Chương : 254
Sau khi cãi nhau với thái tử Hồng, Diệp Lăng Nguyệt đem chuyện này kể cho Lam Thải Nhi.
Lam Thải Nhi nghe xong không khỏi có chút lo lắng.
“Lăng Nguyệt, thái tử Hồng người này tính toán chi li, tốt nhất muội vẫn nên cẩn thận. Nếu hắn thật sự có âm mưu, muội chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm” Lam Thải Nhi và thái tử Hồng đã từng giao đấu, cũng bị thua thiệt.
Đối phương lại là thái tử quyền cao chức trọng, nếu như hắn thật muốn lấy Diệp Lăng Nguyệt, Lam phủ cũng không cách nào.
“Tỷ thấy chỉ có một cách có thể khiến thái tử Hồng từ bỏ hy vọng, đó chính là khiến phụ thân muội sớm ngày định hôn sự cho muội. Ta cảm thấy Lục hoàng tử không tệ, còn có thế tử Thanh Hải cũng được đó.” Lam Thải Nhi cũng không biết từ đâu có ý nghĩ vậy, bỗng nhiên thốt lên một câu.
Chỉ cần Diệp Lăng Nguyệt đính hôn còn thành thân thì có thể muộn một chút. Thái tử Hồng nham hiểm thế nào cũng không thể ra tay đối với một người đã đính hôn.
“Tỷ tỷ, tỷ nói linh tinh gì vậy.” Diệp Lăng Nguyệt được một trận cười.
Tính cách Lam Thải Nhi thật đúng là giống với Lam tướng quân, hai cha con nàng đều có suy nghĩ logic giống như thần.
“Hai người này muội đều không thích? Thực ra thì Phượng Vương cũng là một lựa chọn rất tốt, chỉ tiếc một điểm cơ thể hắn yếu ớt, hơn nữa còn là nhân sĩ Bắc Thanh. Nếu như muội gả cho hắn thì sẽ phải gả tới Bắc Thanh.” Lam Thải Nhi gương mặt trau mày nhăn nhó.
Nếu như Diệp Lăng Nguyệt gả đến Bắc Thanh thì nàng sẽ rất buồn chán.
Vừa nghe đến tên Phượng Vương, Diệp Lăng Nguyệt liền trầm mặc. Nhớ tới thái độ khác thường sáng ngày của Phượng Tân, trong lòng Diệp Lăng Nguyệt có chút hỗn loạn.
Chuyện xảy ra rất ngắn ngủi, nàng không có mặt mũi nào mà đi gặp Phượng Tân.
Lam Thải Nhi vẫn nói thao thao bất tuyệt còn Diệp Lăng Nguyệt lại đang thất thần.
Cũng may sau ngày hôm đó, Đao Nô rất nhanh hai lần đến thăm dò Ngự Y Viện đồng thời báo cho Diệp Lăng Nguyệt biết cơ thể Phượng Tân đã hồi phục, chỉ là còn có chút suy yếu. Mấy ngày nay, vẫn phải ở trong hành cung Ôn Tuyền tĩnh dưỡng tạm thời không được ai làm phiền
Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe xong liền thở phào, còn sai Đao Nô mang về mấy chai đan dược để tẩm bổ.
“Diệp cô nương, ngày đó là Đao Nô lỗ mãng.” Trước khi đi, Đao Nô áy náy sờ đầu. Hắn như là còn có lời muốn nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn không nói ra miệng vội bước nhanh đi ra.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi suy nghĩ vài ngày cuối cùng vẫn quyết định cùng anh em nhà họ Hạ đi đến Thái Ất Bí Cảnh.
Dù sao, Hồng Mông Thiên đối với nàng rất quan trọng, muốn duy trì Hồng Mông Thiên nhất định phải có được Không Diệu Tinh.
Diệp Lăng Nguyệt bàn giao công việc ở Ngự Y Viện và Quỷ Môn xong, nói cho người Lam phủ rằng lần này muốn theo Long Ngữ đại sư đi xa một chuyến, tìm vài loại dược thảo quý hiếm.
Dù gì lần này Long Ngữ đại sư cũng vừa may muốn bế quan luyện chế một loại đan dược mới, cũng sẽ không có người hoài nghi lời Diệp Lăng Nguyệt nói là thật hay giả.
