Chương : 265
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tràng âm thanh thở dốc.
Đám người Hồng thái tử và An Quốc Hầu cũng từ trong cấm bích đi ra. Bọn họ đi ra cùng nhau, nhìn thấy vài mẫu linh thảo, tất cả đều kinh ngạc vô cùng. Từng cái từng cái một, hận không thể đem hết toàn bộ những linh thảo này bỏ vào trong túi.
Đám người Hồng thái tử và Hồng Ngọc Lang nhìn thấy nhiều linh thảo linh quả như vậy đều kìm không được hai mắt sáng quắc. Ngay cả bảo khố hoàng gia cũng chưa chắc có nhiều linh thảo linh dược như vậy. Những dược thảo này, chỉ cần là mang một ít về, nhất định có thể có được lời ngợi khen của Hạ đế.
Tinh Diệu Thiên Cơ Bàn bị hao tổn, mắt Yểu Tần lại bị thương. Lần này, Hạ đế đối với thái tử cũng lạnh nhạt rất nhiều. Hồng thái tử đang lo làm sao để lấy lòng Hạ đế. Trước mắt một mảnh dược điền này, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là món quà thích hợp nhất.
Thấy chỉ có hai người, Diệp Lăng Nguyệt và Bạc Tình, đám người Hồng thái tử cùng An Quốc Hầu cười lạnh nói.
“Mảnh linh dược này chính là của bản thái tử, các ngươi cút ngay! Bằng không giết chết không tha!”
“Ta nói cho ngươi biết, cái tên không biết xấu hổ kia. Ngươi cho rằng nơi này là hậu hoa viên của Đại Hạ các người sao. Dựa vào cái gì ngươi nói là của ngươi thì là của các ngươi.” Bạc Tình tức giận, vén ống tay áo lên như muốn đánh nhau.
“Bạc Tình, bỏ đi chúng ta đi tới phía trước.” Diệp Lăng Nguyệt lắc đầu, kéo Bạc Tình đi về phía trước.
Thủ hạ của Hồng thái tử đều đang rối rít nhảy vào trong linh thảo linh dược, bắt đầu điên cuồng thu thập linh quả linh thảo. Mỗi một loại thảo dược nơi đây nếu ra bên ngoài đều là vô giá, có thể khiến tu vi của con người trong một đêm đột nhiên tăng mạnh. Ngay cả An Quốc Hầu và An Mẫn Hà cũng không kềm chế được, nhắm ngay mấy viên linh thảo nghìn năm bắt đầu thu thập.
“Tại sao có thể như vậy!”. Hồng thái tử kinh ngạc hét lên.
Trên tay hắn, một viên linh chi nghìn năm mới vừa đào lên. Nào biết được, linh chi mới vừa bị ngắt xuống vừa mới bỏ vào trong hộp ngọc, lá vốn dĩ mập mạp to lớn trong nháy mắt trở nên đen khô, lập tức héo chết.
Không chỉ là Hồng thái tử, những người khác đang thu thập dược thảo cũng gặp phải tình trạng này. Bất kể là nhân sâm nghìn năm, hay là linh chi nghìn năm vừa rời khỏi đất liền lập tức chết héo, hoàn toàn trở thành cỏ khô vô dụng.
Linh thảo bên ngoài Thái Ất Bí Cảnh, chỉ cần ngắt một lúc để vào trong hộp ngọc, vẫn có thể giữ linh khí dồi dào.
“Hey, ta nói Thập Tam à, ngươi có phải đã sớm đoán được sự tình như vậy không cho nên mới không thu thập?” Bạc Tình hả hê.
“Chim khôn lựa cành mà đậu, cây cỏ chọn thổ mà sống.” Diệp Lăng Nguyệt gật đầu.
Trong người nàng mang Hồng Mông Thiên và Thải Hồng Khê, biết rõ tầm quan trọng của thổ nhưỡng và chất lượng nước đối với thực vật và động vật. Những dược thảo này, trồng trong Thái Ất Bí Cảnh hàng nghìn năm như vậy đã hoàn toàn dựa vào đất nước cùng khí hậu nơi này. Chúng chỉ cần vừa rời khỏi thổ nhưỡng thì ngay lập tức sẽ mất đi dược hiệu.
