Chương 13: Đồng hồ Bỏ túi có dây cót: Tống Hi rất giỏi
Một giờ rưỡi khuya.
Đám người Tống Hi quay trở lại bàn, bắt đầu suy luận lần cuối cùng.
Cả sáu người đều có động cơ nhưng dù vậy cũng khó kết luận hung thủ là người nào:
Dương Đình và "XXX" là đối thủ của nhau trong công việc, cả hai như nước với lửa, chỉ ước gì đối phương biến mất càng nhanh càng tốt.
Bạn trai của Dương Đình từng mượn một món tiền lớn từ "XXX", bây giờ anh ấy đã phá sản nên không đủ sức trả nợ.
Bùi Vị Trữ là một bác sĩ ở thành phố nhỏ, đến tận năm nay, anh mới giao thiệp với giới nhà giàu hàng đầu và nhận được sự công nhận từ họ. Nhưng có lần anh đã khám bệnh nhầm cho "XXX" và cô ta đã dùng chuyện này để uy hiếp anh.
Tống Hi là thám tử, cô phát hiện thầy của mình đã ngoại tình, sau khi làm phép loại trừ thì đoán ra người tình của thầy là "XXX".
Một người bạn của Bùi Vị Trữ từng gây ra án mạng, mấy năm trước người đó vô tình ngộ sát người ta khi tranh giành đồ vật, "XXX" là nhân chứng báo cảnh sát.
Người bạn còn lại là chồng của "XXX". "XXX" có mua một khoản bảo hiểm tai nạn, người thụ hưởng là chồng cô ta, nếu người đứng tên trên bảo hiểm chết thì anh ấy sẽ nhận được một khoản tiền bồi thường kếch xù.
Thời gian thảo luận đã kết thúc, "DM" đi vào trong rồi phát giấy nháp cho họ, giục họ mau viết tên của người mà mình cho là hung thủ vào giấy.
Trước khi viết, Tống Hi bất giác nhìn sang Bùi Vị Trữ.
Anh đang viết gì đó, ngòi bút uốn lượn bên trên giấy nháp.
Bây giờ đã khá muộn, dường như Bùi Vị Trữ hơi buồn ngủ, anh đặt bút xuống rồi nhẹ nhàng nhéo mi tâm của mình.
Lúc nãy Tống Hi và anh đã cùng đi qua hành lang đến "cửa hàng kinh doanh đồ bằng ngọc" để lấy thông tin mới nhất. Bỗng nhiên, Bùi Vị Trữ nghiêng đầu khẽ cười với cô, hỏi cô có phải cảm thấy anh trong sạch đúng không.
Tống Hi đã loại bỏ nghi ngờ đối với anh bèn gật đầu.
Hai người đồng loại nói ra cái tên giống nhau mà mình cho là hung thủ.
Lúc đó Bùi Vị Trữ đã đoán rằng: "Nhưng cũng chưa chắc, người đó ẩn nấp quá sâu, chúng ta lại không tìm thấy chứng cứ then chốt."
Tống Hi thu tầm mắt lại, cô nâng bút và viết ra một cái tên.
"DM" lấy những tờ giấy nháp đi, sau khi lướt nhìn những tờ giấy xong bèn tuyên bố người được bỏ phiếu nhiều nhất là bạn trai của Dương Đình.
"Không phải tôi."
Bạn trai Dương Đình có trăm miệng cũng không thể bào chữa: "Oan quá, tôi còn oan hơn cả Đậu Nga!"
Hai người bạn của Bùi Vị Trữ và Dương Đình đều viết tên bạn trai của Dương Đình.
Thế là cô ấy vội hỏi: "Chúng tôi đoán đúng rồi chứ?"
"DM" nhún vai trả lời: "Tiếc quá, các người đoán sai rồi, không bắt được hung thủ thật sự."
"Còn đáp án của tôi thì sao? Đúng không?" Bạn trai của Dương Đình hỏi.
Anh ta viết tên Tống Hi.
"DM" lắc đầu, gọi tên nhân vật trong kịch bản của của Bùi Vị Trữ và Tống Hi: "Chỉ có hai người này bỏ phiếu chính xác."
"Ôi khó quá đi mất..."
Dương Đình nắm lấy tay của bạn thân: "Hi Hi, rốt cuộc hung thủ là ai vậy?"
Tống Hi chưa kịp trả lời, bỗng nhiên một người ở đối diện giơ tay lên.