Tất cả mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, Diệp Lăng Nguyệt lại mua sắm mấy bộ áo choàng làm bằng tơ lụa thượng đẳng, ăn mặc thành dáng vẻ của Hồng thập tam rồi đi đến Vạn Bảo quật.
Biết được Diệp Lăng Nguyệt đồng ý cùng bọn chúng đi tới Thái Ất Bí Cảnh. Hai huynh đệ Hạ gia mừng rỡ khôn xiết, quyết định xuất phát ngay ngày hôm đó.
Thái Ất Bí Cảnh thuộc phái Thượng Cổ Thái Ất, nằm ở Quát Thương Sơn Mạch, đường xá xa xôi hẻo lánh, ba người giữa đường cần phải cưỡi phi hành thú.
Lại nhìn trên vai của nàng, Tiểu Chi Ước ngồi bên phải, Tiểu Ô Nha đứng bên trái. Hai con một con lông dài nhỏ mượt rất đáng yêu, một con trụi lông trông rất xấu xí.
Nhìn thấy hai con tiểu thú, Hạ lão đại và Hạ lão tam trong lòng không khỏi lẩm bẩm. Lần này đi Thái Ất Bí Cảnh rất mạo hiểm, xem dáng vẻ của Diệp Lăng Nguyệt thì lại ngược lại giống như đi du lịch, nhất là hai con tiểu thú, nhìn qua sức chiến đấu rất bình thường, mang đi Bí Cảnh đến lúc đó thành vật cản trở.
“Thập tam thiếu ngươi tới rồi, vây chúng ta có thể khởi hành rồi.” Hạ lão đại vừa nói, chỉ nghe hắn ngoắc tay, Diệp Lăng Nguyệt cũng cảm thấy không trung truyền đến vài tiếng hét dài.
Ba con Xích Điện điêu cấp sáu cùng nhau hạ xuống mặt đất.
Thái Ất Bí Cảnh quá xa xôi, nếu như chỉ dựa vào sức của đôi chân ít nhất cũng phải đi mất hơn nửa năm, thế nhưng dùng tới phi hành thú chỉ cần mười ngày là tới.
Loại Xích Điện điêu này sinh hoạt trên cao, có thể tự do xuyên qua tầng mây, trên trán có một lạc ấn giống như tia chớp, tốc độ nhanh nhất một ngày nghìn cây, quả là một con chim phi hành hoàn hảo.
“Mấy con Xích Điện điêu này từ nhỏ đã theo ba huynh đệ chúng ta, nếu như Thập tam thiếu đồng ý thì có thể cưỡi con của nhị đệ ta. Nhưng Xích Điện điêu kia của nhị đệ tính tình tương đối thô bạo, Thập tam thiếu vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Hạ lão đại rất sợ Diệp Lăng Nguyệt không có phi hành thú nên đã quan tâm mà chuẩn bị trước một con.
Sau thời tiết khác thường ở Hồng Mông Thiên, Tiểu Chi Ước cùng Tiểu Ô Nha đều đi theo bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt. Nhìn thân hình mấy con đó lớn hơn rất nhiều lần so mấy người của mình, Tiểu Ô Nha rung rung bộ lông, con ngươi đen nhánh nhìn về phía trước con Xích Điện điêu.
Con kia vốn dĩ ngẩng cao đầu, vẻ mặt Xích Điện bướng bỉnh khó thuần, nhìn Tiểu Ô Nha bằng ánh mắt coi thường. Con này thật xấu xí, không biết là thứ gì cũng xứng gọi là chim sao?.
Bị kỳ thị một cách rất lộ liễu nên Tiểu Ô Nha thấy bất mãn. Nó mở miệng phát ra tiếng kêu rất to.
Phảng phất cảm giác được một luồng áp lực vô hình, đầu và cánh của con Xích Điện điêu lập tức tiu nghỉu xuống quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả thở đều không dám phát ra tiếng.
Hai huynh đệ Hạ gia há mồm trợn mắt nhìn, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cười ngồi lên lưng Xích Điện điêu. Ba người từ từ bay lên bầu trời đêm hướng về hướng tây.
Trải qua mấy ngày bay liên tiếp, ba người đã bay ra khỏi lãnh thổ Đại Hạ.
