Chương : 293
Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy tin tức này, giật mình không thôi rồi lại nhìn thật kỹ, mới biết được rằng Vạn Bảo quật dẫn lửa vào thân, rõ ràng đều là do nàng.
Hồng Phóng là một người tính toán chi li, lần trước bởi vì dị năng đan dược tại Vạn Bảo quật đã bị lừa một vố.
Sau sự việc ấy hắn đã nhiều lần ép hỏi anh em nhà họ Hạ, thân phận thực sự của Hồng Thập tam và Thập thiếu. Nhưng tất cả đều bị anh em nhà họ Hạ lấy lí do không thể tiết lộ tin tức khách quý kiên quyết cự tuyệt.
Sau khi Hồng Phóng biết được hận đến nghiến răng nghiến lợi, vẫn tìm trăm phương ngàn kế muốn trả thù, và cuối cùng thì cơ hội mà hắn mong chờ đã đến.
Mấy ngày trước, Hồng Thái Tử mang theo An Quốc Hầu cùng Nhạc lão trở về Hạ Đô, tìm kiếm báu vật trong Thái Ất Bí Cảnh không thành ngược lại còn hao binh tổn tướng, việc này càng khiến cho sắc mặt của Hồng Thái Tử trở nên tối sầm hơn.
Tại Hạ Đô, lục soát một hồi muốn nghe ngóng thêm tin tức về Hồng Thập tam, nhưng nào biết rằng một chút manh mối cũng không có.
Hồng Thái Tử giận dữ, liền cùng Hồng Phóng lập ra một âm mưu để vu oan giá họa cho Vạn Bảo quật.
Hồng Phóng thượng thư triều đình, nói là thuốc bột đen lần trước tìm kiếm được tại Nam Cung Kiếm là thông qua Vạn Bảo quật bí mật vận chuyển đến Hạ Đô. Vạn Bảo quật chính là căn cứ địa bí mật của địch quốc tại Hạ Đô.
“Thật là Hồng Phóng ác độc, đã ngoài Vạn Bảo quật, lại có thể gặt hái được Linh bảo trong Vạn Bảo quật.” Diệp Lăng Nguyệt xem tới đây, mắng thầm.
Năm trăm kilogram thuốc bột, rõ ràng chính là Phượng Tân vận chuyển vào trong Nam Cung phủ. Mà lúc này đây, vạn bảo Quật đơn thuần là thay Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân phải chịu tiếng xấu.
Nghĩ đến đây, Diệp Lăng Nguyệt đã cảm thấy rất là băn khoăn, lúc này nàng cho thả một con Phương Hạc ra bay đi để thông báo tới cho Hạ lão đại.
Xét về thời gian, thì đám người Hồng Phóng rất có thể đã bao vây không biết bao nhiêu lớp với Vạn Bảo quật. Diệp Lăng Nguyệt lúc này chỉ hy vọng Hồng lão đại bọn họ có thể tránh được lần kiếp nạn này.
Hành trình đi Thái Ất Bí Cảnh lần này, mối quan hệ của Diệp Lăng Nguyệt và hai huynh đệ Hạ gia coi như là có chút giao tình.
Chờ đến lúc Diệp Lăng Nguyệt kịp tới Hạ Đô thì lúc đó Vạn Bảo quật đã trở thành một đống hoang tàn. Từ đầu tới cuối ngõ đều đang đồn rằng, hai ngày trước triều đình lấy tội danh thông đồng với địch bao vây Vạn Bảo quật.
Cơ nghiệp của Vạn Bảo quật ở Hạ Đô cũng có tới vài chục năm rồi, Hồng Thái Tử và thái tử Thái Bảo Hồng Phóng tự mình mang theo ba nghìn ngự lâm quân tới bao vây.
