Chương : 270
Đạo hàm quang kia lóe lên một cái rồi biến mất. Cơ hồ là đồng thời, bọn họ cùng lúc ra tay với Hỏa Diễm Lão Ẩu và Hạ lão đại ở bên cạnh, cướp lấy bản đồ trong tay của hai người. Ở phía sau, Hồng thái tử và Trần Thác cũng nhanh chóng cướp lấy bản đồ trong tay của Bạc Tình.
Bốn người cùng ra tay, nhanh như tia chớp, rõ ràng là đã lên kế hoạch từ trước. Tốc độ nhanh kinh người, khiến cho người khác căn bản không thể phòng bị. Sau khi bọn họ đoạt lấy bản đồ thì nhanh chóng rút về, những thị vệ phía sau rút đao ra, nhìn chằm chằm xung quanh, bao vây những người còn lại.
“Ha ha, Niết Bàn Đỉnh đã không còn quan hệ gì với các ngươi nữa.” Người của Hồng thái tử và Khai Cương vương đã sớm thông đồng với nhau. Bọn họ thương lượng, dụ mấy thế lực lớn khác giao ra bản đồ, sau đó sẽ giết bọn họ.
Bản đồ của Thái Ất Bí Cảnh, không chỉ đánh dấu các tuyến đường và đường tắt ở trong Thái Ất Bí Cảnh mà nó còn có một tác dụng rất quan trọng đó là công cụ để mở cánh cửa ra vào của Bí Cảnh. Đám người của Hồng thái tử đoạt được bản đồ bí cảnh đồng nghĩa với việc đám người của Diệp Lăng Nguyệt sẽ không còn cách nào để rời khỏi Thái Ất Bí Cảnh nữa.
“Ma nữ, đây gọi là lấy bạo chế bạo. Đối với những người tà môn ngoại đạo như các ngươi, chúng ta cũng không cần sử dụng thủ đoan quang minh chính đại gì. Biết điều thì hãy ngoan ngoãn mà cút đi, tự mình mà đi tìm cửa ra vào của Bí Cảnh. Không giấu gì các ngươi, trên người của chúng ta mang theo rất nhiều Lôi Chấn Tử được chế tạo từ bột dược đen, các ngươi nếu không cút đi xa một chút thì đừng trách chúng ta đại khai sát giới.”
Người của Hồng thái tử và Khai Cương vương phủ cũng biết nếu như thật sự đọ đao đọ kiếm thì bọn họ chưa chắc sẽ chiếm thế thượng phong nên mỗi người đều cất giấu Lôi Chấn Tử. Cho dù Hỏa Diễm Lão Ẩu và Hạ lão đại đều là Luân Hồi ba đạo, bốn đạo cao thủ nhưng lúc đối mặt với sức mạnh của Lôi Chấn Tử thì bắp thịt trên người cũng khó mà chống đỡ được.
“Các ngươi cho rằng như vậy chúng ta sẽ sợ sao? Trước khi uy hiếp chúng ta thì hãy xem lại tay của chính mình trước đi.”
Ngay lúc đám người của Hồng thái tử đang dương dương tự đắc, Diệp Lăng Nguyệt từ nãy đến giờ vẫn đứng ở bên cạnh, bàng quang không lên tiếng bỗng nhiên lại mở miệng.
Tay của bọn họ? Đám người Nhạc Lão, An Quốc Hầu và Trần Thác đều ý thức được tay của bản thân có gì đó không đúng. Ngoại trừ Hồng thái tử may mắn cướp được phần bản đồ trong tay của Hỏa Diễm Lão Ẩu nên tay không bị sao cả còn tay của những người khác đều đã biến dạng. Bàn tay đã sưng to gấp hai ba lần, vừa sưng vừa đen, còn kèm theo một sự tê dại. Sự tê dại này nhanh chóng truyền đến huyết dịch và tĩnh mạch.
“Có độc!”
Giống như là gặp quỷ vậy, đám người An Quốc Hầu, bản đồ trong tay lộp bộp rơi xuống đất.
