Chương : 44
"Buông ta ra!"
Thấy lửa trong phòng càng ngày càng lớn, ta đang định xông vào thì lại bị Sát Nhan ôm lại.
" Chỉ với năng lực tiên thuật bằng với hồi ba tuổi của ngươi mà cũng đòi cứu người ra khỏi đám lửa đang cháy ư?" Sát Nhan tức giận vô cùng, gõ mạnh lên trán ta: "Xem ra ngươi thật là không sợ chết!"
Ta hung hăng trợn mắt với Sát Nhan rồi quát: "Được! Ta không vào cũng được! Ngươi vào!"
Sát Nhan chép miệng, thầm nói: "Ta không đi, nếu hắn là con trai Ngọc Đế thì sẽ không chết được . ."
" Nhưng nếu tiên thể của hắn bị phá hủy thì hai ta phải chịu tội lớn đấy!"
"Tiên thể?" Sát Nhan nhíu mày: "Ngươi nói cái thân thể yếu đuối kia của hắn là tiên thể sao?"
Lòng ta nóng như đốt, làm sao có có công sức mà nói chuyện tào lao với Sát Nhan được nữa: "Lão già Ngọc Đế nói ngươi cũng không tin thì đi mà hỏi lão."
Nói xong ta liên xoay người gỡ ngón tay của Sát Nhan ra, chỉ có điều hắn nắm quá chặt làm ta vất vả nửa ngày mới đẩy được tay hắn ra. Hôm nay xem ra Sát Nhan quả nhiên đã quyết tâm không thả ta đi cứu Vân Liên.
"Ta cũng không tin Ngọc Đế có thể giương mắt nhìn con trai hắn chịu chết. Cho dù là trong hai người các ngươi phải có một người chết thì đó cũng sẽ không phải là ngươi!" Sát Nhan kìm nén đến đỏ hừng mặt: "Ngươi cho là ta ngây ngô sao, đừng có nghĩ đến việc đi vào đó!"
Ta nhìn Sát Nhan hoàn toàn không để ý hình tượng gì nữa ngồi xổm trên đất mà đau đầu nhức óc. Ta cũng hiểu rõ, liên quan đến tính mạng của con trai mình thì ông ta nhất định sẽ không buông tay mặc kệ nhưng nếu ngọn lửa này thực sự tổn thương tới Vân Liên thì làm sao ta có thể giương mắt nhìn đây?
Suy đi nghĩ lại rốt cuộc ta thở dài, bày ra tư thái đầy khí phách, duỗi tay tóm lấy cổ Sát Nhan. Động tác đột ngột của ta làm cho Sát Nhan sững sờ, nhưng chỉ trong chớp mắt, khi đôi mắt phượng của hắn chậm rãi từ mê mang chuyển sang thấu hiểu, ta rốt cuộc quyết định “gặm ” lên đôi môi đỏ mọng kia.
Ừm, hôn và gặm đương nhiên khác biệt, lòng ta đã dành cho Vân Liên cho nên không thể tự nhiên mà đi hôn nam tử khác. Bây giờ tình thế mặc dù cấp bách nhưng cũng nên phân biệt rõ ràng, cũng không thể tùy tùy tiện tiện được.
Chỉ có điều ta suy nghĩ vậy nhưng cũng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ vậy. Hiếm thấy ta chủ động ôm ấp yêu thương, Sát Nhan chẳng lẽ lại không tranh thủ cơ hội chứ ? Ta vốn chỉ muốn khiến hắn phân tâm buông ta ra nên đang muốn rời ra thì hắn lại duỗi tay ôm ta vào ngực, đổi khách thành chủ, một đôi mắt phượng dài càng thêm mị hoặc vô cùng.
Theo lý thuyết, ở trong ngực một nam nhân đẹp như vậy nếu bình thường thì bổn tiên sẽ hài lòng tận hưởng một phen nhưng bây giờ thật không có tâm tình này. Khi đầu lưỡi Sát Nhan đang có ý đồ len qua kẽ răng của ta thì ta không chút do dự bổ lên gáy hắn.
