Chương : 37
Ta tên là Vô Diệm.
Vô Diệm, không có mặt.
Lúc năm tuổi khi được mẹ nuôi nhặt về, trên má phải có một vết bỏng to bằng ngón tay người lớn. Ta nhớ khi mẹ nuôi nhìn thấy ta vốn rất vui mừng nhưng khi nhìn thấy ấn ký trên mặt ta lại chỉ lắc đầu thởi dài nói đáng tiếc. Chuyện trước năm tuổi ta không nhớ chút nào. Lúc mẹ nuôi đưa ta về, trên người ta chỉ mặc một bộ quần áo rách nát, chắc hẳn là một cô bé đáng thương bị người nhà vứt đi, nói không chừng cứ ba ngày hai bữa lại bị ngược đãi. Cho nên khi mẹ nuôi mang ta về thanh lâu, ta cũng không hề không muốn mà ngược lại còn thấy mình may mắn. So với chét đói, ta thà bỏ qua tôn nghiêm của mình.
Mọi người đều nói những chốn như thanh lâu là nơi mua vui, là nơi xướng ca thấp hèn, nhưng ta lại cảm thấy so với những ân khách thay đổi thất thường kia, mẹ nuôi lại đối đãi thật lòng đối với chúng ta. Cho nên mặc dù ta một lòng muốn báo đáp nàng, cho dù là tiếp khách cũng không từ nhưng mẹ nuôi lại nói với ta, ta không có dung mạo, thay vì bán mình chi bằng biểu diễn xiếc còn hơn.
Ta liền đồng ý.
Vì vậy ta ra sức học đàn, tập múa, rốt cuộc mười bảy tuổi ta cũng bước lên đài, mặt che lụa mỏng, hát hay múa giỏi thanh danh vang dội. Mẹ nuôi nói với ta, nam nhân rất đê tiện, càng là thứ khó chiếm được thì lại càng muốn có, nếu ta bỏ khăn che mặt xuống, chỉ sợ những nam nhân si mê ta kia cũng sẽ không yêu ta nữa.
Lời của mẹ nuôi khiến ta rất sợ hãi, ta càng không dám tháo khăn che mặt xuống, mặc dù trong lòng vẫn còn chút chờ mong.
Ta cho là cả đời mình sẽ phải sống dưới lớp lụa che mặt này nhưng rốt cuộc may mắn cũng mỉm cười với ta, ông trời quả thật đối đãi với ta không tệ.
"Vô Diệm, ngươi thật là tốt số. Có một đại gia ra giá cao mua ngươi, từ nay về sau ngươi không cần ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười nữa rồi."
Khi mẹ nuôi vô cùng vui mừng lôi kéo tay ta tuyên bố tin tức thật tốt đẹp này, trong lòng ta cực kỳ vui vẻ. Mặc dù ta nguyện ý ở lại thanh lâu này cả đời, nhưng có nữ nhân nào lại không muốn có một mối lương duyên tốt chứ ? Nhưng khi ta thấy ân khách bỏ tiền ra mua ta kia, thì ra là một lão đầu gần sáu mươi tuổi, trong lòng khó tránh khỏi lạnh lẽo.
Cũng may lão đầu kia là người biết nhìn sắc mặt, khi đoán được nghi ngờ của ta thì bảo người khác lui ra rồi gật đầu cười nói với ta: "Cô nương yên tâm, ta thay người khác chuộc thân cho cô nương. Lão nô chỉ có một yêu cầu, mong cô nương thành toàn."
Ta tỉnh táo nhìn lão đầu kia, hỏi "Là yêu cầu gì?"
"Làm cho người kia cười." Lão đầu kia híp mắt, nhìn ra xa xăm: "Đã lâu rồi ta không thấy người kia cười. . . . . ."
Từ nhỏ ta đã bán rẻ tiếng cười, không có yêu cầu nào đơn giản hơn yêu cầu nào, lại có thể kiếm tiền, sao lại không làm. Về phần phu quân định mệnh cái gì cũng không thể làm cơm ăn, không có cũng được.