Vì vậy, mảnh kỳ trân dị thảo trước mắt này, nhìn như vô cùng trân quý, nhưng trên thực tế lại không đáng một đồng. Linh thảo, linh dược mặc dù không thể rời khỏi đất nơi đây, nhưng những hạt giống của chúng lại không bị ảnh hưởng. Vì vậy vừa rồi, Diệp Lăng Nguyệt nhân lúc mọi người còn chưa xuất hiện, lén lút thu nạp một đống lớn hạt giống quý hiếm.
Chỉ cần chuyến này có thể tìm được Không Diệu Tinh, Diệp Lăng Nguyệt có thể lợi dụng những hạt giống này, nuôi dưỡng ra một lô không thua gì với linh thảo của Thái Ất Bí Cảnh.
“Trò hay vẫn còn ở phía sau.”
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt và Bạc Tình đứng xem, sáu người Ngự Hỏa Tông cũng ở một bên nhìn. Tên Lục sư đệ bộ dạng khả nghi, bỗng nhiên giật nhẹ môi phát ra tiếng cười khiến người ta sợ hãi.
Bước đi bước đi bước đi——
Chợt nghe một trận tiếng chân thú dồn dập, từ bên kia đường mòn trong rừng rậm, vài con linh thú hình dạng kỳ dị chạy ra. Thân hình của bọn chúng như trâu đực, tứ chi lại khỏe mạnh như sư tử, phần lông gáy là từng vòng hỏa diễm cháy hừng hực. Đôi mắt màu lục bích phát ra lục quang mờ nhạt.
“Không hay rồi! Là linh thú mà thượng cổ phái Thái Ất để lại trấn sơn, Bích Mục Thạch Thú”. An Quốc Hầu được phen kinh ngạc.
Bích Mục Thạch Thú trên đại lục sớm đã tuyệt chủng. Bọn chúng là linh thú lục phẩm, thực lực tương đương với cao thủ trên dưới đan cảnh. Hắn không ngờ tới trong Thái Ất Bí ảnh vẫn còn tồn tại thượng cổ linh thú như vậy. Thượng cổ phái Thái Ất sau khi bị tiêu diệt, những linh thú thủ sơn đã từng bị giam giữ ở trong núi lại đều chưa chết.
Trải qua hơn trăm ngàn năm, những linh thú này dựa vào linh thảo và nguồn nước trong phái Thái Ất, con số gia tăng rất nhanh.
Đám người Hồng thái tử trắng trợn thu thập linh thảo trong Thái Ất Bí Cảnh, chẳng khác gì là cướp thức ăn của bọn chúng. Bích Mục Thạch Thú vô cùng tức giận. Bọn chúng đánh về phía linh dược điền, trong mắt màu lục bích phun ra từng tia lục quang.
Lục quang chạm vào tay một gã thị vệ, trong nháy mắt liền hóa thành tảng đá. Những thạch thú này trời sinh có kỹ năng võ học “thạch hóa”. Bất cứ ai chỉ cần chạm vào lục quang, bên trong thân thể sẽ trúng độc thạch hóa, dần dần hóa thành tảng đá.
Mắt thấy tên thị vệ thái tử kêu thảm cuối cùng biến thành một người đá.
Đám người Hồng thái tử, Hồng Ngọc Lang đều sợ đến nỗi bỏ hết dược thảo trong tay.
“Nhanh, bảo vệ thái tử.” An Quốc Hầu vừa nói, trên người bộc phát ra một dòng nguyên lực đáng sợ. Hắn lấy thế lôi đình né tránh công kích của Bích Mục Thạch Thú. Một quyền quét ngang đi ra ngoài, giết chết vài con Bích Mục Thạch Thú.
“Phụ thân, mau cứu con.” Giọng nói của An Mẫn Hà kèm theo tiếng khóc.
Nàng vừa mới một mình đi hái một bông linh hoa, lúc này đã bị vài con Bích Mục Thạch Thú vây lại.
“Hà nhi đừng sợ, lôi mấy viên lôi chấn tử ra.” An Quốc Hầu hai tay khó đấu với nhiều con Bích Mục Thạch Thú. Cũng may, hắn nhớ ra trước lúc xuất hành đã từng cho con gái mấy viên lôi chấn tử dùng để phòng thân.
An Mẫn Hà vừa nghe, hoảng loạn vội vàng lấy lôi chấn tử ra ném về phía trước mặt vài con Bích Mục Thạch Thú. Lôi chấn tử vừa rơi xuống đất, uy thế kinh sợ. Mấy con Bích Mục Thạch Thú bị khí lãng mãnh liệt nổ tung bay ra xa.