Đánh ngã được Sát Nhan thì những chuyện tiếp theo cũng dễ hơn nhiều. Ta đang chuẩn bị vọt vào phòng thì lại thấy một bóng đen vác Mộng Vân Ảnh từ trong nhảy ra. Ta nhìn kỹ thì thấy đo chính là Cửu Mệnh. Chỉ có điều lúc này chỉ nghĩ đến việc ai đốt nhà hay vì sao đốt đều không quan trọng nữa.
Trong phòng đã hết sức hỗn độn, từng đợt hơi nóng đập vào mặt ta, khói đen dày đặc xông vào mũi vào miệng đến mức không thể hít thở nỗi. Ta cố gắng tìm kiếm phương hướng của Vân Liên, hắn vẫn là một thân áo xanh, an tĩnh nằm kia. Nếu không phải chăn trên người hắn bị vén lên một nửa thì ta cũng sẽ không đoán được hắn đã tỉnh lại. Ta đoán hắn vừa tỉnh dậy vẫn còn rất suy yếu lại bị khói đen dày đặc làm cho ngạt thở mà ngất đi.
Ta cố gắng đến gần bên giường, mới nhìn thấy rõ Lai Tiễn vẫn rúc bên cạnh Vân Liên, hắn đang gắng sức đem tu vi mà mình khổ cực tu luyện được độ cho Vân Liên, bảo vệ hắn không bị thương tổn. Hình như nhận ra ta, Lai Tiễn chỉ hưng phấn kêu lên một tiềng liên hôn mê bất tỉnh.
Ta cảm động muốn chảy nước mắt. Không ngờ bình thường Lai Tiễn chỉ có ăn với ngủ mà đến thời khắc nguy nan lại rất coi trọng tình cảm. Ta ôm Lai Tiễn vào ngực, đưa ta khẽ xoa mặt Vân Liên, cẩn thận khắc sâu bộ dáng xinh đẹp của hắn, dù là cái trán trắng noãn hay đôi mắt phượng thật dài, sống mũi anh tuấn hay đôi môi đỏ mọng, ta đều tỉ mỉ ghi nhớ.
Bởi vì ta phải nhớ kỹ hắn, nếu có kiếp sau, ta muốn nhận ra hắn đầu tiên.
Nhìn dáng vẻ an tĩnh của Vân Liên, ta hài lòng nhếch khóe môi, ngay sau đó không chút dè dặt hôn lên môi Vân Liên. Hình như đây là lần đầu tiên ta chủ động hôn hắn. Ta hôn rất cẩn thận, như muốn hôn từng điểm trên môi hắn. Ta không biết ta hôn bao lâu chỉ đến khi nhiệt độ từng đợt từng đợt đánh vào cơ thể ta, mới khiến ta từ trong hạnh phúc quay lại với thực tế. Nhẹ nhàng dựa vào thân thể đang từ từ ấm lên của Vân Liên, ta hài lòng nhắm hai mắt lại.
Làm một thần tiên không sử dụng được chút tiên thuật nào, nếu muốn cứu người thì chỉ có một phương pháp duy nhất là giống như con hồ yêu Lai Tiễn này, độ tu vi. Tu vi tan hết, tiên hồn cũng tiêu tan.
Để bảo vệ Vân Liên, ta đem toàn bộ tu vi ngàn năm của mình độ cho hắn, bày ra kết giới quanh người hắn cho đến khi trận hỏa hoạn này bị dập tắt thì vẫn bảo vệ hắn an toàn.
Ta run rẩy tháo dây buộc tóc màu trắng buộc vào cổ tay Vân Liên, mỉm cười dùng toàn bộ hơi sức cuối cùng cọ xát trong ngực Vân Liên.
Thật ra từ nhỏ ta đã rất tò mò, người phàm sau khi chết đi sẽ xuống địa phủ còn tiên sau khi chết đi thì sẽ đi đâu ? Chỉ có điều mỗi lần hỏi đến vấn đề này ta đều bị mẫu thân trừng mắt đe dọa, trên chín tầng trời cao, đây là điều cấm kị. Dù thần tiên sống lâu cũng chưa chắc muốn chết. Cho nên ta không thể làm gì khác là suy đoán bộ dạng sau khi chết đi của mình một cách thiếu logic. Dù không biết sau khi chết sẽ thể nào nhưng nếu trước khi chết có thể ăn một chút đậu hũ của con trai Ngọc Đế thì dù chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, cũng không uổng cuộc đời này của Phượng Dẫn ta.
