Chương : 17
Mộng Vân ảnh che miệng cười nói: "Cửu Mệnh? Một cái tên thật kỳ quái"
“Ta từ khi ra đời thân thể đã không tốt, cha mẹ tìm một tiên sinh coi bói xem cho, tên này là do tiên sinh đặt”. Cửu Mệnh ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Mộng Vân Ảnh, cẩn thận đem sự hoan hỉ và ngượng ngùng che dấu đi.
"Ha ha, ta tưởng là ngươi có chín cái mệnh đấy." Thôi Thanh Hủ đang cười, lại nghe được tiếng bước chân sau lưng , hắn cũng không quay đầu lại, chỉ giơ giơ tay lên: "Vân Liên ngươi tới chậm đã bỏ qua một màn kịch hay."
"Ta bỏ qua cái gì?"
Âm thanh nhàn nhạt truyền đến, Mộng Vân ảnh có chút cuống quít vội vàng xoay người, nhăn nhó nói: "Vân Liên, ta thay sư tổ tìm được một đồ đệ."
Cửu Mệnh hơi nghi ngờ nhìn vẻ mặt chợt thay đổi của thiếu nữ, lúc này mới từ từ đưa mắt nhìn thanh niên mặc thanh y, không khỏi sửng sốt. Dung mạo cũng phong cách như vậy, thật sự là chưa hề thấy.
Vân Liên lướt qua Mộng Vân ảnh, liếc mắt nhìn Cửu Mệnh một cái, đỡ hắn đứng dậy, một đôi mắt phượng nhìn Cửu Mệnh khiến hắn sinh ra một chút khẩn trương. Vân Liên giúp hắn phủi bụi bẩn trên người quay đầu nói với Mộng Vân Ảnh và Thôi Thanh Hủ : “Nếu đã tìm được thì trở về thôi, sư phụ đang chờ đấy”.
"Thật vất vả ra ngoài một chuyến, ngươi lại vội vã trở về." Thôi Thanh Hủ gật gù hả hê không biết từ đâu lại biến ra một cây quạt có cán nạm vàng : “Chỉ có điều dẫn theo một tiểu sư đệ thế này cũng không dễ dàng, đành trở về vậy”. Dù sao hắn cũng đã đạt được mục đích, hắn cũng không quan tâm lắm đến chuyện xuống núi.
Vân Liên lạnh lùng quét mắt qua cây quạt của Thôi Thanh Hủ, chợt giật giật khóe miệng : “Hai ngày trước sư phụ còn than bị mất mội thỏi vàng, hóa ra là ở chỗ ngươi”.
Thôi Thanh Hủ lúng túng ho hai tiếng, đem tay giấu ra sau lưng. Nụ cười trên mặt Vân Liên ở trong mắt Mộng Vân Ảnh như gió mùa xuân nhưng ở trong mắt Thôi Thanh Hủ lại giống như trời đông giá rét.
"Ta chỉ là mượn. . . . . . Mượn. . . . . . Lần này xuống núi, chúng ta cũng không thể không mang theo chút tiền. . . . . . Ngươi thấy đúng không. . . . . . Vân Liên. . . . . ." Thôi thanh hủ vừa cẩn thận tìm từ, vừa len lén quan sát nét mặt Vân Liên. Chỉ có điều Vân Liên chỉ hờ hững bỏ lại một câu"Về thôi" , người cũng đã đi tới trước mặt. Lần này Thôi Thanh Hủ cũng không dám có nửa điểm phê bình, nhấc chân chạy theo Vân Liên, mặc Mộng Vân Ảnh đỡ Cửu Mệnh hồng hộc đuổi theo sau.
Ta gãi gãi đầu, lại gãi gãi đầu, cuối cùng duỗi tay chỉ vào đứa bé bẩn thỉu đang đứng sau lưng ba người thở dài nói: "Đây chính là đồ đệ các ngươi tìm về?"