An Mẫn Hà sau khi thoát khỏi khó khăn, liếc mắt nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt và Bạc Tình đứng cách đó không xa. Đặc biệt là thấy dáng vẻ Bạc Tình xem ra náo nhiệt vui mừng khôn xiết. An Mẫn Hà nhất thời trong lòng sinh tà ác.
Nàng chợt chạy về phía Diệp Lăng Nguyệt cùng Bạc Tình, rõ ràng là muốn chuyển sự tập trung chú ý của thạch thú sang đám người Diệp Lăng Nguyệt. Bích Mục Thạch Thú bị lôi chấn tử làm nổ tung tất cả đều nổi trận lôi đình. Lập tức từ trong rừng rậm, bảy tám con Bích Mục Thạch Thú lại chạy ra.
“Nữ nhân đáng chết, lại dám hãm hại chúng ta.” Trong mắt Bạc Tình, ánh mắt quỷ quái sáng lóe, thật nhanh kéo Diệp Lăng Nguyệt chạy, dự định thoát khỏi vòng chiến này.
“Không muốn chết thì cút ngay đi” Mắt thấy An Mẫn Hà muốn đem Bích Mục Thạch Thú dụ tới trước mặt đám người Diệp Lăng Nguyệt.
Trước mặt nàng, chợt xuất hiện thêm nhiều người. Mấy tên đệ tử của Ngự Hỏa Tông chặn đường đi của nàng. Hỏa Diễm Lão Ẩu không có mặt ở đó, An Mẫn Hà căn bản là không thèm để ý tới những đệ tử Ngự Hỏa Tông này.
“Xem ra lần trước, giữ lại tính mạng của ngươi là sai lầm.”
An Mẫn Hà nghe được một giọng nói khiến cho nàng cả đời này khó có thể quên.
“Vu...” Lời của nàng còn chưa ra khỏi miệng, một chưởng bóng hình như quỷ mị đánh tới. Cơ thể An Mẫn Hà lùi lại mấy bước, phía sau là một con Bích Mục Thạch Thú đang há rộng miệng.
Hình như ý thức được Vu Trọng cũng không phải dễ chọc, con Bích Mục Thạch Thú sau khí cắn An Mẫn Hà cùng mấy con khác cũng thả người lui về phía rừng rậm.
Đám người Hồng thái tử và An Quốc Hầu cũng từ trong cấm bích đi ra. Bọn họ đi ra cùng nhau, nhìn thấy vài mẫu linh thảo, tất cả đều kinh ngạc vô cùng. Từng cái từng cái một, hận không thể đem hết toàn bộ những linh thảo này bỏ vào trong túi.
Đám người Hồng thái tử và Hồng Ngọc Lang nhìn thấy nhiều linh thảo linh quả như vậy đều kìm không được hai mắt sáng quắc. Ngay cả bảo khố hoàng gia cũng chưa chắc có nhiều linh thảo linh dược như vậy. Những dược thảo này, chỉ cần là mang một ít về, nhất định có thể có được lời ngợi khen của Hạ đế.
Tinh Diệu Thiên Cơ Bàn bị hao tổn, mắt Yểu Tần lại bị thương. Lần này, Hạ đế đối với thái tử cũng lạnh nhạt rất nhiều. Hồng thái tử đang lo làm sao để lấy lòng Hạ đế. Trước mắt một mảnh dược điền này, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là món quà thích hợp nhất.
Thấy chỉ có hai người, Diệp Lăng Nguyệt và Bạc Tình, đám người Hồng thái tử cùng An Quốc Hầu cười lạnh nói.
“Mảnh linh dược này chính là của bản thái tử, các ngươi cút ngay! Bằng không giết chết không tha!”
“Ta nói cho ngươi biết, cái tên không biết xấu hổ kia. Ngươi cho rằng nơi này là hậu hoa viên của Đại Hạ các người sao. Dựa vào cái gì ngươi nói là của ngươi thì là của các ngươi.” Bạc Tình tức giận, vén ống tay áo lên như muốn đánh nhau.
“Bạc Tình, bỏ đi chúng ta đi tới phía trước.” Diệp Lăng Nguyệt lắc đầu, kéo Bạc Tình đi về phía trước.
Thủ hạ của Hồng thái tử đều đang rối rít nhảy vào trong linh thảo linh dược, bắt đầu điên cuồng thu thập linh quả linh thảo. Mỗi một loại thảo dược nơi đây nếu ra bên ngoài đều là vô giá, có thể khiến tu vi của con người trong một đêm đột nhiên tăng mạnh. Ngay cả An Quốc Hầu và An Mẫn Hà cũng không kềm chế được, nhắm ngay mấy viên linh thảo nghìn năm bắt đầu thu thập.