Nhưng mà nghĩ đến mẫu thân. . . . . . Ai, chỉ mong sau này khi nhắc đến ta, nàng đừng nước mắt nước mũi đầm đìa thật xấu xí là được.
Mũi ta chua chua, tri giác cũng đang dần biến mất, trước mắt càng ngày càng mơ hồ. Ta hơi hốt hoảng nhổ xuống một nắm tóc, bện thành hình hoa sen, nhẹ nhàng nói vào đó mấy câu. Ừ, không phải ta sợ chết mà là có mấy lời ta muốn tự mình nói với Vân Liên.
Ta cũng không biết khi ta hồn phi phách tán thì đóa sen kết từ tóc này có còn tồn tại nữa hay không nhưng nếu không nói ra được tâm nguyện của mình thì cảm giác thật đáng tiếc.
Ta nói vào đóa sen câu “Ta yêu chàng ” và chỉ một khắc sau đó thân thể ta cũng tan rã biến mất.
Ta nhe răng oán giận, cũng không nói yêu đương gì nhiều, dù ta không vượt qua thiên kiếp này nhưng báo ứng cũng không cần phải đến nhanh như vậy chứ. Sao vừa rồi khi Vân Liên khổ sở trong biển lửa thì lại không thấy ai tới cứu hắn đây ? Ta đen mặt mắng to Ngọc Đế một tiếng và một khắc sau thì hồn phi phách tán.
Vân Liên chậm rãi mở mắt, đây là cảnh tượng cuối cùng ta thấy trước khi chết.
"Tiên tử, Thanh Liên tiên tử."
Ý thức trong nháy mắt dội lại, ta mơ hồ lắc đầu, giống như đã hôn mê quá lâu nên đầu óc không được minh mẫn nữa. Hai mắt ta vô hồn nhìn người đeo mặt nạ tím trước mặt, khiến ta không thể nhìn ra mặt hắn. Ta bĩu môi nhưng không ngờ đôi môi lại khô rốc.
"Ngươi là ai? Ta nhớ . . . . . . không phải ta đã chết rồi sao?"
Ta lười biếng hỏi một câu, bỗng nhiên lại phát hiện hình như có điều gì đó không đúng. Chẳng lẽ đây là một dạng quỷ sai đầu trâu mặt ngựa trong truyền thuyết tới đón hồn tiên nhân đã chết ?
Ta hưng phấn trợn to mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt nhưng lại không nhìn ra uẩn khí thuộc về chốn âm tào địa phủ, không thể làm gì khác hơn là chán nản sửa lại đầu tóc rối bời của mình.
"Ta tới độ giúp tiên tử, tiên tử mệnh số chưa hết."
Ta chỉ tay vào mũi mình: "Ta gặp Thiên kiếp, còn độ tiên khí cho người khác, mà mệnh số còn chưa hết sao?" Ta nhướng mày, nhỏ giọng lầm bầm: "Xem ra mệnh của Phượng Dẫn ta thật dài . . . . . ."
Dù ta không thấy rõ vẻ mặt của nam tử mang mặt nạ tím này, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên. Ta hả hê gật gù thở dài nói : "Ngươi đã tới độ giúp ta, thì mau mau cho ta trở về a."
Nam tử ra vẻ cao thâm, so với Tiên Nhân như ta đây còn có dáng vẻ thần tiên hơn: "Tiên tử chớ vội, thời cơ chưa tới."
Thời cơ chưa đến ? Ta liếm môi, đang định mở miệng mắng hắn thì lại thấy hắn tự giác lấy ra một chiếc gương nhỏ bên hông. Chiếc gương này khi thả xuống đất liền nháy mắt lớn lên, có lẽ chính là pháp bảo của nam tử này. Hình ảnh trong gương đang từ từ trở nên rõ ràng hơn, có thể thấy được đó là hình ảnh núi Huyền Hư sau khi ta bị hồn phi phách tán.
