Chương : 252
Bởi vì bị dụng hình nên giọng nói của người nam nhân đã trở nên khàn.
Đám ác ma này, đám ác ma ở Sát Sinh Đường, ước chừng bọn chúng đã khảo vấn hắn ba ngày ba đêm.
Năm vị sư đệ cùng người nam nhân này, tất cả đều bởi vì không chịu đựng được hình phạt mà chết. Duy chỉ có hắn, còn cắn răng kiên trì tới cùng.
“Bộp bộp bộp “
Tiếng vỗ tay truyền đến từ lối vào phòng giam.
Một gã nam tử áo đen đi cùng đường chủ Sát Sinh Đường đi tới.
“Quả là một đáng hán tử.”
Lúc nhìn thấy tên nam tử mặc áo đen, người nam nhân bị chịu cực hình cổ họng cuồn cuộn, một ngụm máu chỉ chút nữa là sẽ rơi lên chân người nam nhân ấy. Chợt thấy nam tử mặc áo đen kia lập tức biến mất, một lát sau hắn liền đứng ở trước mặt người nam nhân bị chịu cực hình.
Xuyên qua lớp mặt nạ màu vàng, bên trong cặp mắt màu hổ phách của người nam nhân không hề phẫn nộ, chỉ có một sự nhạo báng và khinh thường.
“Có bản lĩnh thì hãy giết ta đi, bằng không Ngự Hỏa Tông chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha Sát Sinh Đường. Tất cả các ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt.” Nam nhân uy hiếp.
Ngự Hỏa Tông, là một tông phái trung đẳng. Trên đại lục, danh khí không phải quá lớn nhưng trong tông môn cũng có hơn một nghìn người, thực lực có thể so sánh với một quốc gia nhỏ.
Tông môn này tổ tiên không biết ở thời nào truyền lại một phần bản đồ tàn quyển.
Mấy năm gần đây, mới phát hiện một phần bản đồ tàn quyển chính là một phần sáu của bản đồ Thái Ất bí cảnh.
Người nam tử này là tông môn trưởng lão đại đệ tử của Ngự Hỏa tông. Hắn và năm vị đệ tử khác trong tông môn cùng nhau phụ trách việc vận chuyển bản đồ, giao tới tận tay sư phụ.
Hành động này vốn rất bí mật, trên đường bọn họ cải trang thành thương nhân, nào ngờ nửa đường lại đột nhiên bị cướp.
Sau đó, đám người cướp đồ của họ chính là người của Sát Sinh Đường.
Sát Sinh Đường chỉ là một tổ chức hắc đạo hoành hành ở Hạ Quốc. Những đệ tử Ngự Hỏa tông này, căn bản không coi Sát Sinh Đường ra gì.
Bọn họ nhục mạ uy hiếp một trận, người mắng hung hăng nhất trực tiếp bị người của Sát Sinh Đường cắt lưỡi. Mấy người còn sót lại hoặc là bị lột da, hoặc là bị róc thịt cứ thế mà bị hành hạ cho tới chết.
Chỉ có vị đại sư huynh này còn thoi thóp một hơi thở.
Vốn tưởng rằng sự đe dọa của mình thì có thể đổi lấy sự kiêng nể của đối phương.
Nào biết rằng cái người nam tử mặc áo đen kia bỗng nhiên xông vào, to giọng cười ha hả.
“Liễu đường chủ, thật không nghĩ rằng trên đời này còn có người dám dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với Vu Trọng ta, chỉ ngươi có đủ can đảm này vậy bổn tọa sẽ giữ lại cho ngươi một mạng sống.”
Vu Trọng!
Hai từ này, tưởng nhẹ nhưng rất nặng, nổ tung bên tai đệ tử Ngự Hỏa Tông.
Nam tử quỷ mị trước mặt này chính là Đại Hạ Diêm điện thần bí nhất trên đại lục.
Phía sau Sát Sinh Đường lại có thể là Địa Hạ Diêm điện khổng lồ.
Bị tra tấn không có thể làm cho người nam nhân khuất phục, thế nhưng chỉ cần cái tên “Vu Trọng” này, lại giống như một cọng cỏ cuối cùng của con lạc đà khiến cho tinh thần của nam tử Ngự Hỏa Tông, trong nháy mắt liền sụp đổ.
