Chương : 262
Đột nhiên trong hỏa cầu truyền tới thanh âm khô khốc.
“Quác quác, nhiều năm không gặp mấy vị xem ra đều là càng già càng khỏe. Chuyện đánh lộn này làm sao có thể thiếu lão sinh đây.”
Tiếng nói vừa dứt, hỏa cầu to bằng đầu người ầm một tiếng, vỡ ra làm bốn năm phần, hóa thành sáu bảy cái hỏa cầu nhỏ. Trong đó, một hỏa cầu lửa lớn nhất dẫn đầu, rơi xuống đất hóa thành mặt một lão thái bà khô héo. Mấy hỏa cầu sau lưng lão thái bà cũng lần lượt rơi xuống đất, thành năm sáu chàng thanh niên.
Ngự Hỏa Tông, trong trí nhớ của mọi người chợt hiện ra một cái tên.
Ngự Hỏa Tông chính là một trong những tà giáo Trung Nguyên. Tà giáo này lấy hỏa làm thần linh. Nghe đồn, giáo phái này đã từng được ban phúc lành phượng hoàng thần hỏa bất tử, không sợ bất kỳ các loại hỏa diễm nào, có thể tái sinh từ lửa trong cõi niết bàn. Nếu như có người đắc tội bọn họ, sẽ bị liệt hỏa hóa thành tro tàn.
Hỏa Diễm Lão Ẩu phó tông chủ Ngự Hỏa tông cũng là một cường giả luân hồi tứ đạo. Vị lão phụ này tuổi tác nhìn qua so với Hạ lão đại và Nhạc lão cũng phải lớn hơn một chút. Điều quỷ dị nhất trên cơ thể bà phải kể đến đó là cái nạng của bà. Nạng kia do một cái xương sọ của trẻ con luyện chế mà thành. Từ chỗ lỗ mũi của trẻ chui ra một con hỏa mãng màu sắc sặc sỡ, trong miệng liên tục phun ra hỏa diễm tựa như cái lưỡi, nhìn dáng vẻ rất đáng sợ.
Mấy tên đệ tử sau lưng bà thực lực cũng không tầm thường, đại khái đều ở trên dưới luân hồi nhất đạo. Đến lúc này, cục diện Khai Cương Vương phủ thực lực mạnh nhất, đám người Hồng thái tử thứ hai trước kia đã bị phá vỡ. Bây giờ, năm thế lực lớn trong tay nắm giữ sáu tấm bản đồ Thái Ất Bí Cảnh đều đã đầy đủ.
“Lão Ẩu vẫn giống như trước đây, thích nói đùa. Mấy người chúng ta chỉ là chờ đợi quá buồn chán cho nên mới động thủ, hoạt động gân cốt một chút mà thôi.” Vị Nhạc lão của Khai Cương Vương phủ cũng là một người hiểu được gió chiều nào theo chiều nấy.
Mối quan hệ giữa Ngự Hỏa Tông và Tuyệt Tình Tông rất tốt, Ẩu phó tông chủ vừa xuất hiện, nguy cơ của Bạc Tình tự nhiên mà được giải trừ.
“Hừ, thực là lão già không biết xấu hổ. Chào bà nội hỏa.” Bạc Tình thấy hỏa diễm Lão Ẩu liền vứt bỏ Hồng Ngọc Lang, trên mặt lập tức nở nụ cười. Nàng rất là thân thiết tiến về phía trước, kéo chặt tay hỏa diễm Lão Ẩu.
Hồng Ngọc Lang lúc này mới tỉnh trở lại, lúc nhìn thấy Bạc Tình vừa giận lại xấu hổ, gương mặt trở nên phức tạp.
“Ngươi... Làm sao ngươi tới đây, còn ăn mặc thành bộ dáng này.” Hỏa diễm Lão Ẩu ban đầu còn không nhận ra Bạc Tình, sau khi nhìn kỹ hình dáng của nàng, da mặt không ngừng giật giật.
Trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này làm việc xằng bậy. Hỏa Diễm Lão Ẩu cũng nghe nói, hai vợ chồng tông chủ Tuyệt Tình Tông đang bế quan. Vị tiểu tổ tông này, không cần phải nói cũng là tứ đại hộ pháp chạy đến.
Bạc Tình nhìn về phía Hỏa Diễm Lão Ẩu nháy mắt, ý bảo bà không cần nói nhiều.
“Trưởng lão, bản đồ đã mang tới.” Trong số sáu bảy tên đệ tử Ngự Hỏa Tông, một tên nam tử thần thái trang nghiêm bước ra.