“Ha ha, nếu như ta không tính toán trước, nghe lời của Thập Tam, ngâm mấy phần địa đồ kia vào trong độc thủy thì lần này đã bị đám tay sai triều đình hèn hạ vô sỉ các ngươi chiếm ưu thế rồi.” Bạc Tình nói một hơi, nhìn bộ dạng đám người An Quốc Hầu ôm lấy tay, đau đến không chịu được, trong lòng của nàng cảm thấy vô cùng sung sướng.
Thì ra, trên đường đi đến Thái Ất Bí Cảnh, Diệp Lăng Nguyệt đã đề nghị, đề phòng trên đường đi có xảy ra bất trắc nên nhúng ba tấm bản đồ vào trong độc thủy. Bạc Tình lúc đó còn lẩm bẩm, không biết làm như thế này để làm gì. Bây giờ xem ra, Hồng Thập Tam đúng là thần cơ diệu toán. Đây gọi là không phòng quân tử chỉ phòng tiểu nhân.
“Tam thiếu gia, nhanh dùng thuốc giải độc.”
Tu vi của An Quốc Hầu và Nhạc Lão đều cao nên có thể tạm thời bức độc vào lòng bàn tay thế như con trai của Khai Cương vương, Trần Thác, thì khác. Tu vi của hắn bất quá chỉ là Đan Cảnh, lại động vào chân khí nên khi độc vừa mới vào cơ thể cho dù có uống thuốc giải thì cũng không có tác dụng.
“Nhanh, giao thuốc giải ra đây.” Nhạc Lão thấy sắc mặt của Trần Thác càng ngày càng tệ. Độc ở trên tay đã khếch tán ra toàn thân, cả người giống như tên điên vậy, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Không bao lâu sau, Trần Thác vốn dĩ đang là một người sống sờ sờ liền hóa thành một bãi nước, ngay cả một cái xương cũng không lưu lại. Thật đúng là một loại độc độc ác. Tình cảnh kia khiến vẻ mặt của An Quốc Hầu và Nhạc Lão không ngừng thay đổi, lúc xanh lúc trắng. Lúc này, bọn họ mới biết, tại sao Hạ lão đại chỉ đem theo một tên trẻ tuổi tu vi Tiên Thiên đi theo.
Kỳ thực, đừng nói là đám người An Quốc Hầu, ngay cả Hạ lão đại và Hạ lão tam cũng bị dọa cho sợ hãi. Nhất là Hạ lão tam, ông ta lúc này xem như đã hiểu Diệp Lăng Nguyệt trước đó tại sao lại bỏ ra một số tiền lớn để thu mua độc dược của Lại Cô. Chỉ dùng một chút độc dược đã có thể khiến một gã cao thủ Đan Cảnh biến thành vũng máu, khiến cho hai gã cao thủ Luân Hồi cảnh sợ đến nỗi ngay cả rắm cũng không dám thả. Loại bản lĩnh này trong thiên hạ, e rằng cũng chỉ có một mình Hồng Thập Tam.
“Rốt cuộc thì ngươi muốn như thế nào mới nói phương pháp giải độc cho chúng ta.” An Quốc Hầu và Nhạc Lão đã tức giận tới đỉnh điểm.
Nhưng bọn họ vẫn không thể nào bức bách Diệp Lăng Nguyệt, bọn họ chỉ có thể dùng nguyên lực tạm thời khống chế độc vào lòng bàn tay. Loại độc này cũng không biết là dùng thứ gì để tạo thành, vô cùng mãnh liệt. Nhiều nhất bọn họ cũng chỉ có thể khống chế trong một canh giờ. Một canh giờ sau, độc tố nhất định sẽ phát tác. Đến lúc đó, bọn họ nhất định cũng sẽ biến thành hai vũng máu.
“Trả bản đồ lại đây, nhớ lấy, bao gồm cả hai phần bản đồ của các ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt nhíu nhíu mi.
Bạc Tình, Hỏa Diễm Lão Ẩu, Hạ lão đại đều không lên tiếng, bọn họ lúc này tự giác nhường quyền phát biểu lại cho Diệp Lăng Nguyệt. Bởi vì bọ họ biết, ngay cả bọn họ nếu gặp phải loại độc này thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà giao ra bản đồ để đổi lấy thuốc giải.
