Chương : 32
Thế nào là lúng túng ? Cho đến giờ phút này ta mới chân chính hiểu ra. Ta hận không thể vùi đầu xuống giường hoặc xuống đất cũng được, miễn sao có thể tránh được Vân Liên và Sát Nhan là tốt rồi.
Ta hung hăng cúi đầu, không yên lòng gấp chăn lung tung. Ta dám khẳng định là Vân Liên cố ý. Không sai, Sát Nhan quả thực rất xinh đẹp, nhất thời bị người khác nhầm giới tính cũng là chuyện thường. Nhưng mặc dù bề ngoài thế nào thì âm thanh của Sát Nhan vẫn là âm trầm mị hoặc, rõ ràng là của một hán tử. Nhiều lần Sát Nhan chỉ ngồi cách rèm nói chuyện cũng đã đủ làm mê đảo nhiều tiểu tiên nữ ít kinh nghiệm rồi. Khụ khụ, dĩ nhiên về chuyện hắn mê đảo tiểu tiên nữ là để cho ta trộm tiên đan của Thái Thượng Lão Quân tạm thời không nói đến.
Vừa rồi khi Sát Nhan mở miệng nói chuyện đã sớm bộc lộ giới tính rõ ràng nhưng Vân Liên vẫn tỏ vẻ hài hước nhìn chằm chằm hắn, lại có cố ý tăng thêm hai chữ “mỹ nữ”, rõ ràng là trong lời nói mang theo khiêu khích. Bổn tiên dĩ nhiên không biết vì sao Vân Liên luôn ôn hòa lại tỏ ra địch ý nồng đậm với Sát Nhan như vậy, chỉ có điều bổn tiên hiểu rất rõ cửa thành cháy sẽ liên lụy đến cá dưới ao, mà hiện tại bổn tiên lại là con cá trong chậu xui xẻo kia.
Đang lúc bổn tiên giả vờ điếc, cúi đầu xuống thấp hơn thì Sát Nhan lại không muốn chết tử tế ôm chầm lấy bả vai bổn tiên, híp mắt cười với ta, cố ý dùng âm thanh ngọt đến phát ngấy hỏi "Vân Liên này không phải là đồ đệ của ngươi chứ? Người thì xinh đẹp, nhưng lại rất không có lễ phép."
Bình thường Sát Nhan ghét ai cũng thể hiện rõ ràng, chưa bao giờ vòng vo. Nhưng khi hắn hơi tỏ ra quanh co một chút có nghĩa là hắn giận thật. Không hiểu sao mùi thuốc súng trong phòng càng ngày càng đậm, ta chỉ lén liếc nhìn sắc mặt của Vân Liên một chút lại phát hiện ra Lai Tiễn cùng Tiểu Địa Tiên đã sớm lẻn đi từ khi nào, một phòng to như vậy chỉ còn ba người chúng ta. Trong lòng ta hung hăng rủa thầm hai người kia, không đúng là một con cáo vong ân phụ nghĩa và một Tiểu Địa Tiên mới vừa rồi vẫn hưng phấn nhìn đại tiên. Ta hung tợn nghiến răng, càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát vỗ đùi đuổi theo.
Ra đến cửa, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi trong lòng ta không khỏi rét run, cả người toát mồ hôi lạnh. Chỉ có điều mặc dù hồ đồ nhưng dù sao cũng đã trốn thoát, không nên quay lại để bị dính líu. Nhìn ra ngoài phòng trời xanh mây trắng, hoa cỏ xanh tươi rực rỡ bổn tiên mới nhớ ra từ sau khi bị thương vẫn chưa ra khỏi phòng, tâm tình không khỏi tốt hơn, về phần hai người trong phòng kia… ừ muốn chém giết hay rõ thịt lột da gì cũng mặc, chỉ cần không phá hủy phòng của bổn tiên là được.
Ta không buộc tóc, mặc cho gió thu thổi qua, cảm giác rất thích. Nhìn hoa dại nở rực rỡ dưới chân, lòng ta không khỏi rung động. Không biết lần bị thương này của ta có làm liên lụy đến hoa sen trong ao hay không. Hoa sen trong ao đều lây dính tiên khí của ta, ta bị thương thì tiên khí cũng bị tổn thương, khó đảm bảo là hoa sen kia sẽ không bị ảnh hưởng. Càng nghĩ càng lo lắng, ta bước nhanh hơn, chỉ có điều khi đến gần hồ ta lại thấy một người mà giờ phút này ta không muốn gặp nhất.