Trong lòng ta lộp bộp, tình hình núi Huyền Hư này … ta không thể hình dung nổi, tóm lại muốn thê thảm bao nhiêu thì thê thảm bấy nhiêu. Những phòng ốc ta tạo nên biến mất không nói, ngay cả mấy người Bạch Ti Bạch Nhĩ ta dùng giấy tạo nên trong nháy mắt cũng biến mất sạch sẽ. Núi Huyền Hư nhờ tiên khí mà xinh đẹp bây giờ trở nên hoang vu vô cùng, các đệ tử đều thất kinh, dù gì cũng là núi Huyền Hư nổi tiếng từ lâu, thế mà chỉ trong một đêm đột nhiên liền biến mất sạch sẽ.
Ta lắc đầu thật sự không đành lòng nhìn nữa. Thật ra ta đã quên mất khi tan tan biến thành mây khỏi thì những thứ vốn nhờ tiên lực của ta duy trì cũng sẽ không còn nữa, nghĩ đến đây ta thấy mình quả thật hơi lỗ mãng rồi.
Khi ta đang than thở, thì hình ảnh trong gương thoáng thay đổi hiện ra hai nam tử. Một thân áo xanh một thân áo đỏ, đều là những nam nhân xuất chúng.
Nam tử áo đỏ tức giận, hiển nhiên đã chẳng thèm ẩn nhẫn nữa, chỉ vào mũi nam nhân áo xanh mắng to.
"Trả Phượng Dẫn cho ta!"
Ta run lên, ta thành người của Sát Nhan từ bao giờ?
"Ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu nàng."
Nam tử áo xanh nhắm mắt lại, tướng mạo vẫn giống như trước nhưng lại giống như đã khác đi. Ta đang buồn bực thì Sát Nhan lại nói ra nghi ngờ giúp ta : "Ngươi. . . . . ."
Sát Nhan dừng một chút, mắt phượng híp lại mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu: "Ngươi đã khôi phục trí nhớ trước khi lịch kiếp?"
Nam tử áo xanh chợt mở mắt, đôi mắt giống như diệu thạch hình như đã mất đi sức sống, chỉ ngơ ngác nhìn bông sen kết từ tóc trên tay, không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng "Ừ."
Thấy lửa trong phòng càng ngày càng lớn, ta đang định xông vào thì lại bị Sát Nhan ôm lại.
" Chỉ với năng lực tiên thuật bằng với hồi ba tuổi của ngươi mà cũng đòi cứu người ra khỏi đám lửa đang cháy ư?" Sát Nhan tức giận vô cùng, gõ mạnh lên trán ta: "Xem ra ngươi thật là không sợ chết!"
Ta hung hăng trợn mắt với Sát Nhan rồi quát: "Được! Ta không vào cũng được! Ngươi vào!"
Sát Nhan chép miệng, thầm nói: "Ta không đi, nếu hắn là con trai Ngọc Đế thì sẽ không chết được . ."
" Nhưng nếu tiên thể của hắn bị phá hủy thì hai ta phải chịu tội lớn đấy!"
"Tiên thể?" Sát Nhan nhíu mày: "Ngươi nói cái thân thể yếu đuối kia của hắn là tiên thể sao?"
Lòng ta nóng như đốt, làm sao có có công sức mà nói chuyện tào lao với Sát Nhan được nữa: "Lão già Ngọc Đế nói ngươi cũng không tin thì đi mà hỏi lão."
Nói xong ta liên xoay người gỡ ngón tay của Sát Nhan ra, chỉ có điều hắn nắm quá chặt làm ta vất vả nửa ngày mới đẩy được tay hắn ra. Hôm nay xem ra Sát Nhan quả nhiên đã quyết tâm không thả ta đi cứu Vân Liên.
"Ta cũng không tin Ngọc Đế có thể giương mắt nhìn con trai hắn chịu chết. Cho dù là trong hai người các ngươi phải có một người chết thì đó cũng sẽ không phải là ngươi!" Sát Nhan kìm nén đến đỏ hừng mặt: "Ngươi cho là ta ngây ngô sao, đừng có nghĩ đến việc đi vào đó!"
