Chương : 11
“Ta một mình sẽ tịch mịch, sau khi ngươi quay về Viêm Di quốc, nếu có dịp đi đến Huyền Vũ quốc phải nhớ đến thăm ta, ta sợ lâu lắm không nhìn thấy ngươi, sẽ quên gương mặt của ngươi…… Ngươi là bằng hữu duy nhất trên đời của ta.”
Cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, ướt át.
“Hoàng Phủ Duật, chớ quên ta……”
Thấy y sẽ chết như vậy, Hoàng Phủ Duật trong đầu cũng có chút chua xót, hắn đem Bạt Thác Vô Nhược ôm vào trong lòng ngực, “Ai nói ngươi sẽ chết! Sẽ không, ta sẽ đem ngươi cứu sống !”
Bạt Thác Vô Nhược tựa vào trong ngực hắn lộ ra ý cười, nụ cười như có như không, xa vời vợi thật khó nắm bắt, “Cám ơn ngươi…… Cám ơn.”
Hoàng Phủ Duật ôm chặt y, vỗ nhẹ lên lưng y, hồn nhiên không biết trên mặt mình cũng hiện lên chút ôn nhu.
Hai người không mở miệng nói chuyện, lẳng lặng hưởng thụ không gian yên tĩnh khó có được này, Hoàng Phủ Duật ngẩng đầu, bên ngoài mấy vì sao nhỏ làm đẹp nền trời đen như mực.
Rất đẹp.
Hắn ở trong cung, bởi vì nhiều chuyện bận rộn, căn bản không có chuyện nhàn rỗi mà đi thưởng thức sao trời. Trước đây mặc dù có cùng Hồng nhi nhàm chán đến cửa sổ nhìn lên bầu trời đếm sao, nhưng dần dần lớn lên, có nhiều thứ phải học hơn, bị nhiều sự việc quanh quẩn, những chuyện nhàn nhã như thế này đã dần vào quên lãng.
“Bạt Thác Vô Nhược, ngươi có biết tại sao trên trời có nhiều sao như vậy không?”
Y lắc đầu.
“Mẫu hậu đã mất của ta nói cho ta biết, mỗi người sau khi chết, ba hồn bảy vía sẽ có một linh hồn bay lên bầu trời, biến thành một chấm nhỏ trong số đó, chiếu sáng lên để luôn bảo hộ người mà ngươi muốn.”
Bạt Thác Vô Nhược nghe nghe, cười yếu ớt, “Ta đây sau khi chết, sẽ canh giữ ở trên bầu trời, chiếu sáng vì ngươi, bảo vệ ngươi.”
“Ngu ngốc, ta không cần ngươi bảo hộ! Ngươi chỉ cần bảo hộ người mà ngươi nghĩ muốn bảo hộ là được.”
“Ta muốn bảo hộ ngươi.”
“Có quá nhiều người muốn bảo hộ ta, ngươi còn phải xếp hàng mà!”
“Không quan hệ, đối với ta mà nói, ngươi là bằng hữu duy nhất của ta.” Bạt Thác Vô Nhược lẳng lặng nói, mang chút cố chấp.
“Duy nhất?” Hoàng Phủ Duật hồ nghi.
“Ân, duy nhất, chỉ có một bằng hữu.”
Ở huyệt động đợi ba ngày, Mị ảnh vẫn không xuất hiện.
Bởi vì Bạt Thác Vô Nhược kiên trì không chịu ăn thịt, hai gò má dần dần hõm sâu, rõ ràng nên suy yếu, nhưng khí sắc y so với mấy ngày hôm trước hồng nhuận rất nhiều, ngay cả ho khan số lần cũng giảm.
Tái nhợt lui dần, mặc dù y sắc mặt vẫn là trắng bệch, nhưng lại không phải bạch trạng.
“Ngươi xác định ngươi có bệnh nguy kịch?” Không biết đây là lần thứ mấy, Hoàng Phủ Duật lại hỏi.
Bạt Thác Vô Nhược như trước khó hiểu gật đầu. “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Tuyệt không giống a! Ngươi nói sắp chết……” Hắn cao thấp đánh giá Bạt Thác Vô Nhược, “Nhưng khỏe mạnh thật sự.”
Y nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu được.
Đích xác, không chỉ có ho khan, mà ngay cả những cơn đau ngực trong hai ngày nay cũng giảm đi rất nhiều, thân thể chuyển biến tốt đẹp, có chút kỳ diệu khó hiểu.