Về Vu Trọng thì có quá nhiều truyền thuyết, quá nhiều những lời đồn đáng sợ về hắn.
Trong tay người đàn ông này, chết cũng không phải là điều đáng sợ nhất mà điều đáng sợ nhất là sống không bằng chết.
Hàm răng của người nam nhân kia, bởi vì sợ mà đụng vào nhau lập cập.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Vu Trọng đưa tay lên, Liễu đường chủ khúm na khúm núm đưa một cái hộp gấm tới. Trong hộp gấm, là một cái kén tằm màu vàng.
“Yên tâm, bổn tọa nói không giết thì cũng sẽ không giết ngươi, dù sao cơ thể này của ngươi vẫn còn có chút tác dụng với bổn tọa.”
Nói xong Vu Trọng dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy viên kén tằm kia, rất nhanh liền đem kén tầm đưa vào trong miệng của người nam nhân.
Kén tằm theo cổ họng của hắn trôi tuột xuống. Con ngươi của người nam nhân dần dần mở rộng ra.
Hắn nghe được trong bụng của mình, có âm thanh của tiếng kén bị rạn nứt, dạ dày từng đợt ngứa ngáy. Có vật gì đó đang gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của hắn.
“Cổ kim tằm, một loại độc trùng thất phẩm. Từ nay về sau, ngươi chỉ biết nghe lệnh của bổn tọa.”
Vu Trọng khoát tay, gông xiềng trên tay nam tử Ngự Hỏa Tông xôn xao một tiếng đứt thành hai nửa.
Nam tử kia như một cái xác không hồn đi tới trước mặt Vu Trọng, kính cẩn lên tiếng.
“Chủ nhân.”
“Bản đồ Thái Ất bí cảnh ở đâu?” Vu Trọng nâng mí mắt nhìn nam tử Ngự Hỏa tông từ trên người lấy ra một chai thuốc. Đem bột thuốc trong chai thuốc đổ vào ngọn lửa.
Sau khi bột thuốc được rắc vào bên trong ngọn lửa thì trong miệng của người nam tử bắt đầu lẩm bẩm, chỉ thấy ánh lửa ngay lập tức biến thành sắc xanh.
Bột thuốc trong ngọn lửa ngưng tụ lại một chỗ, cuối cùng chắp vá thành một cuộn da dê cũ nát.
Phụt một tiếng, cuộn da dê từ trong đốm lửa bay lên rơi vào trong tay của người nam tử Ngự Hỏa Tông. Hắn lại quỳ xuống cầm cuộn da dê giơ cao khỏi đỉnh đầu đưa tới cho chủ nhân mới của hắn.
“Quả là một tay có kỹ thuật giấu đồ với ngọn lửa, không hổ là Ngự Hỏa Tông. Chẳng trách khảo vấn các ngươi vài ngày, cũng không hỏi ra được nơi cất giấu của bản đồ Thái Ất bí cảnh.”
Vu Trọng khẽ gật đầu.
Hắn mắt nhìn bảo đồ trong tay lúc nhìn thấy bốn chữ Thái Ất Bí Cảnh, đáy mắt của Vu Trọng phất thêm một tầng sâu lắng.
“Đại nhân, người mà người cần đều đã chuẩn bị xong, quần áo và đồ dùng hằng ngày cũng đã chuẩn bị xong.”
Liễu đường chủ dứt lời thì có vài tên nam tử đi tới. Nếu như vị đại đệ tử Ngự Hỏa tông đang nằm trên đất kia, chưa bị Cổ Kim Tằm khống chế thần hồn thì khi hắn nhìn thấy người đi tới nhất định sẽ rất khiếp sợ.
Bởi vì hai người kia chính là trước kia bị bốn vị đồng môn Sát Sinh Đường của hắn hành hạ đến tự sát. Hôm nay “bọn họ” lại sống lại hừng hực sức sống.
“ Tốt lắm, không hổ là cao thủ dung dịch xuất sắc nhất trong Diêm điện ta.” Vu Trọng gật đầu.