Nhưng nàng lại nghe nói, tuy Vạn Bảo quật bị hủy hoại chỉ trong chốc lát thế nhưng từ một ngày trước, ba ông chủ của Vạn Bảo quật liền mang theo một vài tiểu nhị mà rời Hạ Đô trước.
Lúc Diệp Lăng Nguyệt trở lại Hạ phủ, Yến Triệt đưa lên cho nàng một phong thư, là Hạ lão đại thông qua một gã môn đồ của Quỷ Môn đưa tới.
“Thập Tam thiếu, ba huynh đệ Hạ gia ta nợ ngươi một đại nhân tình. Dịp khác, nếu có cơ hội Hạ mỗ nhất định sẽ báo đáp đại ân của ngươi.”
Nghĩ đến Hạ lão đại nhận được tin báo của Diệp Lăng Nguyệt, kịp thời dời khỏi Vạn Bảo quật, giảm tổn thất đến hết mức có thể.
Hạ lão đại còn báo cho Diệp Lăng Nguyệt biết, ba huynh đệ bọn họ dự định tạm thời sẽ đem Vạn Bảo quật di chuyển ra khỏi vùng Hạ Đô, đợi đến khi bọn họ tìm được địa điểm kinh doanh mới, nhất định sẽ thông báo cho nàng.
“Thật đáng tiếc, sau này khó có cơ hội lại được tận mắt trông thấy không khí rầm rộ trong phòng đấu giá của Vạn Bảo quật. Nhưng mà may là cũng đã đem tổn thất của Vạn Bảo quật giảm thiểu ít nhất có thể.” Nghĩ tới sắc mắt đáng ghê tởm của Hồng Thái Tử và Hồng Phóng, ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt lạnh dần.
“Môn chủ, còn một chuyện nữa. Đã nhiều ngày, Ngự Y Viện Mai phương sĩ luôn đi tìm người, nói là người xuất quan rồi thì lập tức đến Ngự Y Viện tìm nàng ấy.” Yến Triệt nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt.
Mai phương sĩ tìm nàng, chẳng lẽ nào nói trong thời gian nàng không có ở đây thì Ngự Y Viện xảy ra chuyện gì? Diệp Lăng Nguyệt trở về liền đi Ngự Y Viện.
“Diệp phương sĩ, ngươi coi như đã xuất quan rồi. Đợt này sức khỏe của Hoàng hậu nương nương không tốt, ăn không ngon không ngủ yên. Người lệnh cho sau khi ngươi trở về lập tức nhanh chóng đi Triêu Hoa Cung một chuyến.” Mai phương sĩ vừa thấy Diệp Lăng Nguyệt mặt mày rạng rỡ.
Người mà Liễu Hoàng hậu tín nhiệm nhất chính là Diệp Lăng Nguyệt, khi cơ thể thấy không khỏe thì người đầu tiên nghĩ tới chính là Diệp Lăng Nguyệt.
Nghe nói Hoàng hậu thân thể không tốt, lúc này Diệp Lăng Nguyệt phải đi tới Triêu Hoa Cung.
Vừa bước chân đến cửa Triêu Hoa Cung liền nhìn thấy Lạc Quý phi cùng Cừu phương sĩ đi tới trước mặt.
“Ô, đây không phải là Diệp quận chúa sao” Lạc quý phi thấy Diệp Lăng Nguyệt, lông mày dương lên kỳ quặc hỏi.
Từ sau khi Diệp Lăng Nguyệt cự tuyệt Hồng Thái Tử muốn nạp nàng là Trắc phi, Lạc quý phi càng thêm căm tức Diệp Lăng Nguyệt.
Đối với Lạc quý phi mà nói thì Hồng Thái tử chính là Hạ Đế tương lai. Diệp Lăng Nguyệt chẳng qua chỉ là một người con gái thứ của một nhà tướng quân bình thường lại dám cự tuyệt con trai bảo bối của nàng, nhất định chính là không biết sống chết.