Ta theo lão đầu kia vào trong một cung điện rất lớn, một nơi xanh vàng rực rỡ như vậy ta cũng chưa từng thấy qua trong cuộc đời mình. Hắn ra lệnh hai nha hoàn dẫn ta đi xuống tắm rửa, thay quần áo. Những nha hoàn kia vừa ý vị khen ta tốt số vừa mặc cho ta một bộ xiêm y trắng thuần thêu chìm những đóa hoa sen xanh. Ta nhăn mũi, tuy chất liệu y phục này rất tốt nhưng màu sắc lại nhạt nhòa quá, không xinh đẹp bằng những màu sắc xanh đỏ sặc sỡ kia. Chuẩn bị xong, một nha hoàn định tháo khăn che mặt của ta xuống, ta cuống quýt tránh khỏi tay nàng, nhíu mày. Nha hoàn kia thấy thế nóng nảy định giằng lấy nhưng ta vội vàng lui ra sau, không tự chủ ngã vào một vòm ngực.
Ta đang định quay đầu lại thì lại thấy người trong phòng nhất loạt quỳ xuống. Vốn trong lòng ta có chút do dự, khóe mắt liếc về một mảnh vàng sáng bên cạnh, lúc này mà vẫn chưa hiểu ra thì ta chỉ sợ mình chết lúc nào còn không biết.
"Hoàng thượng vạn tuế."
Thời gian như ngừng lại, chưa có lệnh của người kia, không người nào ở đây dám động đậy. Một lúc sau nam tử kia mới từ từ mở miệng, không ngờ âm thanh thật dễ nghe : "Ngươi, ngẩng đầu lên."
Ta theo lời hắn ngẩng đầu lên, nam tử kia đang híp đôi mắt phượng cẩn thận quan sát ta. Mặc dù trong lòng ta có chút sợ hãi nhưng cũng không nhịn được lén quan sát hắn. Dưới đôi mày kiếm mắt phượng sáng rực rỡ, sống mũi anh tuấn, còn có đôi môi khẽ nhếch, hình như hết sức kinh ngạc. Ta không khỏi thấy ngây dại, ngay cả hắn đến gần khi nào, lấy khăn che mặt của ta xuống khi nào ta cũng không biết.
Ta hoảng hốt, muốn đưa tay che đi ấn ký khó coi bên má phải nhưng cũng không nhịn được muốn lén nhìn phản ứng của nam tử kia. Đáy mắt nam tử kia quả nhiên lóe lên một tia kinh ngạc, ngộ ra một chút thất vọng, chỉ có điều sau đó còn có một chút cô đơn và tự giễu, ta nhìn cũng không hiểu.
Nam tử đỡ ta dậy, cố gắng làm cho giọng mình nghe dịu dàng một chút : "Ngươi tên là gì."
Ta cẩn thận che khăn lên mặt lần nữa, nhẹ nhàng đáp: "Vô Diệm."
"Vô Diệm, không có mặt."
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, chợt nổi giận với lão đầu mang ta đến đang đứng phía sau : "Ai cho ngươi tự chủ trương vậy?"
Lão nô kia phịch xuống dập đầu, trong âm thanh có chút nghẹn ngào: "Lão nô thật sự không đành lòng nhìn hoàng thượng khổ sở. Hoàng thượng, người không quản ngày đêm chỉ tập trung vào quốc sự, lão nô vốn vui mừng cho hoàng thượng. Nhưng lão nô nhìn hoàng thượng lớn lên, hậu cung của hoàng thượng hiện nay không một bóng người, cả ngày nhíu mày, làm sao lão nô có thể an tâm đây ? Ngày đó lão nô định tìm người cướp thiếu nữ kia về nhưng hoàng thượng lại không đồng ý, hôm nay lão nô đành phải tìm đến một người tương tự, kính xin hoàng thượng thông cảm cho nỗi khổ tâm của lão nô!"
Nam tử nhíu chặt lông mày, hình như trong lòng cũng không từ chối nữa, chỉ phất tay áo bỏ lại một câu "Tùy ngươi" rồi xoay người rời đi.
Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp mặt nam tử này, ta không chỉ hiểu ra thân phận của mình mà cũng hiểu sứ mạng của mình.
Ta là Vô Diệm, là Thần Phi, là thế thân.
Sau khi ta hiểu rõ những điều này, ta an phận sống trong cung điện của mình, cả ngày thêu thùa đánh đàn, tuy có chút nhàm chán nhưng những ngày như thế dù sao cũng rất tốt được ăn ngon mặc đẹp. Một cuộc sống như thế sẽ khiến bất kỳ tỷ muội thanh lâu nào cũng cực kỳ hâm mộ. Nhưng cho dù ta an phận thủ thường thì có người vẫn cứng rắn xông tới.
"Vô Diệm, ngươi có biết múa không?"
Nay nam tử trước án chợt ngẩng đầu lên, chống cằm nhìn ta có chút thú vị. Hình như dưới sự nỗ lực của lão nô Thuận Phúc hoặc là dưới áp lực của đám quần thần, gần đây Hoàng đế cũng không bài xích ta nữa, thậm chỉ thỉnh thoảng cũng sẽ mang tấu chương đến cung điện của ta phê duyệt. Chỉ có điều hắn yêu cầu ta không được mặc y phục trắng, cũng không được tháo khăn che mặt xuống. Mặt ta tuy cười nhưng trong lòng lại lạnh, nam nhân quả thật đều giống nhau.
Ta buông bức thêu hoa mẫu đơn trên tay xuống gật đầu : "Ta lớn lên ở thanh lâu từ nhỏ, dĩ nhiên là biết múa."
Nam tử tà mị nhếch khóe môi, trong nháy mắt suýt câu hồn ta đi mất : "Đêm hôm nay khí trời rất tốt, hay là Vô Diệm múa một khúc dưới ánh trăng kia đi"
Thật ra thì mỗi khi khiêu vũ, ta đều tự giễu, ngoại trừ khả năng này, ta không có thứ gì khác nữa. Hắn nói không sai, hôm nay ánh trăng thật đẹp, ta múa vô cùng tận hứng. Hồ nước trong cung của ta tràn đầy hoa sen, Hoàng đế nhất định cũng rất thích cho nên ta không suy nghĩ nhiều, liền cho một khúc liên vũ hợp với sở thích của mình.
Điệu múa kết thúc, ta khe khẽ thở hồng hộc, nhưng hắn lại chỉ ngơ ngác đứng cách đó không xa, ngắm nhìn ta như có điều suy nghĩ. Ta đang định lên tiếng gọi hắn nhưng hắn lại vội chạy tới, ôm chặt lấy ta, trong miệng lẩm bẩm hô :
"Phượng Dẫn, Phượng Dẫn. . . . . ."
Không khó đoán được Phượng Dẫn này nhất đinh là người mà nam tử này yêu sâu đậm. Ta mặc hắn ôm, cũng không giãy dụa. Tròng mắt nam tử lóe ra thâm tình, cẩn thận tháo khăn che mặt của ta xuống. Trong lòng ta rung động, giương mắt nhìn hắn, lần này cũng không nhìn thấy sự thất vọng trong mắt hắn mà chỉ thấy sự nhu tình như muốn hòa tan ta.
"Phượng dẫn, ta không muốn rời khỏi người, ta làm đồ đệ của người cả đời cũng được, ta không muốn rời đi. . . . . ."
Hắn đầu tựa vào trong lòng của ta, khóc như đứa bé. Vết sẹo trên mặt ta rất rõ, nhưng hắn vẫn cố chấp gọi ta. Ta bỗng có chút hâm mộ nữ tử kia, đến tột cùng là một nữ tử như thế nào mà có thể tổn thương hắn sâu sắc như thế, nhưng lại khiến hắn không thể nào quên được?
Thật lâu, thật lâu sau, lâu đến mức chân ta bắt đầu tê dại, hắn mới nhẹ nhàng buông ta ra, trong mắt lại khôi phục sự sự thanh tỉnh như cũ: "Thôi, sau này ngươi đừng mang khăn che mặt nữa."
