Chương 4: C4: Cô Thì Biết Cái Quái Gì
Người bệnh vẫn là ưu tiên hàng đầu nên Lục Phàm cũng không muốn đôi co với hai ông cháu kia nữa, anh gật đầu với Bạch Thiên Thần, đi về phía ô tô, bất quá nhục nhã ở Dương gia hôm nay, anh sẽ không quên đâu! Nghĩ đến lão nhân ở trên núi còn vui vẻ tiễn mình đi cưới vợ mà Lục Phàm thực sự thấy không đáng thay cho ông. Con mẹ nó lão già họ Dương mở mồm ngậm mồm thì nhắc đến ân nhân, khi đồ đệ của ân nhân xuống núi bàn chuyện cưới hỏi thì thái độ xem người ta như rác rưởi?? Uổng phí lão nhân gia năm đó hết lòng hết dạ hỗ trợ nhà họ Dương, chung quy cũng là để lo cho tương lai của Lục Phàm sau này! Dương Đỉnh Thiên cúi đầu nhìn Lục Phàm lên xe, trong lòng chợt dâng lên sợ hãi. Bạch gia là thế gia vọng tộc đứng đầu ở thành Thanh Châu, tuy chọn cách sống ẩn dật nhưng sự tồn tại của Bạch gia không ai dám xem thường. Bạch Thiên Thần là gia chủ đời này của Bạch gia, uy danh người này lớn đến mức có thể xem anh ta là lão đại của cả thành Thanh Châu. Ở Thanh Châu này, không ai có thể kiêu căng hống hách trước mặt Bạch gia. Hôm nay Bạch Thiên Thần vậy mà đích thân đi đón Lục Phàm! Dương gia bọn họ có phải là vừa tự lấy đá chọi chân mình không vậy? Sẽ không dính kiếp nạn gì dáng sợ quá chứ… Chờ đám người Bạch gia đi hết, Dương Giai Kỳ mới mở miệng nói: "Ông nội, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Chát…. Dương Đỉnh Thiên vung mạnh tay, hung hăng tát một cái thật đau lên mặt Dương Giai Kỳ: "Còn không phải chuyện tốt cô làm ra hả? Dương gia chuyến này….sợ là gặp hoạ lớn rồi! Con mẹ nó thằng nhãi kia… vậy mà quen biết Bạch Thiên Thần…” “Ông nội, vì một người ngoài mà ông lại động thủ đánh con!" Dương Giai Kỳ vẻ mặt ủy khuất: "Bạch gia thì làm sao chứ, công ty của bọn họ có lớn mạnh đâu, ông cần gì phải tức giận với con đến mức này.” "Cô thì biết cái quái gì?! Mấy gia tộc lớn như Bạch gia cô muốn biết là biết sao, Bạch gia đó là một trong những thế gia vọng tộc theo lối sống ẩn dật ở Thanh Châu, gọi bọn họ là gia tộc đứng đầu thành này cũng được luôn. Gia tộc như vậy, sản nghiệp, tài lực bên trong của họ sâu đến mức nào người ngoài không ai biết, đừng nói ông của cô sợ, đến cả xí nghiệp đứng đầu ở Thanh Châu cũng không dám chọc giận Bạch gia đấy!” Dương Đỉnh Thiên lạnh lùng nói: "Cậu ta được gia chủ Bạch gia đích thân mời đi, cô nói thử xem người như vậy có thể đắc tội được không?” Nghĩ đến đây, Dương Đỉnh Thiên trong lòng hối hận đến xanh cả ruột, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Dương Giai Kỳ, nếu đứa cháu này kết hôn với Lục Phàm, nói không chừng còn có thể kéo được mối quan hệ với Bạch gia, đến lúc đó Dương gia ở Thanh Châu là tồn tại có thể hô phong hoán vũ! Đáng tiếc tất cả đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, còn vì vậy mà chọc giận Lục Phàm. Nghĩ đến đây, cả người Dương Đỉnh Thiên như đang rỉ máu, thiếu chút nữa bị bệnh tim hôn mê bất tỉnh. Một lần nữa quay lại dãy biệt thự cổ của Bạch gia, Lục Phàm dừng bước, nhìn về phía Bạch Thiên Thần: "Chú làm sao biết tôi có thể chữa bệnh cho lão gia tử?" "Triệu tiên sinh nói, cả nước này có lẽ chỉ có mình ngài mới có thể trị được bệnh cho ông ấy!" Bạch Thiên Thần cầu khẩn nói: "Lúc trước là tôi nhất thời hồ đồ, mới để ngài rời đi!" Đang lúc bọn họ nói chuyện, Triệu thần y cũng đi tới trước