Lạc Quý phi vốn định bẩm báo với Hạ Đế, trực tiếp mà nhận một cái thánh chỉ để Diệp Lăng Nguyệt gả cho Hồng Thái tử.
Nào ngờ sau khi Hạ Đế biết được cũng là một bộ mặt khó xử nói là thái hậu bên kia đã lên tiếng từ trước, Diệp quận nhận được tình cảm từ Thái hậu nên Thái hậu dự định tự mình giúp nàng xem xét hôn sự cho nàng.
Ngay cả Thái hậu cũng đã lên tiếng, Lạc Quý phi chỉ có thể thất bại thảm hại mà quay trở về, cho nên khi vừa nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Lạc Quý phi, ngươi cũng là đến gặp Hoàng hậu? Còn đặc biệt dẫn theo Cừu tổng quản. À, suýt nữa thì quên, bây giờ phải gọi là Cừu phương sĩ.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn một chút Cừu phương sĩ bị giáng chức đến Trung Viện, xem ra từ sau khi Cừu tổng quản thất thế lại bấu víu lấy Lạc quý phi.
Bọn họ tới Triều Hoa Cung, nhất định là không có chuyện tốt lành gì.
“Còn phải nói à, ta nghe nói Hoàng hậu phượng thể không khỏe, các ngự y đều nhìn không ra vì thế mới tới tiện thể mời Cừu phương sĩ cùng đến đây, dù sao hắn cũng là lão phương sĩ trong cung, không giống như là một số người, vừa vào Ngự Y Viện chưa được mấy tháng liền tự cho mình là y thuật giỏi giang.” Lạc Quý phi ngoài cười nhưng trong không có cười.
Nàng là cố tình đi dò xét Hoàng hậu, nào ngờ rằng vừa đến Triêu Hoa Cung, Hoàng hậu liền lấy cớ nghỉ trưa đã trực tiếp cản Lạc Quý phi cùng Cừu phương sĩ ở bên ngoài cửa cung.
Đây nếu là Lạc Quý phi trước kia đang lúc được cưng chiều thì Triêu Hoa Cung thật là sẽ bị náo loạn như chó gà xổng chuồng.
Nhưng bây giờ không giống nữa rồi, Lục Hoàng tử được sủng ái, một ngày của Liễu Hoàng hậu cũng càng ngày càng thoải mái hơn, thấy vậy Lạc Quý phi càng thêm phiền muộn.
Nghe nói chuyện này, vẫn có liên hệ với Diệp quận chúa ở trước mặt này.
“Diệp quận chúa, Hoàng hậu cho mời.” Đang nói, cung nữ hầu hạ Liễu Hoàng hậu đi ra.
Dưới ánh mắt đầy không cam lòng của Lạc Quý phi và Cừu phương sĩ, Diệp Lăng Nguyệt tiến vào Triêu Hoa Cung.
“Lăng Nguyệt, thật là mong ngóng ngươi trở về.” Liễu Hoàng hậu thấy Diệp Lăng Nguyệt, giữa lông mày nhíu lại tràn đầy vui thích. “Bản cung có chuyện này đang muốn thương lượng với ngươi.”
Liễu Hoàng hậu vẫn muốn sinh con gái, chỉ tiếc dưới trướng chỉ có mỗi một người con trai là Lục Hoàng tử. Mấy ngày trước, Lục Hoàng tử ấp úng nói với tâm sự của mình về Diệp Lăng Nguyệt với Liễu Hoàng hậu. Liễu Hoàng hậu càng thêm mừng rỡ.
Người thân mật kéo tay Diệp Lăng Nguyệt qua, ngắm nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt kia khiến Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy có điều gì đó không đúng. Lờ mờ, nàng liền cảm thấy có chuyện gì không tốt sẽ xảy ra.
Quả nhiên, Liễu Hoàng hậu lại đặt ra câu hỏi tiếp theo.
