Chương 11: C11: Không Cần
“Không ngờ thằng đó thật sự gặp vận may như vậy, thoắt cái đã kiếm được một trăm vạn.” Dương Giai Kỳ lạnh lùng nói: "Cũng chỉ kéo dài vài ngày thôi, chẳng bao lâu nữa, anh ta sẽ không ở lại thành Thanh Châu này được nữa đâu!" “Mẹ nó, hôm nay bị thằng đó hại thê thảm! Thẩm Nguy mặt mày âm trầm: "Tôi vậy mà đắc tội với Liễu đại sư nổi tiếng ở khắp Giang Nam, nếu bị cha tôi biết được, sợ là sẽ đánh gãy hai chân của tôi!" “Thẩm thiếu gia, anh đừng hoảng sợ như vậy, Liễu đại sư cũng đâu biết anh là ai, làm sao mà trách anh được." Dương Giai Kỳ an ủi. “Hừ, vốn là chuyện của cô, người chịu thiệt lại là tôi!" Thẩm Nguy cay cú. Rời khỏi phòng đấu giá, Lục Phàm xoay người đi tới tiệm thuốc, trong tay anh có một trăm vạn, bây giờ không cần lăn tăn tiền mua thuốc nữa. Thần Y quán, ở cách đại học Thanh Châu không xa, Lục Phàm vừa mới tiến vào liền ngửi được mùi thuốc tràn ngập toàn bộ y quán. “Phiền cậu giúp tôi bốc thuốc theo danh sách này!" Lục Phàm lấy ra một tờ giấy ghi danh sách dược liệu. Cậu nhân viên đứng sau quầy cầm tờ danh sách Lục Phàm đưa, đọc lướt qua, khẽ nhướng mày: "Mấy loại thuốc này đều xung đột với nhau, dùng chung không tốt cho sức khoẻ đâu, anh muốn chế thuốc sao, hay là muốn làm gì khác?" “Không sao, chỉ cần lấy cho tôi đủ dược liệu và đúng số lượng trên giấy tôi đưa là được." Lục Phàm mỉm cười, đây chính là phương thuốc cổ truyền chuyên dùng cho trường hợp của Lâm Khả Nhi, bác sĩ đông y bình thường đọc sẽ không hiểu. "Thật ngại quá, ở đây chúng tôi là Thần Y quán, quan trọng nhất chính là danh tiếng và mặt mũi, nếu giúp anh bốc thuốc, lỡ xảy ra chuyện gì thì chúng tôi cũng không dễ ăn nói." Cậu nhân viên trông quầy cười khổ: "Cho nên đơn thuốc này sợ là chúng tôi không giúp anh bốc được, nếu như có bệnh, anh có thể nói tên bệnh để chúng tôi bốc đúng thuốc cho anh. Ông chủ chúng tôi được người khác gọi là tiểu thần y đấy, thực lực được rất nhiều người công nhận." “Không cần!” Lục Phàm xua tay: "Cậu cứ dựa theo tờ giấy tôi đưa mà bốc thuốc là được”. Cậu nhân viên có chút khó xử, đúng vào lúc này có một người thanh niên đi tới trước quầy lễ tân: "Chuyện gì đấy?" “Phương thuốc của người đàn ông này kê sai, tôi gợi ý anh ta đến y quán của chúng ta khám bệnh, có thể kê đơn thuốc đúng." Cậu nhân viên nhăn nhó nói. Bạch Hiểu Sinh gật đầu, ngó sơ qua đơn thuốc, nhìn Lục Phàm cười nói: "Thật ngại quá, phương thuốc này kê sai, hai loại dược liệu này phối chung sẽ mâu thuẫn với nhau gây hại cho sức khoẻ của người bệnh, phương thuốc này chúng tôi không bốc được!” “Ài.. nếu vậy thì thôi!” Lục Phàm bất đắc dĩ nói: "Đây là một phương thuốc cổ truyền, chỉ là mấy người không biết đến nó thôi!” “Không biết là phương thuốc cổ truyền này từ đâu chui ra, đúng là lang băm hại người!” Bạch Hiểu Sinh lắc đầu: "Em trai à