Chương : 283
Giọng nói là từ trong Mộc Đỉnh Ngũ Hành truyền tới.
“Ngươi là ai?”
“Ta là Khí Linh Mộc Đỉnh phiến, một Ngũ đỉnh phương sĩ nho nhỏ như ngươi lại dám mơ ước Mộc Đỉnh phiến. Rất nhanh ngươi cũng sẽ bị ta hút khô huyết nhục, trở thành một người hầu của ta.” Trong giọng nói kia lộ ra một sự tham lam và hung tàn.
Từ lúc ở trong Thái Ất chưởng môn đã rất lâu rồi nó đã không được nếm mùi vị của máu thịt tươi.
Tên phương sĩ quèn này mặc dù tu vi không thể sánh được với Thái Ất chưởng môn, nhưng lại thắng ở tuổi trẻ, máu thịt của nàng, chính là loại thuốc bổ thượng phẩm nhất của Mộc Đỉnh phiến.
“Khí linh? Trên đời này, còn có khí linh? Chẳng lẽ nói, nguyên nhân thực sự mà Thái Ất phái bị tiêu diệt, chính là ngươi. Ngươi không phải là trấn phái thần khí của Thái Ất phái?” máu thịt đang nhanh chóng héo mòn bên trong Diệp Lăng Nguyệt, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì chẳng mấy chốc nàng cũng sẽ giống như Thái Ất chưởng môn mà hóa thành một cái thây khô.
“Tiểu bối ngu ngốc, trên đời này đương nhiên có khí linh, ngoài khí linh ra còn có đan linh, kiếm linh. Chỉ khi đạt được linh khí của các loại đan dược ở cấp bậc thiên cấp, mới có tỷ lệ nhất định để hình thành khí linh. Tên ngu xuẩn Thái Ất chưởng môn kia chẳng qua chỉ là bị một Thái Ất Phệ thú quyết nhỏ bé khiến hắn sợ đến không làm chủ được tinh thần, đến đây cầu bản khí linh, giúp hắn đánh chết kẻ phản bội, còn dùng tính mạng của mình làm đại giới.” Mộc Đỉnh phiến khí linh cười nhạt.
Tại thời kỳ thượng cổ, có không ít khí linh cùng đan linh thậm chí có thể hóa thân thành người, bảo vệ cho các đại tông môn và môn phái.
Nhưng trên thế giới bây giờ, Thiên cấp linh khí đã ít lại càng ít, về khí linh, đan linh thậm chí là kiếm linh cũng chỉ có rất ít người mới biết được.
Bản thân Mộc Đỉnh phiến đã từng là một Thiên cấp linh khí, nó trải qua hơn mấy nghìn năm tu luyện mới dần dần hình thành linh thức và trở thành khí linh. Khí linh cũng giống như con người cũng phân chính tà.
Cơ duyên khai sơn thủy tổ của Thái Ất phái vô cùng trùng hợp, có được Mộc Đỉnh phiến, dùng nó để luyện chế thành Niết Bàn Đỉnh, đồng thời luôn tôn sùng nó làm Trấn Phái chi Bảo, quanh năm cung phụng.
Nào biết rằng Mộc Đỉnh phiến sau khi hấp thu sự tham lam và những ý niệm tà ác của con người, tích lũy theo thời gian lại trở thành tà linh.
Nó lại càng thừa dịp nguy cơ Thái Ất phát sinh Bích Mục Thạch Thú, đầu độc Thái Ất chưởng môn đương nhiệm cuối cùng, để dẹp được nguy cơ Bích Mục Thạch Thú thì cái giá phải trả chính là cống hiến máu thịt của mình và trở thành xác ướp.
Lúc Thái Ất chưởng môn sắp chết, ý thức được bản thân đã phạm một sai lầm lớn, đã dùng tinh thần cuối cùng để luyện chế ra một cái phong ấn, dùng tám thanh Thiên Khuyết kiếm và Niết Bàn Đỉnh trấn áp tà linh trong Mộc Đỉnh.