Chính là tên hán tử lúc trước trong Sát Sinh Đường bị hành hạ đến chết đi sống lại.
Hỏa Diễm Lão Ẩu dạ một tiếng, cũng không nhận thấy bộ dạng khác thường của nam tử kia rồi nhận lấy bản đồ. Mấy tên đệ tử của Ngự Hỏa tông theo tên nam tử cùng nhau đứng ở phía sau Hỏa Diễm Lão Ẩu. Trong đó, một vị trẻ tuổi nhất ánh mắt cực nhanh nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Chỉ là lúc này, tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Lăng Nguyệt đều tập trung hướng về Hỏa Diễm Lão Ẩu, cũng không để ý đến ánh mắt khác thường trong mắt tên nam tử kia.
“Nếu người đã đến đông đủ, vậy đi vào Thái Ất Bí Cảnh cũng là việc bắt buộc phải làm. Nhưng lão phu có một đề nghị, trước khi tiến vào Thái Ất Bí Cảnh nên cử ra một người dẫn đầu. Tất cả mọi người nghe theo mệnh lệnh của người đó để hành sự, tránh sau khi vào Thái Ất Bí Cảnh sẽ gặp phải những tổn thương không đáng có.” Vị Hạ lão Bắc Cương Vương phủ bước ra đầu tiên.
Thái Ất Bí Cảnh chính là ở bên trong, trước mặt Thương Sơn. Mọi người chỉ cần tập hợp đủ sáu tấm bản đồ là có thể mở ra mật đạo tiến vào mật cảnh. Nhưng phái Thượng Cổ Thái Ất rốt cuộc giấu thứ gì là điều không một ai có thể biết được.
Trong tình trạng khi cả cơ hội và nguy cơ cùng tồn tại thì năm thế lực lớn đều phải liên kết thành một thể thống nhất. Ý kiến của Nhạc lão đều được mọi người tán thành. Vấn đề chọn ai là người dẫn đầu đã bắt đầu đưa ra tranh luận.
Người của Hồng thái tử và Bắc Cương Vương phủ tự nhiên cho rằng phải chọn Nhạc lão là người dẫn đầu. Bạc Tình không đồng ý.
“Dựa vào cái gì chọn lão đầu tử kia làm người dẫn đầu, trong tay ta đang nắm giữ hai tấm bản đồ, ta mới là người có đủ tư cách nhất làm người dẫn đầu.
“Ma nữ, nói về thực lực thì ngươi là hậu bối, ở đâu ra tư cách làm người dẫn đầu.” Nhạc lão và An Quốc Hầu tức giận.
“Bàn về thực lực ngươi là hậu bối, cũng không tới lượt đồ cũ rích nhà ngươi làm người dẫn đầu. Theo ta thì đa số thắng thiểu số, mọi người chọn một chút là được. Ta tự bầu ta một phiếu.” Bạc Tình mặt không đỏ không thở mạnh, dẫn đầu tự giơ tay lên.
Hỏa Diễm Lão Ẩu bị cái tiểu tổ tông này làm ầm ĩ, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể biểu thị tán thành.
Còn về Hạ lão đại, mới vừa rồi hắn và Nhạc lão động thủ nên đã trở mặt nhau. Hắn thà chọn Bạc Tình là người dẫn đầu còn hơn là đi cùng Nhạc lão.
Năm thế lực lớn đã có ba thế lực chọn Bạc Tình làm người dẫn đầu. Nhạc lão cùng An Quốc Hầu tức giận đến nỗi mắt long sòng sọc. Nhưng có Hạ lão đại và Hỏa Diễm Lão Ẩu ở đây, Nhạc lão cùng An Quốc Hầu cũng chỉ có thể nhịn xuống cơn tức này.
Thái Ất Bí Cảnh chính là ở trong Thương Sơn, chỉ là trăm ngàn năm qua vẫn không có người nào phát hiện. Dưới chân núi Thương Sơn là một khối sơn thạch đứng sừng sững, mặt trên khắc sáu mảnh vỡ bản đồ kích thước không giống nhau. Sáu mảnh vỡ bản đồ lún vào trong sơn thạch.
Ùng ùng, một âm thanh động đất rung chuyền đáng sợ, Thương Sơn giống như từng trải qua địa chấn, lay động điên cuồng.
“Mau nhìn, núi, núi nứt ra rồi.”