Mộng Vân Ảnh.
Khi tự ta còn chưa nghĩ ra lí do vì sao nàng hãm hại ta thì ta cũng không muốn nghe chính miệng nàng giải thích. Ta có dự cảm, lý do của nàng so với lý do mà ta tìm được sẽ dễ tổn thương người hơn. Ta bình tĩnh đứng lại, nàng như nghe được động tĩnh nhưng cũng không quay đầu lại, Ta rũ mí mắt xuống, thở dài tỏng lòng rốt cuộc cũng xoay người định rời đi. Như thế không có nghĩa là ta tha thứ cho nàng, ít nhất hiện tại ta không muốn đối mặt với nàng.
Nếu mục đích của Mộng Vân Ảnh là trả thù ta thì sao có thể để cho ta toại nguyện được chứ ?
Ta mới xoay người sang chỗ khác, Mộng Vân Ảnh liền gọi ta lại. Trong lời nói không còn hoạt bát khéo léo như trước kia mà chỉ hoàn toàn lạnh lẽo, không có tia nhiệt độ nào, chỉ giống như mũi nhọn, cường ngạnh giữ lại bước chân của ta.
"Ha ha, sư tổ vừa tới đã muốn đi rồi sao?"
Ta sững sờ một chút, Mộng Vân ảnh như vậy, cho tới bây giờ ta cũng chưa biết. Ta chậm rãi xoay người, giương mắt nhìn nàng, trên mặt nàng mặc dù mang theo tuơi cười, nhưng lại lạnh lẽo đáng sợ.
" Nếu bây giờ ngươi vẫn gọi ta một tiếng sư tổ thì chắc là đang chờ ta đến hỏi ngươi đầu đuôi sao?"
"Sư tổ nói đùa, ta không gọi ngài sư tổ, thì có thể gọi ngài là gì chứ ?" Mộng Vân Ảnh che miệng, giống như nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất: "Về phần đầu đuôi cái gì, Vân Ảnh càng nghe càng không hiểu."
Ta nhìn bộ dáng điên cuồng của Mộng Vân Ảnh, nhất thời trong lòng lại có chút không đành lòng. Chỉ có điều với bộ dáng của nàng, cho dù ta có nguyện ý bỏ qua cho nàng thì sau này chưa chắc nàng đã chịu bỏ qua cho ta. Ta thở dài, nhìn mặt hồ sau lưng nàng. Thật may là những đóa sen xanh kia vẫn mặc nhiên nở rộ, không bị ảnh hưởng chút nào. Ta lơ đãng mỉm cười, không ngờ Mộng Vân Ảnh kia như bị kich thích, điên cuồng vọt tới trước mặt ta, xốc vạt áo của ta lên : “Ngươi cười cái gì ? Có phải ngươi nhìn bãi cỏ trước hồ kia lại thấy ngọt ngào phải không ? Ngươi bị thương, hắn chạy tới cứu ngươi, một thân sát khí như Tu La ! Hắn nguyện ý ngày đêm cực nhọc chăm sóc ngươi, nhưng lại chưa bao giờ nguyện ý liếc ta một cái !”
Ta hơi không hiểu nhìn đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng của Mộng Vân Ảnh, ta có thể cảm nhận được sự bi thương của nàng nhưng lại không hiểu được lời nàng nói. Trong lời nói của nàng có “hắn” hình như là nói Vân Liên, nhưng mà rất ngọt ngào là sao, sao lại khinh thường nàng, ta không hiểu gì cả.
Ta ôm tinh thần không hiểu liên hỏi, mặc dù tình huống lúc này hình như không thích hợp để hỏi cho lắm nhưng ta thật sự để ý lời nói của Mộng Vân Ảnh, không biết là có ý gì. Ta mặc cho Mộng Vân Ảnh túm vạt áo ta, cẩn thận hỏi "Ngươi nói hắn. . . . . . Là Vân Liên?"
Mộng Vân ảnh đột nhiên ngẩng đầu lên, không để ta kịp phản ứng, nàng tát một tát lên mặt ta.