“Tại sao có thể như vậy!”. Hồng thái tử kinh ngạc hét lên.
Trên tay hắn, một viên linh chi nghìn năm mới vừa đào lên. Nào biết được, linh chi mới vừa bị ngắt xuống vừa mới bỏ vào trong hộp ngọc, lá vốn dĩ mập mạp to lớn trong nháy mắt trở nên đen khô, lập tức héo chết.
Không chỉ là Hồng thái tử, những người khác đang thu thập dược thảo cũng gặp phải tình trạng này. Bất kể là nhân sâm nghìn năm, hay là linh chi nghìn năm vừa rời khỏi đất liền lập tức chết héo, hoàn toàn trở thành cỏ khô vô dụng.
Linh thảo bên ngoài Thái Ất Bí Cảnh, chỉ cần ngắt một lúc để vào trong hộp ngọc, vẫn có thể giữ linh khí dồi dào.
“Hey, ta nói Thập Tam à, ngươi có phải đã sớm đoán được sự tình như vậy không cho nên mới không thu thập?” Bạc Tình hả hê.
“Chim khôn lựa cành mà đậu, cây cỏ chọn thổ mà sống.” Diệp Lăng Nguyệt gật đầu.
Trong người nàng mang Hồng Mông Thiên và Thải Hồng Khê, biết rõ tầm quan trọng của thổ nhưỡng và chất lượng nước đối với thực vật và động vật. Những dược thảo này, trồng trong Thái Ất Bí Cảnh hàng nghìn năm như vậy đã hoàn toàn dựa vào đất nước cùng khí hậu nơi này. Chúng chỉ cần vừa rời khỏi thổ nhưỡng thì ngay lập tức sẽ mất đi dược hiệu.
Vì vậy, mảnh kỳ trân dị thảo trước mắt này, nhìn như vô cùng trân quý, nhưng trên thực tế lại không đáng một đồng. Linh thảo, linh dược mặc dù không thể rời khỏi đất nơi đây, nhưng những hạt giống của chúng lại không bị ảnh hưởng. Vì vậy vừa rồi, Diệp Lăng Nguyệt nhân lúc mọi người còn chưa xuất hiện, lén lút thu nạp một đống lớn hạt giống quý hiếm.
Chỉ cần chuyến này có thể tìm được Không Diệu Tinh, Diệp Lăng Nguyệt có thể lợi dụng những hạt giống này, nuôi dưỡng ra một lô không thua gì với linh thảo của Thái Ất Bí Cảnh.
“Trò hay vẫn còn ở phía sau.”
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt và Bạc Tình đứng xem, sáu người Ngự Hỏa Tông cũng ở một bên nhìn. Tên Lục sư đệ bộ dạng khả nghi, bỗng nhiên giật nhẹ môi phát ra tiếng cười khiến người ta sợ hãi.
Bước đi bước đi bước đi——
Chợt nghe một trận tiếng chân thú dồn dập, từ bên kia đường mòn trong rừng rậm, vài con linh thú hình dạng kỳ dị chạy ra. Thân hình của bọn chúng như trâu đực, tứ chi lại khỏe mạnh như sư tử, phần lông gáy là từng vòng hỏa diễm cháy hừng hực. Đôi mắt màu lục bích phát ra lục quang mờ nhạt.
“Không hay rồi! Là linh thú mà thượng cổ phái Thái Ất để lại trấn sơn, Bích Mục Thạch Thú”. An Quốc Hầu được phen kinh ngạc.
Bích Mục Thạch Thú trên đại lục sớm đã tuyệt chủng. Bọn chúng là linh thú lục phẩm, thực lực tương đương với cao thủ trên dưới đan cảnh. Hắn không ngờ tới trong Thái Ất Bí ảnh vẫn còn tồn tại thượng cổ linh thú như vậy. Thượng cổ phái Thái Ất sau khi bị tiêu diệt, những linh thú thủ sơn đã từng bị giam giữ ở trong núi lại đều chưa chết.
Trải qua hơn trăm ngàn năm, những linh thú này dựa vào linh thảo và nguồn nước trong phái Thái Ất, con số gia tăng rất nhanh.