mặt Lục Phàm: "Người trẻ tuổi, cậu nói không sai, Thất Tinh Châm Pháp của lão có vấn đề, lão cũng không biết vấn đề mấu chốt đó ở đâu nhưng cậu có thể đúng không!" "Thất Tinh Châm, còn có tên là Bắc Đẩu Thất Tinh Châm, đối với châm pháp có yêu cầu rất lớn, cho dù là đâm sai một kim, tất cả mọi nỗ lực trước đó đều sẽ đi đời hết." Lục Phàm nói thẳng: "Lúc ông hạ châm, tôi đã nhắc nhở ông rồi!" “Là lỗi của lão…” Triệu lão vẻ mặt sám hối, lão nhân gia dù sao cũng là quốc y thánh thủ, vậy mà chút nữa thôi là đem người sống châm cứu thành người chết luôn, nội tâm ông cũng chấn động, xen lẫn tự trách! “Lục tiên sinh, cứu người quan trọng hơn! Ông nội tôi... e rằng không trụ được...” Bạch Tuyết nước mắt lưng tròng chạy ra khỏi phòng. Mọi người vội vàng chạy vào, phát hiện cả người lão gia tử lạnh lẽo, không lẽ giờ chết đã điểm?? “Bố!!” Bạch Thiên Thần quỳ bên giường, nắm lấy tay lão nhân râu tóc bạc trắng, dáng vẻ vô cùng đau lòng “Con không dám tin con lại chậm một bước…” "Tôi nói này Bạch gia chủ ơi, chú có thể hay không nhường chỗ một chút, lão gia tử còn có thể cứu mà nhưng nếu còn chậm trễ nữa thì coi như Đại La Kim Tiên đến, cũng không cách nào đảo ngược tình thế đâu!" Bạch Thiên Thần vội vàng nhường chỗ, Triệu lão vẻ mặt nghi hoặc, đã đến nước này rồi, ngay cả cơ thể của lão gia tử cũng bắt đầu cứng ngắc, tình trạng thế này mà còn cứu sống được, chỉ sợ cũng không phải người thường nữa, mà là Đại La Kim Tiên thật sự! Lục Phàm nhìn người bệnh một chút, mới lấy ra ngân châm. Tình huống khó khăn lập tức xảy ra, vì cơ thể của lão gia tử đang dần cứng ngắc nên ngân châm hoàn toàn không có đâm được qua da, cứ đâm thì sẽ rơi xuống hết, ngân châm vốn tính dẻo dai nên đâm xuyên qua mô mềm còn được chứ bề mặt rắn một chút thì ngân châm coi như vô dụng luôn! Mọi người tâm như tro tàn, vốn tưởng rằng còn có hy vọng, liên tiếp chỉ toàn là thất vọng. “Nói cho mọi người biết một bí mật nhé. Người ông đây muốn cứu, làm gì có ai mà không sống được! .. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé... Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhéLục Phàm vừa dứt lời, một tay bấm pháp quyết, khống chế ngân châm để chúng bay lơ lửng quanh người lão gia tử, nhưng ngân châm giống như đã đâm được vào huyệt vị trên người lão gia tử, làm cho ngón tay ông khẽ nhúc nhích. “Ngự Khí Hành Châm, làm sao có thể!” Triệu lão kinh ngạc, chân đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất: "Ngự khí Hành Châm không phải đã thất truyền rồi hả!” Lục Phàm không để ý nhiều như vậy, vẫn đang cẩn thận, tỉ mỉ hạ châm, tính mạng bệnh nhân hiện đang như chỉ mành treo chuông, nếu không phải anh có y thuật thần kỳ kế thừa từ lão già trên núi thì lão gia tử này hôm nay phải chết không thể nghi ngờ. Bạch Thiên Thần cũng trợn mắt há hốc mồm, ông gặp qua nhiều thần y lắm rồi nhưng chưa từng thấy ai lợi hại như vậy, ngân châm cứ lơ lửng trong không trung, cái này cứ như truyện thần thoại vậy! Bạch Tuyết căng thẳng, hai tay nắm chặt ở trước ngực, không ngừng cầu nguyện cho ông nội cô bình yên vô sự, đồng thời nội tâm cô cũng đang chấn động không kém gì bố mình, cô biết Lục Phàm rất giỏi nhưng ai mà ngờ anh ta giỏi đến độ phi thực tế như thế này! Sau vài lần châm cứu, ngân châm lơ lửng trong không trung chậm rãi chuyển động tạo thành hình ảnh