Có người kinh ngạc hô lên một tiếng, núi cao mấy ngàn thước như là bị một thanh thiên địa đại kiếm đột nhiên bổ xuống, mây mù lượn quanh.
Thượng Cổ Khí Tông Thái Ất phái, năm đó lúc cường thịnh nhất, từng là môn phái nhị lưu của thượng cổ. Chưởng môn của nó đã vượt qua tồn tại của luân hồi cảnh. Nghe đồn năm đó, để xây dựng phái Thái Ất, phòng ngừa kẻ địch tới cửa, hắn áp dụng một loại Thượng Cổ thần thông tên là thuật dời non lấp biển. Tức là, hắn đem một tòa Tiên Sơn bên ngoài dẫn vào bên trong dãy núi Quát Thương Sơn Mạch.
Lúc mọi người nghe nói tin đồn này đều tưởng là tin đồn của cổ nhân, hôm nay xem ra quả đúng là thật. Chỗ mây mù có một ngọn đình đài lầu các, giống như Cung Khuyết vậy, sừng sững trong đó. Rừng rậm, khê cốc, lầu các, đồi núi, nhảy qua mấy trăm dặm Quát Thương Sơn Mạch lại ẩn giấu trong một ngọn núi trong núi. Cửa núi của Thượng Cổ Khí Tông Thái Ất phái chính là ở chỗ này.
Nhìn thấy Thái Ất phái xuất hiện trong nháy mắt, năm thế lực lớn nghe tin lập tức hành động. Chuông lục lạc trong tay Bạc Tình phát ra một trận chim kêu. Một tay nắm chặt lấy một mảnh nhỏ tấm bản đồ, lục lạc chuông cuốn một mảnh nhỏ khác của tấm bản đồ. Mấy thế lực lớn khác, cũng là giành lại bản đồ mảnh nhỏ riêng của mình.
“Vào núi!”
Mấy bóng người như mũi tên, xuyên không xông vào bên trong Thái Ất Bí Cảnh. Sau khi bóng người cuối cùng cũng ẩn vào trong Thái Ất Bí Cảnh, khối núi vốn bị tách ra làm hai lại một lần nữa khép lại với nhau.
Khối bia đá bị mất đi bản đồ lại vẫn như trước lẳng lặng đứng sừng sững ở đó, tất cả mọi việc giống như chưa từng bao giờ xảy ra vậy.
“Quác quác, nhiều năm không gặp mấy vị xem ra đều là càng già càng khỏe. Chuyện đánh lộn này làm sao có thể thiếu lão sinh đây.”
Tiếng nói vừa dứt, hỏa cầu to bằng đầu người ầm một tiếng, vỡ ra làm bốn năm phần, hóa thành sáu bảy cái hỏa cầu nhỏ. Trong đó, một hỏa cầu lửa lớn nhất dẫn đầu, rơi xuống đất hóa thành mặt một lão thái bà khô héo. Mấy hỏa cầu sau lưng lão thái bà cũng lần lượt rơi xuống đất, thành năm sáu chàng thanh niên.
Ngự Hỏa Tông, trong trí nhớ của mọi người chợt hiện ra một cái tên.
Ngự Hỏa Tông chính là một trong những tà giáo Trung Nguyên. Tà giáo này lấy hỏa làm thần linh. Nghe đồn, giáo phái này đã từng được ban phúc lành phượng hoàng thần hỏa bất tử, không sợ bất kỳ các loại hỏa diễm nào, có thể tái sinh từ lửa trong cõi niết bàn. Nếu như có người đắc tội bọn họ, sẽ bị liệt hỏa hóa thành tro tàn.
Hỏa Diễm Lão Ẩu phó tông chủ Ngự Hỏa tông cũng là một cường giả luân hồi tứ đạo. Vị lão phụ này tuổi tác nhìn qua so với Hạ lão đại và Nhạc lão cũng phải lớn hơn một chút. Điều quỷ dị nhất trên cơ thể bà phải kể đến đó là cái nạng của bà. Nạng kia do một cái xương sọ của trẻ con luyện chế mà thành. Từ chỗ lỗ mũi của trẻ chui ra một con hỏa mãng màu sắc sặc sỡ, trong miệng liên tục phun ra hỏa diễm tựa như cái lưỡi, nhìn dáng vẻ rất đáng sợ.
Mấy tên đệ tử sau lưng bà thực lực cũng không tầm thường, đại khái đều ở trên dưới luân hồi nhất đạo. Đến lúc này, cục diện Khai Cương Vương phủ thực lực mạnh nhất, đám người Hồng thái tử thứ hai trước kia đã bị phá vỡ. Bây giờ, năm thế lực lớn trong tay nắm giữ sáu tấm bản đồ Thái Ất Bí Cảnh đều đã đầy đủ.