Nhưng người trong nhân gian đâu có biết mà đã ngu muội đem tà ác khí linh của Thái Ất phái nghĩ lầm là trấn phái Thần Khí, lúc này mới phát sinh việc sáu thế lực lớn tề tụ tại Thái Ất bí cảnh.
Diệp Lăng Nguyệt lại không biết rằng, mình và Vu Trọng đánh bậy đánh bạ, đã đánh vỡ phong ấn của Thái Ất chưởng môn năm đó, khiến khí linh tà ác trong Mộc Đỉnh phiến tỉnh lại.
Sau khi khí linh của Mộc Đỉnh phiến bị thức tỉnh, đem Diệp Lăng Nguyệt cùng Vu Trọng hút vào bên trong đỉnh Niết Bàn, vốn muốn lợi dụng máu thịt của hai người để hồi phục lại thực lực, nào biết rằng lại bị Diệp Lăng Nguyệt ngoài ý muốn mà phát hiện, còn suýt nữa bị Diệp Lăng Nguyệt bắt được.
Mộc Đỉnh phiến năm đó, bị phong ấn của Thái Ất chưởng môn làm tổn hao một phần lớn thực lực. Nó ngủ mê man nghìn năm nên khi tỉnh lại vẫn còn rất yếu ớt.
Nhưng chỉ cần hấp thu máu thịt của Diệp Lăng Nguyệt, nó có thể hồi phục được hơn một nửa thực lực, đến lúc đó một Thái Ất Bí Cảnh nho nhỏ căn bản không thể bao vây được nó.
Mộc Đỉnh phiến nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại.
Phía sau Diệp Lăng Nguyệt, ở giữa những vô số cây dây leo, truyền đến một trận những tiếng bùm bùm.
“Hứ cái đồng bọn kia của ngươi cũng thật là khó đối phó, đã bị thương nặng đến như vậy mà vẫn còn có dư sức lực.” Mộc Đỉnh phiến chửi bới một tiếng.
Cả người Vu Trọng ướt đẫm toàn máu. Hắn điên cuồng mà chặt đứt liên tục những dây leo đang liên tục mọc ra, trên người không phân rõ là mồ hôi hay là máu, hai mắt hắn đỏ ngầu, từng đường kiếm khí quét ngang qua, mỗi lần chặt đứt một nhóm dây leo thì linh lực của Mộc Đỉnh phiến đều bị hao tổn đi một phần.
Mộc Đỉnh phiến Khí Linh đã có chút hối hận, sớm biết rằng thực lực của người nam nhân kia mạnh như vậy thì nó sẽ không hút hắn vào.
Nếu cứ dây dưa như thế nữa những cái dùng linh lực để ngưng tụ thành dây leo cũng sẽ chẳng kiên trì được bao lâu.
“Khó đối phó? Càng khó đối phó hơn còn ở phía sau đây này.” Lúc ý thức được giọng nói của Diệp Lăng Nguyệt có chút không đúng, linh khí trong lòng bắt đầu cảnh giác.
“Ngươi muốn làm gì!”
Diệp Lăng Nguyệt vốn đang muốn rút Mộc Đỉnh phiến đang hút lấy máu mình ra khỏi bàn tay, mạnh đến nỗi tay phải ấn lên Mộc Đỉnh phiến, Đỉnh phiến sắc bén đâm thủng lòng bàn tay của nàng.
Máu phun ra, nhuộm đỏ cả khuôn mặt của Diệp Lăng Nguyệt, nhìn qua điên khùng một cách dị thường.
Xì xì xì.
Cùng với lúc máu từ lòng bàn tay phun lên thì Càn Đỉnh trên tay phải bất chợt liền biến thành một cái đỉnh đen lớn bằng lư hương.
“Đó là!” âm thanh của khí linh run rẩy, nó hoảng sợ nhìn cái tiểu đỉnh kia, rõ ràng là một cái cái đỉnh rất tầm thường nhưng nó đen xì xì như một cái giếng sâu không nhìn thấy đáy.