"Phượng dẫn! Ngươi đang khoe khoang sao ? Tại sao hắn lại yêu ngươi ? Các ngươi không phải thầy trò sao ?" Mộng Vân Ảnh vừa nói xong, bên lui từng bước về phía sau, lại lẩm bẩm: "Đúng vậy, sao ta ngờ được đây? Ngươi là Thần Tiên. . . . . . Thần Tiên thì làm sao có thể coi trọng luân lý cương thường của người phàm rằng một ngày làm thầy thì cả đời làm thầy đây?"
Mộng Vân Ảnh chợt ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một tia cầu xin: "Nhưng Thần Tiên không phải là không thể yêu người phàm sao? Hả? Sư tổ, phải không?"
Ta cau mày, không hiểu nhìn nàng.
Yêu nhau? Ta và Vân Liên?
Không hiểu sao nghĩ tới đây trong lòng ta lại như hiện lên một tia vui vẻ. Mặt của Vân Liên, tay của Vân Liên, môi của Vân Liên. Tất cả những thứ đó như bùng lên từ sâu trong nội tâm của ta. Nghe Vân Liên đánh đàn ta sẽ rất vui, bị Vân Liên ôm chặt, tim ta đập dồn dập, bị Vân Liên khẽ hôn ta sẽ hồi hộp. Thì ra là trong vô tri vô giác, ta và Vân Liên đã sớm vượt qua tình thầy trò rồi sao ?
Thì ra là, đây chính là yêu sao?
Ta đưa tay vuốt nhẹ lên má trái, rõ ràng đau rát, nhưng trong lòng giờ đây còn có cả vị chua ngọt khiến ta không cảm thấy đau nữa. Ta bỗng nhiên buông tay, bước về phía Mộng Vân Ảnh một bước, mặt không thay đổi trầm giọng nói "Cho nên, bởi vì Vân Liên yêu ta, ngươi liền muốn ta chết sao?"
Mộng Vân Ảnh chợt lui về phía sau, nhìn ta như nhìn một người điên: "Đáng đời ngươi! Ha ha, chẳng qua ta nên biết trước, ngươi là thần tiên, sao có thể chết dễ dàng như vậy?" Mộng Vân Ảnh chỉ tay vào ta, cười to nói: "Ngươi cứ chờ xem! Hai người các ngươi sẽ không có hạnh phúc! Hai người các ngươi ở cùng nhau chính là chuyện thiên lý bất dung!"
"Hả?" Ta cười với Mộng Vân Ảnh một tiếng, trên tay xuất hiện một khối Tam Muội chân hỏa : "Vậy ngươi có muốn thử xem, cho dù là ta chết, Vân Liên cũng không lựa chọn ngươi?" Ta niệm chú, khiến chân hỏa cháy to hơn, từng bước từng bước tiến tới gần Mộng Vân Ảnh: "Ta không phản kháng, có phải ngươi cũng quá hả hê mà quên mất rồi sao? Thật sự cho rằng ta bỏ qua cho một người phàm khi dễ mình sao?"
Ta cười gằn, đưa ngọn lửa đến gần má phải Mộng Vân Ảnh: "Vĩnh viễn đừng quên thân phận của mình. Dĩ nhiên, ta là Thần Tiên, không thể giết người phàm, chỉ có điều chỉ hủy diệt gương mặt của ngươi, Ngọc đế chắc hẳn cũng không trách ta. . . . . ."
Ta còn chưa nói hết, Mộng Vân Ảnh đã hét lên ngự kiếm rời đi, vừa chạy vừa nguyền rủa ta và Vân Liên. Ta cũng không đuổi theo, thực ra vừa rồi ta cũng chỉ dọa nàng một chút thôi, nếu ta thực sự muốn hủy dung nàng thì nàng cũng không trốn thoát, mà cho dù ta có thật sự muốn làm như thế thì cũng là lực bất tòng tâm. Tam muội chân hoa mới vừa được đốt sáng ngời trên tay đã sớm tiêu tán không còn gì. Vừa rồi nó chịu xuất hiện cũng đã cho ta mặt mũi lắm rồi. Mặc dù ta biết mình càng ngày càng khó vận dụng tiên thuật, nhưng cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Ta nhìn đăm đăm tay phải, qua nửa buổi mới chậm rãi nhìn về phía hồ sen xanh. Gió thổi tóc ta lất phất, vừa rồi còn cảm thấy thật thích thú nhưng giờ đây khi nghĩ đến lời nói của Mộng Vân Ảnh thì nội tâm ta lại phiền muộn cực kỳ. Ta dừng bước bên hồ, ngồi xổm xuống, nâng một đóa sen xanh lên.