Ta hiểu biết rõ, khi hắn thu hồi yếu ớt, ta liền không còn là Phượng Dẫn, mà là Vô Diệm.
Ta gật đầu, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn mang khăn che mặt lên. Hắn lắc đầu, cũng không ngăn cản, mà xoay người đi về phía cung điện. Ta cẩn thận đi theo phía sau hắn, chỉ sợ cắt đứt dòng suy tư của hắn.
Hôm đó chúng ta viên phòng, hắn ra sức phát tiết trên thân ta nhưng trong miệng lại gọi Phượng Dẫn. Ta cũng không ngại, bởi vì đây chính là nguyên nhân mà ta tiến cung. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ta không mong chờ có ngày khi hắn ôm ta, trong miệng sẽ gọi một tiếng Vô Diệm.
Một đêm kia, hai ta không ai ngủ, sau khi triền miên, hắn nói với ta rất nhiều, nói về tuổi thơ của hắn, kể về những việc hắn đã trải qua, kể về Phượng Dẫn kia. Nàng quả thật không phải là một nữ tử bình thường, bây giờ so với hâm mộ, ta còn sùng bái nhiều hơn. Trong trời đất này chỉ sợ không có ai giống nàng, như hắn nói, nàng chỉ giống một đóa sen xanh rơi xuống phàm trần.
Khi hắn nói về nàng với ta, trên mặt không còn sự nghiêm túc thường ngày. Ta cảm thấy hắn vốn nên là một người như vậy, bất cần đời, tùy tính tự tại. Ta rất vui lòng nghe hắn kể về nàng bởi vì ta thích Phượng Dẫn kia, thích nam tử yêu cô gái kia, chứ không phải là Đế Vương cao cao tại thượng kia.
Không lâu sau ta sinh cho hắn một đứa bé, hắn đặt tên là Thôi Thanh Liên. Ta rất vui vẻ. Ta cũng không lên làm hoàng hậu như mọi người dự đoán. Dù sao ta cũng xuất thân thanh lâu, nên cư xử như thế nào trong lòng ta hiểu rất rõ. Trong hậu cung hôm nay chỉ có một mình ta là phi tử ta cũng rất thỏa mãn rồi.
Từ đó, ngoài thêu thùa đánh đàn ta còn một chuyện khác để làm, đó làm chăm sóc bé con. Ta rất quý trọng đứa bé này giống như mọi vị mẫu thân trong thiên hạ khác. Ta hận không thể cho hắn toàn bộ tâm tư của mình, ít nhất sau này khi lớn lên, hắn sẽ trở thành một nam nhân duy nhất yêu ta thật lòng.
Vào đêm trăng tròn vào ngày sinh nhật hắn, hắn đều ngồi một mình trên nóc nhà uống đến say mèm không biết gì, sau đó lén lén lút lút chui vào cung điện của ta. Ta vừa mới dỗ Thanh Liên đi ngủ, thì hắn đã ôm lấy ta từ phía sau, khí nóng phun lên cổ ta, cùng khí lạnh trên người hắn tạo ra một sự chênh lệch rõ ràng. Ta thờ dài, cẩn thận đỡ hắn đến bên giường, hắn có vẻ như đã ngủ, nhưng đến khi ta khom người sửa sang lại chăn nệm giúp hắn thì hắn bỗng nhiên thò tay, kéo khăn che mặt của ta xuống, đôi mắt phượng mông lung nhìn. Khi lòng ta lạnh lẽo chờ hắn gọi ra cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, hắn lại chợt vươn tay ôm ta vào ngực, tinh tế hôn lên tóc ta.
"Vô Diệm, ta khiến nàng vất vả rồi."
"Vô Diệm, có lẽ là năm đó ta quá ngu ngốc. Hôm nay ta mới phát hiện ra, người ta thích chính là ngươi."
"Vô Diệm, ta yêu nàng."
Giờ khắc này, ta đã chờ quá lâu, cho dù là lâu hơn nữa thì vẫn đáng giá.
