Chương : 260
“Hỗn xược, ta thấy hai lão đầu các ngươi đúng là chán sống rồi.” An Quốc Hầu bị chọc trúng gân xanh liền tức giận.
“Ha ha, thật không ngờ, Đại Hạ được xưng là một đất nước lễ nghi mà lại chỉ biết dùng sức mạnh quyền lực để đàn áp người khác. Hạ lão đại và Hạ lão tam thứ nhất không tranh, thứ hai không trộm, làm ăn đều là hợp pháp, đều là lương dân, mỗi năm đều nộp thuế cho triều đình, một đồng cũng không thiếu. Coi như là An Quốc Hầu muốn tố cáo đến chỗ của hoàng thượng thì cũng vô dụng.” Diệp Lăng Nguyệt không hề đồng tình với hai cha con An Quốc Hầu liền lên tiếng châm biếm.
“Ngươi là người nào, tại sao lại dam... ăn nói với cha của ta như vậy.” Tu vi của An Mẫn Hà lần này có đột phá, hôm nay đã là Hậu Thiên Đỉnh Phong, gần đạt tới Đan Cảnh.
Nàng ta lần này cũng phải vất vả cầu xin phụ thân dắt nàng ta cùng đi Thái Ất bí cảnh, hy vọng có thể tìm được một linh khí phù hợp để hắn sử dụng sau khi đột phá lên Đan Cảnh.
Nhìn lại Diệp Lăng Nguyệt, tu vi bất quá chỉ là Tiên Thiên, lại câu kết làm bậy với ma nữ Bạc Tình kia, vừa nhìn liền biết không phải là thứ tốt lành gì.
“Tại hạ là Hồng Thập Tam, chỉ là một trợ thủ mà hai huynh đệ Hạ gia mời đến để giúp đỡ. Thứ lỗi cho tại hạ nói thêm một câu, Thái Ất bí cảnh đã sắp mở ra rồi, thiếu bất kì một phần bản đồ nào thì đoàn người cũng khongo thể vào được.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn xung quanh một chút, cũng không thấy người của thế lực khác, đám người của Hồng thái tử chắc chính là nhóm đầu tiên đến.
“Hầu gia, không cần nhiều lời với bọn tà môn ngoại đạo này, chúng ta lần này là vì Thái Ất bí cảnh mà đến, không bằng hãy đến quán trà nhỏ nghỉ ngơi một chút, đợi mấy thế lực còn lại cũng đến rồi nói tiếp.” Hồng thái tử vẫn được xem như là tỉnh táo nhất.
Hắn và mấy người nữa cũng bước vào quán trà nhỏ, đến trưa thì có một nhóm người ngựa chạy đến dưới chân Thương Sơn.
Không giống với sự phong trần của đám người Diệp Lăng Nguyệt, nhóm người mới đến này, nguyên khí của ai cũng dồi dào, ổn định.
Trong đó có một đôi nam nữ khá gây chú ý, dung mạo của người nữ tú lệ, gương mặt cao ngạo, nam tử thì anh tuấn, cả người toát lên sự cao quý, lại nhìn đám hộ vệ phía sau bọn họ, tu vi của hai người đều là trên dưới Đại Nguyên Đan Cảnh, tuổi còn trẻ như vậy cũng coi như là cao thủ.
Lại xem mấy người thị vệ phía sau bọn họ, có già có trẻ, trong đó có một ông già nhìn có vẻ cao thâm nhất cũng là một cao thủ Luân Hồi bốn đạo giống như Hạ lão đại.
Trong vùng đất hoang nghèo nàn như vậy trong nháy mắt tập trung nhiều cao thủ Luân Hồi Cảnh như vậy, không biết lai lịch của thế lực này là như thế nào.
Vẻ mặt của đám người Hồng thái tử khẽ thay đổi.
Hồng thái tử và An Quốc Hầu liền vội vàng đứng dậy, hai tay chắp lại thành quyền hướng về người phía trước.
“Thì ra là người của Bắc Thanh Khai Cương vương phủ, thật là vinh hạnh, vinh hạnh.”
Người của Bắc Thanh quốc chính là người của nước mẹ của Phượng Tân.
Diệp Lăng Nguyệt đang uống trà, nghe nói là người của vương tộc Bắc Thanh, nàng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thêm vài lần.
Nói đến Khai Cương vương phủ của Bắc Thanh thì cũng có chút lai lịch.