Trong đỉnh một luồng đỉnh tức chui ra, đỉnh tức đó hóa thành một con rắn lớn màu trắng hung tợn cắn vào Mộc Đỉnh phiến.
Giống như con mồi bị cắn vào yết hầu, Mộc Đỉnh phiến không ngừng giãy giụa cầu xin tha thứ, nhưng càng giãy giụa, nó lại càng là hoảng sợ phát hiện ra rằng luồng đỉnh tức này có xen lẫn một luồng lực lượng cực đại, luồng lực lượng này đủ để đem linh thức cùng luyện hóa hết.
Loại luyện hóa thống trị rất mạnh này sợ rằng ngay cả đến phương sĩ cấp phương tôn khác cũng chưa chắc có thể làm được.
Có nghĩa là, tên tiểu phương sĩ này tẩm ngẩm tầm ngầm giết chết voi, sau lưng của nàng ta, là một siêu cấp đại tông môn đáng sợ nào?
Thực đỉnh, làm sao có thể, một tiểu phương sĩ quèn chẳng qua là mấy đỉnh, làm sao chỉ có tất cả phương tôn có mới có thể có thực đỉnh.
Nếu khí linh Mộc Đỉnh phiến ở thời kì toàn thịnh, nó còn có năng lực so cao thấp với một cùng một gã phương tôn có thực đỉnh. Thế nhưng nó hôm nay chỉ còn lại mấy thành thực lực, ở trước mặt Càn đỉnh, nó chỉ có thể bị luyện hóa.
“Cầu xin ngươi, buông tha cho ta, ta vẫn còn chưa muốn chết.” khí linh Mộc Đỉnh phiến nhìn qua cũng không phải là đối thủ của Càn đỉnh, một cách rất tội nghiệp mà cúi đầu xin tha thứ.
“Bỏ qua cho ngươi? Chẳng phải là thả hổ về rừng sao, trừ phi ngươi có thể nói cho ta biết cách để tu luyện khí linh.” Sau khi Diệp Lăng Nguyệt biết được sự tồn tại của khí linh, trong lòng cũng có chút suy nghĩ.
Có lẽ nàng cũng có thể thử, khiến Càn đỉnh cũng tu luyện ra khí linh. Sau khi có khí linh, thực lực linh khí cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Khí linh Mộc Đỉnh phiến Linh do dự.
“Nói! Nếu không ta lập tức luyện hóa ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt quát lạnh một tiếng, Đỉnh tức liền muốn đem khí linh Mộc Đỉnh phiến kéo vào trong Càn đỉnh.
“Chờ một chút! Ta sẽ nói cho ngươi, ta sẽ truyền dạy cho ngươi cách tu luyện khí linh. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta, phải tha cho ta.” Khi linh Mộc Đỉnh phiến yếu ớt nói.
“Được.” Sau khi Diệp Lăng Nguyệt trả lời lại thì khí linh Mộc Đỉnh phiến liền đem cách chính mình lĩnh ngộ tu luyện khí linh truyền miệng cho Diệp Lăng Nguyệt.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt cân nhắc một hồi, lại hỏi một vài vấn đề sau khi xác định không có vấn đề gì.
“Ngươi nên thực hiện hứa hẹn, thả ta ra... Ngươi, ngươi muốn làm gì!” Khí linh Mộc Đỉnh phiến kêu lên một tiếng bi thảm rồi liền bị đỉnh tức trong Càn đỉnh một hơi nuốt vào trong.
Ngay tại lúc Mộc Đỉnh phiến ý thức được việc Càn đỉnh nuốt lấy nó, nó nghe thấy được một giọng nói đầy lãng khốc.
“Trên đời này, nếu có hai loại người tuyệt đối không thể tin tưởng đó chính là nữ nhân và tiểu nhân. Thật xin lỗi, ta vừa vặn hai loại người đều chiếm toàn bộ rồi.”