Mộng Vân Ảnh đẩy Cửu Mệnh tới trước mặt ta, cứ như sợ ta chưa nhìn rõ “Sư tổ, cha mẹ Cửu Mệnh đều đã mất, luân lạc đầu đường xó chợ, nếu chúng con không mang hắn về chỉ sợ hắn cả đời phải đi ăn xin”.
Ta xoay mặt nhìn chằm chằm Thôi Thanh Hủ : “Ngươi nói muốn tìm đồ đệ, lại chỉ tìm được một đồ đệ thôi sao ?” Đã không kiếm được bạc lại còn tìm về một tên cần bổn tiên phải nuôi thì làm sao ta chịu nổi.
Dĩ nhiên, nửa câu nói sau ta không nói ra ngoài, làm một sư phụ Thần Tiên, mặt mũi là rất quan trọng.
Thôi thanh hủ làm sao mà có thể không biết tâm tư của ta, chỉ có điều hắn như đang tập trung tinh thần quyết tâm đối nghịch với ta: "Chỉ cần ta không còn là người có bối phận nhỏ nhất là được, một hay hai đều không sao cả"
Trong lòng ta kìm nén bực bội, cầm cánh tay gầy gò của Cửu Mệnh lên nghiên cứu. Ai, số mệnh thật kém, cả đời nhất định đầy sóng gió, hình như sau này còn bị người ta lợi dụng, khổ sở cả đời. Nghĩ đến đây ta liền không tự chủ lắc đầu một cái khiến cả đám kia toát mồ hôi.
Ta lại không phải Ti Mệnh, ta chỉ có thể nhìn thấu tính mạng của hắn nhưng không có cách nào giúp được hắn. Sau này thế nào đều phải dựa vào chính hắn. Vì thế ta càng không thể giữ hắn lại bên mình, đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hòa ái : ”Nếu ngươi thu Cửu Mệnh thì ngươi chính là sư phụ hắn”
Mộng Vân Ảnh hiển nhiên không ngờ mình cũng có thể thu đồ đệ, mặt vui mừng, chỉ có điều Thôi Thanh Hủ bên cạnh còn vui vẻ hơn, hắn tự nhiên tăng hai bối phận, đương nhiên càng vui mừng.
"Vân Ảnh Tạ sư tổ, Vân Ảnh nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ Cửu Mệnh ."
"Ừ, như thế rất tốt, rất tốt." Ta ngáp một cái, hướng bọn họ khoát tay áo, ý bảo bọn họ rời đi. Mộng Vân ảnh cũng thông minh, chào một cái liền dẫn Cửu Mệnh ngự kiếm trở về. Ai, xem ra sự nghiệp kiếm tiền của ta còn chưa thành công thì trên núi lại ngày càng nhiều người đến ăn cơm chùa. Nghĩ đi nghĩ lại, ta hung hăn vung tay vỗ lên đầu Thôi Thanh Hủ, bổn tiên lại đi tin con hồ ly thối này rồi.
"Ai ui. . . . . ." Thôi Thanh Hủ kêu thảm sờ sờ đầu, nhưng hắn hiển nhiên hiểu rõ nguyên nhân mình bị đòn, cũng rất ngoan ngoãn chịu một cái gõ đầu của ta, không dám nói hơn một câu. Ta lại nhéo hắn một cái nữa, mới coi như trút được cơn giận, lúc này mới hài lòng trở về phòng.
"Sư phụ."
Ta lại nhất thời quên mất Vân Liên nãy giờ không nói gì, ta nghiêng đầu nhìn hắn, thấy trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt của hắn xuất hiện một nụ cười hiếm hoi : “Sao ?”
"Ta. . . . . ." Vân Liên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, cứng rắn dời mắt tới chỗ khác: "Thôi, lần sẽ nói với sư phụ."
Ta nhìn Vân Liên cười cười nhưng cũng không nói thêm gì, tiếp tục trở về phòng nghiên cứu đại kế kiếm tiền của mình vậy.