Năm đó Bắc Thanh Phượng Vương – phụ thân của Phượng Tân vẫn còn sống là một chiến thần tiếng tăm lừng lẫy, sau này khi Phượng Vương bị giết hại, Phượng Tân tuổi trẻ yếu đuối nên đã từ bỏ quân đội chuyển sang kinh doanh, Khai Cương Vương Thác Trần Thị chính là quật khỏi từ khi đó, trở thành chiến thần mới của Bắc Thanh.
Đôi nam nữ trẻ tuổi này chính là thiếu gia và tiểu thư của Khai Cương vương phủ.
Tên của nam tử kia là Trần Thác, là người con trai thứ ba của Khai Cương vương, nữ tử kia tên là Trần Tuyền, là con gái thứ sáu của Khai Cương vương, hai người đều là con của tiểu thiếp của Khai Cương vương.
Vị lão giả Luân Hồi bốn đạo sau lưng bọn họ chính là vị kì nhân dị sĩ của Khai Cương vương, gọi là Nhạc Lão.
Chắc là một phần bản đồ của Thái Ất bí cảnh ngẫu nhiên đã rơi vào tay của Khai Cương vương cho nên mới phái thủ hạ hộ tống con trai và con gái đến Thái Ất bí cảnh.
Đương nhiên những việc này đều là do Hạ lão đại ở một bên nhỏ tiếng nói với Diệp Lăng Nguyệt.
Lão cũng biết, quan hệ của Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân không hề tầm thường.
Chỉ là thứ tử và thứ nữ của Khai Cương vương phủ, tu vi cũng đã đạt đến Luân Hồi Cảnh, ngay cả đám người của Hồng thái tử cũng tỏ ra rất cung kính đối với bọn họ, xem ra thế lực của Khai Cương vương ở Bắc Thanh là không thể xem nhẹ.
Diệp Lăng Nguyệt thầm nghĩ.
“Vậy tại sao Khai Cương vương không phái thế tử hoặc là trưởng nữ đến, sao lại chỉ phái thứ tử và thứ nữ đến?” Diệp Lăng Nguyệt không hiểu.
Ở Đại Hạ, ngoài loại thứ tử nghich thiên như Hồng Phóng, trong các quý tộc phủ bình thường, vận mệnh của thứ tử và thứ nữ đều rất là bi thảm, loại chuyện thám hiểm Thái Ất bí cảnh như thế này sao có thể đến phiên thứ tử và thứ nữ.
“Thập Tam thiếu, ngươi có điều còn chưa biết. vị thế tử kia của Khai Cương vương cũng không phải là người thường, hắn đã bái làm môn hạ của Vạn Tượng Kiếm Tông Môn. Vạn Tượng Kiếm Tông ở trên đại lục là một đại tông môn có tên tuổi, so với phái Thái Ất năm đó cũng không kém bao nhiêu, tự nhiên sẽ không để ý đến một cái Thái Ất bí cảnh nhỏ bé.” Hạ lão đại vừa nói vừa không ngừng thổn thức.
Từ Thượng Cổ đến nay, những tông môn, môn phái kia hoặc là mai danh ẩn tích hoặc là phát triển mạnh mẽ, trong đó có một vài sự tồn tại rất to lớn, ngay cả Bắc Thanh đế quốc cũng không dám mạo phạm đến các tông môn lớn.
Bắc Thanh Khai Cương Vương có thể có địa vị giống như ngày hôm nay, Vạn Tượng Kiếm Tông tuyệt đối không thể thoát khỏi liên hệ.
“Giáp Tông ngày hôm đó so với Vạn Tượng Kiếm Tông, môn phái nào lớn hơn?” Diệp Lăng Nguyệt lần này đi ra đời mới phát hiện những tài liệu mà mình có thật sự quá ít.
Nàng tự cho rằng mình đã nắm rõ tư liệu về trên dưới của Hồng phủ nhưng lại không năm rõ tin tức về bất kì tông môn hay môn phái nào, xem ra, lần này sau khi trở về, nàng nhất định phải mệnh lệnh cho đám người Yến Triệt đi thu thập một phen mới được.
Chư Cát Nhu chính là xuất thân từ Thiên Giáp Tông.
Năm đó, cũng bởi vì tông môn của bà ta mà Hồng phủ mới quyết nhẫn tâm đuổi hai mẹ con Diệp gia ra khỏi hầu môn.
“Vẫn là Vạn Tượng Kiếm Tông lớn hơn một chút, Vạn Tượng Kiếm Tông chính là đại môn phái hàng đầu, chỉ có một số ít thế ngoại thiên môn mới có thể đuổi kịp hoặc vượt qua,Thiên Giáp Tông là môn phái đứng thứ hai. Thật ra năm đó, lúc Diệu Thủ Không Không Môn của chúng ta cường thịnh nhất cũng là môn phái đứng thứ hai.” Hạ lão đại nói tiếp.