cậu nếu như tin tưởng tôi, đừng dùng phương thuốc này!” “À… ừ..” Lục Phàm ho nhẹ vài tiếng: "Nếu không thì như này đi, cứ giúp tôi bốc theo đơn thuốc của tôi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm!" “Cái này......” Cậu nhân viên khó xử nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi, người này chính là chủ của Thần Y quán. “Nấu cậu ta đã kiên trì muốn bốc thuốc theo đơn này đến vậy thì cậu cứ lấy cho người ta đi!” Thanh niên xua tay nhưng cũng không quên nhắc nhở: “Mấy dược liệu này nếu uống chung sẽ có tác dụng phụ rất lớn đấy! Thân là thầy thuốc tôi cũng chỉ có thể nhắc nhở đến thế này thôi!" Lục Phàm gật đầu, đứng sang một bên chờ lấy thuốc, không để ý tới lời nói của thanh niên kia mấy, nếu xét về y thuật, toàn thành Thanh Châu, thậm chí trong cả nước, sợ là không có mấy người có thể vượt qua được anh. “Tiểu thần y, ngài mau đến xem giúp tôi với! Đứa nhỏ nhà tôi không biết xảy ra chuyện gì! Bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, không ngừng co giật!” Bên ngoài Y quán, một ông lão ôm đứa bé vội vàng bước vào, bọn họ đều là người dân lao động phổ thông, không đủ điều kiện đi đến bệnh viện lớn, nên chỉ có thể đi tới y quán, trông cậy nơi này có thể giúp đỡ bọn họ. “Nhanh ôm đứa nhỏ vào đây!" Bạch Hiểu Sinh lên tiếng. Hắn nhanh chóng bắt mạch cho đứa bé, sau đó lắc đầu: "Tình huống không ổn, máu chảy ngược rồi, đây là trường hợp rất hiếm khi gặp phải, tiếp tục như thế này thì chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ nguy hiểm tính mạng." Ông lão đau khổ quỳ xuống: "Tôi có nghe nói y thuật của tiểu thần y rất tuyệt diệu, cầu xin tiểu thần y ra tay cứu mạng đứa nhỏ nhà tôi!" “Lão không cần như thế, tôi thân là thầy thuốc, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!” Bạch Hiểu Sinh nâng ông lão dậy, lấy ra ngân châm, ánh mắt trở nên nghiêm nghị. Thật ra hắn cũng không biết cách chữa trị triệu chứng máu chảy ngược này như thế nào, có điều sư phụ đã dạy hắn một phương pháp châm cứu rất lợi hại, đối với bất kỳ ca bệnh nào cũng có tác dụng! Nhìn thấy Bạch Hiểu Sinh bắt đầu châm cứu, ông lão vẻ mặt hoảng sợ dần trở nên nghiêm túc, đứa nhỏ nhà ông đột nhiên lâm bệnh, cho dù đích thân Bạch Hiểu Sinh ra tay, cũng chưa chắc sẽ cứu được. “Thất Tinh Châm Pháp!” Lục Phàm hơi kinh ngạc, anh không ngờ thanh niên trước mặt này lại biết Thất Tinh Châm Pháp. Loại kỹ thuật này cực kỳ cổ xưa, bình thường rất ít người biết đến, ngay cả quốc y thánh thủ họ Triệu kia cũng chỉ biết sơ qua về những phần cơ bản nhất mà thôi. Nếu không phải ông ta nhận Lục Phàm làm sư phụ, Lục Phàm cũng sẽ không dạy kỹ thuật này cho ông ta. “Tiểu thần y, đứa nhỏ nhà tôi sẽ không......” Thấy đứa bé đổ mồ hôi lạnh, ông lão luôn miệng hỏi đi hỏi lại, càng ngày càng lo lắng. “Chắc là không vấn đề gì!” Bạch Hiểu Sinh miễn