Ta nhìn Sát Nhan hoàn toàn không để ý hình tượng gì nữa ngồi xổm trên đất mà đau đầu nhức óc. Ta cũng hiểu rõ, liên quan đến tính mạng của con trai mình thì ông ta nhất định sẽ không buông tay mặc kệ nhưng nếu ngọn lửa này thực sự tổn thương tới Vân Liên thì làm sao ta có thể giương mắt nhìn đây?
Suy đi nghĩ lại rốt cuộc ta thở dài, bày ra tư thái đầy khí phách, duỗi tay tóm lấy cổ Sát Nhan. Động tác đột ngột của ta làm cho Sát Nhan sững sờ, nhưng chỉ trong chớp mắt, khi đôi mắt phượng của hắn chậm rãi từ mê mang chuyển sang thấu hiểu, ta rốt cuộc quyết định “gặm ” lên đôi môi đỏ mọng kia.
Ừm, hôn và gặm đương nhiên khác biệt, lòng ta đã dành cho Vân Liên cho nên không thể tự nhiên mà đi hôn nam tử khác. Bây giờ tình thế mặc dù cấp bách nhưng cũng nên phân biệt rõ ràng, cũng không thể tùy tùy tiện tiện được.
Chỉ có điều ta suy nghĩ vậy nhưng cũng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ vậy. Hiếm thấy ta chủ động ôm ấp yêu thương, Sát Nhan chẳng lẽ lại không tranh thủ cơ hội chứ ? Ta vốn chỉ muốn khiến hắn phân tâm buông ta ra nên đang muốn rời ra thì hắn lại duỗi tay ôm ta vào ngực, đổi khách thành chủ, một đôi mắt phượng dài càng thêm mị hoặc vô cùng.
Theo lý thuyết, ở trong ngực một nam nhân đẹp như vậy nếu bình thường thì bổn tiên sẽ hài lòng tận hưởng một phen nhưng bây giờ thật không có tâm tình này. Khi đầu lưỡi Sát Nhan đang có ý đồ len qua kẽ răng của ta thì ta không chút do dự bổ lên gáy hắn.
Đánh ngã được Sát Nhan thì những chuyện tiếp theo cũng dễ hơn nhiều. Ta đang chuẩn bị vọt vào phòng thì lại thấy một bóng đen vác Mộng Vân Ảnh từ trong nhảy ra. Ta nhìn kỹ thì thấy đo chính là Cửu Mệnh. Chỉ có điều lúc này chỉ nghĩ đến việc ai đốt nhà hay vì sao đốt đều không quan trọng nữa.
Trong phòng đã hết sức hỗn độn, từng đợt hơi nóng đập vào mặt ta, khói đen dày đặc xông vào mũi vào miệng đến mức không thể hít thở nỗi. Ta cố gắng tìm kiếm phương hướng của Vân Liên, hắn vẫn là một thân áo xanh, an tĩnh nằm kia. Nếu không phải chăn trên người hắn bị vén lên một nửa thì ta cũng sẽ không đoán được hắn đã tỉnh lại. Ta đoán hắn vừa tỉnh dậy vẫn còn rất suy yếu lại bị khói đen dày đặc làm cho ngạt thở mà ngất đi.
Ta cố gắng đến gần bên giường, mới nhìn thấy rõ Lai Tiễn vẫn rúc bên cạnh Vân Liên, hắn đang gắng sức đem tu vi mà mình khổ cực tu luyện được độ cho Vân Liên, bảo vệ hắn không bị thương tổn. Hình như nhận ra ta, Lai Tiễn chỉ hưng phấn kêu lên một tiềng liên hôn mê bất tỉnh.
Ta cảm động muốn chảy nước mắt. Không ngờ bình thường Lai Tiễn chỉ có ăn với ngủ mà đến thời khắc nguy nan lại rất coi trọng tình cảm. Ta ôm Lai Tiễn vào ngực, đưa ta khẽ xoa mặt Vân Liên, cẩn thận khắc sâu bộ dáng xinh đẹp của hắn, dù là cái trán trắng noãn hay đôi mắt phượng thật dài, sống mũi anh tuấn hay đôi môi đỏ mọng, ta đều tỉ mỉ ghi nhớ.
Bởi vì ta phải nhớ kỹ hắn, nếu có kiếp sau, ta muốn nhận ra hắn đầu tiên.