Hoàng Phủ Duật trầm ngâm một chút, “Ta nhớ rõ ngươi nói ngươi ngày nào cũng đều phải uống bát dược thang đúng không? Sau khi ngươi uống xong, thân thể có cảm giác gì đặc biệt hay không?”
Y suy tư, “Ngực sẽ đau một chút, nhưng sau sẽ vô sự.”
“Mỗi lần đều như vậy sao?”
“Không sai biệt lắm.”
“Ác……” Hoàng Phủ Duật rũ mắt, không biết suy nghĩ cái gì, trầm mặc không nói.
Bạt Thác Vô Nhược quay đầu, thật sâu ngóng nhìn Hoàng Phủ Duật bên cạnh, qua không biết bao lâu, y mới hoàn hồn, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu.
“Ta, ta…… Chúng ta phải ở trong này bao lâu?”
“Chờ vài ngày nữa, chân ngươi bị thương cũng còn chưa hảo, đi ra ngoài để làm chi?”
Vì để cho mắt cá chân của Bạt Thác Vô Nhược bớt sưng, Hoàng Phủ Duật đã nhiều ngày ra ngoài hái được dược thảo đắp lên mắt cá chân cho y. Trải qua hai ngày đắp dược, chân Bạt Thác Vô Nhược giảm sưng rất nhiều.
“Đừng lo, đã muốn hảo hơn rất nhiều.” Y vẫn là nhất quán trả lời.
“Thật sự?”
“Ân.”
“Ngươi nhịn ít nhất hai ngày nữa, chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”
Nói xong, hắn đi ra ngoài động, lấy ra một cái còi làm bằng gỗ, để vào bên môi thổi một chút.
Bạt Thác Vô Nhược tò mò đi ra ngoài động, “Ngươi ở đây làm cái gì?”
Cầm lấy cái còi gỗ, “Này chỉ là cái còi.”
“Ta biết. Bị hư rồi sao? Nó không phát ra âm thanh.”
“Đây là bình thường .” Hoàng Phủ Duật giải thích, “Khi thổi ra, nó sẽ phát ra âm thanh người bình thường không thể nghe thấy. Ta dùng thứ này để liên hệ thủ hạ của ta, mấy ngày trước đây ta thổi qua một lần, ta nghĩ theo như cước trình của bọn họ, ít nhất hai ngày nữa là có thể tìm tới nơi này.”
Cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, ướt át.
“Hoàng Phủ Duật, chớ quên ta……”
Thấy y sẽ chết như vậy, Hoàng Phủ Duật trong đầu cũng có chút chua xót, hắn đem Bạt Thác Vô Nhược ôm vào trong lòng ngực, “Ai nói ngươi sẽ chết! Sẽ không, ta sẽ đem ngươi cứu sống !”
Bạt Thác Vô Nhược tựa vào trong ngực hắn lộ ra ý cười, nụ cười như có như không, xa vời vợi thật khó nắm bắt, “Cám ơn ngươi…… Cám ơn.”
Hoàng Phủ Duật ôm chặt y, vỗ nhẹ lên lưng y, hồn nhiên không biết trên mặt mình cũng hiện lên chút ôn nhu.
Hai người không mở miệng nói chuyện, lẳng lặng hưởng thụ không gian yên tĩnh khó có được này, Hoàng Phủ Duật ngẩng đầu, bên ngoài mấy vì sao nhỏ làm đẹp nền trời đen như mực.
Rất đẹp.
Hắn ở trong cung, bởi vì nhiều chuyện bận rộn, căn bản không có chuyện nhàn rỗi mà đi thưởng thức sao trời. Trước đây mặc dù có cùng Hồng nhi nhàm chán đến cửa sổ nhìn lên bầu trời đếm sao, nhưng dần dần lớn lên, có nhiều thứ phải học hơn, bị nhiều sự việc quanh quẩn, những chuyện nhàn nhã như thế này đã dần vào quên lãng.
“Bạt Thác Vô Nhược, ngươi có biết tại sao trên trời có nhiều sao như vậy không?”
Y lắc đầu.
“Mẫu hậu đã mất của ta nói cho ta biết, mỗi người sau khi chết, ba hồn bảy vía sẽ có một linh hồn bay lên bầu trời, biến thành một chấm nhỏ trong số đó, chiếu sáng lên để luôn bảo hộ người mà ngươi muốn.”