“Ngươi là ai?”
“Ta là Khí Linh Mộc Đỉnh phiến, một Ngũ đỉnh phương sĩ nho nhỏ như ngươi lại dám mơ ước Mộc Đỉnh phiến. Rất nhanh ngươi cũng sẽ bị ta hút khô huyết nhục, trở thành một người hầu của ta.” Trong giọng nói kia lộ ra một sự tham lam và hung tàn.
Từ lúc ở trong Thái Ất chưởng môn đã rất lâu rồi nó đã không được nếm mùi vị của máu thịt tươi.
Tên phương sĩ quèn này mặc dù tu vi không thể sánh được với Thái Ất chưởng môn, nhưng lại thắng ở tuổi trẻ, máu thịt của nàng, chính là loại thuốc bổ thượng phẩm nhất của Mộc Đỉnh phiến.
“Khí linh? Trên đời này, còn có khí linh? Chẳng lẽ nói, nguyên nhân thực sự mà Thái Ất phái bị tiêu diệt, chính là ngươi. Ngươi không phải là trấn phái thần khí của Thái Ất phái?” máu thịt đang nhanh chóng héo mòn bên trong Diệp Lăng Nguyệt, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì chẳng mấy chốc nàng cũng sẽ giống như Thái Ất chưởng môn mà hóa thành một cái thây khô.
“Tiểu bối ngu ngốc, trên đời này đương nhiên có khí linh, ngoài khí linh ra còn có đan linh, kiếm linh. Chỉ khi đạt được linh khí của các loại đan dược ở cấp bậc thiên cấp, mới có tỷ lệ nhất định để hình thành khí linh. Tên ngu xuẩn Thái Ất chưởng môn kia chẳng qua chỉ là bị một Thái Ất Phệ thú quyết nhỏ bé khiến hắn sợ đến không làm chủ được tinh thần, đến đây cầu bản khí linh, giúp hắn đánh chết kẻ phản bội, còn dùng tính mạng của mình làm đại giới.” Mộc Đỉnh phiến khí linh cười nhạt.
Tại thời kỳ thượng cổ, có không ít khí linh cùng đan linh thậm chí có thể hóa thân thành người, bảo vệ cho các đại tông môn và môn phái.
Nhưng trên thế giới bây giờ, Thiên cấp linh khí đã ít lại càng ít, về khí linh, đan linh thậm chí là kiếm linh cũng chỉ có rất ít người mới biết được.
Bản thân Mộc Đỉnh phiến đã từng là một Thiên cấp linh khí, nó trải qua hơn mấy nghìn năm tu luyện mới dần dần hình thành linh thức và trở thành khí linh. Khí linh cũng giống như con người cũng phân chính tà.
Cơ duyên khai sơn thủy tổ của Thái Ất phái vô cùng trùng hợp, có được Mộc Đỉnh phiến, dùng nó để luyện chế thành Niết Bàn Đỉnh, đồng thời luôn tôn sùng nó làm Trấn Phái chi Bảo, quanh năm cung phụng.
Nào biết rằng Mộc Đỉnh phiến sau khi hấp thu sự tham lam và những ý niệm tà ác của con người, tích lũy theo thời gian lại trở thành tà linh.
Nó lại càng thừa dịp nguy cơ Thái Ất phát sinh Bích Mục Thạch Thú, đầu độc Thái Ất chưởng môn đương nhiệm cuối cùng, để dẹp được nguy cơ Bích Mục Thạch Thú thì cái giá phải trả chính là cống hiến máu thịt của mình và trở thành xác ướp.
Lúc Thái Ất chưởng môn sắp chết, ý thức được bản thân đã phạm một sai lầm lớn, đã dùng tinh thần cuối cùng để luyện chế ra một cái phong ấn, dùng tám thanh Thiên Khuyết kiếm và Niết Bàn Đỉnh trấn áp tà linh trong Mộc Đỉnh.
