Chương 25: Đúng người đúng thời điểm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trái đất vô cùng rộng lớn, do vậy mỗi người sẽ đều gặp gỡ rất nhiều người trong hành trình trưởng thành của chính bản thân họ, có người sẽ chọn ở lại cùng cậu trưởng thành nhưng cũng có người rồi sẽ rời đi hoặc chỉ coi cậu như một trạm dừng chân ngắn hạn, nhưng sẽ tới một lúc đẹp trời nào đó, có một người vô cùng đặc biệt xuất hiện họ không chỉ muốn cùng cậu đi hết quãng đời ở kiếp này mà là kiếp sau, kiếp sau nữa.
____________
*6 giờ tối*
Lúc này khi mưa cùng đã dần vơi bớt thì Hiroshi và Roshita cũng đã kịp mà về tới nhà, Hiroshi vội bước vào hiên nhà có mái che rồi cởi chiếc áo mưa ra đưa cho Roshita, bỗng lúc này cậu thầy bên vai trái của Roshita đã ướt đẫm từ lúc nào chả hay.
Hiroshi cất lời:
“Chiếc ô to như vậy mà cũng không che hết người cậu được kìa, vai bên trái cậu ướt hết rồi!”
Roshita vội đưa mắt qua nhìn vai trái, cậu cất giọng trả lời:
“À chắc mưa lớn quá nên tạt vào vai tớ thôi, không sao xíu tớ cũng thay đồ!”
Hiroshi vội nhắc khéo:
“Xíu cậu vào nhà, nhớ thay đồ nhanh nhé kẻo bị cảm đó, với uống thêm trà gừng nữa, cậu ngủ ngon nha!”
Roshita đứng ngây ngốc trước cửa nhà, trên tay cậu vừa cầm chiếc ô và chiếc áo mưa của Hiroshi, cậu cứ đứng như thế một hồi lâu cho tới khi cậu chợt nhớ ra ông đã ở nhà một mình cả ngày hôm nay.
Roshita vội chạy vào nhà, cậu cất giọng lên hỏi “ông ơi ông ơi” nhiều lần nhưng chẳng có hồi đáp, lúc này Roshita vô cùng hoảng loạn cậu chạy khắp nơi trong nhà để tìm ông, chợt một tiếng gõ cửa cất lên, Roshita giật thót mình mà nhìn ra cửa chính của nhà.
Roshita nói lớn:
“Dạ tôi ra ngay đây ạ!”
Roshita vội mở chiếc cửa ra thật mau, khi cánh cửa được mở toang ra, một hình bóng quen thuộc lại đập vào mắt cậu.
Roshita nghi vấn:
“Sao cậu lại qua đây, cậu để quên gì à?”
Hiroshi lúc này mới đáp:
“Cậu đang tìm ông đúng không? Ông của cậu đang ở bên nhà tôi đó!”
Roshita lúc này vẫn chưa hiểu được vấn đề gì, cậu trưng ra bộ mặt đầy thắc mắc, Hiroshi lúc này mới giải thích rằng vì ông ở nhà một mình buồn quá nên đi ra đồng thì tình cờ gặp bà của Hiroshi, thế là hai con người ở tuổi xế chiều cô đơn và chỉ còn một mình trò chuyện với nhau hàng tiếng liền.
Thế là bà của Hiroshi mời ông của Roshita về nhà ăn tối luôn vì nghĩ trời mưa như thế thì hai đứa nhỏ sẽ không kịp về để mà ăn cơm.
Hiroshi lúc này nói tiếp:
“Bà tôi mời cậu qua ăn tối luôn đấy, tắm xong thì qua ngay nhé!”
Roshita gật gù xong rồi đóng cửa lại, cậu khẩn trương mà tắm rửa thật nhanh rồi qua nhà của Hiroshi, Roshita thay một bộ đồ trông rất bình thường nhưng trái lại chiếc nhan sắc và ngoại hình của cậu lại khiến bản thân cậu trở nên nổi bật hơn.
* Trong bữa cơm *
Tuy đây là bữa cơm đầu mà hai gia đình được ngồi ăn chung với nhau, ấy thế chẳng có bất kì một sự ngại ngùng hay dè chừng gì ở đây, cả hai nhà đều trò chuyện vô cùng thân thiết, bỗng đang nói về chuyện trong quá khứ thì mẹ Hiroshi lại chuyển chủ đề về mối quan hệ giữa Hiroshi và Roshita.
Từ đầu bữa cơm tới giờ, mọi câu hỏi và chủ đề mà hai nhà thảo luận, Roshita đều có sự góp mặt và trò chuyện vô cùng hăng say, nhưng khi nhắc về mối quan hệ với Hiroshi cậu lại lộ ra một vẻ ngại ngùng đến lạ, ngược lại thì Hiroshi lại rất bình thản mà trả lời:
“Bọn cháu chỉ đơn thuần là bạn bè thôi ạ!”