Nhìn dáng vẻ an tĩnh của Vân Liên, ta hài lòng nhếch khóe môi, ngay sau đó không chút dè dặt hôn lên môi Vân Liên. Hình như đây là lần đầu tiên ta chủ động hôn hắn. Ta hôn rất cẩn thận, như muốn hôn từng điểm trên môi hắn. Ta không biết ta hôn bao lâu chỉ đến khi nhiệt độ từng đợt từng đợt đánh vào cơ thể ta, mới khiến ta từ trong hạnh phúc quay lại với thực tế. Nhẹ nhàng dựa vào thân thể đang từ từ ấm lên của Vân Liên, ta hài lòng nhắm hai mắt lại.
Làm một thần tiên không sử dụng được chút tiên thuật nào, nếu muốn cứu người thì chỉ có một phương pháp duy nhất là giống như con hồ yêu Lai Tiễn này, độ tu vi. Tu vi tan hết, tiên hồn cũng tiêu tan.
Để bảo vệ Vân Liên, ta đem toàn bộ tu vi ngàn năm của mình độ cho hắn, bày ra kết giới quanh người hắn cho đến khi trận hỏa hoạn này bị dập tắt thì vẫn bảo vệ hắn an toàn.
Ta run rẩy tháo dây buộc tóc màu trắng buộc vào cổ tay Vân Liên, mỉm cười dùng toàn bộ hơi sức cuối cùng cọ xát trong ngực Vân Liên.
Thật ra từ nhỏ ta đã rất tò mò, người phàm sau khi chết đi sẽ xuống địa phủ còn tiên sau khi chết đi thì sẽ đi đâu ? Chỉ có điều mỗi lần hỏi đến vấn đề này ta đều bị mẫu thân trừng mắt đe dọa, trên chín tầng trời cao, đây là điều cấm kị. Dù thần tiên sống lâu cũng chưa chắc muốn chết. Cho nên ta không thể làm gì khác là suy đoán bộ dạng sau khi chết đi của mình một cách thiếu logic. Dù không biết sau khi chết sẽ thể nào nhưng nếu trước khi chết có thể ăn một chút đậu hũ của con trai Ngọc Đế thì dù chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, cũng không uổng cuộc đời này của Phượng Dẫn ta.
Nhưng mà nghĩ đến mẫu thân. . . . . . Ai, chỉ mong sau này khi nhắc đến ta, nàng đừng nước mắt nước mũi đầm đìa thật xấu xí là được.
Mũi ta chua chua, tri giác cũng đang dần biến mất, trước mắt càng ngày càng mơ hồ. Ta hơi hốt hoảng nhổ xuống một nắm tóc, bện thành hình hoa sen, nhẹ nhàng nói vào đó mấy câu. Ừ, không phải ta sợ chết mà là có mấy lời ta muốn tự mình nói với Vân Liên.
Ta cũng không biết khi ta hồn phi phách tán thì đóa sen kết từ tóc này có còn tồn tại nữa hay không nhưng nếu không nói ra được tâm nguyện của mình thì cảm giác thật đáng tiếc.
Ta nói vào đóa sen câu “Ta yêu chàng ” và chỉ một khắc sau đó thân thể ta cũng tan rã biến mất.
Ta nhe răng oán giận, cũng không nói yêu đương gì nhiều, dù ta không vượt qua thiên kiếp này nhưng báo ứng cũng không cần phải đến nhanh như vậy chứ. Sao vừa rồi khi Vân Liên khổ sở trong biển lửa thì lại không thấy ai tới cứu hắn đây ? Ta đen mặt mắng to Ngọc Đế một tiếng và một khắc sau thì hồn phi phách tán.
Vân Liên chậm rãi mở mắt, đây là cảnh tượng cuối cùng ta thấy trước khi chết.
"Tiên tử, Thanh Liên tiên tử."
Ý thức trong nháy mắt dội lại, ta mơ hồ lắc đầu, giống như đã hôn mê quá lâu nên đầu óc không được minh mẫn nữa. Hai mắt ta vô hồn nhìn người đeo mặt nạ tím trước mặt, khiến ta không thể nhìn ra mặt hắn. Ta bĩu môi nhưng không ngờ đôi môi lại khô rốc.