“Lăng Nguyệt, Bản cung hỏi ngươi. Ngươi có bằng lòng gả cho Kỳ Nhi làm Chính phi của nó không?”
Hồng Phóng là một người tính toán chi li, lần trước bởi vì dị năng đan dược tại Vạn Bảo quật đã bị lừa một vố.
Sau sự việc ấy hắn đã nhiều lần ép hỏi anh em nhà họ Hạ, thân phận thực sự của Hồng Thập tam và Thập thiếu. Nhưng tất cả đều bị anh em nhà họ Hạ lấy lí do không thể tiết lộ tin tức khách quý kiên quyết cự tuyệt.
Sau khi Hồng Phóng biết được hận đến nghiến răng nghiến lợi, vẫn tìm trăm phương ngàn kế muốn trả thù, và cuối cùng thì cơ hội mà hắn mong chờ đã đến.
Mấy ngày trước, Hồng Thái Tử mang theo An Quốc Hầu cùng Nhạc lão trở về Hạ Đô, tìm kiếm báu vật trong Thái Ất Bí Cảnh không thành ngược lại còn hao binh tổn tướng, việc này càng khiến cho sắc mặt của Hồng Thái Tử trở nên tối sầm hơn.
Tại Hạ Đô, lục soát một hồi muốn nghe ngóng thêm tin tức về Hồng Thập tam, nhưng nào biết rằng một chút manh mối cũng không có.
Hồng Thái Tử giận dữ, liền cùng Hồng Phóng lập ra một âm mưu để vu oan giá họa cho Vạn Bảo quật.
Hồng Phóng thượng thư triều đình, nói là thuốc bột đen lần trước tìm kiếm được tại Nam Cung Kiếm là thông qua Vạn Bảo quật bí mật vận chuyển đến Hạ Đô. Vạn Bảo quật chính là căn cứ địa bí mật của địch quốc tại Hạ Đô.
“Thật là Hồng Phóng ác độc, đã ngoài Vạn Bảo quật, lại có thể gặt hái được Linh bảo trong Vạn Bảo quật.” Diệp Lăng Nguyệt xem tới đây, mắng thầm.
Năm trăm kilogram thuốc bột, rõ ràng chính là Phượng Tân vận chuyển vào trong Nam Cung phủ. Mà lúc này đây, vạn bảo Quật đơn thuần là thay Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân phải chịu tiếng xấu.
Nghĩ đến đây, Diệp Lăng Nguyệt đã cảm thấy rất là băn khoăn, lúc này nàng cho thả một con Phương Hạc ra bay đi để thông báo tới cho Hạ lão đại.
Xét về thời gian, thì đám người Hồng Phóng rất có thể đã bao vây không biết bao nhiêu lớp với Vạn Bảo quật. Diệp Lăng Nguyệt lúc này chỉ hy vọng Hồng lão đại bọn họ có thể tránh được lần kiếp nạn này.
Hành trình đi Thái Ất Bí Cảnh lần này, mối quan hệ của Diệp Lăng Nguyệt và hai huynh đệ Hạ gia coi như là có chút giao tình.
Chờ đến lúc Diệp Lăng Nguyệt kịp tới Hạ Đô thì lúc đó Vạn Bảo quật đã trở thành một đống hoang tàn. Từ đầu tới cuối ngõ đều đang đồn rằng, hai ngày trước triều đình lấy tội danh thông đồng với địch bao vây Vạn Bảo quật.
Cơ nghiệp của Vạn Bảo quật ở Hạ Đô cũng có tới vài chục năm rồi, Hồng Thái Tử và thái tử Thái Bảo Hồng Phóng tự mình mang theo ba nghìn ngự lâm quân tới bao vây.
Nhưng nàng lại nghe nói, tuy Vạn Bảo quật bị hủy hoại chỉ trong chốc lát thế nhưng từ một ngày trước, ba ông chủ của Vạn Bảo quật liền mang theo một vài tiểu nhị mà rời Hạ Đô trước.