Vô Diệm, không có mặt.
Lúc năm tuổi khi được mẹ nuôi nhặt về, trên má phải có một vết bỏng to bằng ngón tay người lớn. Ta nhớ khi mẹ nuôi nhìn thấy ta vốn rất vui mừng nhưng khi nhìn thấy ấn ký trên mặt ta lại chỉ lắc đầu thởi dài nói đáng tiếc. Chuyện trước năm tuổi ta không nhớ chút nào. Lúc mẹ nuôi đưa ta về, trên người ta chỉ mặc một bộ quần áo rách nát, chắc hẳn là một cô bé đáng thương bị người nhà vứt đi, nói không chừng cứ ba ngày hai bữa lại bị ngược đãi. Cho nên khi mẹ nuôi mang ta về thanh lâu, ta cũng không hề không muốn mà ngược lại còn thấy mình may mắn. So với chét đói, ta thà bỏ qua tôn nghiêm của mình.
Mọi người đều nói những chốn như thanh lâu là nơi mua vui, là nơi xướng ca thấp hèn, nhưng ta lại cảm thấy so với những ân khách thay đổi thất thường kia, mẹ nuôi lại đối đãi thật lòng đối với chúng ta. Cho nên mặc dù ta một lòng muốn báo đáp nàng, cho dù là tiếp khách cũng không từ nhưng mẹ nuôi lại nói với ta, ta không có dung mạo, thay vì bán mình chi bằng biểu diễn xiếc còn hơn.
Ta liền đồng ý.
Vì vậy ta ra sức học đàn, tập múa, rốt cuộc mười bảy tuổi ta cũng bước lên đài, mặt che lụa mỏng, hát hay múa giỏi thanh danh vang dội. Mẹ nuôi nói với ta, nam nhân rất đê tiện, càng là thứ khó chiếm được thì lại càng muốn có, nếu ta bỏ khăn che mặt xuống, chỉ sợ những nam nhân si mê ta kia cũng sẽ không yêu ta nữa.
Lời của mẹ nuôi khiến ta rất sợ hãi, ta càng không dám tháo khăn che mặt xuống, mặc dù trong lòng vẫn còn chút chờ mong.
Ta cho là cả đời mình sẽ phải sống dưới lớp lụa che mặt này nhưng rốt cuộc may mắn cũng mỉm cười với ta, ông trời quả thật đối đãi với ta không tệ.
"Vô Diệm, ngươi thật là tốt số. Có một đại gia ra giá cao mua ngươi, từ nay về sau ngươi không cần ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười nữa rồi."
Khi mẹ nuôi vô cùng vui mừng lôi kéo tay ta tuyên bố tin tức thật tốt đẹp này, trong lòng ta cực kỳ vui vẻ. Mặc dù ta nguyện ý ở lại thanh lâu này cả đời, nhưng có nữ nhân nào lại không muốn có một mối lương duyên tốt chứ ? Nhưng khi ta thấy ân khách bỏ tiền ra mua ta kia, thì ra là một lão đầu gần sáu mươi tuổi, trong lòng khó tránh khỏi lạnh lẽo.
Cũng may lão đầu kia là người biết nhìn sắc mặt, khi đoán được nghi ngờ của ta thì bảo người khác lui ra rồi gật đầu cười nói với ta: "Cô nương yên tâm, ta thay người khác chuộc thân cho cô nương. Lão nô chỉ có một yêu cầu, mong cô nương thành toàn."
Ta tỉnh táo nhìn lão đầu kia, hỏi "Là yêu cầu gì?"
"Làm cho người kia cười." Lão đầu kia híp mắt, nhìn ra xa xăm: "Đã lâu rồi ta không thấy người kia cười. . . . . ."
Từ nhỏ ta đã bán rẻ tiếng cười, không có yêu cầu nào đơn giản hơn yêu cầu nào, lại có thể kiếm tiền, sao lại không làm. Về phần phu quân định mệnh cái gì cũng không thể làm cơm ăn, không có cũng được.