Mẹ Hiroshi mới rặn hỏi:
" Thật không đấy, mẹ thấy hai đứa thân hơn bình thường nhiều lắm đó nha!"
Hiroshi nhăn mày với sự nghi ngờ của mẹ rồi đáp:
" Trời ơi, mới đầu bọn con còn là kẻ thù không đội trời chung đó ạ!"
Cả nhà nghe xong cụm từ " không đội trời chung" của Hiroshi mà bật cười. Mẹ cậu lúc này mới kể rằng hồi xưa cấp 3 khi mới chuyển đến học cùng trường với ba của Hiroshi thì cả hai vốn đã vô cùng không ưa nhau.
Mẹ Hiroshi vốn thông minh đã vậy còn chăm chỉ nên ngay tháng đầu đã đứng chễm chệ tại hạng 1 trong trường, nhưng trái lại có một người không vui là ba của Hiroshi - người từng xếp thứ 1 nhưng giờ lại vì mẹ của Hiroshi mà chuyển xuống hạng 2.
Ba Hiroshi vô cùng không cam tâm nên đã so đo từng thứ với mẹ Hiroshi lúc đó, từ ăn uống cho tới thời gian nghỉ ngơi đều phải cố tỏ ra mình ăn ghê hơn và ngủ nghỉ ít hơn, nhưng rồi những tháng sau đó thứ hạng vẫn thế chẳng thay đổi, nhưng rồi có lần mẹ Hiroshi đã ngỏ lời cùng nhau học với ba của Hiroshi. Vì thấy đây là một món hời nên ba Hiroshi đã chẳng ngần ngại mà đồng ý.
Hai người cùng nhau cày cuốc ngày đêm, từ sáng tới khuya, từ thư viện trường ra tới bên ngoài và ngay cả mọi quán cafe cũng đều có mặt họ, bạn học xung quanh thì luôn miệng đồn về mối quan hệ của cả hai, nhưng đối với mẹ và ba Hiroshi lúc đó chỉ có việc học mới là quan trọng, thế là mãi cho đến khi họ cùng nhau nắm tay bước được vào cánh cửa của trường đại học Tokyo, lúc này ba Hiroshi đã ngỏ lời với mẹ của cậu…
Trái đất vô cùng rộng lớn, do vậy mỗi người sẽ đều gặp gỡ rất nhiều người trong hành trình trưởng thành của chính bản thân họ, có người sẽ chọn ở lại cùng cậu trưởng thành nhưng cũng có người rồi sẽ rời đi hoặc chỉ coi cậu như một trạm dừng chân ngắn hạn, nhưng sẽ tới một lúc đẹp trời nào đó, có một người vô cùng đặc biệt xuất hiện họ không chỉ muốn cùng cậu đi hết quãng đời ở kiếp này mà là kiếp sau, kiếp sau nữa.
____________
*6 giờ tối*
Lúc này khi mưa cùng đã dần vơi bớt thì Hiroshi và Roshita cũng đã kịp mà về tới nhà, Hiroshi vội bước vào hiên nhà có mái che rồi cởi chiếc áo mưa ra đưa cho Roshita, bỗng lúc này cậu thầy bên vai trái của Roshita đã ướt đẫm từ lúc nào chả hay.
Hiroshi cất lời:
“Chiếc ô to như vậy mà cũng không che hết người cậu được kìa, vai bên trái cậu ướt hết rồi!”
Roshita vội đưa mắt qua nhìn vai trái, cậu cất giọng trả lời:
“À chắc mưa lớn quá nên tạt vào vai tớ thôi, không sao xíu tớ cũng thay đồ!”
Hiroshi vội nhắc khéo:
“Xíu cậu vào nhà, nhớ thay đồ nhanh nhé kẻo bị cảm đó, với uống thêm trà gừng nữa, cậu ngủ ngon nha!”
Roshita đứng ngây ngốc trước cửa nhà, trên tay cậu vừa cầm chiếc ô và chiếc áo mưa của Hiroshi, cậu cứ đứng như thế một hồi lâu cho tới khi cậu chợt nhớ ra ông đã ở nhà một mình cả ngày hôm nay.
Roshita vội chạy vào nhà, cậu cất giọng lên hỏi “ông ơi ông ơi” nhiều lần nhưng chẳng có hồi đáp, lúc này Roshita vô cùng hoảng loạn cậu chạy khắp nơi trong nhà để tìm ông, chợt một tiếng gõ cửa cất lên, Roshita giật thót mình mà nhìn ra cửa chính của nhà.
