồng Ngọc Oánh được Gia Cát Nhu và Hồng Phóng vô cùng sủng ái nên nàng ta nghĩ, nàng ta thích Phượng vương liền nhất định có thể gả cho Phượng vương làm vợ.
“Ai ya, nữ nhi bảo bối của ta, ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy. Toàn bộ thiếu nữ chưa gả của Hạ Đô đều biết Phượng vương là một con ma bệnh tật, dáng vẻ của hắn dù cho có tốt đi chăng nữa nhưng sớm muộn cũng sẽ…” Lời của Gia Cát Nhu còn chưa nói hết đã bị Hồng Ngọc Oánh dùng một tay bịt miệng lại.
“Mẫu thân, cho dù hắn có là một con ma bệnh tật đi chăng nữa thì cũng là con ma bệnh tật có dáng vẻ đẹp nhất mà nữ nhi gặp qua, nếu đem đệ đệ so sánh với hắn thì còn kém xa. Hơn nữa, nữ nhi nhìn thân thể của hắn cũng không kém giống như lời đồn ở bên ngoài vậy.” Hồng Ngọc Oánh giống như bị trúng tà vậy, một lòng một dạ muốn gả cho Phượng vương.
Điều này khiến Gia Cát Nhu cảm thấy rất là đau đầu, bà ta quay về biết phải ăn nói như thế nào với Hồng Phóng.
“Chuyện này, còn phải đợi cha của con quay trở về rồi lại bàn tiếp. Lần này, thái tử và Lục hoàng tử đều đang tuyển phi. Con gái ngoan, bất luận là người nào cũng đều tốt hơn Phượng vương của Bắc Thanh.” Gia Cát Nhu đã nghe Hồng Phóng nói.
Thái tử và Lục hoàng tử đều đã đến tuổi kết hôn, Hạ Đế và Hoàng Hậu cũng đang bắt đầu tuyển phi cho bọn họ.
Người hợp ý của Hồng Phóng là Hồng thái tử nhưng Gia Cát Nhu lại tán dương Lục hoàng tử hơn một chút, vậy mà vào lúc này nữ nhi lại si mê Phượng Vương của Bắc Thanh.
Gia Cát nhu bắt đầu cảm thấy hối hận, tại sao hôm nay bà ta lại dẫn theo Hồng Ngọc Oánh ra khỏi phủ.
Bà ta cảm giác được rằng, chút tình cảm này của Hồng Ngọc Oánh tuyệt đối sẽ không thuân lợi như vậy.
Đầu bên kia, Hồng Phóng đang đàm phán bí mật ở trong Thanh Nguyệt Lâu.
Thanh Nguyệt Lâu, chính là thanh lâu được đếm trên đầu ngón tay ở Hạ Đô, từ quan lại quý tộc cho đến thường dân bách tính, thậm chí còn có tin đồn rằng ngay cả lúc Hạ Đế còn là thái tử cũng từng si mê một danh kĩ của Thanh Nguyệt Lâu này.
Sau khi xảy ra chuyện của Nam Cung Kiếm, Hạ Đế giận dữ, mệnh lệnh cho văn võ bá quan trong triều tự kỷ luật trong vòng ba tháng.
Hồng Phóng tự nhiên cũng phải cấm kỵ một chút, hắn và Liễu Thanh chọn Thanh Nguyệt Lâu thanh sắc khuyển mã để làm cứ điểm, ở trong Thanh Nguyệt Lâu bí mật do thám.
“Việc ta sai ngươi đi điều tra thế nào rồi.” Hồng Phóng nhấm nháp chén rượu.
“Thái Bảo, chuyện thuốc bột màu đen, từ đầu đến cuối vẫn không có chút manh mối nào, một nghìn cân thuốc bột màu đen, đường bộ và đường thủy để vận chuyển vào Hạ Đô đều không có bất kỳ ghi chép nào, cứ như mọi thứ đã mọc cánh mà bay vào trong mật thất của Nam Cung phủ vậy.” Dương Thanh trả lời một cách cẩn thận.
Chuyện Nam Cung Kiếm bị trảm lập quyết đã trôi qua một gian nhưng Hồng Phóng từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy chuyện này có nhiều điểm đáng nghi.