Lời nói vừa rồi của Mộng Vân Ảnh "Nhìn bãi cỏ bên hồ liền cảm thấy ngọt ngào" là có ý gì?
Ta lắc mạnh đầu, thả sen xanh vào lại trong hồ. Hiện tại trong suy nghĩ của ta chỉ có Vân Liên.
Vân Liên, Vân Liên.
Chỉ là không ngờ, lần đầu tiên cảm nhận được, chính là hãm sâu. Năm xưa chỉ là một đứa bé nho nhỏ, hôm nay đã trổ mã thành một nam tử tuấn mỹ dịu dàng. Ta chưa bao giờ nghiêm túc xem xét sự biến hóa trong tâm tình của mình khi nhìn hắn, ta lại càng không ngờ sự biến hóa rung động đó lại chính là yêu như mọi người vẫn nói. Trước kia ở trên thiên giới, ta cũng không phải là chưa xem qua thoại bản của phàm trần trong đó mô tả về tình yêu, nhưng đó cũng chỉ là mới xem qua chứ chưa chân chính trải nghiệm thứ tình cảm miêu tả trong đó.
Cách đó không xa truyền đến một tiếng đàn quen thuộc. Ta ngồi xổm đã lâu, không muốn làn váy bị dính màu xanh của hoa cỏ, ta vỗ vỗ làn váy đứng dậy, mỉm cười men theo tiếng đàn tìm tới.
Số mệnh thật buồn cười, rõ ràng Mộng Vân Ảnh không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh ta và Vân Liên ở chung một chỗ nhưng chỉ sợ chính nàng là người đem tơ hồng buộc ta và Vân Liên lại với nhau.
Dĩ nhiên ta có thể mỉm cười bởi vì ta không biết số mệnh buồn cười thực sự giờ khắc này mới bắt đầu.
Ta hung hăng cúi đầu, không yên lòng gấp chăn lung tung. Ta dám khẳng định là Vân Liên cố ý. Không sai, Sát Nhan quả thực rất xinh đẹp, nhất thời bị người khác nhầm giới tính cũng là chuyện thường. Nhưng mặc dù bề ngoài thế nào thì âm thanh của Sát Nhan vẫn là âm trầm mị hoặc, rõ ràng là của một hán tử. Nhiều lần Sát Nhan chỉ ngồi cách rèm nói chuyện cũng đã đủ làm mê đảo nhiều tiểu tiên nữ ít kinh nghiệm rồi. Khụ khụ, dĩ nhiên về chuyện hắn mê đảo tiểu tiên nữ là để cho ta trộm tiên đan của Thái Thượng Lão Quân tạm thời không nói đến.
Vừa rồi khi Sát Nhan mở miệng nói chuyện đã sớm bộc lộ giới tính rõ ràng nhưng Vân Liên vẫn tỏ vẻ hài hước nhìn chằm chằm hắn, lại có cố ý tăng thêm hai chữ “mỹ nữ”, rõ ràng là trong lời nói mang theo khiêu khích. Bổn tiên dĩ nhiên không biết vì sao Vân Liên luôn ôn hòa lại tỏ ra địch ý nồng đậm với Sát Nhan như vậy, chỉ có điều bổn tiên hiểu rất rõ cửa thành cháy sẽ liên lụy đến cá dưới ao, mà hiện tại bổn tiên lại là con cá trong chậu xui xẻo kia.
Đang lúc bổn tiên giả vờ điếc, cúi đầu xuống thấp hơn thì Sát Nhan lại không muốn chết tử tế ôm chầm lấy bả vai bổn tiên, híp mắt cười với ta, cố ý dùng âm thanh ngọt đến phát ngấy hỏi "Vân Liên này không phải là đồ đệ của ngươi chứ? Người thì xinh đẹp, nhưng lại rất không có lễ phép."