Nhưng người trong nhân gian đâu có biết mà đã ngu muội đem tà ác khí linh của Thái Ất phái nghĩ lầm là trấn phái Thần Khí, lúc này mới phát sinh việc sáu thế lực lớn tề tụ tại Thái Ất bí cảnh.
Diệp Lăng Nguyệt lại không biết rằng, mình và Vu Trọng đánh bậy đánh bạ, đã đánh vỡ phong ấn của Thái Ất chưởng môn năm đó, khiến khí linh tà ác trong Mộc Đỉnh phiến tỉnh lại.
Sau khi khí linh của Mộc Đỉnh phiến bị thức tỉnh, đem Diệp Lăng Nguyệt cùng Vu Trọng hút vào bên trong đỉnh Niết Bàn, vốn muốn lợi dụng máu thịt của hai người để hồi phục lại thực lực, nào biết rằng lại bị Diệp Lăng Nguyệt ngoài ý muốn mà phát hiện, còn suýt nữa bị Diệp Lăng Nguyệt bắt được.
Mộc Đỉnh phiến năm đó, bị phong ấn của Thái Ất chưởng môn làm tổn hao một phần lớn thực lực. Nó ngủ mê man nghìn năm nên khi tỉnh lại vẫn còn rất yếu ớt.
Nhưng chỉ cần hấp thu máu thịt của Diệp Lăng Nguyệt, nó có thể hồi phục được hơn một nửa thực lực, đến lúc đó một Thái Ất Bí Cảnh nho nhỏ căn bản không thể bao vây được nó.
Mộc Đỉnh phiến nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại.
Phía sau Diệp Lăng Nguyệt, ở giữa những vô số cây dây leo, truyền đến một trận những tiếng bùm bùm.
“Hứ cái đồng bọn kia của ngươi cũng thật là khó đối phó, đã bị thương nặng đến như vậy mà vẫn còn có dư sức lực.” Mộc Đỉnh phiến chửi bới một tiếng.
Cả người Vu Trọng ướt đẫm toàn máu. Hắn điên cuồng mà chặt đứt liên tục những dây leo đang liên tục mọc ra, trên người không phân rõ là mồ hôi hay là máu, hai mắt hắn đỏ ngầu, từng đường kiếm khí quét ngang qua, mỗi lần chặt đứt một nhóm dây leo thì linh lực của Mộc Đỉnh phiến đều bị hao tổn đi một phần.
Mộc Đỉnh phiến Khí Linh đã có chút hối hận, sớm biết rằng thực lực của người nam nhân kia mạnh như vậy thì nó sẽ không hút hắn vào.
Nếu cứ dây dưa như thế nữa những cái dùng linh lực để ngưng tụ thành dây leo cũng sẽ chẳng kiên trì được bao lâu.
“Khó đối phó? Càng khó đối phó hơn còn ở phía sau đây này.” Lúc ý thức được giọng nói của Diệp Lăng Nguyệt có chút không đúng, linh khí trong lòng bắt đầu cảnh giác.
“Ngươi muốn làm gì!”
Diệp Lăng Nguyệt vốn đang muốn rút Mộc Đỉnh phiến đang hút lấy máu mình ra khỏi bàn tay, mạnh đến nỗi tay phải ấn lên Mộc Đỉnh phiến, Đỉnh phiến sắc bén đâm thủng lòng bàn tay của nàng.
Máu phun ra, nhuộm đỏ cả khuôn mặt của Diệp Lăng Nguyệt, nhìn qua điên khùng một cách dị thường.
Xì xì xì.
Cùng với lúc máu từ lòng bàn tay phun lên thì Càn Đỉnh trên tay phải bất chợt liền biến thành một cái đỉnh đen lớn bằng lư hương.
“Đó là!” âm thanh của khí linh run rẩy, nó hoảng sợ nhìn cái tiểu đỉnh kia, rõ ràng là một cái cái đỉnh rất tầm thường nhưng nó đen xì xì như một cái giếng sâu không nhìn thấy đáy.