“Bay về phía trước một ngày một đêm là đến Quát Thương Sơn, thật là nhìn không ra Thập tam thiếu có thể chịu được cực khổ.” Hạ lão đại tán thưởng, trước đó hắn thông qua Hạ lão nhị mà biết được rằng Diệp Lăng Nguyệt là con gái, hơn nữa rất có thể là vị hồng nhan tri kỷ của Phượng Vương.
Vốn tưởng rằng nàng đi cả ngày lẫn đêm, thể lực nhất định sẽ tiêu hao không ít. Nhưng mấy ngày này xem ra nàng cùng ăn cùng ở với Hạ lão đại, Hạ lão nhị, một tiếng khổ cũng không hề kêu.
Hạ lão đại cùng Hạ lão tam đều là người của Diệu Thủ Không Không môn, cuộc sống thường ngày màn trời chiếu đất không ít. Người bình thường căn bản là không chịu được cuộc sống như vậy của bọn họ, vì thế Diệp Lăng Nguyệt chịu được khổ cực như vậy nên cũng có một chút thiện cảm với nàng.
Hai lão đại đã dần dần thích tiểu cô nương tuổi nhỏ tính tình lại rất kiên nghị này.
Đang nói Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên trau mày.
“Hai vị, cẩn thận.”
“Sao thế?” Hạ lão đại lúc này mệnh lệnh cho Xích Điện điêu giảm tốc độ chậm lại.
Trong ba người, duy nhất có Diệp Lăng Nguyệt là phương sĩ. Không giống với võ giả, tinh thần lực của phương sĩ ngoài việc có thể công kích và phòng ngự ra, còn có thể dò xét đường đi phía trước.
Đây cũng là lí do vì sao hành trình đến Thái Ất Bí Cảnh của Hạ lão đại và Hạ lão tam lần này nhất định phải tìm một vị phương sĩ giúp đỡ.
Dựa vào tinh thần lực ngũ đỉnh của Diệp Lăng Nguyệt, có thể thăm dò tình hình ra bên ngoài đến vài dặm.
“Phía trước có chút khác thường.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn về phía trước.
Lúc này đã là sau hoàng hôn, mặt trời chậm rãi lặn xuống núi, xa xa là những đám mây bị ánh chiều tà chiếu vào phản chiếu thành một màu đỏ như máu.
Lam Thải Nhi nghe xong không khỏi có chút lo lắng.
“Lăng Nguyệt, thái tử Hồng người này tính toán chi li, tốt nhất muội vẫn nên cẩn thận. Nếu hắn thật sự có âm mưu, muội chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm” Lam Thải Nhi và thái tử Hồng đã từng giao đấu, cũng bị thua thiệt.
Đối phương lại là thái tử quyền cao chức trọng, nếu như hắn thật muốn lấy Diệp Lăng Nguyệt, Lam phủ cũng không cách nào.
“Tỷ thấy chỉ có một cách có thể khiến thái tử Hồng từ bỏ hy vọng, đó chính là khiến phụ thân muội sớm ngày định hôn sự cho muội. Ta cảm thấy Lục hoàng tử không tệ, còn có thế tử Thanh Hải cũng được đó.” Lam Thải Nhi cũng không biết từ đâu có ý nghĩ vậy, bỗng nhiên thốt lên một câu.
Chỉ cần Diệp Lăng Nguyệt đính hôn còn thành thân thì có thể muộn một chút. Thái tử Hồng nham hiểm thế nào cũng không thể ra tay đối với một người đã đính hôn.
“Tỷ tỷ, tỷ nói linh tinh gì vậy.” Diệp Lăng Nguyệt được một trận cười.
Tính cách Lam Thải Nhi thật đúng là giống với Lam tướng quân, hai cha con nàng đều có suy nghĩ logic giống như thần.
“Hai người này muội đều không thích? Thực ra thì Phượng Vương cũng là một lựa chọn rất tốt, chỉ tiếc một điểm cơ thể hắn yếu ớt, hơn nữa còn là nhân sĩ Bắc Thanh. Nếu như muội gả cho hắn thì sẽ phải gả tới Bắc Thanh.” Lam Thải Nhi gương mặt trau mày nhăn nhó.
Nếu như Diệp Lăng Nguyệt gả đến Bắc Thanh thì nàng sẽ rất buồn chán.