Thôi Thanh Hủ thúc cùi chỏ vào Vân Liên, híp mắt bày ra bộ dáng xem kịch vui : “Sao, ngươi muốn nói gì với sư phụ ? Không phải muốn tố cáo ta chứ ?”
"Không có gì." Vân Liên đem cái hộp vốn không ai chú ý đến trên tay mình thả vào trong tay áo nói : “Làm phí một ngày của ta, ta đi tu hành đây”.
“Ta tự nhận không được chăm chỉ như ngươi, hôm nay đã như vậy rồi, không bằng tận dụng nghỉ ngơi một chút”. Thôi Thanh Hủ nói xong, lấy túi đựng thức ăn bên hông xuống, không biết từ lúc nào cái túi đựng thức ăn nhỏ nhỏ này đã căng phòng, đầy tràn các loại điểm tâm. Thôi Thanh Hủ chọn một khối bánh vó ngựa đưa cho Vân Liên : “Có muốn ăn một miếng không ?” Chỉ có điều không chờ Vân Liên trả lời, Thôi Thanh Hủ đã đem khối bánh nhét vào miệngm ình : “Thôi đằng nào ngươi cũng không ăn, không nên lãng phí lương thực”.
Vân Liên bất đắc dĩ lắc đầu, quay trở về phòng. Lúc đi ngang qua cửa lại nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đang ngồi chống má, ra chiều suy tư, cũng không biết tâm tư người kia đã bay đến tận đâu. Mấy năm nay Vân Liên coi như đã sớm hiểu rõ, bên trong tiên tử áo trắng ngàn năm tuổi này thực ra chỉ là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, đôi khi có chút hành động việc làm vẫn không bằng người mười sáu mười bảy tuổi. Mấy năm chung đụng, Vân Liên cũng không kính sợ nàng như hồi đầu nữa, chỉ coi nàng như một sư phụ ngang hàng mà thôi.
Ta chống đầu suy nghĩ lung tung, lại mơ hồ cảm thấy khang khác, quay ra cửa số nhìn lại thấy Vân Liên đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào ta. Sợ hắn nhìn thấu tâm tư của ta, ta ho khan hai tiếng, tiện tay nhặt lên một quyển sách, làm bộ nghĩ sâu tính kỹ. Tuy ta diễn trò nhưng vẫn không yên lòng lắm, cuối cùng vẫn không quên gật đầu một cái giống như vô cùng đồng ý với lời lẽ trên sách.
Chỉ có điều khi ta nhìn ra cửa sổ lần nữa, Vân Liên đã không còn ở đó, chỉ nghe vẳng lại một câu nói.
"Sư phụ, cầm ngược sách rồi kìa."
". . . . . ."
Ta đem cuốn sách khiến mình mất mặt vứt xuống một bên, ôm trán gục xuống bàn. Phản rồi, phản rồi, năm đó chỉ là đứa nhóc đầu hai chỏm tóc, hôm nay lớn lên đã không còn chút đáng yêu nào nữa rồi. Hai đồ đệ của ta không hề ngoan ngoãn chút nào mà lại phát chán giống như Sát Nhan.
"Cửu Mệnh, cạnh phòng ta vừa khéo có một phòng trống, ngươi ở đây nhé"
Mộng Vân Ảnh đem Cửu Mệnh sắp xếp xong liền mệt mỏi ngã xuống giường, lại thấy Cửu Mệnh chẳng biết lúc nào đã bưng một chậu nước đi vào, đặt bên giường Mộng Vân Ảnh : “sư phụ rửa mặt đi rồi hẵng ngủ”.
Mộng Vân Ảnh giương mắt nhìn gương mặt không có điểm gì khác lạ của Cửu Mệnh. Nhìn hắn lại không khỏi nhớ đến gương mặt kinh thế hãi tục kia, trong lòng không khỏi phiền não : “Không cần”.
“Rửa mặt xong ngủ sẽ thoải mái hơn”. Cưu Mệnh cũng chưa bao giờ phục vụ ai, nhưng lại can tâm tình nguyện phục vụ Mộng Vân Ảnh.