Bình thường Sát Nhan ghét ai cũng thể hiện rõ ràng, chưa bao giờ vòng vo. Nhưng khi hắn hơi tỏ ra quanh co một chút có nghĩa là hắn giận thật. Không hiểu sao mùi thuốc súng trong phòng càng ngày càng đậm, ta chỉ lén liếc nhìn sắc mặt của Vân Liên một chút lại phát hiện ra Lai Tiễn cùng Tiểu Địa Tiên đã sớm lẻn đi từ khi nào, một phòng to như vậy chỉ còn ba người chúng ta. Trong lòng ta hung hăng rủa thầm hai người kia, không đúng là một con cáo vong ân phụ nghĩa và một Tiểu Địa Tiên mới vừa rồi vẫn hưng phấn nhìn đại tiên. Ta hung tợn nghiến răng, càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát vỗ đùi đuổi theo.
Ra đến cửa, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi trong lòng ta không khỏi rét run, cả người toát mồ hôi lạnh. Chỉ có điều mặc dù hồ đồ nhưng dù sao cũng đã trốn thoát, không nên quay lại để bị dính líu. Nhìn ra ngoài phòng trời xanh mây trắng, hoa cỏ xanh tươi rực rỡ bổn tiên mới nhớ ra từ sau khi bị thương vẫn chưa ra khỏi phòng, tâm tình không khỏi tốt hơn, về phần hai người trong phòng kia… ừ muốn chém giết hay rõ thịt lột da gì cũng mặc, chỉ cần không phá hủy phòng của bổn tiên là được.
Ta không buộc tóc, mặc cho gió thu thổi qua, cảm giác rất thích. Nhìn hoa dại nở rực rỡ dưới chân, lòng ta không khỏi rung động. Không biết lần bị thương này của ta có làm liên lụy đến hoa sen trong ao hay không. Hoa sen trong ao đều lây dính tiên khí của ta, ta bị thương thì tiên khí cũng bị tổn thương, khó đảm bảo là hoa sen kia sẽ không bị ảnh hưởng. Càng nghĩ càng lo lắng, ta bước nhanh hơn, chỉ có điều khi đến gần hồ ta lại thấy một người mà giờ phút này ta không muốn gặp nhất.
Mộng Vân Ảnh.
Khi tự ta còn chưa nghĩ ra lí do vì sao nàng hãm hại ta thì ta cũng không muốn nghe chính miệng nàng giải thích. Ta có dự cảm, lý do của nàng so với lý do mà ta tìm được sẽ dễ tổn thương người hơn. Ta bình tĩnh đứng lại, nàng như nghe được động tĩnh nhưng cũng không quay đầu lại, Ta rũ mí mắt xuống, thở dài tỏng lòng rốt cuộc cũng xoay người định rời đi. Như thế không có nghĩa là ta tha thứ cho nàng, ít nhất hiện tại ta không muốn đối mặt với nàng.
Nếu mục đích của Mộng Vân Ảnh là trả thù ta thì sao có thể để cho ta toại nguyện được chứ ?
Ta mới xoay người sang chỗ khác, Mộng Vân Ảnh liền gọi ta lại. Trong lời nói không còn hoạt bát khéo léo như trước kia mà chỉ hoàn toàn lạnh lẽo, không có tia nhiệt độ nào, chỉ giống như mũi nhọn, cường ngạnh giữ lại bước chân của ta.
"Ha ha, sư tổ vừa tới đã muốn đi rồi sao?"
Ta sững sờ một chút, Mộng Vân ảnh như vậy, cho tới bây giờ ta cũng chưa biết. Ta chậm rãi xoay người, giương mắt nhìn nàng, trên mặt nàng mặc dù mang theo tuơi cười, nhưng lại lạnh lẽo đáng sợ.
" Nếu bây giờ ngươi vẫn gọi ta một tiếng sư tổ thì chắc là đang chờ ta đến hỏi ngươi đầu đuôi sao?"
"Sư tổ nói đùa, ta không gọi ngài sư tổ, thì có thể gọi ngài là gì chứ ?" Mộng Vân Ảnh che miệng, giống như nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất: "Về phần đầu đuôi cái gì, Vân Ảnh càng nghe càng không hiểu."