“Lão Ẩu vẫn giống như trước đây, thích nói đùa. Mấy người chúng ta chỉ là chờ đợi quá buồn chán cho nên mới động thủ, hoạt động gân cốt một chút mà thôi.” Vị Nhạc lão của Khai Cương Vương phủ cũng là một người hiểu được gió chiều nào theo chiều nấy.
Mối quan hệ giữa Ngự Hỏa Tông và Tuyệt Tình Tông rất tốt, Ẩu phó tông chủ vừa xuất hiện, nguy cơ của Bạc Tình tự nhiên mà được giải trừ.
“Hừ, thực là lão già không biết xấu hổ. Chào bà nội hỏa.” Bạc Tình thấy hỏa diễm Lão Ẩu liền vứt bỏ Hồng Ngọc Lang, trên mặt lập tức nở nụ cười. Nàng rất là thân thiết tiến về phía trước, kéo chặt tay hỏa diễm Lão Ẩu.
Hồng Ngọc Lang lúc này mới tỉnh trở lại, lúc nhìn thấy Bạc Tình vừa giận lại xấu hổ, gương mặt trở nên phức tạp.
“Ngươi... Làm sao ngươi tới đây, còn ăn mặc thành bộ dáng này.” Hỏa diễm Lão Ẩu ban đầu còn không nhận ra Bạc Tình, sau khi nhìn kỹ hình dáng của nàng, da mặt không ngừng giật giật.
Trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này làm việc xằng bậy. Hỏa Diễm Lão Ẩu cũng nghe nói, hai vợ chồng tông chủ Tuyệt Tình Tông đang bế quan. Vị tiểu tổ tông này, không cần phải nói cũng là tứ đại hộ pháp chạy đến.
Bạc Tình nhìn về phía Hỏa Diễm Lão Ẩu nháy mắt, ý bảo bà không cần nói nhiều.
“Trưởng lão, bản đồ đã mang tới.” Trong số sáu bảy tên đệ tử Ngự Hỏa Tông, một tên nam tử thần thái trang nghiêm bước ra.
Chính là tên hán tử lúc trước trong Sát Sinh Đường bị hành hạ đến chết đi sống lại.
Hỏa Diễm Lão Ẩu dạ một tiếng, cũng không nhận thấy bộ dạng khác thường của nam tử kia rồi nhận lấy bản đồ. Mấy tên đệ tử của Ngự Hỏa tông theo tên nam tử cùng nhau đứng ở phía sau Hỏa Diễm Lão Ẩu. Trong đó, một vị trẻ tuổi nhất ánh mắt cực nhanh nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Chỉ là lúc này, tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Lăng Nguyệt đều tập trung hướng về Hỏa Diễm Lão Ẩu, cũng không để ý đến ánh mắt khác thường trong mắt tên nam tử kia.
“Nếu người đã đến đông đủ, vậy đi vào Thái Ất Bí Cảnh cũng là việc bắt buộc phải làm. Nhưng lão phu có một đề nghị, trước khi tiến vào Thái Ất Bí Cảnh nên cử ra một người dẫn đầu. Tất cả mọi người nghe theo mệnh lệnh của người đó để hành sự, tránh sau khi vào Thái Ất Bí Cảnh sẽ gặp phải những tổn thương không đáng có.” Vị Hạ lão Bắc Cương Vương phủ bước ra đầu tiên.
Thái Ất Bí Cảnh chính là ở bên trong, trước mặt Thương Sơn. Mọi người chỉ cần tập hợp đủ sáu tấm bản đồ là có thể mở ra mật đạo tiến vào mật cảnh. Nhưng phái Thượng Cổ Thái Ất rốt cuộc giấu thứ gì là điều không một ai có thể biết được.
Trong tình trạng khi cả cơ hội và nguy cơ cùng tồn tại thì năm thế lực lớn đều phải liên kết thành một thể thống nhất. Ý kiến của Nhạc lão đều được mọi người tán thành. Vấn đề chọn ai là người dẫn đầu đã bắt đầu đưa ra tranh luận.
Người của Hồng thái tử và Bắc Cương Vương phủ tự nhiên cho rằng phải chọn Nhạc lão là người dẫn đầu. Bạc Tình không đồng ý.