Trong đỉnh một luồng đỉnh tức chui ra, đỉnh tức đó hóa thành một con rắn lớn màu trắng hung tợn cắn vào Mộc Đỉnh phiến.
Giống như con mồi bị cắn vào yết hầu, Mộc Đỉnh phiến không ngừng giãy giụa cầu xin tha thứ, nhưng càng giãy giụa, nó lại càng là hoảng sợ phát hiện ra rằng luồng đỉnh tức này có xen lẫn một luồng lực lượng cực đại, luồng lực lượng này đủ để đem linh thức cùng luyện hóa hết.
Loại luyện hóa thống trị rất mạnh này sợ rằng ngay cả đến phương sĩ cấp phương tôn khác cũng chưa chắc có thể làm được.
Có nghĩa là, tên tiểu phương sĩ này tẩm ngẩm tầm ngầm giết chết voi, sau lưng của nàng ta, là một siêu cấp đại tông môn đáng sợ nào?
Thực đỉnh, làm sao có thể, một tiểu phương sĩ quèn chẳng qua là mấy đỉnh, làm sao chỉ có tất cả phương tôn có mới có thể có thực đỉnh.
Nếu khí linh Mộc Đỉnh phiến ở thời kì toàn thịnh, nó còn có năng lực so cao thấp với một cùng một gã phương tôn có thực đỉnh. Thế nhưng nó hôm nay chỉ còn lại mấy thành thực lực, ở trước mặt Càn đỉnh, nó chỉ có thể bị luyện hóa.
“Cầu xin ngươi, buông tha cho ta, ta vẫn còn chưa muốn chết.” khí linh Mộc Đỉnh phiến nhìn qua cũng không phải là đối thủ của Càn đỉnh, một cách rất tội nghiệp mà cúi đầu xin tha thứ.
“Bỏ qua cho ngươi? Chẳng phải là thả hổ về rừng sao, trừ phi ngươi có thể nói cho ta biết cách để tu luyện khí linh.” Sau khi Diệp Lăng Nguyệt biết được sự tồn tại của khí linh, trong lòng cũng có chút suy nghĩ.
Có lẽ nàng cũng có thể thử, khiến Càn đỉnh cũng tu luyện ra khí linh. Sau khi có khí linh, thực lực linh khí cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Khí linh Mộc Đỉnh phiến Linh do dự.
“Nói! Nếu không ta lập tức luyện hóa ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt quát lạnh một tiếng, Đỉnh tức liền muốn đem khí linh Mộc Đỉnh phiến kéo vào trong Càn đỉnh.
“Chờ một chút! Ta sẽ nói cho ngươi, ta sẽ truyền dạy cho ngươi cách tu luyện khí linh. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta, phải tha cho ta.” Khi linh Mộc Đỉnh phiến yếu ớt nói.
“Được.” Sau khi Diệp Lăng Nguyệt trả lời lại thì khí linh Mộc Đỉnh phiến liền đem cách chính mình lĩnh ngộ tu luyện khí linh truyền miệng cho Diệp Lăng Nguyệt.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt cân nhắc một hồi, lại hỏi một vài vấn đề sau khi xác định không có vấn đề gì.
“Ngươi nên thực hiện hứa hẹn, thả ta ra... Ngươi, ngươi muốn làm gì!” Khí linh Mộc Đỉnh phiến kêu lên một tiếng bi thảm rồi liền bị đỉnh tức trong Càn đỉnh một hơi nuốt vào trong.
Ngay tại lúc Mộc Đỉnh phiến ý thức được việc Càn đỉnh nuốt lấy nó, nó nghe thấy được một giọng nói đầy lãng khốc.
“Trên đời này, nếu có hai loại người tuyệt đối không thể tin tưởng đó chính là nữ nhân và tiểu nhân. Thật xin lỗi, ta vừa vặn hai loại người đều chiếm toàn bộ rồi.”