“Tiếp tục điều tra. Còn nữa, Quỷ Môn gần đây có động tĩnh gì không?” Hồng Phóng từ đầu đến cuối đều cảm thấy, chuyện này nhất định có liên quan đến vị nhị tiểu thu của Lam phủ kia, nhưng trong phút chốc khó có thể tìm được chứng cứ.
“Từ lần trước, sau khi phó môn chủ của bọn họ bị thuộc hạ đả thương, Quỷ Môn cũng đã mất tăm mất tích rất lâu rồi, xem ra bọn họ đã bị dọa cho sợ.” Dương Thanh đắc ý.
“Không nên khinh thường, cần phải điều tra rõ thân phận thật sự của môn chủ Quỷ Môn. Thời gian không còn sớm nữa, ta về trước đây.” Hồng Phóng đến những nơi như Thanh Nguyệt Lâu tuy nói là vì công việc nhưng đến đây vài lần đều là gạt Gia Cát Nhu mà đến.
“Thái Bảo, đến cũng đến rồi, cần gì phải rời khỏi gấp như vậy, nghe nói Thanh Nguyệt Lâu mấy ngày qua có vài người mới đến, đều còn rất non nớt. Hay là để thuộc hạ giúp người tìm vài người trẻ tuổi xinh đẹp?” Dương Thanh sớm đã nghe nói Hồng Phóng tuy là Thái Bảo nhưng lại không giống với người trong đám quý tộc hầu kia.
Trong phủ của quý tộc hầu, có người nào không phải là tam thê tứ thiếp, chỉ có một mình Hồng Phóng là có đúng một người chính thê.
Lai lịch của người chính thất này không hề nhỏ, Hồng Phóng mấy năm nay vẫn tương kín như bưng đối với nàng.
Tuy là nói như vậy nhưng Dương Thanh vẫn cho rằng thiên hạ sẽ không có người đàn ông nào là không thích vụng trộm cả.
“Dương Thanh, ý tốt của người ta đã nhận. Hãy nghe ta một câu, nữ sắc chỉ hại người, không bằng ngươi hãy cưới một người có sự trợ giúp đối với bản thân.” Hồng Phóng đã nhiều lần khuyên bảo Dương Thanh nhưng tên tiểu tử này vẫn không chịu nghe lời.
Hắn chỉ sợ Dương Thanh vì nữ nhân mà làm hỏng việc.
Có sự trợ giúp?
Đúng thật là có một nữ nhân đã từng giúp hắn một tay để thành lập Sa Môn.
Chỉ tiếc bây giờ nàng ta đã già và xấu đi.
Nàng ta thậm chí còn uy hiếp hắn, nói hắn không được chết tử tế.
Người có thể khiến cho Dương Thanh hắn chết không tử tế vẫn còn chưa ra đời.
Dương Thanh mượn men say, trong đầu hiện ra gương mặt xấu xí kia, gương mặt đó khiến hắn chỉ nhìn thấy thôi cũng đã buồn nôn rồi.
Ngày đó, ở bên ngoài Vạn Bảo Quật, sau khi ngoài ý muốn gặp lại Lại Cô vẫn chưa chết, Dương Thanh liền lập tức bắt đầu tìm kiếm tung tích của Lại Cô.
Nữ nhân đáng chết, cư nhiên dám len lén mang con của hắn đi.
Nhưng đợi đến lúc Dương Thanh nghe ngóng được tin tức của Lại Cô thì Lại Cô và hai con một trai một gái của nàng ta đã bị lửa thiêu chết.
Nhớ tới chuyện này, Dương Thanh lại uống một hớp rượu.
Hắn không phải vì cái chết của Lại Cô mà cảm thấy khổ sở, hắn khổ sở là vì kể từ đó Dương Thanh hắn cũng sẽ tuyệt hậu.
Thấy Dương Thanh chấp mê bất ngộ nên Hồng Phóng cũng không nói nhiều nữa mà đi ra ngoài.
Ngoài cửa phòng, tú bà đã dẫn theo hai ba vị cô nương cùng nhau đứng chờ sẵn.
Hồng Phóng nhìn cũng không nhìn liền đi ra ngoài.
Một người trong đó lén nhìn Hồng Phóng một chút.
“Tống ma ma, mỹ nhân mà bà nói đâu.” Dương Thanh không đợi chờ được nữa hỏi.
Tú bà vội vàng đưa vài cô nương đi vào.