“Chỉ là một Vạn Tượng Kiếm Tông mà thôi, Tuyệt Tình Tông chúng ra mới không thèm sợ bọn họ.” Bạc Tình ngồi ở một bên, bàn tay ngọc đang bóc hạt dưa một cách vui vẻ.
Nào ngờ vừa lột xong thì tiểu Chi Ước đã vèo một tiếng, đem đống hạt dưa mà nàng đã bóc xong trực tiếp cướp đi, khiến Bạc Tình giận đến mũi cũng phải lệch qua một bên.
Những lời này của Bạc Tình, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai của hai huynh muội của Trần thị của Khai Cương vương phủ.
“Nữ nhân kia là ma nữ của Tuyệt Tình Tông?” Tuổi của Trần Tuyền và An Mẫn Hà cũng xấp xỉ, tình tình lại đều bốc đồng, hai người nói với nhau còn chưa được vài câu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người liền nhanh chóng xưng tỷ xưng muội.
Các nàng đương nhiên cũng để ý đến dung mạo xuất chúng kia.
“Còn không phải là ả ta, nếu không phải trong tay ả ta có bản đồ thì loại ma nữ giống như nàng ta căn bản không xứng cùng đi vào Thái Ất bí cảnh với chúng ra.” An Mẫn Hà cười lạnh.
Trần Thác nhìn chằm chằm khuôn mặt lẳng lơ của Bạc Tình, đáy mắt khó có thể che giấu một tia kinh ngạc.
Xem dáng vẻ của đám người Hồng thái tử và Khai Cương vương phủ, rất rõ ràng đã kết thành một nhóm.
Dù sao trong Thái Ất bí cảnh, nguy hiểm khó đoan, hai huynh đệ Hạ gia và ma tông lại kết hợp với nhai, đám người của thái tử không thể không đề phòng.
“Còn sót lại chính là Ngự Hỏa Tông và Bái Nhật Giáo, hai tông giáo này cũng thật phô trương, cư nhiên dám để chúng ta ở chỗ này chờ.” An Quốc Hầu và vị kì nhân dị sĩ kia của Khai Cương vương phủ đều có chút bất mãn.
“Ha ha, thật không ngờ, Đại Hạ được xưng là một đất nước lễ nghi mà lại chỉ biết dùng sức mạnh quyền lực để đàn áp người khác. Hạ lão đại và Hạ lão tam thứ nhất không tranh, thứ hai không trộm, làm ăn đều là hợp pháp, đều là lương dân, mỗi năm đều nộp thuế cho triều đình, một đồng cũng không thiếu. Coi như là An Quốc Hầu muốn tố cáo đến chỗ của hoàng thượng thì cũng vô dụng.” Diệp Lăng Nguyệt không hề đồng tình với hai cha con An Quốc Hầu liền lên tiếng châm biếm.
“Ngươi là người nào, tại sao lại dam... ăn nói với cha của ta như vậy.” Tu vi của An Mẫn Hà lần này có đột phá, hôm nay đã là Hậu Thiên Đỉnh Phong, gần đạt tới Đan Cảnh.
Nàng ta lần này cũng phải vất vả cầu xin phụ thân dắt nàng ta cùng đi Thái Ất bí cảnh, hy vọng có thể tìm được một linh khí phù hợp để hắn sử dụng sau khi đột phá lên Đan Cảnh.
Nhìn lại Diệp Lăng Nguyệt, tu vi bất quá chỉ là Tiên Thiên, lại câu kết làm bậy với ma nữ Bạc Tình kia, vừa nhìn liền biết không phải là thứ tốt lành gì.
“Tại hạ là Hồng Thập Tam, chỉ là một trợ thủ mà hai huynh đệ Hạ gia mời đến để giúp đỡ. Thứ lỗi cho tại hạ nói thêm một câu, Thái Ất bí cảnh đã sắp mở ra rồi, thiếu bất kì một phần bản đồ nào thì đoàn người cũng khongo thể vào được.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn xung quanh một chút, cũng không thấy người của thế lực khác, đám người của Hồng thái tử chắc chính là nhóm đầu tiên đến.
“Hầu gia, không cần nhiều lời với bọn tà môn ngoại đạo này, chúng ta lần này là vì Thái Ất bí cảnh mà đến, không bằng hãy đến quán trà nhỏ nghỉ ngơi một chút, đợi mấy thế lực còn lại cũng đến rồi nói tiếp.” Hồng thái tử vẫn được xem như là tỉnh táo nhất.