Thất Tinh Bắc Đẩu, vừa vặn trùng khớp với các huyệt vị trên cơ thể của lão gia tử. Không lâu sau, Lục Phàm thu hồi lại hết tất cả ngân châm, mệt mỏi ngồi phịch ở một bên, Ngự Khí Hành Châm, cũng không phải thoải mái vung tay là xong, lần nào cũng vật anh rụng nửa cái mạng. “Lục tiên sinh, lão gia tử thế nào rồi?" Bạch Thiên Thần vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ thật sự không thể cứu sao??” "Chú nói nhảm cái gì vậy? Tôi mất nửa cái mạng nhỏ chữa trị cho ông ấy mà lại để ông ấy chết sao?"Lục Phàm trợn mắt liếc Bạch Thiên Thần: "Cơ mà tôi đói lắm, chú có thể chuẩn bị đồ ăn không? Lão gia tử bên kia ấy à, không cần lo quá đâu, một canh giờ nữa ông ấy sẽ tỉnh thôi.” Bạch Thiên Thần thở dài một hơi, trên mặt là nụ cười vui sướng, vội vàng sai người chuẩn bị đồ ăn cho Lục Phàm. Triệu lão đi tới bên cạnh lão gia tử, nghe được tiếng hít thở vô cùng nhẹ của lão gia tử mà vô cùng kinh hãi: "Lúc nãy mạch của lão gia tử quả thực là đã ngừng đập, cả người cũng bắt đầu cứng ngắc tím tái. Bây giờ hô hấp rất đều đặn, nhìn không khác gì đang ngủ say!” “Lục tiên sinh, lần này cần phải cảm ơn ngài!" Bạch Tuyết cảm kích nói: "Nếu không gặp được ngài, chỉ sợ ông nội tôi đã không qua khỏi…” “Nhìn cô cảm động chưa kìa, sẽ không lấy thân báo đáp chứ?" Lục Phàm híp hai mắt: "Nếu thật sự định lấy thân báo đáp, tôi có thể suy nghĩ.” Bạch Tuyết đỏ bừng mặt, cô tuy rằng dung mạo diễm lệ xuất chúng nhưng bởi vì gia tộc chọn cách sống ẩn dật, không qua lại với các gia tộc bình thường khác nên gần như cô chưa bao giờ tiếp xúc với người khác giới tầm tuổi mình. Giờ bị Lục Phàm trêu chọc như vậy, trong lòng cô lại hơi nhộn nhạo. "Lúc trước lão có mắt không biết Thái Sơn, mạo phạm tiền bối, hi vọng tiền bối đừng trách tội lão!" Triệu lão vội vàng ôm quyền, thái độ cung kính như đang nói chuyện với bậc bề trên. “Ấy! Tiền bối tôi không dám nhận đâu!" Lục Phàm cười nói: "Tôi và ông cũng coi như là không va chạm không quen biết, tuy nhiên Thất Tinh Châm kia của ông dúng là có vấn đề thật nên tạm thời đừng dùng nữa.” “Tiền bối y thuật cao minh, không khác gì Hoa Đà tái thế." Triệu lão quỳ xuống: "Không biết tiền bối có thu nhận đệ tử không?” “Thu nhận đệ tử?” Lục Phàm xấu hổ cười: "Ông là quốc y thánh thủ, tuổi của ông còn lớn tôi nhiều, nếu tôi nhận ông làm đệ tử, chẳng phải là lợi dụng danh tiếng cùa ông quá hay sao?” "Không không, đã quyết định hành y cứu người thì quan tâm tuổi tác làm gì, y thuật mới là quan trọng nhất! Lục tiên sinh y thuật cực kỳ cao siêu, kiến thức hiểu biết còn cao hơn lão già sống hơn nửa đời người này, nếu ngài có thể nhận lão làm đệ tử thì đó là vinh hạnh của lão!" “Lục tiên sinh, Triệu lão đã thành khẩn như vậy, nếu không có gì bất tiện thì ngài có thể đồng ý với ông ấy được mà”. Bạch Tuyết nghiêm túc nói. "Được rồi, ông đã nói như thế này rồi tôi mà còn từ chối nữa thì không phải là khó coi lắm sao, tôi đồng ý là được mà." Lục Phàm bất đắc dĩ nói: "Bất quá tôi phải nói trước tôi chỉ dạy ông Thất Tinh châm pháp, những thứ khác không thể dạy!" “Cảm ơn sư phụ!" Triệu lão cúi lạy Lục Phàm, đối với anh càng thêm cung kính, lão nhân đã thật lòng coi anh là sư phụ thành ra tôn sư trọng đạo là điều không thể bỏ qua. Lục Phàm tuy còn rất trẻ, nhưng Triệu lão cũng không thể qua loa, dù sao sư phụ vẫn là sư phụ.