Trong cơ thể của hắn bỗng nhiên phát ra những âm thanh rắc rắc của xương khép bị đè ép. Nhưng chỉ qua mấy nhịp thở vóc người cao to, tướng mạo anh tuấn của Quỷ Đế Vu Trọng lập tức thu nhỏ lại một chút, dung mạo của hắn cũng từ khiến người ta trông đã khiếp sợ bỗng biến thành da thịt trắng như sữa, vóc người trung đẳng, nhìn qua có vài phần giống với một lục sư đệ mười sáu mười bảy tuổi bụ bẫm.
Sau khi thay đồ xong ngay đến cả Liễu đường chủ cũng nhìn không ra vị lục sư đệ này sau khi biến đổi vóc dáng và ngoại hình lại chính là Quỷ Đế Vu Trọng.
“Đại sư huynh, sáu người huynh đệ chúng ta bây giờ khởi hành thôi, đi tới Thái Ất Bí Cảnh.” Quỷ Đế Vu Trọng hóa thân thành tiểu sư đệ Ngự Hỏa Tông nói với mấy “sư huynh”, mấy người cùng dạ một tiếng, bắt đầu khởi hành rời khỏi Sát Sinh Đường.
Bên này, Diệp Lăng Nguyệt còn không biết trên người Phượng Tân xảy ra chuyện lớn.
Sau khi bị hành vi dị thường tương phản của Phượng Tân một phen đùa giỡn Diệp Lăng Nguyệt chạy như trối chết chạy ra khỏi hành cung Ôn Tuyền mãi cho tới lúc trở về Ngự Y viện trên mặt vẫn còn chút phiếm hồng.
Diệp Lăng Nguyệt ngươi cũng quá không có ý chí tiến thủ, từ trước đến giờ đều là ngươi khi dễ Phượng Tân, làm sao bây giờ đây lại bị hắn ăn hiếp.
Một Phương Tân như thế Diệp Lăng Nguyệt không hề quen biết, thậm chí còn, Diệp Lăng Nguyệt còn có mấy phần kiêng kỵ, mơ hồ với hắn. Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng trong chốc lát lại không thể chắp vá ra được.
Sờ sờ vào bờ môi vẫn còn có chút sưng, Diệp Lăng Nguyệt nói không ra trong lòng rốt cuộc là có tư vị gì.
Đám ác ma này, đám ác ma ở Sát Sinh Đường, ước chừng bọn chúng đã khảo vấn hắn ba ngày ba đêm.
Năm vị sư đệ cùng người nam nhân này, tất cả đều bởi vì không chịu đựng được hình phạt mà chết. Duy chỉ có hắn, còn cắn răng kiên trì tới cùng.
“Bộp bộp bộp “
Tiếng vỗ tay truyền đến từ lối vào phòng giam.
Một gã nam tử áo đen đi cùng đường chủ Sát Sinh Đường đi tới.
“Quả là một đáng hán tử.”
Lúc nhìn thấy tên nam tử mặc áo đen, người nam nhân bị chịu cực hình cổ họng cuồn cuộn, một ngụm máu chỉ chút nữa là sẽ rơi lên chân người nam nhân ấy. Chợt thấy nam tử mặc áo đen kia lập tức biến mất, một lát sau hắn liền đứng ở trước mặt người nam nhân bị chịu cực hình.
Xuyên qua lớp mặt nạ màu vàng, bên trong cặp mắt màu hổ phách của người nam nhân không hề phẫn nộ, chỉ có một sự nhạo báng và khinh thường.
“Có bản lĩnh thì hãy giết ta đi, bằng không Ngự Hỏa Tông chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha Sát Sinh Đường. Tất cả các ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt.” Nam nhân uy hiếp.
Ngự Hỏa Tông, là một tông phái trung đẳng. Trên đại lục, danh khí không phải quá lớn nhưng trong tông môn cũng có hơn một nghìn người, thực lực có thể so sánh với một quốc gia nhỏ.
Tông môn này tổ tiên không biết ở thời nào truyền lại một phần bản đồ tàn quyển.
Mấy năm gần đây, mới phát hiện một phần bản đồ tàn quyển chính là một phần sáu của bản đồ Thái Ất bí cảnh.
Người nam tử này là tông môn trưởng lão đại đệ tử của Ngự Hỏa tông. Hắn và năm vị đệ tử khác trong tông môn cùng nhau phụ trách việc vận chuyển bản đồ, giao tới tận tay sư phụ.