Ta theo lão đầu kia vào trong một cung điện rất lớn, một nơi xanh vàng rực rỡ như vậy ta cũng chưa từng thấy qua trong cuộc đời mình. Hắn ra lệnh hai nha hoàn dẫn ta đi xuống tắm rửa, thay quần áo. Những nha hoàn kia vừa ý vị khen ta tốt số vừa mặc cho ta một bộ xiêm y trắng thuần thêu chìm những đóa hoa sen xanh. Ta nhăn mũi, tuy chất liệu y phục này rất tốt nhưng màu sắc lại nhạt nhòa quá, không xinh đẹp bằng những màu sắc xanh đỏ sặc sỡ kia. Chuẩn bị xong, một nha hoàn định tháo khăn che mặt của ta xuống, ta cuống quýt tránh khỏi tay nàng, nhíu mày. Nha hoàn kia thấy thế nóng nảy định giằng lấy nhưng ta vội vàng lui ra sau, không tự chủ ngã vào một vòm ngực.
Ta đang định quay đầu lại thì lại thấy người trong phòng nhất loạt quỳ xuống. Vốn trong lòng ta có chút do dự, khóe mắt liếc về một mảnh vàng sáng bên cạnh, lúc này mà vẫn chưa hiểu ra thì ta chỉ sợ mình chết lúc nào còn không biết.
"Hoàng thượng vạn tuế."
Thời gian như ngừng lại, chưa có lệnh của người kia, không người nào ở đây dám động đậy. Một lúc sau nam tử kia mới từ từ mở miệng, không ngờ âm thanh thật dễ nghe : "Ngươi, ngẩng đầu lên."
Ta theo lời hắn ngẩng đầu lên, nam tử kia đang híp đôi mắt phượng cẩn thận quan sát ta. Mặc dù trong lòng ta có chút sợ hãi nhưng cũng không nhịn được lén quan sát hắn. Dưới đôi mày kiếm mắt phượng sáng rực rỡ, sống mũi anh tuấn, còn có đôi môi khẽ nhếch, hình như hết sức kinh ngạc. Ta không khỏi thấy ngây dại, ngay cả hắn đến gần khi nào, lấy khăn che mặt của ta xuống khi nào ta cũng không biết.
Ta hoảng hốt, muốn đưa tay che đi ấn ký khó coi bên má phải nhưng cũng không nhịn được muốn lén nhìn phản ứng của nam tử kia. Đáy mắt nam tử kia quả nhiên lóe lên một tia kinh ngạc, ngộ ra một chút thất vọng, chỉ có điều sau đó còn có một chút cô đơn và tự giễu, ta nhìn cũng không hiểu.
Nam tử đỡ ta dậy, cố gắng làm cho giọng mình nghe dịu dàng một chút : "Ngươi tên là gì."
Ta cẩn thận che khăn lên mặt lần nữa, nhẹ nhàng đáp: "Vô Diệm."
"Vô Diệm, không có mặt."
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, chợt nổi giận với lão đầu mang ta đến đang đứng phía sau : "Ai cho ngươi tự chủ trương vậy?"
Lão nô kia phịch xuống dập đầu, trong âm thanh có chút nghẹn ngào: "Lão nô thật sự không đành lòng nhìn hoàng thượng khổ sở. Hoàng thượng, người không quản ngày đêm chỉ tập trung vào quốc sự, lão nô vốn vui mừng cho hoàng thượng. Nhưng lão nô nhìn hoàng thượng lớn lên, hậu cung của hoàng thượng hiện nay không một bóng người, cả ngày nhíu mày, làm sao lão nô có thể an tâm đây ? Ngày đó lão nô định tìm người cướp thiếu nữ kia về nhưng hoàng thượng lại không đồng ý, hôm nay lão nô đành phải tìm đến một người tương tự, kính xin hoàng thượng thông cảm cho nỗi khổ tâm của lão nô!"
Nam tử nhíu chặt lông mày, hình như trong lòng cũng không từ chối nữa, chỉ phất tay áo bỏ lại một câu "Tùy ngươi" rồi xoay người rời đi.
Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp mặt nam tử này, ta không chỉ hiểu ra thân phận của mình mà cũng hiểu sứ mạng của mình.
Ta là Vô Diệm, là Thần Phi, là thế thân.
Sau khi ta hiểu rõ những điều này, ta an phận sống trong cung điện của mình, cả ngày thêu thùa đánh đàn, tuy có chút nhàm chán nhưng những ngày như thế dù sao cũng rất tốt được ăn ngon mặc đẹp. Một cuộc sống như thế sẽ khiến bất kỳ tỷ muội thanh lâu nào cũng cực kỳ hâm mộ. Nhưng cho dù ta an phận thủ thường thì có người vẫn cứng rắn xông tới.
"Vô Diệm, ngươi có biết múa không?"
Nay nam tử trước án chợt ngẩng đầu lên, chống cằm nhìn ta có chút thú vị. Hình như dưới sự nỗ lực của lão nô Thuận Phúc hoặc là dưới áp lực của đám quần thần, gần đây Hoàng đế cũng không bài xích ta nữa, thậm chỉ thỉnh thoảng cũng sẽ mang tấu chương đến cung điện của ta phê duyệt. Chỉ có điều hắn yêu cầu ta không được mặc y phục trắng, cũng không được tháo khăn che mặt xuống. Mặt ta tuy cười nhưng trong lòng lại lạnh, nam nhân quả thật đều giống nhau.
Ta buông bức thêu hoa mẫu đơn trên tay xuống gật đầu : "Ta lớn lên ở thanh lâu từ nhỏ, dĩ nhiên là biết múa."
Nam tử tà mị nhếch khóe môi, trong nháy mắt suýt câu hồn ta đi mất : "Đêm hôm nay khí trời rất tốt, hay là Vô Diệm múa một khúc dưới ánh trăng kia đi"
Thật ra thì mỗi khi khiêu vũ, ta đều tự giễu, ngoại trừ khả năng này, ta không có thứ gì khác nữa. Hắn nói không sai, hôm nay ánh trăng thật đẹp, ta múa vô cùng tận hứng. Hồ nước trong cung của ta tràn đầy hoa sen, Hoàng đế nhất định cũng rất thích cho nên ta không suy nghĩ nhiều, liền cho một khúc liên vũ hợp với sở thích của mình.
Điệu múa kết thúc, ta khe khẽ thở hồng hộc, nhưng hắn lại chỉ ngơ ngác đứng cách đó không xa, ngắm nhìn ta như có điều suy nghĩ. Ta đang định lên tiếng gọi hắn nhưng hắn lại vội chạy tới, ôm chặt lấy ta, trong miệng lẩm bẩm hô :
"Phượng Dẫn, Phượng Dẫn. . . . . ."
Không khó đoán được Phượng Dẫn này nhất đinh là người mà nam tử này yêu sâu đậm. Ta mặc hắn ôm, cũng không giãy dụa. Tròng mắt nam tử lóe ra thâm tình, cẩn thận tháo khăn che mặt của ta xuống. Trong lòng ta rung động, giương mắt nhìn hắn, lần này cũng không nhìn thấy sự thất vọng trong mắt hắn mà chỉ thấy sự nhu tình như muốn hòa tan ta.
"Phượng dẫn, ta không muốn rời khỏi người, ta làm đồ đệ của người cả đời cũng được, ta không muốn rời đi. . . . . ."
Hắn đầu tựa vào trong lòng của ta, khóc như đứa bé. Vết sẹo trên mặt ta rất rõ, nhưng hắn vẫn cố chấp gọi ta. Ta bỗng có chút hâm mộ nữ tử kia, đến tột cùng là một nữ tử như thế nào mà có thể tổn thương hắn sâu sắc như thế, nhưng lại khiến hắn không thể nào quên được?
Thật lâu, thật lâu sau, lâu đến mức chân ta bắt đầu tê dại, hắn mới nhẹ nhàng buông ta ra, trong mắt lại khôi phục sự sự thanh tỉnh như cũ: "Thôi, sau này ngươi đừng mang khăn che mặt nữa."