Vừa nghe đến tên Phượng Vương, Diệp Lăng Nguyệt liền trầm mặc. Nhớ tới thái độ khác thường sáng ngày của Phượng Tân, trong lòng Diệp Lăng Nguyệt có chút hỗn loạn.
Chuyện xảy ra rất ngắn ngủi, nàng không có mặt mũi nào mà đi gặp Phượng Tân.
Lam Thải Nhi vẫn nói thao thao bất tuyệt còn Diệp Lăng Nguyệt lại đang thất thần.
Cũng may sau ngày hôm đó, Đao Nô rất nhanh hai lần đến thăm dò Ngự Y Viện đồng thời báo cho Diệp Lăng Nguyệt biết cơ thể Phượng Tân đã hồi phục, chỉ là còn có chút suy yếu. Mấy ngày nay, vẫn phải ở trong hành cung Ôn Tuyền tĩnh dưỡng tạm thời không được ai làm phiền
Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe xong liền thở phào, còn sai Đao Nô mang về mấy chai đan dược để tẩm bổ.
“Diệp cô nương, ngày đó là Đao Nô lỗ mãng.” Trước khi đi, Đao Nô áy náy sờ đầu. Hắn như là còn có lời muốn nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn không nói ra miệng vội bước nhanh đi ra.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi suy nghĩ vài ngày cuối cùng vẫn quyết định cùng anh em nhà họ Hạ đi đến Thái Ất Bí Cảnh.
Dù sao, Hồng Mông Thiên đối với nàng rất quan trọng, muốn duy trì Hồng Mông Thiên nhất định phải có được Không Diệu Tinh.
Diệp Lăng Nguyệt bàn giao công việc ở Ngự Y Viện và Quỷ Môn xong, nói cho người Lam phủ rằng lần này muốn theo Long Ngữ đại sư đi xa một chuyến, tìm vài loại dược thảo quý hiếm.
Dù gì lần này Long Ngữ đại sư cũng vừa may muốn bế quan luyện chế một loại đan dược mới, cũng sẽ không có người hoài nghi lời Diệp Lăng Nguyệt nói là thật hay giả.
Tất cả mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, Diệp Lăng Nguyệt lại mua sắm mấy bộ áo choàng làm bằng tơ lụa thượng đẳng, ăn mặc thành dáng vẻ của Hồng thập tam rồi đi đến Vạn Bảo quật.
Biết được Diệp Lăng Nguyệt đồng ý cùng bọn chúng đi tới Thái Ất Bí Cảnh. Hai huynh đệ Hạ gia mừng rỡ khôn xiết, quyết định xuất phát ngay ngày hôm đó.
Thái Ất Bí Cảnh thuộc phái Thượng Cổ Thái Ất, nằm ở Quát Thương Sơn Mạch, đường xá xa xôi hẻo lánh, ba người giữa đường cần phải cưỡi phi hành thú.
Lại nhìn trên vai của nàng, Tiểu Chi Ước ngồi bên phải, Tiểu Ô Nha đứng bên trái. Hai con một con lông dài nhỏ mượt rất đáng yêu, một con trụi lông trông rất xấu xí.
Nhìn thấy hai con tiểu thú, Hạ lão đại và Hạ lão tam trong lòng không khỏi lẩm bẩm. Lần này đi Thái Ất Bí Cảnh rất mạo hiểm, xem dáng vẻ của Diệp Lăng Nguyệt thì lại ngược lại giống như đi du lịch, nhất là hai con tiểu thú, nhìn qua sức chiến đấu rất bình thường, mang đi Bí Cảnh đến lúc đó thành vật cản trở.
“Thập tam thiếu ngươi tới rồi, vây chúng ta có thể khởi hành rồi.” Hạ lão đại vừa nói, chỉ nghe hắn ngoắc tay, Diệp Lăng Nguyệt cũng cảm thấy không trung truyền đến vài tiếng hét dài.
Ba con Xích Điện điêu cấp sáu cùng nhau hạ xuống mặt đất.
Thái Ất Bí Cảnh quá xa xôi, nếu như chỉ dựa vào sức của đôi chân ít nhất cũng phải đi mất hơn nửa năm, thế nhưng dùng tới phi hành thú chỉ cần mười ngày là tới.