“Dựa vào cái gì chọn lão đầu tử kia làm người dẫn đầu, trong tay ta đang nắm giữ hai tấm bản đồ, ta mới là người có đủ tư cách nhất làm người dẫn đầu.
“Ma nữ, nói về thực lực thì ngươi là hậu bối, ở đâu ra tư cách làm người dẫn đầu.” Nhạc lão và An Quốc Hầu tức giận.
“Bàn về thực lực ngươi là hậu bối, cũng không tới lượt đồ cũ rích nhà ngươi làm người dẫn đầu. Theo ta thì đa số thắng thiểu số, mọi người chọn một chút là được. Ta tự bầu ta một phiếu.” Bạc Tình mặt không đỏ không thở mạnh, dẫn đầu tự giơ tay lên.
Hỏa Diễm Lão Ẩu bị cái tiểu tổ tông này làm ầm ĩ, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể biểu thị tán thành.
Còn về Hạ lão đại, mới vừa rồi hắn và Nhạc lão động thủ nên đã trở mặt nhau. Hắn thà chọn Bạc Tình là người dẫn đầu còn hơn là đi cùng Nhạc lão.
Năm thế lực lớn đã có ba thế lực chọn Bạc Tình làm người dẫn đầu. Nhạc lão cùng An Quốc Hầu tức giận đến nỗi mắt long sòng sọc. Nhưng có Hạ lão đại và Hỏa Diễm Lão Ẩu ở đây, Nhạc lão cùng An Quốc Hầu cũng chỉ có thể nhịn xuống cơn tức này.
Thái Ất Bí Cảnh chính là ở trong Thương Sơn, chỉ là trăm ngàn năm qua vẫn không có người nào phát hiện. Dưới chân núi Thương Sơn là một khối sơn thạch đứng sừng sững, mặt trên khắc sáu mảnh vỡ bản đồ kích thước không giống nhau. Sáu mảnh vỡ bản đồ lún vào trong sơn thạch.
Ùng ùng, một âm thanh động đất rung chuyền đáng sợ, Thương Sơn giống như từng trải qua địa chấn, lay động điên cuồng.
“Mau nhìn, núi, núi nứt ra rồi.”
Có người kinh ngạc hô lên một tiếng, núi cao mấy ngàn thước như là bị một thanh thiên địa đại kiếm đột nhiên bổ xuống, mây mù lượn quanh.
Thượng Cổ Khí Tông Thái Ất phái, năm đó lúc cường thịnh nhất, từng là môn phái nhị lưu của thượng cổ. Chưởng môn của nó đã vượt qua tồn tại của luân hồi cảnh. Nghe đồn năm đó, để xây dựng phái Thái Ất, phòng ngừa kẻ địch tới cửa, hắn áp dụng một loại Thượng Cổ thần thông tên là thuật dời non lấp biển. Tức là, hắn đem một tòa Tiên Sơn bên ngoài dẫn vào bên trong dãy núi Quát Thương Sơn Mạch.
Lúc mọi người nghe nói tin đồn này đều tưởng là tin đồn của cổ nhân, hôm nay xem ra quả đúng là thật. Chỗ mây mù có một ngọn đình đài lầu các, giống như Cung Khuyết vậy, sừng sững trong đó. Rừng rậm, khê cốc, lầu các, đồi núi, nhảy qua mấy trăm dặm Quát Thương Sơn Mạch lại ẩn giấu trong một ngọn núi trong núi. Cửa núi của Thượng Cổ Khí Tông Thái Ất phái chính là ở chỗ này.
Nhìn thấy Thái Ất phái xuất hiện trong nháy mắt, năm thế lực lớn nghe tin lập tức hành động. Chuông lục lạc trong tay Bạc Tình phát ra một trận chim kêu. Một tay nắm chặt lấy một mảnh nhỏ tấm bản đồ, lục lạc chuông cuốn một mảnh nhỏ khác của tấm bản đồ. Mấy thế lực lớn khác, cũng là giành lại bản đồ mảnh nhỏ riêng của mình.
“Vào núi!”
Mấy bóng người như mũi tên, xuyên không xông vào bên trong Thái Ất Bí Cảnh. Sau khi bóng người cuối cùng cũng ẩn vào trong Thái Ất Bí Cảnh, khối núi vốn bị tách ra làm hai lại một lần nữa khép lại với nhau.
Khối bia đá bị mất đi bản đồ lại vẫn như trước lẳng lặng đứng sừng sững ở đó, tất cả mọi việc giống như chưa từng bao giờ xảy ra vậy.