Roshita nói lớn:
“Dạ tôi ra ngay đây ạ!”
Roshita vội mở chiếc cửa ra thật mau, khi cánh cửa được mở toang ra, một hình bóng quen thuộc lại đập vào mắt cậu.
Roshita nghi vấn:
“Sao cậu lại qua đây, cậu để quên gì à?”
Hiroshi lúc này mới đáp:
“Cậu đang tìm ông đúng không? Ông của cậu đang ở bên nhà tôi đó!”
Roshita lúc này vẫn chưa hiểu được vấn đề gì, cậu trưng ra bộ mặt đầy thắc mắc, Hiroshi lúc này mới giải thích rằng vì ông ở nhà một mình buồn quá nên đi ra đồng thì tình cờ gặp bà của Hiroshi, thế là hai con người ở tuổi xế chiều cô đơn và chỉ còn một mình trò chuyện với nhau hàng tiếng liền.
Thế là bà của Hiroshi mời ông của Roshita về nhà ăn tối luôn vì nghĩ trời mưa như thế thì hai đứa nhỏ sẽ không kịp về để mà ăn cơm.
Hiroshi lúc này nói tiếp:
“Bà tôi mời cậu qua ăn tối luôn đấy, tắm xong thì qua ngay nhé!”
Roshita gật gù xong rồi đóng cửa lại, cậu khẩn trương mà tắm rửa thật nhanh rồi qua nhà của Hiroshi, Roshita thay một bộ đồ trông rất bình thường nhưng trái lại chiếc nhan sắc và ngoại hình của cậu lại khiến bản thân cậu trở nên nổi bật hơn.
* Trong bữa cơm *
Tuy đây là bữa cơm đầu mà hai gia đình được ngồi ăn chung với nhau, ấy thế chẳng có bất kì một sự ngại ngùng hay dè chừng gì ở đây, cả hai nhà đều trò chuyện vô cùng thân thiết, bỗng đang nói về chuyện trong quá khứ thì mẹ Hiroshi lại chuyển chủ đề về mối quan hệ giữa Hiroshi và Roshita.
Từ đầu bữa cơm tới giờ, mọi câu hỏi và chủ đề mà hai nhà thảo luận, Roshita đều có sự góp mặt và trò chuyện vô cùng hăng say, nhưng khi nhắc về mối quan hệ với Hiroshi cậu lại lộ ra một vẻ ngại ngùng đến lạ, ngược lại thì Hiroshi lại rất bình thản mà trả lời:
“Bọn cháu chỉ đơn thuần là bạn bè thôi ạ!”
Mẹ Hiroshi mới rặn hỏi:
" Thật không đấy, mẹ thấy hai đứa thân hơn bình thường nhiều lắm đó nha!"
Hiroshi nhăn mày với sự nghi ngờ của mẹ rồi đáp:
" Trời ơi, mới đầu bọn con còn là kẻ thù không đội trời chung đó ạ!"
Cả nhà nghe xong cụm từ " không đội trời chung" của Hiroshi mà bật cười. Mẹ cậu lúc này mới kể rằng hồi xưa cấp 3 khi mới chuyển đến học cùng trường với ba của Hiroshi thì cả hai vốn đã vô cùng không ưa nhau.
Mẹ Hiroshi vốn thông minh đã vậy còn chăm chỉ nên ngay tháng đầu đã đứng chễm chệ tại hạng 1 trong trường, nhưng trái lại có một người không vui là ba của Hiroshi - người từng xếp thứ 1 nhưng giờ lại vì mẹ của Hiroshi mà chuyển xuống hạng 2.
Ba Hiroshi vô cùng không cam tâm nên đã so đo từng thứ với mẹ Hiroshi lúc đó, từ ăn uống cho tới thời gian nghỉ ngơi đều phải cố tỏ ra mình ăn ghê hơn và ngủ nghỉ ít hơn, nhưng rồi những tháng sau đó thứ hạng vẫn thế chẳng thay đổi, nhưng rồi có lần mẹ Hiroshi đã ngỏ lời cùng nhau học với ba của Hiroshi. Vì thấy đây là một món hời nên ba Hiroshi đã chẳng ngần ngại mà đồng ý.
Hai người cùng nhau cày cuốc ngày đêm, từ sáng tới khuya, từ thư viện trường ra tới bên ngoài và ngay cả mọi quán cafe cũng đều có mặt họ, bạn học xung quanh thì luôn miệng đồn về mối quan hệ của cả hai, nhưng đối với mẹ và ba Hiroshi lúc đó chỉ có việc học mới là quan trọng, thế là mãi cho đến khi họ cùng nhau nắm tay bước được vào cánh cửa của trường đại học Tokyo, lúc này ba Hiroshi đã ngỏ lời với mẹ của cậu…