Dương Thanh đưa mắt nhìn, chỉ cảm thấy mấy cô nương vừa mới bước vào cửa mặc dù đều còn rất trẻ nhưng nhan sắc lại chỉ ở trên mức trung bình, không hề giống với lời vỗ ngực đảm bảo của tú bà, mỗi người đều là mỹ nữ tuyệt sắc.
Dương Thanh đang định nổi giận thì đột nhiên nhìn thấy vị nữ tử ở phía sau kia chậm rãi đi tới.
Dưới ánh đèn màu vàng, gương mặt của nữ tử giống như ánh trăng vậy, mắt mũi quyến rũ, bờ môi đỏ hồng.
Lúc nhìn thấy dung mạo của nàng, cái ly trong tay của Dương Thanh liền rớt xuống đất.
“Tại sao lại là ngươi!”
Dương Thanh thất thanh đứng dậy, hồn bay phách lạc nhìn về phía cô gái kia.
Nữ tử giống như bị sợ hãi, trong đôi mắt đẹp bắt đầu ngân ngấn nước.
“Vị đại gia này, người biết Vô Lệ sao?”
Ngay lúc Hồng Ngọc Oánh nhìn thoáng qua Phượng Tân thì Gia Cát Nhu đang lo lắng tìm kiếm xe ngựa của nữ nhi.
Gia Cát Nhu đi một đoạn mới phát hiện không thấy nữ nhi Hồng Ngọc Oánh nữa.
Men theo vết tích của xe ngựa tìm đến, nào ngờ lại phát hiện nữ nhi Hồng Ngọc Oánh đang đứng ở trước Ôn Tuyền Hành Cung của Hạ Đế, cả người bị phủ bởi tuyết trắng, thiếu chút nữa thì đóng băng thành người tuyết.
“Ngọc Oánh, sao con lại đứng trong tuyết vậy.”
Gia Cát Nhu đau lòng, phủi tuyết trên người của nữ nhi, nhìn lại bộ dáng của nữ nhi thì lại bị dọa cho giật mình.
“Ngọc Oánh, con làm sao vậy, đừng dọa mẫu thân, sao sắc mặt của con lại đỏ như vậy.”
Khuôn mặt của Hồng Ngọc Oánh đỏ giống như quả Hồng chín mọng vậy, tròng mắt vẫn không nhúc nhích.
“Mẫu thân, ta ta thích hắn.” Hồng Ngọc Oánh sau khi nghe được giọng của mẫu thân, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, mối tình đầu của nàng, bộ dáng thẹn thùng kia khiến Gia Cát Nhu nhìn đến sửng sốt.
“Hắn? Hắn là ai chứ?” Gia Cát Nhu nghe xong cũng bị dọa sợ không nhẹ.
“Phượng vương, cái vị Phượng vương của Bắc Thanh kia. Mẫu thân, tại sao cho đến bây giờ người vẫn không nói với ta, Phương vương của Bắc Thanh là một mỹ nam tử đẹp mắt đến như vậy. Giọng nói của hắn thuần hậu giống như rượu ngon, mắt của hắn còn sáng hơn sao trên trời. Nữ nhi muốn gả cho hắn.” Hồng Ngọc Oánh được Gia Cát Nhu và Hồng Phóng vô cùng sủng ái nên nàng ta nghĩ, nàng ta thích Phượng vương liền nhất định có thể gả cho Phượng vương làm vợ.
“Ai ya, nữ nhi bảo bối của ta, ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy. Toàn bộ thiếu nữ chưa gả của Hạ Đô đều biết Phượng vương là một con ma bệnh tật, dáng vẻ của hắn dù cho có tốt đi chăng nữa nhưng sớm muộn cũng sẽ…” Lời của Gia Cát Nhu còn chưa nói hết đã bị Hồng Ngọc Oánh dùng một tay bịt miệng lại.
“Mẫu thân, cho dù hắn có là một con ma bệnh tật đi chăng nữa thì cũng là con ma bệnh tật có dáng vẻ đẹp nhất mà nữ nhi gặp qua, nếu đem đệ đệ so sánh với hắn thì còn kém xa. Hơn nữa, nữ nhi nhìn thân thể của hắn cũng không kém giống như lời đồn ở bên ngoài vậy.” Hồng Ngọc Oánh giống như bị trúng tà vậy, một lòng một dạ muốn gả cho Phượng vương.