Hạ lão đại và An Quốc Hầu, hai người đều là người đã tung hoành chiến trường nhiều năm, là những nhân vật cay độc của Đại lục. Ai cũng không thể ngờ hôm nay lại bị chèn ép bởi một tên tiểu bối mà tuổi tác còn nhỏ hơn so với cháu trai, con trai của họ. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì lúc này Diệp Lăng Nguyệt có lẽ đã bị hai người họ lăng trì một ngàn một vạn lần.
Hồng thái tử cảm giác được có một ánh mắt như rắn độc đang nhìn chằm chằm hắn. Hắn do dự một lúc, cuối cũng vẫn lựa chọn không đắc tội Hồng Thập Tam. Quỷ mới biết đối phương còn đang ẩn giấu thủ đoạn gì.
Sáu phần bản đồ thuận lợi đến tay.
“Bản đồ người đã lấy được rồi, nhanh giao thuốc giải cho chúng ta!”
An Quốc Hầu và Nhạc Lão nhìn tay của mình, không ngừng lo lắng.
“Thuốc giải rất đơn giản, chặt đứt bàn tay trúng độc của ngươi đi là được. Thật ngại quá, thuốc giải ở trên người của ta lúc nãy mỗi người uống một viên nên đã hết rồi.”
Diệp Lăng Nguyệt hời hợt nói, giống như chặt tay trong mắt nàng chỉ đơn giản giống như chặt một cây gỗ vậy.
“Hồng Thập Tam, ngươi dám chơi đểu chúng ta.”
Hai đôi mắt của Nhạc Lão và An Quốc Hầu đỏ bừng, hai người bị ép đến nỗi sắp phát điên.
“Hai vị, nếu ta là hai người, ta đã ngoan ngoãn chặt cánh tay kia đi rồi. Một cánh tay đổi lấy một cái mạng, rất đáng. Tiện thể nói với các người một tiếng, độc trên tay của các người là không được vận khí. Nếu như vận một phần khí thì độc tố bên trong sẽ ăn mòn một phần tu vi của các ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh một tiếng.
Bốn người cùng ra tay, nhanh như tia chớp, rõ ràng là đã lên kế hoạch từ trước. Tốc độ nhanh kinh người, khiến cho người khác căn bản không thể phòng bị. Sau khi bọn họ đoạt lấy bản đồ thì nhanh chóng rút về, những thị vệ phía sau rút đao ra, nhìn chằm chằm xung quanh, bao vây những người còn lại.
“Ha ha, Niết Bàn Đỉnh đã không còn quan hệ gì với các ngươi nữa.” Người của Hồng thái tử và Khai Cương vương đã sớm thông đồng với nhau. Bọn họ thương lượng, dụ mấy thế lực lớn khác giao ra bản đồ, sau đó sẽ giết bọn họ.
Bản đồ của Thái Ất Bí Cảnh, không chỉ đánh dấu các tuyến đường và đường tắt ở trong Thái Ất Bí Cảnh mà nó còn có một tác dụng rất quan trọng đó là công cụ để mở cánh cửa ra vào của Bí Cảnh. Đám người của Hồng thái tử đoạt được bản đồ bí cảnh đồng nghĩa với việc đám người của Diệp Lăng Nguyệt sẽ không còn cách nào để rời khỏi Thái Ất Bí Cảnh nữa.
“Ma nữ, đây gọi là lấy bạo chế bạo. Đối với những người tà môn ngoại đạo như các ngươi, chúng ta cũng không cần sử dụng thủ đoan quang minh chính đại gì. Biết điều thì hãy ngoan ngoãn mà cút đi, tự mình mà đi tìm cửa ra vào của Bí Cảnh. Không giấu gì các ngươi, trên người của chúng ta mang theo rất nhiều Lôi Chấn Tử được chế tạo từ bột dược đen, các ngươi nếu không cút đi xa một chút thì đừng trách chúng ta đại khai sát giới.”