Chỉ có điều Mộng Vân Ảnh hiển nhiên không muốn nhận tấm chân tình này, ngồi dậy nói “Cửu Mệnh, ta là sư phụ ngươi, không phải chủ nhân của ngươi, ngươi không cần phục vụ ta”,
Cửu Mệnh đỏ mặt lên đáp: "Ta chỉ là thuận tay thôi, phục vụ sư phụ cũng là việc đồ đệ nên làm."
Mộng Vân Ảnh nhìn khuôn mặt đàng hoàng của Cửu Mệnh, tức giận trong lòng cũng tiêu tan sạch sẽ, thở dài nhận lấy khăn rửa mặt trong tay Cửu Mệnh nói : “Cửu Mệnh, nếu ngươi xem ta là sư phụ, về sau phải nghe lời ta. Ngươi là đồ đệ của ta, không cần phục vụ ta. Còn nữa, về sau không nên gọi ta là sư phụ, khiến ta cảm thấy mình đã già. Chúng ta tuổi tác tương đương, ngươi cứ gọi thẳng tên ta là được”.
Cửu Mệnh có chút co quắp nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộng Vân Ảnh, rốt cuộc gật đầu một cái khẽ khàng gọi “Mộng Vân Ảnh”. Đây là tên mà hắn nghe sư tổ và Vân Liên gọi. Mặc dù vị sư tổ kia xinh đẹp hơn Mộng Vân Ảnh, hơn nữa còn là thần tiên, nhưng cho dù để hắn chọn lại, hắn cũng tình nguyện theo bên người thiếu nữ trước mặt này cả đời.
Có người nói cả đời quá dài.
Có người nói cả đời chỉ là một ngày; có người nói cả đời là một tháng; có người lại nói cả đời là một năm.
Mà có người, cả đời, là ngàn năm.
Một ngàn năm.
Chỉ có điều có người không nhận thức được. Đến khi nhận thức được, chỉ sợ đã quá trễ. . . . . .
“Ta từ khi ra đời thân thể đã không tốt, cha mẹ tìm một tiên sinh coi bói xem cho, tên này là do tiên sinh đặt”. Cửu Mệnh ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Mộng Vân Ảnh, cẩn thận đem sự hoan hỉ và ngượng ngùng che dấu đi.
"Ha ha, ta tưởng là ngươi có chín cái mệnh đấy." Thôi Thanh Hủ đang cười, lại nghe được tiếng bước chân sau lưng , hắn cũng không quay đầu lại, chỉ giơ giơ tay lên: "Vân Liên ngươi tới chậm đã bỏ qua một màn kịch hay."
"Ta bỏ qua cái gì?"
Âm thanh nhàn nhạt truyền đến, Mộng Vân ảnh có chút cuống quít vội vàng xoay người, nhăn nhó nói: "Vân Liên, ta thay sư tổ tìm được một đồ đệ."
Cửu Mệnh hơi nghi ngờ nhìn vẻ mặt chợt thay đổi của thiếu nữ, lúc này mới từ từ đưa mắt nhìn thanh niên mặc thanh y, không khỏi sửng sốt. Dung mạo cũng phong cách như vậy, thật sự là chưa hề thấy.
Vân Liên lướt qua Mộng Vân ảnh, liếc mắt nhìn Cửu Mệnh một cái, đỡ hắn đứng dậy, một đôi mắt phượng nhìn Cửu Mệnh khiến hắn sinh ra một chút khẩn trương. Vân Liên giúp hắn phủi bụi bẩn trên người quay đầu nói với Mộng Vân Ảnh và Thôi Thanh Hủ : “Nếu đã tìm được thì trở về thôi, sư phụ đang chờ đấy”.