"Ngươi là ai? Ta nhớ . . . . . . không phải ta đã chết rồi sao?"
Ta lười biếng hỏi một câu, bỗng nhiên lại phát hiện hình như có điều gì đó không đúng. Chẳng lẽ đây là một dạng quỷ sai đầu trâu mặt ngựa trong truyền thuyết tới đón hồn tiên nhân đã chết ?
Ta hưng phấn trợn to mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt nhưng lại không nhìn ra uẩn khí thuộc về chốn âm tào địa phủ, không thể làm gì khác hơn là chán nản sửa lại đầu tóc rối bời của mình.
"Ta tới độ giúp tiên tử, tiên tử mệnh số chưa hết."
Ta chỉ tay vào mũi mình: "Ta gặp Thiên kiếp, còn độ tiên khí cho người khác, mà mệnh số còn chưa hết sao?" Ta nhướng mày, nhỏ giọng lầm bầm: "Xem ra mệnh của Phượng Dẫn ta thật dài . . . . . ."
Dù ta không thấy rõ vẻ mặt của nam tử mang mặt nạ tím này, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên. Ta hả hê gật gù thở dài nói : "Ngươi đã tới độ giúp ta, thì mau mau cho ta trở về a."
Nam tử ra vẻ cao thâm, so với Tiên Nhân như ta đây còn có dáng vẻ thần tiên hơn: "Tiên tử chớ vội, thời cơ chưa tới."
Thời cơ chưa đến ? Ta liếm môi, đang định mở miệng mắng hắn thì lại thấy hắn tự giác lấy ra một chiếc gương nhỏ bên hông. Chiếc gương này khi thả xuống đất liền nháy mắt lớn lên, có lẽ chính là pháp bảo của nam tử này. Hình ảnh trong gương đang từ từ trở nên rõ ràng hơn, có thể thấy được đó là hình ảnh núi Huyền Hư sau khi ta bị hồn phi phách tán.
Trong lòng ta lộp bộp, tình hình núi Huyền Hư này … ta không thể hình dung nổi, tóm lại muốn thê thảm bao nhiêu thì thê thảm bấy nhiêu. Những phòng ốc ta tạo nên biến mất không nói, ngay cả mấy người Bạch Ti Bạch Nhĩ ta dùng giấy tạo nên trong nháy mắt cũng biến mất sạch sẽ. Núi Huyền Hư nhờ tiên khí mà xinh đẹp bây giờ trở nên hoang vu vô cùng, các đệ tử đều thất kinh, dù gì cũng là núi Huyền Hư nổi tiếng từ lâu, thế mà chỉ trong một đêm đột nhiên liền biến mất sạch sẽ.
Ta lắc đầu thật sự không đành lòng nhìn nữa. Thật ra ta đã quên mất khi tan tan biến thành mây khỏi thì những thứ vốn nhờ tiên lực của ta duy trì cũng sẽ không còn nữa, nghĩ đến đây ta thấy mình quả thật hơi lỗ mãng rồi.
Khi ta đang than thở, thì hình ảnh trong gương thoáng thay đổi hiện ra hai nam tử. Một thân áo xanh một thân áo đỏ, đều là những nam nhân xuất chúng.
Nam tử áo đỏ tức giận, hiển nhiên đã chẳng thèm ẩn nhẫn nữa, chỉ vào mũi nam nhân áo xanh mắng to.
"Trả Phượng Dẫn cho ta!"
Ta run lên, ta thành người của Sát Nhan từ bao giờ?
"Ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu nàng."
Nam tử áo xanh nhắm mắt lại, tướng mạo vẫn giống như trước nhưng lại giống như đã khác đi. Ta đang buồn bực thì Sát Nhan lại nói ra nghi ngờ giúp ta : "Ngươi. . . . . ."
Sát Nhan dừng một chút, mắt phượng híp lại mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu: "Ngươi đã khôi phục trí nhớ trước khi lịch kiếp?"
Nam tử áo xanh chợt mở mắt, đôi mắt giống như diệu thạch hình như đã mất đi sức sống, chỉ ngơ ngác nhìn bông sen kết từ tóc trên tay, không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng "Ừ."