Người của Hồng thái tử và Khai Cương vương phủ cũng biết nếu như thật sự đọ đao đọ kiếm thì bọn họ chưa chắc sẽ chiếm thế thượng phong nên mỗi người đều cất giấu Lôi Chấn Tử. Cho dù Hỏa Diễm Lão Ẩu và Hạ lão đại đều là Luân Hồi ba đạo, bốn đạo cao thủ nhưng lúc đối mặt với sức mạnh của Lôi Chấn Tử thì bắp thịt trên người cũng khó mà chống đỡ được.
“Các ngươi cho rằng như vậy chúng ta sẽ sợ sao? Trước khi uy hiếp chúng ta thì hãy xem lại tay của chính mình trước đi.”
Ngay lúc đám người của Hồng thái tử đang dương dương tự đắc, Diệp Lăng Nguyệt từ nãy đến giờ vẫn đứng ở bên cạnh, bàng quang không lên tiếng bỗng nhiên lại mở miệng.
Tay của bọn họ? Đám người Nhạc Lão, An Quốc Hầu và Trần Thác đều ý thức được tay của bản thân có gì đó không đúng. Ngoại trừ Hồng thái tử may mắn cướp được phần bản đồ trong tay của Hỏa Diễm Lão Ẩu nên tay không bị sao cả còn tay của những người khác đều đã biến dạng. Bàn tay đã sưng to gấp hai ba lần, vừa sưng vừa đen, còn kèm theo một sự tê dại. Sự tê dại này nhanh chóng truyền đến huyết dịch và tĩnh mạch.
“Có độc!”
Giống như là gặp quỷ vậy, đám người An Quốc Hầu, bản đồ trong tay lộp bộp rơi xuống đất.
“Ha ha, nếu như ta không tính toán trước, nghe lời của Thập Tam, ngâm mấy phần địa đồ kia vào trong độc thủy thì lần này đã bị đám tay sai triều đình hèn hạ vô sỉ các ngươi chiếm ưu thế rồi.” Bạc Tình nói một hơi, nhìn bộ dạng đám người An Quốc Hầu ôm lấy tay, đau đến không chịu được, trong lòng của nàng cảm thấy vô cùng sung sướng.
Thì ra, trên đường đi đến Thái Ất Bí Cảnh, Diệp Lăng Nguyệt đã đề nghị, đề phòng trên đường đi có xảy ra bất trắc nên nhúng ba tấm bản đồ vào trong độc thủy. Bạc Tình lúc đó còn lẩm bẩm, không biết làm như thế này để làm gì. Bây giờ xem ra, Hồng Thập Tam đúng là thần cơ diệu toán. Đây gọi là không phòng quân tử chỉ phòng tiểu nhân.
“Tam thiếu gia, nhanh dùng thuốc giải độc.”
Tu vi của An Quốc Hầu và Nhạc Lão đều cao nên có thể tạm thời bức độc vào lòng bàn tay thế như con trai của Khai Cương vương, Trần Thác, thì khác. Tu vi của hắn bất quá chỉ là Đan Cảnh, lại động vào chân khí nên khi độc vừa mới vào cơ thể cho dù có uống thuốc giải thì cũng không có tác dụng.
“Nhanh, giao thuốc giải ra đây.” Nhạc Lão thấy sắc mặt của Trần Thác càng ngày càng tệ. Độc ở trên tay đã khếch tán ra toàn thân, cả người giống như tên điên vậy, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Không bao lâu sau, Trần Thác vốn dĩ đang là một người sống sờ sờ liền hóa thành một bãi nước, ngay cả một cái xương cũng không lưu lại. Thật đúng là một loại độc độc ác. Tình cảnh kia khiến vẻ mặt của An Quốc Hầu và Nhạc Lão không ngừng thay đổi, lúc xanh lúc trắng. Lúc này, bọn họ mới biết, tại sao Hạ lão đại chỉ đem theo một tên trẻ tuổi tu vi Tiên Thiên đi theo.