Hắn và mấy người nữa cũng bước vào quán trà nhỏ, đến trưa thì có một nhóm người ngựa chạy đến dưới chân Thương Sơn.
Không giống với sự phong trần của đám người Diệp Lăng Nguyệt, nhóm người mới đến này, nguyên khí của ai cũng dồi dào, ổn định.
Trong đó có một đôi nam nữ khá gây chú ý, dung mạo của người nữ tú lệ, gương mặt cao ngạo, nam tử thì anh tuấn, cả người toát lên sự cao quý, lại nhìn đám hộ vệ phía sau bọn họ, tu vi của hai người đều là trên dưới Đại Nguyên Đan Cảnh, tuổi còn trẻ như vậy cũng coi như là cao thủ.
Lại xem mấy người thị vệ phía sau bọn họ, có già có trẻ, trong đó có một ông già nhìn có vẻ cao thâm nhất cũng là một cao thủ Luân Hồi bốn đạo giống như Hạ lão đại.
Trong vùng đất hoang nghèo nàn như vậy trong nháy mắt tập trung nhiều cao thủ Luân Hồi Cảnh như vậy, không biết lai lịch của thế lực này là như thế nào.
Vẻ mặt của đám người Hồng thái tử khẽ thay đổi.
Hồng thái tử và An Quốc Hầu liền vội vàng đứng dậy, hai tay chắp lại thành quyền hướng về người phía trước.
“Thì ra là người của Bắc Thanh Khai Cương vương phủ, thật là vinh hạnh, vinh hạnh.”
Người của Bắc Thanh quốc chính là người của nước mẹ của Phượng Tân.
Diệp Lăng Nguyệt đang uống trà, nghe nói là người của vương tộc Bắc Thanh, nàng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thêm vài lần.
Nói đến Khai Cương vương phủ của Bắc Thanh thì cũng có chút lai lịch.
Năm đó Bắc Thanh Phượng Vương – phụ thân của Phượng Tân vẫn còn sống là một chiến thần tiếng tăm lừng lẫy, sau này khi Phượng Vương bị giết hại, Phượng Tân tuổi trẻ yếu đuối nên đã từ bỏ quân đội chuyển sang kinh doanh, Khai Cương Vương Thác Trần Thị chính là quật khỏi từ khi đó, trở thành chiến thần mới của Bắc Thanh.
Đôi nam nữ trẻ tuổi này chính là thiếu gia và tiểu thư của Khai Cương vương phủ.
Tên của nam tử kia là Trần Thác, là người con trai thứ ba của Khai Cương vương, nữ tử kia tên là Trần Tuyền, là con gái thứ sáu của Khai Cương vương, hai người đều là con của tiểu thiếp của Khai Cương vương.
Vị lão giả Luân Hồi bốn đạo sau lưng bọn họ chính là vị kì nhân dị sĩ của Khai Cương vương, gọi là Nhạc Lão.
Chắc là một phần bản đồ của Thái Ất bí cảnh ngẫu nhiên đã rơi vào tay của Khai Cương vương cho nên mới phái thủ hạ hộ tống con trai và con gái đến Thái Ất bí cảnh.
Đương nhiên những việc này đều là do Hạ lão đại ở một bên nhỏ tiếng nói với Diệp Lăng Nguyệt.
Lão cũng biết, quan hệ của Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân không hề tầm thường.
Chỉ là thứ tử và thứ nữ của Khai Cương vương phủ, tu vi cũng đã đạt đến Luân Hồi Cảnh, ngay cả đám người của Hồng thái tử cũng tỏ ra rất cung kính đối với bọn họ, xem ra thế lực của Khai Cương vương ở Bắc Thanh là không thể xem nhẹ.
Diệp Lăng Nguyệt thầm nghĩ.
“Vậy tại sao Khai Cương vương không phái thế tử hoặc là trưởng nữ đến, sao lại chỉ phái thứ tử và thứ nữ đến?” Diệp Lăng Nguyệt không hiểu.
Ở Đại Hạ, ngoài loại thứ tử nghich thiên như Hồng Phóng, trong các quý tộc phủ bình thường, vận mệnh của thứ tử và thứ nữ đều rất là bi thảm, loại chuyện thám hiểm Thái Ất bí cảnh như thế này sao có thể đến phiên thứ tử và thứ nữ.