cưỡng mỉm cười, đứa nhỏ này mặc dù chưa tỉnh lại, nhưng trải qua một phen nỗ lực châm cứu của hắn, đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. “Thất Tinh Châm tuy có thể khiến người chết sống lại, nhưng đứa nhỏ này khí huyết nghịch chuyển, nếu dùng Thất Tinh Châm Pháp để trị liệu chỉ sợ sẽ phản tác dụng đấy!" Lục Phàm đứng bên cạnh thiện chí nhắc nhở. "Ông chủ nhà tôi được người người xưng là tiểu thần y đấy, cũng không phải là khoác lác đâu nhé!" Cậu nhân viên trông quầy bất mãn nhìn Lục Phàm: "Lời anh vừa nói chẳng phải là khinh thường ông chủ chúng tôi sao!" “Yên lặng đi!” Bạch Hiểu sinh lên tiếng ngăn cản, kinh ngạc nhìn Lục Phàm: "Xem ra em trai này là người trong nghề, có thể nhìn ra Thất Tinh Châm Pháp, chẳng lẽ cậu cũng là thần y?" "Thần y cái gì chứ, tôi hiểu biết chút ít thôi." Lục Phàm mỉm cười: "Tôi có ý tốt thật lòng khuyên nhủ anh, nếu thấy tôi nói sai, anh cứ xem như chưa nghe gì là được, cứ làm theo cách anh vẫn làm đi!" Bạch Hiểu Sinh nhướng mày, hiện tại mạng người quan trọng, hắn cũng không bận tâm được nhiều như vậy, dù Lục Phàm nói có khả năng phản tác dụng, hắn cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì châm nốt những kim cuối cùng của Thất Tinh Châm. "Tốt quá rồi, đứa nhỏ nhà tôi mở mắt rồi!" Ông lão vui mừng khôn xiết: "Tiểu thần y quả nhiên là Hoa Đà tái thế!" “Lão quá khen rồi!” Bạch Hiểu Sinh mỉm cười nói: "Trở về uống nhiều nước ấm, không thể vận động kịch liệt, phải chăm sóc cơ thể thật tốt.” “Nhất định, nhất định!" Ông lão vội vàng gật đầu. Bạch Hiểu Sinh nhìn Lục Phàm mỉm cười: “ Thất Tinh Châm có thể làm người chết sống lại, hiển nhiên có thể dùng để điều trị cho chứng bệnh phức tạp, nguy hiểm như đứa nhỏ vừa rồi.” “Vài phút nữa, mạng của đứa bé đó sẽ như chỉ mành treo chuông!" Lục Phàm lắc đầu. “Anh sao lại nói như vậy, đây là nguyền rủa người ta chết còn gì?” Cậu nhân viên trực quầy bất mãn nói. Ông lão cũng nhìn về phía Lục Phàm, mắng to: "Cậu nói chuyện cái kiểu gì vậy? đứa nhỏ nhà tôi đã được tiểu thần y chữa khỏi rồi! Nói ra lời ác độc như vậy mà coi được sao?" Bạch Hiểu Sinh cũng cau mày, hắn vốn tưởng rằng Lục Phàm có chút năng lực, bây giờ xem ra tên này chả phải người tốt, có thể nói ra những lời thế này, rõ ràng là ghen tị với khả năng của hắn. “Tôi ăn ngay nói thật mà thôi." Lục Phàm cười khổ: "Mấy người không tin tôi cũng không có biện pháp!” Nói xong, Lục Phàm cầm dược liệu rời đi, anh được lão đầu trên núi dạy y thuật mười năm, tất cả đều là những kỹ thuật thất truyền hiếm có ai biết, anh cũng không phải trẻ con xốc nổi xen bừa vào việc của người khác, vừa rồi cũng không phải anh nói dối. Lục Phàm vừa rời đi, ông lão tức giận mắng: "Thế đạo ngày nay đúng là suy tàn thật mà, loại người gì cũng có!" Đáng tiếc ông ta còn chưa dứt lời, đứa bé trong lòng lại hôn mê.