Ta nhìn bộ dáng điên cuồng của Mộng Vân Ảnh, nhất thời trong lòng lại có chút không đành lòng. Chỉ có điều với bộ dáng của nàng, cho dù ta có nguyện ý bỏ qua cho nàng thì sau này chưa chắc nàng đã chịu bỏ qua cho ta. Ta thở dài, nhìn mặt hồ sau lưng nàng. Thật may là những đóa sen xanh kia vẫn mặc nhiên nở rộ, không bị ảnh hưởng chút nào. Ta lơ đãng mỉm cười, không ngờ Mộng Vân Ảnh kia như bị kich thích, điên cuồng vọt tới trước mặt ta, xốc vạt áo của ta lên : “Ngươi cười cái gì ? Có phải ngươi nhìn bãi cỏ trước hồ kia lại thấy ngọt ngào phải không ? Ngươi bị thương, hắn chạy tới cứu ngươi, một thân sát khí như Tu La ! Hắn nguyện ý ngày đêm cực nhọc chăm sóc ngươi, nhưng lại chưa bao giờ nguyện ý liếc ta một cái !”
Ta hơi không hiểu nhìn đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng của Mộng Vân Ảnh, ta có thể cảm nhận được sự bi thương của nàng nhưng lại không hiểu được lời nàng nói. Trong lời nói của nàng có “hắn” hình như là nói Vân Liên, nhưng mà rất ngọt ngào là sao, sao lại khinh thường nàng, ta không hiểu gì cả.
Ta ôm tinh thần không hiểu liên hỏi, mặc dù tình huống lúc này hình như không thích hợp để hỏi cho lắm nhưng ta thật sự để ý lời nói của Mộng Vân Ảnh, không biết là có ý gì. Ta mặc cho Mộng Vân Ảnh túm vạt áo ta, cẩn thận hỏi "Ngươi nói hắn. . . . . . Là Vân Liên?"
Mộng Vân ảnh đột nhiên ngẩng đầu lên, không để ta kịp phản ứng, nàng tát một tát lên mặt ta.
"Phượng dẫn! Ngươi đang khoe khoang sao ? Tại sao hắn lại yêu ngươi ? Các ngươi không phải thầy trò sao ?" Mộng Vân Ảnh vừa nói xong, bên lui từng bước về phía sau, lại lẩm bẩm: "Đúng vậy, sao ta ngờ được đây? Ngươi là Thần Tiên. . . . . . Thần Tiên thì làm sao có thể coi trọng luân lý cương thường của người phàm rằng một ngày làm thầy thì cả đời làm thầy đây?"
Mộng Vân Ảnh chợt ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một tia cầu xin: "Nhưng Thần Tiên không phải là không thể yêu người phàm sao? Hả? Sư tổ, phải không?"
Ta cau mày, không hiểu nhìn nàng.
Yêu nhau? Ta và Vân Liên?
Không hiểu sao nghĩ tới đây trong lòng ta lại như hiện lên một tia vui vẻ. Mặt của Vân Liên, tay của Vân Liên, môi của Vân Liên. Tất cả những thứ đó như bùng lên từ sâu trong nội tâm của ta. Nghe Vân Liên đánh đàn ta sẽ rất vui, bị Vân Liên ôm chặt, tim ta đập dồn dập, bị Vân Liên khẽ hôn ta sẽ hồi hộp. Thì ra là trong vô tri vô giác, ta và Vân Liên đã sớm vượt qua tình thầy trò rồi sao ?
Thì ra là, đây chính là yêu sao?
Ta đưa tay vuốt nhẹ lên má trái, rõ ràng đau rát, nhưng trong lòng giờ đây còn có cả vị chua ngọt khiến ta không cảm thấy đau nữa. Ta bỗng nhiên buông tay, bước về phía Mộng Vân Ảnh một bước, mặt không thay đổi trầm giọng nói "Cho nên, bởi vì Vân Liên yêu ta, ngươi liền muốn ta chết sao?"
Mộng Vân Ảnh chợt lui về phía sau, nhìn ta như nhìn một người điên: "Đáng đời ngươi! Ha ha, chẳng qua ta nên biết trước, ngươi là thần tiên, sao có thể chết dễ dàng như vậy?" Mộng Vân Ảnh chỉ tay vào ta, cười to nói: "Ngươi cứ chờ xem! Hai người các ngươi sẽ không có hạnh phúc! Hai người các ngươi ở cùng nhau chính là chuyện thiên lý bất dung!"