"Thật vất vả ra ngoài một chuyến, ngươi lại vội vã trở về." Thôi Thanh Hủ gật gù hả hê không biết từ đâu lại biến ra một cây quạt có cán nạm vàng : “Chỉ có điều dẫn theo một tiểu sư đệ thế này cũng không dễ dàng, đành trở về vậy”. Dù sao hắn cũng đã đạt được mục đích, hắn cũng không quan tâm lắm đến chuyện xuống núi.
Vân Liên lạnh lùng quét mắt qua cây quạt của Thôi Thanh Hủ, chợt giật giật khóe miệng : “Hai ngày trước sư phụ còn than bị mất mội thỏi vàng, hóa ra là ở chỗ ngươi”.
Thôi Thanh Hủ lúng túng ho hai tiếng, đem tay giấu ra sau lưng. Nụ cười trên mặt Vân Liên ở trong mắt Mộng Vân Ảnh như gió mùa xuân nhưng ở trong mắt Thôi Thanh Hủ lại giống như trời đông giá rét.
"Ta chỉ là mượn. . . . . . Mượn. . . . . . Lần này xuống núi, chúng ta cũng không thể không mang theo chút tiền. . . . . . Ngươi thấy đúng không. . . . . . Vân Liên. . . . . ." Thôi thanh hủ vừa cẩn thận tìm từ, vừa len lén quan sát nét mặt Vân Liên. Chỉ có điều Vân Liên chỉ hờ hững bỏ lại một câu"Về thôi" , người cũng đã đi tới trước mặt. Lần này Thôi Thanh Hủ cũng không dám có nửa điểm phê bình, nhấc chân chạy theo Vân Liên, mặc Mộng Vân Ảnh đỡ Cửu Mệnh hồng hộc đuổi theo sau.
Ta gãi gãi đầu, lại gãi gãi đầu, cuối cùng duỗi tay chỉ vào đứa bé bẩn thỉu đang đứng sau lưng ba người thở dài nói: "Đây chính là đồ đệ các ngươi tìm về?"
Mộng Vân Ảnh đẩy Cửu Mệnh tới trước mặt ta, cứ như sợ ta chưa nhìn rõ “Sư tổ, cha mẹ Cửu Mệnh đều đã mất, luân lạc đầu đường xó chợ, nếu chúng con không mang hắn về chỉ sợ hắn cả đời phải đi ăn xin”.
Ta xoay mặt nhìn chằm chằm Thôi Thanh Hủ : “Ngươi nói muốn tìm đồ đệ, lại chỉ tìm được một đồ đệ thôi sao ?” Đã không kiếm được bạc lại còn tìm về một tên cần bổn tiên phải nuôi thì làm sao ta chịu nổi.
Dĩ nhiên, nửa câu nói sau ta không nói ra ngoài, làm một sư phụ Thần Tiên, mặt mũi là rất quan trọng.
Thôi thanh hủ làm sao mà có thể không biết tâm tư của ta, chỉ có điều hắn như đang tập trung tinh thần quyết tâm đối nghịch với ta: "Chỉ cần ta không còn là người có bối phận nhỏ nhất là được, một hay hai đều không sao cả"
Trong lòng ta kìm nén bực bội, cầm cánh tay gầy gò của Cửu Mệnh lên nghiên cứu. Ai, số mệnh thật kém, cả đời nhất định đầy sóng gió, hình như sau này còn bị người ta lợi dụng, khổ sở cả đời. Nghĩ đến đây ta liền không tự chủ lắc đầu một cái khiến cả đám kia toát mồ hôi.
Ta lại không phải Ti Mệnh, ta chỉ có thể nhìn thấu tính mạng của hắn nhưng không có cách nào giúp được hắn. Sau này thế nào đều phải dựa vào chính hắn. Vì thế ta càng không thể giữ hắn lại bên mình, đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hòa ái : ”Nếu ngươi thu Cửu Mệnh thì ngươi chính là sư phụ hắn”
Mộng Vân Ảnh hiển nhiên không ngờ mình cũng có thể thu đồ đệ, mặt vui mừng, chỉ có điều Thôi Thanh Hủ bên cạnh còn vui vẻ hơn, hắn tự nhiên tăng hai bối phận, đương nhiên càng vui mừng.