Bạt Thác Vô Nhược nghe nghe, cười yếu ớt, “Ta đây sau khi chết, sẽ canh giữ ở trên bầu trời, chiếu sáng vì ngươi, bảo vệ ngươi.”
“Ngu ngốc, ta không cần ngươi bảo hộ! Ngươi chỉ cần bảo hộ người mà ngươi nghĩ muốn bảo hộ là được.”
“Ta muốn bảo hộ ngươi.”
“Có quá nhiều người muốn bảo hộ ta, ngươi còn phải xếp hàng mà!”
“Không quan hệ, đối với ta mà nói, ngươi là bằng hữu duy nhất của ta.” Bạt Thác Vô Nhược lẳng lặng nói, mang chút cố chấp.
“Duy nhất?” Hoàng Phủ Duật hồ nghi.
“Ân, duy nhất, chỉ có một bằng hữu.”
Ở huyệt động đợi ba ngày, Mị ảnh vẫn không xuất hiện.
Bởi vì Bạt Thác Vô Nhược kiên trì không chịu ăn thịt, hai gò má dần dần hõm sâu, rõ ràng nên suy yếu, nhưng khí sắc y so với mấy ngày hôm trước hồng nhuận rất nhiều, ngay cả ho khan số lần cũng giảm.
Tái nhợt lui dần, mặc dù y sắc mặt vẫn là trắng bệch, nhưng lại không phải bạch trạng.
“Ngươi xác định ngươi có bệnh nguy kịch?” Không biết đây là lần thứ mấy, Hoàng Phủ Duật lại hỏi.
Bạt Thác Vô Nhược như trước khó hiểu gật đầu. “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Tuyệt không giống a! Ngươi nói sắp chết……” Hắn cao thấp đánh giá Bạt Thác Vô Nhược, “Nhưng khỏe mạnh thật sự.”
Y nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu được.
Đích xác, không chỉ có ho khan, mà ngay cả những cơn đau ngực trong hai ngày nay cũng giảm đi rất nhiều, thân thể chuyển biến tốt đẹp, có chút kỳ diệu khó hiểu.
Hoàng Phủ Duật trầm ngâm một chút, “Ta nhớ rõ ngươi nói ngươi ngày nào cũng đều phải uống bát dược thang đúng không? Sau khi ngươi uống xong, thân thể có cảm giác gì đặc biệt hay không?”
Y suy tư, “Ngực sẽ đau một chút, nhưng sau sẽ vô sự.”
“Mỗi lần đều như vậy sao?”
“Không sai biệt lắm.”
“Ác……” Hoàng Phủ Duật rũ mắt, không biết suy nghĩ cái gì, trầm mặc không nói.
Bạt Thác Vô Nhược quay đầu, thật sâu ngóng nhìn Hoàng Phủ Duật bên cạnh, qua không biết bao lâu, y mới hoàn hồn, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu.
“Ta, ta…… Chúng ta phải ở trong này bao lâu?”
“Chờ vài ngày nữa, chân ngươi bị thương cũng còn chưa hảo, đi ra ngoài để làm chi?”
Vì để cho mắt cá chân của Bạt Thác Vô Nhược bớt sưng, Hoàng Phủ Duật đã nhiều ngày ra ngoài hái được dược thảo đắp lên mắt cá chân cho y. Trải qua hai ngày đắp dược, chân Bạt Thác Vô Nhược giảm sưng rất nhiều.
“Đừng lo, đã muốn hảo hơn rất nhiều.” Y vẫn là nhất quán trả lời.
“Thật sự?”
“Ân.”
“Ngươi nhịn ít nhất hai ngày nữa, chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”
Nói xong, hắn đi ra ngoài động, lấy ra một cái còi làm bằng gỗ, để vào bên môi thổi một chút.
Bạt Thác Vô Nhược tò mò đi ra ngoài động, “Ngươi ở đây làm cái gì?”
Cầm lấy cái còi gỗ, “Này chỉ là cái còi.”
“Ta biết. Bị hư rồi sao? Nó không phát ra âm thanh.”
“Đây là bình thường .” Hoàng Phủ Duật giải thích, “Khi thổi ra, nó sẽ phát ra âm thanh người bình thường không thể nghe thấy. Ta dùng thứ này để liên hệ thủ hạ của ta, mấy ngày trước đây ta thổi qua một lần, ta nghĩ theo như cước trình của bọn họ, ít nhất hai ngày nữa là có thể tìm tới nơi này.”