Loại Xích Điện điêu này sinh hoạt trên cao, có thể tự do xuyên qua tầng mây, trên trán có một lạc ấn giống như tia chớp, tốc độ nhanh nhất một ngày nghìn cây, quả là một con chim phi hành hoàn hảo.
“Mấy con Xích Điện điêu này từ nhỏ đã theo ba huynh đệ chúng ta, nếu như Thập tam thiếu đồng ý thì có thể cưỡi con của nhị đệ ta. Nhưng Xích Điện điêu kia của nhị đệ tính tình tương đối thô bạo, Thập tam thiếu vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Hạ lão đại rất sợ Diệp Lăng Nguyệt không có phi hành thú nên đã quan tâm mà chuẩn bị trước một con.
Sau thời tiết khác thường ở Hồng Mông Thiên, Tiểu Chi Ước cùng Tiểu Ô Nha đều đi theo bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt. Nhìn thân hình mấy con đó lớn hơn rất nhiều lần so mấy người của mình, Tiểu Ô Nha rung rung bộ lông, con ngươi đen nhánh nhìn về phía trước con Xích Điện điêu.
Con kia vốn dĩ ngẩng cao đầu, vẻ mặt Xích Điện bướng bỉnh khó thuần, nhìn Tiểu Ô Nha bằng ánh mắt coi thường. Con này thật xấu xí, không biết là thứ gì cũng xứng gọi là chim sao?.
Bị kỳ thị một cách rất lộ liễu nên Tiểu Ô Nha thấy bất mãn. Nó mở miệng phát ra tiếng kêu rất to.
Phảng phất cảm giác được một luồng áp lực vô hình, đầu và cánh của con Xích Điện điêu lập tức tiu nghỉu xuống quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả thở đều không dám phát ra tiếng.
Hai huynh đệ Hạ gia há mồm trợn mắt nhìn, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cười ngồi lên lưng Xích Điện điêu. Ba người từ từ bay lên bầu trời đêm hướng về hướng tây.
Trải qua mấy ngày bay liên tiếp, ba người đã bay ra khỏi lãnh thổ Đại Hạ.
“Bay về phía trước một ngày một đêm là đến Quát Thương Sơn, thật là nhìn không ra Thập tam thiếu có thể chịu được cực khổ.” Hạ lão đại tán thưởng, trước đó hắn thông qua Hạ lão nhị mà biết được rằng Diệp Lăng Nguyệt là con gái, hơn nữa rất có thể là vị hồng nhan tri kỷ của Phượng Vương.
Vốn tưởng rằng nàng đi cả ngày lẫn đêm, thể lực nhất định sẽ tiêu hao không ít. Nhưng mấy ngày này xem ra nàng cùng ăn cùng ở với Hạ lão đại, Hạ lão nhị, một tiếng khổ cũng không hề kêu.
Hạ lão đại cùng Hạ lão tam đều là người của Diệu Thủ Không Không môn, cuộc sống thường ngày màn trời chiếu đất không ít. Người bình thường căn bản là không chịu được cuộc sống như vậy của bọn họ, vì thế Diệp Lăng Nguyệt chịu được khổ cực như vậy nên cũng có một chút thiện cảm với nàng.
Hai lão đại đã dần dần thích tiểu cô nương tuổi nhỏ tính tình lại rất kiên nghị này.
Đang nói Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên trau mày.
“Hai vị, cẩn thận.”
“Sao thế?” Hạ lão đại lúc này mệnh lệnh cho Xích Điện điêu giảm tốc độ chậm lại.
Trong ba người, duy nhất có Diệp Lăng Nguyệt là phương sĩ. Không giống với võ giả, tinh thần lực của phương sĩ ngoài việc có thể công kích và phòng ngự ra, còn có thể dò xét đường đi phía trước.
Đây cũng là lí do vì sao hành trình đến Thái Ất Bí Cảnh của Hạ lão đại và Hạ lão tam lần này nhất định phải tìm một vị phương sĩ giúp đỡ.
Dựa vào tinh thần lực ngũ đỉnh của Diệp Lăng Nguyệt, có thể thăm dò tình hình ra bên ngoài đến vài dặm.
“Phía trước có chút khác thường.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn về phía trước.
Lúc này đã là sau hoàng hôn, mặt trời chậm rãi lặn xuống núi, xa xa là những đám mây bị ánh chiều tà chiếu vào phản chiếu thành một màu đỏ như máu.