Kỳ thực, đừng nói là đám người An Quốc Hầu, ngay cả Hạ lão đại và Hạ lão tam cũng bị dọa cho sợ hãi. Nhất là Hạ lão tam, ông ta lúc này xem như đã hiểu Diệp Lăng Nguyệt trước đó tại sao lại bỏ ra một số tiền lớn để thu mua độc dược của Lại Cô. Chỉ dùng một chút độc dược đã có thể khiến một gã cao thủ Đan Cảnh biến thành vũng máu, khiến cho hai gã cao thủ Luân Hồi cảnh sợ đến nỗi ngay cả rắm cũng không dám thả. Loại bản lĩnh này trong thiên hạ, e rằng cũng chỉ có một mình Hồng Thập Tam.
“Rốt cuộc thì ngươi muốn như thế nào mới nói phương pháp giải độc cho chúng ta.” An Quốc Hầu và Nhạc Lão đã tức giận tới đỉnh điểm.
Nhưng bọn họ vẫn không thể nào bức bách Diệp Lăng Nguyệt, bọn họ chỉ có thể dùng nguyên lực tạm thời khống chế độc vào lòng bàn tay. Loại độc này cũng không biết là dùng thứ gì để tạo thành, vô cùng mãnh liệt. Nhiều nhất bọn họ cũng chỉ có thể khống chế trong một canh giờ. Một canh giờ sau, độc tố nhất định sẽ phát tác. Đến lúc đó, bọn họ nhất định cũng sẽ biến thành hai vũng máu.
“Trả bản đồ lại đây, nhớ lấy, bao gồm cả hai phần bản đồ của các ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt nhíu nhíu mi.
Bạc Tình, Hỏa Diễm Lão Ẩu, Hạ lão đại đều không lên tiếng, bọn họ lúc này tự giác nhường quyền phát biểu lại cho Diệp Lăng Nguyệt. Bởi vì bọ họ biết, ngay cả bọn họ nếu gặp phải loại độc này thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà giao ra bản đồ để đổi lấy thuốc giải.
Hạ lão đại và An Quốc Hầu, hai người đều là người đã tung hoành chiến trường nhiều năm, là những nhân vật cay độc của Đại lục. Ai cũng không thể ngờ hôm nay lại bị chèn ép bởi một tên tiểu bối mà tuổi tác còn nhỏ hơn so với cháu trai, con trai của họ. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì lúc này Diệp Lăng Nguyệt có lẽ đã bị hai người họ lăng trì một ngàn một vạn lần.
Hồng thái tử cảm giác được có một ánh mắt như rắn độc đang nhìn chằm chằm hắn. Hắn do dự một lúc, cuối cũng vẫn lựa chọn không đắc tội Hồng Thập Tam. Quỷ mới biết đối phương còn đang ẩn giấu thủ đoạn gì.
Sáu phần bản đồ thuận lợi đến tay.
“Bản đồ người đã lấy được rồi, nhanh giao thuốc giải cho chúng ta!”
An Quốc Hầu và Nhạc Lão nhìn tay của mình, không ngừng lo lắng.
“Thuốc giải rất đơn giản, chặt đứt bàn tay trúng độc của ngươi đi là được. Thật ngại quá, thuốc giải ở trên người của ta lúc nãy mỗi người uống một viên nên đã hết rồi.”
Diệp Lăng Nguyệt hời hợt nói, giống như chặt tay trong mắt nàng chỉ đơn giản giống như chặt một cây gỗ vậy.
“Hồng Thập Tam, ngươi dám chơi đểu chúng ta.”
Hai đôi mắt của Nhạc Lão và An Quốc Hầu đỏ bừng, hai người bị ép đến nỗi sắp phát điên.
“Hai vị, nếu ta là hai người, ta đã ngoan ngoãn chặt cánh tay kia đi rồi. Một cánh tay đổi lấy một cái mạng, rất đáng. Tiện thể nói với các người một tiếng, độc trên tay của các người là không được vận khí. Nếu như vận một phần khí thì độc tố bên trong sẽ ăn mòn một phần tu vi của các ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh một tiếng.