"Vân Ảnh Tạ sư tổ, Vân Ảnh nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ Cửu Mệnh ."
"Ừ, như thế rất tốt, rất tốt." Ta ngáp một cái, hướng bọn họ khoát tay áo, ý bảo bọn họ rời đi. Mộng Vân ảnh cũng thông minh, chào một cái liền dẫn Cửu Mệnh ngự kiếm trở về. Ai, xem ra sự nghiệp kiếm tiền của ta còn chưa thành công thì trên núi lại ngày càng nhiều người đến ăn cơm chùa. Nghĩ đi nghĩ lại, ta hung hăn vung tay vỗ lên đầu Thôi Thanh Hủ, bổn tiên lại đi tin con hồ ly thối này rồi.
"Ai ui. . . . . ." Thôi Thanh Hủ kêu thảm sờ sờ đầu, nhưng hắn hiển nhiên hiểu rõ nguyên nhân mình bị đòn, cũng rất ngoan ngoãn chịu một cái gõ đầu của ta, không dám nói hơn một câu. Ta lại nhéo hắn một cái nữa, mới coi như trút được cơn giận, lúc này mới hài lòng trở về phòng.
"Sư phụ."
Ta lại nhất thời quên mất Vân Liên nãy giờ không nói gì, ta nghiêng đầu nhìn hắn, thấy trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt của hắn xuất hiện một nụ cười hiếm hoi : “Sao ?”
"Ta. . . . . ." Vân Liên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, cứng rắn dời mắt tới chỗ khác: "Thôi, lần sẽ nói với sư phụ."
Ta nhìn Vân Liên cười cười nhưng cũng không nói thêm gì, tiếp tục trở về phòng nghiên cứu đại kế kiếm tiền của mình vậy.
Thôi Thanh Hủ thúc cùi chỏ vào Vân Liên, híp mắt bày ra bộ dáng xem kịch vui : “Sao, ngươi muốn nói gì với sư phụ ? Không phải muốn tố cáo ta chứ ?”
"Không có gì." Vân Liên đem cái hộp vốn không ai chú ý đến trên tay mình thả vào trong tay áo nói : “Làm phí một ngày của ta, ta đi tu hành đây”.
“Ta tự nhận không được chăm chỉ như ngươi, hôm nay đã như vậy rồi, không bằng tận dụng nghỉ ngơi một chút”. Thôi Thanh Hủ nói xong, lấy túi đựng thức ăn bên hông xuống, không biết từ lúc nào cái túi đựng thức ăn nhỏ nhỏ này đã căng phòng, đầy tràn các loại điểm tâm. Thôi Thanh Hủ chọn một khối bánh vó ngựa đưa cho Vân Liên : “Có muốn ăn một miếng không ?” Chỉ có điều không chờ Vân Liên trả lời, Thôi Thanh Hủ đã đem khối bánh nhét vào miệngm ình : “Thôi đằng nào ngươi cũng không ăn, không nên lãng phí lương thực”.
Vân Liên bất đắc dĩ lắc đầu, quay trở về phòng. Lúc đi ngang qua cửa lại nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đang ngồi chống má, ra chiều suy tư, cũng không biết tâm tư người kia đã bay đến tận đâu. Mấy năm nay Vân Liên coi như đã sớm hiểu rõ, bên trong tiên tử áo trắng ngàn năm tuổi này thực ra chỉ là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, đôi khi có chút hành động việc làm vẫn không bằng người mười sáu mười bảy tuổi. Mấy năm chung đụng, Vân Liên cũng không kính sợ nàng như hồi đầu nữa, chỉ coi nàng như một sư phụ ngang hàng mà thôi.