Đám người Hồng thái tử trắng trợn thu thập linh thảo trong Thái Ất Bí Cảnh, chẳng khác gì là cướp thức ăn của bọn chúng. Bích Mục Thạch Thú vô cùng tức giận. Bọn chúng đánh về phía linh dược điền, trong mắt màu lục bích phun ra từng tia lục quang.
Lục quang chạm vào tay một gã thị vệ, trong nháy mắt liền hóa thành tảng đá. Những thạch thú này trời sinh có kỹ năng võ học “thạch hóa”. Bất cứ ai chỉ cần chạm vào lục quang, bên trong thân thể sẽ trúng độc thạch hóa, dần dần hóa thành tảng đá.
Mắt thấy tên thị vệ thái tử kêu thảm cuối cùng biến thành một người đá.
Đám người Hồng thái tử, Hồng Ngọc Lang đều sợ đến nỗi bỏ hết dược thảo trong tay.
“Nhanh, bảo vệ thái tử.” An Quốc Hầu vừa nói, trên người bộc phát ra một dòng nguyên lực đáng sợ. Hắn lấy thế lôi đình né tránh công kích của Bích Mục Thạch Thú. Một quyền quét ngang đi ra ngoài, giết chết vài con Bích Mục Thạch Thú.
“Phụ thân, mau cứu con.” Giọng nói của An Mẫn Hà kèm theo tiếng khóc.
Nàng vừa mới một mình đi hái một bông linh hoa, lúc này đã bị vài con Bích Mục Thạch Thú vây lại.
“Hà nhi đừng sợ, lôi mấy viên lôi chấn tử ra.” An Quốc Hầu hai tay khó đấu với nhiều con Bích Mục Thạch Thú. Cũng may, hắn nhớ ra trước lúc xuất hành đã từng cho con gái mấy viên lôi chấn tử dùng để phòng thân.
An Mẫn Hà vừa nghe, hoảng loạn vội vàng lấy lôi chấn tử ra ném về phía trước mặt vài con Bích Mục Thạch Thú. Lôi chấn tử vừa rơi xuống đất, uy thế kinh sợ. Mấy con Bích Mục Thạch Thú bị khí lãng mãnh liệt nổ tung bay ra xa.
An Mẫn Hà sau khi thoát khỏi khó khăn, liếc mắt nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt và Bạc Tình đứng cách đó không xa. Đặc biệt là thấy dáng vẻ Bạc Tình xem ra náo nhiệt vui mừng khôn xiết. An Mẫn Hà nhất thời trong lòng sinh tà ác.
Nàng chợt chạy về phía Diệp Lăng Nguyệt cùng Bạc Tình, rõ ràng là muốn chuyển sự tập trung chú ý của thạch thú sang đám người Diệp Lăng Nguyệt. Bích Mục Thạch Thú bị lôi chấn tử làm nổ tung tất cả đều nổi trận lôi đình. Lập tức từ trong rừng rậm, bảy tám con Bích Mục Thạch Thú lại chạy ra.
“Nữ nhân đáng chết, lại dám hãm hại chúng ta.” Trong mắt Bạc Tình, ánh mắt quỷ quái sáng lóe, thật nhanh kéo Diệp Lăng Nguyệt chạy, dự định thoát khỏi vòng chiến này.
“Không muốn chết thì cút ngay đi” Mắt thấy An Mẫn Hà muốn đem Bích Mục Thạch Thú dụ tới trước mặt đám người Diệp Lăng Nguyệt.
Trước mặt nàng, chợt xuất hiện thêm nhiều người. Mấy tên đệ tử của Ngự Hỏa Tông chặn đường đi của nàng. Hỏa Diễm Lão Ẩu không có mặt ở đó, An Mẫn Hà căn bản là không thèm để ý tới những đệ tử Ngự Hỏa Tông này.
“Xem ra lần trước, giữ lại tính mạng của ngươi là sai lầm.”
An Mẫn Hà nghe được một giọng nói khiến cho nàng cả đời này khó có thể quên.
“Vu...” Lời của nàng còn chưa ra khỏi miệng, một chưởng bóng hình như quỷ mị đánh tới. Cơ thể An Mẫn Hà lùi lại mấy bước, phía sau là một con Bích Mục Thạch Thú đang há rộng miệng.
Hình như ý thức được Vu Trọng cũng không phải dễ chọc, con Bích Mục Thạch Thú sau khí cắn An Mẫn Hà cùng mấy con khác cũng thả người lui về phía rừng rậm.