Ta hiểu biết rõ, khi hắn thu hồi yếu ớt, ta liền không còn là Phượng Dẫn, mà là Vô Diệm.
Ta gật đầu, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn mang khăn che mặt lên. Hắn lắc đầu, cũng không ngăn cản, mà xoay người đi về phía cung điện. Ta cẩn thận đi theo phía sau hắn, chỉ sợ cắt đứt dòng suy tư của hắn.
Hôm đó chúng ta viên phòng, hắn ra sức phát tiết trên thân ta nhưng trong miệng lại gọi Phượng Dẫn. Ta cũng không ngại, bởi vì đây chính là nguyên nhân mà ta tiến cung. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ta không mong chờ có ngày khi hắn ôm ta, trong miệng sẽ gọi một tiếng Vô Diệm.
Một đêm kia, hai ta không ai ngủ, sau khi triền miên, hắn nói với ta rất nhiều, nói về tuổi thơ của hắn, kể về những việc hắn đã trải qua, kể về Phượng Dẫn kia. Nàng quả thật không phải là một nữ tử bình thường, bây giờ so với hâm mộ, ta còn sùng bái nhiều hơn. Trong trời đất này chỉ sợ không có ai giống nàng, như hắn nói, nàng chỉ giống một đóa sen xanh rơi xuống phàm trần.
Khi hắn nói về nàng với ta, trên mặt không còn sự nghiêm túc thường ngày. Ta cảm thấy hắn vốn nên là một người như vậy, bất cần đời, tùy tính tự tại. Ta rất vui lòng nghe hắn kể về nàng bởi vì ta thích Phượng Dẫn kia, thích nam tử yêu cô gái kia, chứ không phải là Đế Vương cao cao tại thượng kia.
Không lâu sau ta sinh cho hắn một đứa bé, hắn đặt tên là Thôi Thanh Liên. Ta rất vui vẻ. Ta cũng không lên làm hoàng hậu như mọi người dự đoán. Dù sao ta cũng xuất thân thanh lâu, nên cư xử như thế nào trong lòng ta hiểu rất rõ. Trong hậu cung hôm nay chỉ có một mình ta là phi tử ta cũng rất thỏa mãn rồi.
Từ đó, ngoài thêu thùa đánh đàn ta còn một chuyện khác để làm, đó làm chăm sóc bé con. Ta rất quý trọng đứa bé này giống như mọi vị mẫu thân trong thiên hạ khác. Ta hận không thể cho hắn toàn bộ tâm tư của mình, ít nhất sau này khi lớn lên, hắn sẽ trở thành một nam nhân duy nhất yêu ta thật lòng.
Vào đêm trăng tròn vào ngày sinh nhật hắn, hắn đều ngồi một mình trên nóc nhà uống đến say mèm không biết gì, sau đó lén lén lút lút chui vào cung điện của ta. Ta vừa mới dỗ Thanh Liên đi ngủ, thì hắn đã ôm lấy ta từ phía sau, khí nóng phun lên cổ ta, cùng khí lạnh trên người hắn tạo ra một sự chênh lệch rõ ràng. Ta thờ dài, cẩn thận đỡ hắn đến bên giường, hắn có vẻ như đã ngủ, nhưng đến khi ta khom người sửa sang lại chăn nệm giúp hắn thì hắn bỗng nhiên thò tay, kéo khăn che mặt của ta xuống, đôi mắt phượng mông lung nhìn. Khi lòng ta lạnh lẽo chờ hắn gọi ra cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, hắn lại chợt vươn tay ôm ta vào ngực, tinh tế hôn lên tóc ta.
"Vô Diệm, ta khiến nàng vất vả rồi."
"Vô Diệm, có lẽ là năm đó ta quá ngu ngốc. Hôm nay ta mới phát hiện ra, người ta thích chính là ngươi."
"Vô Diệm, ta yêu nàng."
Giờ khắc này, ta đã chờ quá lâu, cho dù là lâu hơn nữa thì vẫn đáng giá.