"Hả?" Ta cười với Mộng Vân Ảnh một tiếng, trên tay xuất hiện một khối Tam Muội chân hỏa : "Vậy ngươi có muốn thử xem, cho dù là ta chết, Vân Liên cũng không lựa chọn ngươi?" Ta niệm chú, khiến chân hỏa cháy to hơn, từng bước từng bước tiến tới gần Mộng Vân Ảnh: "Ta không phản kháng, có phải ngươi cũng quá hả hê mà quên mất rồi sao? Thật sự cho rằng ta bỏ qua cho một người phàm khi dễ mình sao?"
Ta cười gằn, đưa ngọn lửa đến gần má phải Mộng Vân Ảnh: "Vĩnh viễn đừng quên thân phận của mình. Dĩ nhiên, ta là Thần Tiên, không thể giết người phàm, chỉ có điều chỉ hủy diệt gương mặt của ngươi, Ngọc đế chắc hẳn cũng không trách ta. . . . . ."
Ta còn chưa nói hết, Mộng Vân Ảnh đã hét lên ngự kiếm rời đi, vừa chạy vừa nguyền rủa ta và Vân Liên. Ta cũng không đuổi theo, thực ra vừa rồi ta cũng chỉ dọa nàng một chút thôi, nếu ta thực sự muốn hủy dung nàng thì nàng cũng không trốn thoát, mà cho dù ta có thật sự muốn làm như thế thì cũng là lực bất tòng tâm. Tam muội chân hoa mới vừa được đốt sáng ngời trên tay đã sớm tiêu tán không còn gì. Vừa rồi nó chịu xuất hiện cũng đã cho ta mặt mũi lắm rồi. Mặc dù ta biết mình càng ngày càng khó vận dụng tiên thuật, nhưng cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Ta nhìn đăm đăm tay phải, qua nửa buổi mới chậm rãi nhìn về phía hồ sen xanh. Gió thổi tóc ta lất phất, vừa rồi còn cảm thấy thật thích thú nhưng giờ đây khi nghĩ đến lời nói của Mộng Vân Ảnh thì nội tâm ta lại phiền muộn cực kỳ. Ta dừng bước bên hồ, ngồi xổm xuống, nâng một đóa sen xanh lên.
Lời nói vừa rồi của Mộng Vân Ảnh "Nhìn bãi cỏ bên hồ liền cảm thấy ngọt ngào" là có ý gì?
Ta lắc mạnh đầu, thả sen xanh vào lại trong hồ. Hiện tại trong suy nghĩ của ta chỉ có Vân Liên.
Vân Liên, Vân Liên.
Chỉ là không ngờ, lần đầu tiên cảm nhận được, chính là hãm sâu. Năm xưa chỉ là một đứa bé nho nhỏ, hôm nay đã trổ mã thành một nam tử tuấn mỹ dịu dàng. Ta chưa bao giờ nghiêm túc xem xét sự biến hóa trong tâm tình của mình khi nhìn hắn, ta lại càng không ngờ sự biến hóa rung động đó lại chính là yêu như mọi người vẫn nói. Trước kia ở trên thiên giới, ta cũng không phải là chưa xem qua thoại bản của phàm trần trong đó mô tả về tình yêu, nhưng đó cũng chỉ là mới xem qua chứ chưa chân chính trải nghiệm thứ tình cảm miêu tả trong đó.
Cách đó không xa truyền đến một tiếng đàn quen thuộc. Ta ngồi xổm đã lâu, không muốn làn váy bị dính màu xanh của hoa cỏ, ta vỗ vỗ làn váy đứng dậy, mỉm cười men theo tiếng đàn tìm tới.
Số mệnh thật buồn cười, rõ ràng Mộng Vân Ảnh không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh ta và Vân Liên ở chung một chỗ nhưng chỉ sợ chính nàng là người đem tơ hồng buộc ta và Vân Liên lại với nhau.
Dĩ nhiên ta có thể mỉm cười bởi vì ta không biết số mệnh buồn cười thực sự giờ khắc này mới bắt đầu.