“Thập Tam thiếu, ngươi có điều còn chưa biết. vị thế tử kia của Khai Cương vương cũng không phải là người thường, hắn đã bái làm môn hạ của Vạn Tượng Kiếm Tông Môn. Vạn Tượng Kiếm Tông ở trên đại lục là một đại tông môn có tên tuổi, so với phái Thái Ất năm đó cũng không kém bao nhiêu, tự nhiên sẽ không để ý đến một cái Thái Ất bí cảnh nhỏ bé.” Hạ lão đại vừa nói vừa không ngừng thổn thức.
Từ Thượng Cổ đến nay, những tông môn, môn phái kia hoặc là mai danh ẩn tích hoặc là phát triển mạnh mẽ, trong đó có một vài sự tồn tại rất to lớn, ngay cả Bắc Thanh đế quốc cũng không dám mạo phạm đến các tông môn lớn.
Bắc Thanh Khai Cương Vương có thể có địa vị giống như ngày hôm nay, Vạn Tượng Kiếm Tông tuyệt đối không thể thoát khỏi liên hệ.
“Giáp Tông ngày hôm đó so với Vạn Tượng Kiếm Tông, môn phái nào lớn hơn?” Diệp Lăng Nguyệt lần này đi ra đời mới phát hiện những tài liệu mà mình có thật sự quá ít.
Nàng tự cho rằng mình đã nắm rõ tư liệu về trên dưới của Hồng phủ nhưng lại không năm rõ tin tức về bất kì tông môn hay môn phái nào, xem ra, lần này sau khi trở về, nàng nhất định phải mệnh lệnh cho đám người Yến Triệt đi thu thập một phen mới được.
Chư Cát Nhu chính là xuất thân từ Thiên Giáp Tông.
Năm đó, cũng bởi vì tông môn của bà ta mà Hồng phủ mới quyết nhẫn tâm đuổi hai mẹ con Diệp gia ra khỏi hầu môn.
“Vẫn là Vạn Tượng Kiếm Tông lớn hơn một chút, Vạn Tượng Kiếm Tông chính là đại môn phái hàng đầu, chỉ có một số ít thế ngoại thiên môn mới có thể đuổi kịp hoặc vượt qua,Thiên Giáp Tông là môn phái đứng thứ hai. Thật ra năm đó, lúc Diệu Thủ Không Không Môn của chúng ta cường thịnh nhất cũng là môn phái đứng thứ hai.” Hạ lão đại nói tiếp.
“Chỉ là một Vạn Tượng Kiếm Tông mà thôi, Tuyệt Tình Tông chúng ra mới không thèm sợ bọn họ.” Bạc Tình ngồi ở một bên, bàn tay ngọc đang bóc hạt dưa một cách vui vẻ.
Nào ngờ vừa lột xong thì tiểu Chi Ước đã vèo một tiếng, đem đống hạt dưa mà nàng đã bóc xong trực tiếp cướp đi, khiến Bạc Tình giận đến mũi cũng phải lệch qua một bên.
Những lời này của Bạc Tình, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai của hai huynh muội của Trần thị của Khai Cương vương phủ.
“Nữ nhân kia là ma nữ của Tuyệt Tình Tông?” Tuổi của Trần Tuyền và An Mẫn Hà cũng xấp xỉ, tình tình lại đều bốc đồng, hai người nói với nhau còn chưa được vài câu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người liền nhanh chóng xưng tỷ xưng muội.
Các nàng đương nhiên cũng để ý đến dung mạo xuất chúng kia.
“Còn không phải là ả ta, nếu không phải trong tay ả ta có bản đồ thì loại ma nữ giống như nàng ta căn bản không xứng cùng đi vào Thái Ất bí cảnh với chúng ra.” An Mẫn Hà cười lạnh.
Trần Thác nhìn chằm chằm khuôn mặt lẳng lơ của Bạc Tình, đáy mắt khó có thể che giấu một tia kinh ngạc.
Xem dáng vẻ của đám người Hồng thái tử và Khai Cương vương phủ, rất rõ ràng đã kết thành một nhóm.
Dù sao trong Thái Ất bí cảnh, nguy hiểm khó đoan, hai huynh đệ Hạ gia và ma tông lại kết hợp với nhai, đám người của thái tử không thể không đề phòng.
“Còn sót lại chính là Ngự Hỏa Tông và Bái Nhật Giáo, hai tông giáo này cũng thật phô trương, cư nhiên dám để chúng ta ở chỗ này chờ.” An Quốc Hầu và vị kì nhân dị sĩ kia của Khai Cương vương phủ đều có chút bất mãn.