Hành động này vốn rất bí mật, trên đường bọn họ cải trang thành thương nhân, nào ngờ nửa đường lại đột nhiên bị cướp.
Sau đó, đám người cướp đồ của họ chính là người của Sát Sinh Đường.
Sát Sinh Đường chỉ là một tổ chức hắc đạo hoành hành ở Hạ Quốc. Những đệ tử Ngự Hỏa tông này, căn bản không coi Sát Sinh Đường ra gì.
Bọn họ nhục mạ uy hiếp một trận, người mắng hung hăng nhất trực tiếp bị người của Sát Sinh Đường cắt lưỡi. Mấy người còn sót lại hoặc là bị lột da, hoặc là bị róc thịt cứ thế mà bị hành hạ cho tới chết.
Chỉ có vị đại sư huynh này còn thoi thóp một hơi thở.
Vốn tưởng rằng sự đe dọa của mình thì có thể đổi lấy sự kiêng nể của đối phương.
Nào biết rằng cái người nam tử mặc áo đen kia bỗng nhiên xông vào, to giọng cười ha hả.
“Liễu đường chủ, thật không nghĩ rằng trên đời này còn có người dám dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với Vu Trọng ta, chỉ ngươi có đủ can đảm này vậy bổn tọa sẽ giữ lại cho ngươi một mạng sống.”
Vu Trọng!
Hai từ này, tưởng nhẹ nhưng rất nặng, nổ tung bên tai đệ tử Ngự Hỏa Tông.
Nam tử quỷ mị trước mặt này chính là Đại Hạ Diêm điện thần bí nhất trên đại lục.
Phía sau Sát Sinh Đường lại có thể là Địa Hạ Diêm điện khổng lồ.
Bị tra tấn không có thể làm cho người nam nhân khuất phục, thế nhưng chỉ cần cái tên “Vu Trọng” này, lại giống như một cọng cỏ cuối cùng của con lạc đà khiến cho tinh thần của nam tử Ngự Hỏa Tông, trong nháy mắt liền sụp đổ.
Về Vu Trọng thì có quá nhiều truyền thuyết, quá nhiều những lời đồn đáng sợ về hắn.
Trong tay người đàn ông này, chết cũng không phải là điều đáng sợ nhất mà điều đáng sợ nhất là sống không bằng chết.
Hàm răng của người nam nhân kia, bởi vì sợ mà đụng vào nhau lập cập.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Vu Trọng đưa tay lên, Liễu đường chủ khúm na khúm núm đưa một cái hộp gấm tới. Trong hộp gấm, là một cái kén tằm màu vàng.
“Yên tâm, bổn tọa nói không giết thì cũng sẽ không giết ngươi, dù sao cơ thể này của ngươi vẫn còn có chút tác dụng với bổn tọa.”
Nói xong Vu Trọng dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy viên kén tằm kia, rất nhanh liền đem kén tầm đưa vào trong miệng của người nam nhân.
Kén tằm theo cổ họng của hắn trôi tuột xuống. Con ngươi của người nam nhân dần dần mở rộng ra.
Hắn nghe được trong bụng của mình, có âm thanh của tiếng kén bị rạn nứt, dạ dày từng đợt ngứa ngáy. Có vật gì đó đang gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của hắn.
“Cổ kim tằm, một loại độc trùng thất phẩm. Từ nay về sau, ngươi chỉ biết nghe lệnh của bổn tọa.”
Vu Trọng khoát tay, gông xiềng trên tay nam tử Ngự Hỏa Tông xôn xao một tiếng đứt thành hai nửa.
Nam tử kia như một cái xác không hồn đi tới trước mặt Vu Trọng, kính cẩn lên tiếng.
“Chủ nhân.”
“Bản đồ Thái Ất bí cảnh ở đâu?” Vu Trọng nâng mí mắt nhìn nam tử Ngự Hỏa tông từ trên người lấy ra một chai thuốc. Đem bột thuốc trong chai thuốc đổ vào ngọn lửa.
Sau khi bột thuốc được rắc vào bên trong ngọn lửa thì trong miệng của người nam tử bắt đầu lẩm bẩm, chỉ thấy ánh lửa ngay lập tức biến thành sắc xanh.