Lúc Diệp Lăng Nguyệt trở lại Hạ phủ, Yến Triệt đưa lên cho nàng một phong thư, là Hạ lão đại thông qua một gã môn đồ của Quỷ Môn đưa tới.
“Thập Tam thiếu, ba huynh đệ Hạ gia ta nợ ngươi một đại nhân tình. Dịp khác, nếu có cơ hội Hạ mỗ nhất định sẽ báo đáp đại ân của ngươi.”
Nghĩ đến Hạ lão đại nhận được tin báo của Diệp Lăng Nguyệt, kịp thời dời khỏi Vạn Bảo quật, giảm tổn thất đến hết mức có thể.
Hạ lão đại còn báo cho Diệp Lăng Nguyệt biết, ba huynh đệ bọn họ dự định tạm thời sẽ đem Vạn Bảo quật di chuyển ra khỏi vùng Hạ Đô, đợi đến khi bọn họ tìm được địa điểm kinh doanh mới, nhất định sẽ thông báo cho nàng.
“Thật đáng tiếc, sau này khó có cơ hội lại được tận mắt trông thấy không khí rầm rộ trong phòng đấu giá của Vạn Bảo quật. Nhưng mà may là cũng đã đem tổn thất của Vạn Bảo quật giảm thiểu ít nhất có thể.” Nghĩ tới sắc mắt đáng ghê tởm của Hồng Thái Tử và Hồng Phóng, ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt lạnh dần.
“Môn chủ, còn một chuyện nữa. Đã nhiều ngày, Ngự Y Viện Mai phương sĩ luôn đi tìm người, nói là người xuất quan rồi thì lập tức đến Ngự Y Viện tìm nàng ấy.” Yến Triệt nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt.
Mai phương sĩ tìm nàng, chẳng lẽ nào nói trong thời gian nàng không có ở đây thì Ngự Y Viện xảy ra chuyện gì? Diệp Lăng Nguyệt trở về liền đi Ngự Y Viện.
“Diệp phương sĩ, ngươi coi như đã xuất quan rồi. Đợt này sức khỏe của Hoàng hậu nương nương không tốt, ăn không ngon không ngủ yên. Người lệnh cho sau khi ngươi trở về lập tức nhanh chóng đi Triêu Hoa Cung một chuyến.” Mai phương sĩ vừa thấy Diệp Lăng Nguyệt mặt mày rạng rỡ.
Người mà Liễu Hoàng hậu tín nhiệm nhất chính là Diệp Lăng Nguyệt, khi cơ thể thấy không khỏe thì người đầu tiên nghĩ tới chính là Diệp Lăng Nguyệt.
Nghe nói Hoàng hậu thân thể không tốt, lúc này Diệp Lăng Nguyệt phải đi tới Triêu Hoa Cung.
Vừa bước chân đến cửa Triêu Hoa Cung liền nhìn thấy Lạc Quý phi cùng Cừu phương sĩ đi tới trước mặt.
“Ô, đây không phải là Diệp quận chúa sao” Lạc quý phi thấy Diệp Lăng Nguyệt, lông mày dương lên kỳ quặc hỏi.
Từ sau khi Diệp Lăng Nguyệt cự tuyệt Hồng Thái Tử muốn nạp nàng là Trắc phi, Lạc quý phi càng thêm căm tức Diệp Lăng Nguyệt.
Đối với Lạc quý phi mà nói thì Hồng Thái tử chính là Hạ Đế tương lai. Diệp Lăng Nguyệt chẳng qua chỉ là một người con gái thứ của một nhà tướng quân bình thường lại dám cự tuyệt con trai bảo bối của nàng, nhất định chính là không biết sống chết.
Lạc Quý phi vốn định bẩm báo với Hạ Đế, trực tiếp mà nhận một cái thánh chỉ để Diệp Lăng Nguyệt gả cho Hồng Thái tử.