Ta chống đầu suy nghĩ lung tung, lại mơ hồ cảm thấy khang khác, quay ra cửa số nhìn lại thấy Vân Liên đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào ta. Sợ hắn nhìn thấu tâm tư của ta, ta ho khan hai tiếng, tiện tay nhặt lên một quyển sách, làm bộ nghĩ sâu tính kỹ. Tuy ta diễn trò nhưng vẫn không yên lòng lắm, cuối cùng vẫn không quên gật đầu một cái giống như vô cùng đồng ý với lời lẽ trên sách.
Chỉ có điều khi ta nhìn ra cửa sổ lần nữa, Vân Liên đã không còn ở đó, chỉ nghe vẳng lại một câu nói.
"Sư phụ, cầm ngược sách rồi kìa."
". . . . . ."
Ta đem cuốn sách khiến mình mất mặt vứt xuống một bên, ôm trán gục xuống bàn. Phản rồi, phản rồi, năm đó chỉ là đứa nhóc đầu hai chỏm tóc, hôm nay lớn lên đã không còn chút đáng yêu nào nữa rồi. Hai đồ đệ của ta không hề ngoan ngoãn chút nào mà lại phát chán giống như Sát Nhan.
"Cửu Mệnh, cạnh phòng ta vừa khéo có một phòng trống, ngươi ở đây nhé"
Mộng Vân Ảnh đem Cửu Mệnh sắp xếp xong liền mệt mỏi ngã xuống giường, lại thấy Cửu Mệnh chẳng biết lúc nào đã bưng một chậu nước đi vào, đặt bên giường Mộng Vân Ảnh : “sư phụ rửa mặt đi rồi hẵng ngủ”.
Mộng Vân Ảnh giương mắt nhìn gương mặt không có điểm gì khác lạ của Cửu Mệnh. Nhìn hắn lại không khỏi nhớ đến gương mặt kinh thế hãi tục kia, trong lòng không khỏi phiền não : “Không cần”.
“Rửa mặt xong ngủ sẽ thoải mái hơn”. Cưu Mệnh cũng chưa bao giờ phục vụ ai, nhưng lại can tâm tình nguyện phục vụ Mộng Vân Ảnh.
Chỉ có điều Mộng Vân Ảnh hiển nhiên không muốn nhận tấm chân tình này, ngồi dậy nói “Cửu Mệnh, ta là sư phụ ngươi, không phải chủ nhân của ngươi, ngươi không cần phục vụ ta”,
Cửu Mệnh đỏ mặt lên đáp: "Ta chỉ là thuận tay thôi, phục vụ sư phụ cũng là việc đồ đệ nên làm."
Mộng Vân Ảnh nhìn khuôn mặt đàng hoàng của Cửu Mệnh, tức giận trong lòng cũng tiêu tan sạch sẽ, thở dài nhận lấy khăn rửa mặt trong tay Cửu Mệnh nói : “Cửu Mệnh, nếu ngươi xem ta là sư phụ, về sau phải nghe lời ta. Ngươi là đồ đệ của ta, không cần phục vụ ta. Còn nữa, về sau không nên gọi ta là sư phụ, khiến ta cảm thấy mình đã già. Chúng ta tuổi tác tương đương, ngươi cứ gọi thẳng tên ta là được”.
Cửu Mệnh có chút co quắp nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộng Vân Ảnh, rốt cuộc gật đầu một cái khẽ khàng gọi “Mộng Vân Ảnh”. Đây là tên mà hắn nghe sư tổ và Vân Liên gọi. Mặc dù vị sư tổ kia xinh đẹp hơn Mộng Vân Ảnh, hơn nữa còn là thần tiên, nhưng cho dù để hắn chọn lại, hắn cũng tình nguyện theo bên người thiếu nữ trước mặt này cả đời.
Có người nói cả đời quá dài.
Có người nói cả đời chỉ là một ngày; có người nói cả đời là một tháng; có người lại nói cả đời là một năm.
Mà có người, cả đời, là ngàn năm.
Một ngàn năm.
Chỉ có điều có người không nhận thức được. Đến khi nhận thức được, chỉ sợ đã quá trễ. . . . . .