Điều này khiến Gia Cát Nhu cảm thấy rất là đau đầu, bà ta quay về biết phải ăn nói như thế nào với Hồng Phóng.
“Chuyện này, còn phải đợi cha của con quay trở về rồi lại bàn tiếp. Lần này, thái tử và Lục hoàng tử đều đang tuyển phi. Con gái ngoan, bất luận là người nào cũng đều tốt hơn Phượng vương của Bắc Thanh.” Gia Cát Nhu đã nghe Hồng Phóng nói.
Thái tử và Lục hoàng tử đều đã đến tuổi kết hôn, Hạ Đế và Hoàng Hậu cũng đang bắt đầu tuyển phi cho bọn họ.
Người hợp ý của Hồng Phóng là Hồng thái tử nhưng Gia Cát Nhu lại tán dương Lục hoàng tử hơn một chút, vậy mà vào lúc này nữ nhi lại si mê Phượng Vương của Bắc Thanh.
Gia Cát nhu bắt đầu cảm thấy hối hận, tại sao hôm nay bà ta lại dẫn theo Hồng Ngọc Oánh ra khỏi phủ.
Bà ta cảm giác được rằng, chút tình cảm này của Hồng Ngọc Oánh tuyệt đối sẽ không thuân lợi như vậy.
Đầu bên kia, Hồng Phóng đang đàm phán bí mật ở trong Thanh Nguyệt Lâu.
Thanh Nguyệt Lâu, chính là thanh lâu được đếm trên đầu ngón tay ở Hạ Đô, từ quan lại quý tộc cho đến thường dân bách tính, thậm chí còn có tin đồn rằng ngay cả lúc Hạ Đế còn là thái tử cũng từng si mê một danh kĩ của Thanh Nguyệt Lâu này.
Sau khi xảy ra chuyện của Nam Cung Kiếm, Hạ Đế giận dữ, mệnh lệnh cho văn võ bá quan trong triều tự kỷ luật trong vòng ba tháng.
Hồng Phóng tự nhiên cũng phải cấm kỵ một chút, hắn và Liễu Thanh chọn Thanh Nguyệt Lâu thanh sắc khuyển mã để làm cứ điểm, ở trong Thanh Nguyệt Lâu bí mật do thám.
“Việc ta sai ngươi đi điều tra thế nào rồi.” Hồng Phóng nhấm nháp chén rượu.
“Thái Bảo, chuyện thuốc bột màu đen, từ đầu đến cuối vẫn không có chút manh mối nào, một nghìn cân thuốc bột màu đen, đường bộ và đường thủy để vận chuyển vào Hạ Đô đều không có bất kỳ ghi chép nào, cứ như mọi thứ đã mọc cánh mà bay vào trong mật thất của Nam Cung phủ vậy.” Dương Thanh trả lời một cách cẩn thận.
Chuyện Nam Cung Kiếm bị trảm lập quyết đã trôi qua một gian nhưng Hồng Phóng từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy chuyện này có nhiều điểm đáng nghi.
“Tiếp tục điều tra. Còn nữa, Quỷ Môn gần đây có động tĩnh gì không?” Hồng Phóng từ đầu đến cuối đều cảm thấy, chuyện này nhất định có liên quan đến vị nhị tiểu thu của Lam phủ kia, nhưng trong phút chốc khó có thể tìm được chứng cứ.
“Từ lần trước, sau khi phó môn chủ của bọn họ bị thuộc hạ đả thương, Quỷ Môn cũng đã mất tăm mất tích rất lâu rồi, xem ra bọn họ đã bị dọa cho sợ.” Dương Thanh đắc ý.
“Không nên khinh thường, cần phải điều tra rõ thân phận thật sự của môn chủ Quỷ Môn. Thời gian không còn sớm nữa, ta về trước đây.” Hồng Phóng đến những nơi như Thanh Nguyệt Lâu tuy nói là vì công việc nhưng đến đây vài lần đều là gạt Gia Cát Nhu mà đến.
“Thái Bảo, đến cũng đến rồi, cần gì phải rời khỏi gấp như vậy, nghe nói Thanh Nguyệt Lâu mấy ngày qua có vài người mới đến, đều còn rất non nớt. Hay là để thuộc hạ giúp người tìm vài người trẻ tuổi xinh đẹp?” Dương Thanh sớm đã nghe nói Hồng Phóng tuy là Thái Bảo nhưng lại không giống với người trong đám quý tộc hầu kia.