Nào ngờ sau khi Hạ Đế biết được cũng là một bộ mặt khó xử nói là thái hậu bên kia đã lên tiếng từ trước, Diệp quận nhận được tình cảm từ Thái hậu nên Thái hậu dự định tự mình giúp nàng xem xét hôn sự cho nàng.
Ngay cả Thái hậu cũng đã lên tiếng, Lạc Quý phi chỉ có thể thất bại thảm hại mà quay trở về, cho nên khi vừa nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Lạc Quý phi, ngươi cũng là đến gặp Hoàng hậu? Còn đặc biệt dẫn theo Cừu tổng quản. À, suýt nữa thì quên, bây giờ phải gọi là Cừu phương sĩ.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn một chút Cừu phương sĩ bị giáng chức đến Trung Viện, xem ra từ sau khi Cừu tổng quản thất thế lại bấu víu lấy Lạc quý phi.
Bọn họ tới Triều Hoa Cung, nhất định là không có chuyện tốt lành gì.
“Còn phải nói à, ta nghe nói Hoàng hậu phượng thể không khỏe, các ngự y đều nhìn không ra vì thế mới tới tiện thể mời Cừu phương sĩ cùng đến đây, dù sao hắn cũng là lão phương sĩ trong cung, không giống như là một số người, vừa vào Ngự Y Viện chưa được mấy tháng liền tự cho mình là y thuật giỏi giang.” Lạc Quý phi ngoài cười nhưng trong không có cười.
Nàng là cố tình đi dò xét Hoàng hậu, nào ngờ rằng vừa đến Triêu Hoa Cung, Hoàng hậu liền lấy cớ nghỉ trưa đã trực tiếp cản Lạc Quý phi cùng Cừu phương sĩ ở bên ngoài cửa cung.
Đây nếu là Lạc Quý phi trước kia đang lúc được cưng chiều thì Triêu Hoa Cung thật là sẽ bị náo loạn như chó gà xổng chuồng.
Nhưng bây giờ không giống nữa rồi, Lục Hoàng tử được sủng ái, một ngày của Liễu Hoàng hậu cũng càng ngày càng thoải mái hơn, thấy vậy Lạc Quý phi càng thêm phiền muộn.
Nghe nói chuyện này, vẫn có liên hệ với Diệp quận chúa ở trước mặt này.
“Diệp quận chúa, Hoàng hậu cho mời.” Đang nói, cung nữ hầu hạ Liễu Hoàng hậu đi ra.
Dưới ánh mắt đầy không cam lòng của Lạc Quý phi và Cừu phương sĩ, Diệp Lăng Nguyệt tiến vào Triêu Hoa Cung.
“Lăng Nguyệt, thật là mong ngóng ngươi trở về.” Liễu Hoàng hậu thấy Diệp Lăng Nguyệt, giữa lông mày nhíu lại tràn đầy vui thích. “Bản cung có chuyện này đang muốn thương lượng với ngươi.”
Liễu Hoàng hậu vẫn muốn sinh con gái, chỉ tiếc dưới trướng chỉ có mỗi một người con trai là Lục Hoàng tử. Mấy ngày trước, Lục Hoàng tử ấp úng nói với tâm sự của mình về Diệp Lăng Nguyệt với Liễu Hoàng hậu. Liễu Hoàng hậu càng thêm mừng rỡ.
Người thân mật kéo tay Diệp Lăng Nguyệt qua, ngắm nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt kia khiến Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy có điều gì đó không đúng. Lờ mờ, nàng liền cảm thấy có chuyện gì không tốt sẽ xảy ra.
Quả nhiên, Liễu Hoàng hậu lại đặt ra câu hỏi tiếp theo.
“Lăng Nguyệt, Bản cung hỏi ngươi. Ngươi có bằng lòng gả cho Kỳ Nhi làm Chính phi của nó không?”