Bột thuốc trong ngọn lửa ngưng tụ lại một chỗ, cuối cùng chắp vá thành một cuộn da dê cũ nát.
Phụt một tiếng, cuộn da dê từ trong đốm lửa bay lên rơi vào trong tay của người nam tử Ngự Hỏa Tông. Hắn lại quỳ xuống cầm cuộn da dê giơ cao khỏi đỉnh đầu đưa tới cho chủ nhân mới của hắn.
“Quả là một tay có kỹ thuật giấu đồ với ngọn lửa, không hổ là Ngự Hỏa Tông. Chẳng trách khảo vấn các ngươi vài ngày, cũng không hỏi ra được nơi cất giấu của bản đồ Thái Ất bí cảnh.”
Vu Trọng khẽ gật đầu.
Hắn mắt nhìn bảo đồ trong tay lúc nhìn thấy bốn chữ Thái Ất Bí Cảnh, đáy mắt của Vu Trọng phất thêm một tầng sâu lắng.
“Đại nhân, người mà người cần đều đã chuẩn bị xong, quần áo và đồ dùng hằng ngày cũng đã chuẩn bị xong.”
Liễu đường chủ dứt lời thì có vài tên nam tử đi tới. Nếu như vị đại đệ tử Ngự Hỏa tông đang nằm trên đất kia, chưa bị Cổ Kim Tằm khống chế thần hồn thì khi hắn nhìn thấy người đi tới nhất định sẽ rất khiếp sợ.
Bởi vì hai người kia chính là trước kia bị bốn vị đồng môn Sát Sinh Đường của hắn hành hạ đến tự sát. Hôm nay “bọn họ” lại sống lại hừng hực sức sống.
“ Tốt lắm, không hổ là cao thủ dung dịch xuất sắc nhất trong Diêm điện ta.” Vu Trọng gật đầu.
Trong cơ thể của hắn bỗng nhiên phát ra những âm thanh rắc rắc của xương khép bị đè ép. Nhưng chỉ qua mấy nhịp thở vóc người cao to, tướng mạo anh tuấn của Quỷ Đế Vu Trọng lập tức thu nhỏ lại một chút, dung mạo của hắn cũng từ khiến người ta trông đã khiếp sợ bỗng biến thành da thịt trắng như sữa, vóc người trung đẳng, nhìn qua có vài phần giống với một lục sư đệ mười sáu mười bảy tuổi bụ bẫm.
Sau khi thay đồ xong ngay đến cả Liễu đường chủ cũng nhìn không ra vị lục sư đệ này sau khi biến đổi vóc dáng và ngoại hình lại chính là Quỷ Đế Vu Trọng.
“Đại sư huynh, sáu người huynh đệ chúng ta bây giờ khởi hành thôi, đi tới Thái Ất Bí Cảnh.” Quỷ Đế Vu Trọng hóa thân thành tiểu sư đệ Ngự Hỏa Tông nói với mấy “sư huynh”, mấy người cùng dạ một tiếng, bắt đầu khởi hành rời khỏi Sát Sinh Đường.
Bên này, Diệp Lăng Nguyệt còn không biết trên người Phượng Tân xảy ra chuyện lớn.
Sau khi bị hành vi dị thường tương phản của Phượng Tân một phen đùa giỡn Diệp Lăng Nguyệt chạy như trối chết chạy ra khỏi hành cung Ôn Tuyền mãi cho tới lúc trở về Ngự Y viện trên mặt vẫn còn chút phiếm hồng.
Diệp Lăng Nguyệt ngươi cũng quá không có ý chí tiến thủ, từ trước đến giờ đều là ngươi khi dễ Phượng Tân, làm sao bây giờ đây lại bị hắn ăn hiếp.
Một Phương Tân như thế Diệp Lăng Nguyệt không hề quen biết, thậm chí còn, Diệp Lăng Nguyệt còn có mấy phần kiêng kỵ, mơ hồ với hắn. Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng trong chốc lát lại không thể chắp vá ra được.
Sờ sờ vào bờ môi vẫn còn có chút sưng, Diệp Lăng Nguyệt nói không ra trong lòng rốt cuộc là có tư vị gì.