Trong phủ của quý tộc hầu, có người nào không phải là tam thê tứ thiếp, chỉ có một mình Hồng Phóng là có đúng một người chính thê.
Lai lịch của người chính thất này không hề nhỏ, Hồng Phóng mấy năm nay vẫn tương kín như bưng đối với nàng.
Tuy là nói như vậy nhưng Dương Thanh vẫn cho rằng thiên hạ sẽ không có người đàn ông nào là không thích vụng trộm cả.
“Dương Thanh, ý tốt của người ta đã nhận. Hãy nghe ta một câu, nữ sắc chỉ hại người, không bằng ngươi hãy cưới một người có sự trợ giúp đối với bản thân.” Hồng Phóng đã nhiều lần khuyên bảo Dương Thanh nhưng tên tiểu tử này vẫn không chịu nghe lời.
Hắn chỉ sợ Dương Thanh vì nữ nhân mà làm hỏng việc.
Có sự trợ giúp?
Đúng thật là có một nữ nhân đã từng giúp hắn một tay để thành lập Sa Môn.
Chỉ tiếc bây giờ nàng ta đã già và xấu đi.
Nàng ta thậm chí còn uy hiếp hắn, nói hắn không được chết tử tế.
Người có thể khiến cho Dương Thanh hắn chết không tử tế vẫn còn chưa ra đời.
Dương Thanh mượn men say, trong đầu hiện ra gương mặt xấu xí kia, gương mặt đó khiến hắn chỉ nhìn thấy thôi cũng đã buồn nôn rồi.
Ngày đó, ở bên ngoài Vạn Bảo Quật, sau khi ngoài ý muốn gặp lại Lại Cô vẫn chưa chết, Dương Thanh liền lập tức bắt đầu tìm kiếm tung tích của Lại Cô.
Nữ nhân đáng chết, cư nhiên dám len lén mang con của hắn đi.
Nhưng đợi đến lúc Dương Thanh nghe ngóng được tin tức của Lại Cô thì Lại Cô và hai con một trai một gái của nàng ta đã bị lửa thiêu chết.
Nhớ tới chuyện này, Dương Thanh lại uống một hớp rượu.
Hắn không phải vì cái chết của Lại Cô mà cảm thấy khổ sở, hắn khổ sở là vì kể từ đó Dương Thanh hắn cũng sẽ tuyệt hậu.
Thấy Dương Thanh chấp mê bất ngộ nên Hồng Phóng cũng không nói nhiều nữa mà đi ra ngoài.
Ngoài cửa phòng, tú bà đã dẫn theo hai ba vị cô nương cùng nhau đứng chờ sẵn.
Hồng Phóng nhìn cũng không nhìn liền đi ra ngoài.
Một người trong đó lén nhìn Hồng Phóng một chút.
“Tống ma ma, mỹ nhân mà bà nói đâu.” Dương Thanh không đợi chờ được nữa hỏi.
Tú bà vội vàng đưa vài cô nương đi vào.
Dương Thanh đưa mắt nhìn, chỉ cảm thấy mấy cô nương vừa mới bước vào cửa mặc dù đều còn rất trẻ nhưng nhan sắc lại chỉ ở trên mức trung bình, không hề giống với lời vỗ ngực đảm bảo của tú bà, mỗi người đều là mỹ nữ tuyệt sắc.
Dương Thanh đang định nổi giận thì đột nhiên nhìn thấy vị nữ tử ở phía sau kia chậm rãi đi tới.
Dưới ánh đèn màu vàng, gương mặt của nữ tử giống như ánh trăng vậy, mắt mũi quyến rũ, bờ môi đỏ hồng.
Lúc nhìn thấy dung mạo của nàng, cái ly trong tay của Dương Thanh liền rớt xuống đất.
“Tại sao lại là ngươi!”
Dương Thanh thất thanh đứng dậy, hồn bay phách lạc nhìn về phía cô gái kia.
Nữ tử giống như bị sợ hãi, trong đôi mắt đẹp bắt đầu ngân ngấn nước.
“Vị đại gia này, người biết Vô Lệ sao?”