Đó là bạn nam ngồi bên cạnh Bùi Vị Trữ, cho đến tận lúc này anh ấy mới nở nụ cười chiến thắng: "Hung thủ ở đây, ha ha ha ha..."
"Giỏi lắm Trình Thương, thì ra là tên khốn nhà cậu."
Một người bạn khác bèn lấy tay ghì chặt cổ của anh ấy, sau đó làm trò ầm ĩ: "Uổng công tôi tin tưởng cậu và bỏ phiếu cho người anh em ở đối diện! Cậu lừa tình tôi!"
"DM" thừa nhận: "Hung thủ thật sự rất xảo quyệt, nếu không biết cách sắm vai nhân vật này thì rất dễ dàng lòi đuôi."
"Hung thủ" - người đạt được chiến thắng duy nhất ở đây cực kỳ đắc chí.
Trình Thương thong thả đứng dậy trước ánh mắt "giận sôi gan" của quần chúng, đắc chí phát biểu cảm nghĩ chiến thắng của mình: "Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người nhưng dù mọi người thua cũng không mất mặt lắm, bởi vì mọi người thua bởi tôi. Tôi, sinh viên xuất sắc của khoa tâm lý học đại học Melbourne..."
Từng tiếng "cảm ơn" của Trình Thương chẳng khác nào như đang đang "cảm ơn" đám người ngu xuẩn vì đã bỏ phiếu sai vậy.
Đến cả Bùi Vị Trữ nghe cũng lắc đầu bật cười.
"DM" thấy mọi người đang bắt đầu suy luận lại bèn công bố những tình tiết thật trong vụ án:
Hóa ra năm đó nhân vật của Trình Thương không phải là ngộ sát.
Anh ấy ngấp nghé thứ gì đó của nạn nhân nên đã lập mưu giết người với "XXX". Dựa theo kế hoạch, sau khi "XXX" báo cảnh sát và trở thành nhân chứng ra tòa làm chứng cho anh ấy chỉ "vô tình ngộ sát", bị tòa kết án năm năm tù giam.
Sau khi ra tù, anh ấy đã đến tìm "XXX" nhưng cô ta không chịu thừa nhận lời hứa trước kia với anh ấy và nói đã ném món đồ đó đi rồi.
"Cái gì vậy trời, tôi có thấy manh mối nào liên quan đến vụ án đâu?"
Bùi Vị Trữ lên tiếng: "Đó là vòng ngọc."
Thật sự là vòng ngọc.
Nói chính xác hơn là ngọc bích.
Lúc đầu Trình Thương lựa chọn công bố thông tin liên quan đến mình, đó là tảng đá to dính máu.
Lúc đó anh ấy nói nó là hung khí anh ấy đã dùng để lỡ tay giết nạn nhân và thú nhận "XXX" là nhân chứng, cho nên mình rất hận cô ta.
Đám người Dương Đình đều cảm thấy anh ấy thẳng thắn nên từ đầu tới cuối đều không nghi ngờ anh ấy.
Thế mà không ngờ tảng đá đó lại là ngọc bích.
"Trình Thương, cậu được lắm."
"Tôi hồi hộp lắm đó biết không? Đằng sau anh Bùi và Tống Hi cứ cắn chặt tôi không buông, chỉ cần một trong số các cậu bỏ phiếu cho tôi giống hai người họ, tôi sẽ xong đời."
Giọng điệu của anh ấy khiến Tống Hi cảm thấy thật quen.
Ký ức quay lại sân bóng lớp mười nhiều năm về trước...
"Đừng nói chơi bóng, tôi đi vệ sinh cũng phải mang theo nó đó biết không? Tới đây nào tới đây nào, xem xem có vui không?"
Tống Hi nhớ lần đầu tiên cô gặp người ghi chép hóa học bằng tiếng Anh, người đó là Trình Thương, anh ấy đã biểu diễn trước mặt mọi người ở sân bóng rổ.
Có điều lúc đó cô hoàn toàn bị Bùi Vị Trữ thu hút nên không có quá nhiều ấn tượng về anh ấy.
Thảo nào lúc cô vừa bước vào cửa hàng trò chơi Murder Mystery đã cảm thấy sườn mặt của anh ấy hơi quen.
Khi mọi người ra khỏi cửa hàng trò chơi Murder Mystery thì đã là hai giờ sáng hơn.
Bạn trai của Dương Đình xem app bắt taxi trên điện thoại, sau đó lúng túng nói: "Làm sao bây giờ, không có tài xế nào nhận đơn cả."
Gió đêm quá mạnh, do Dương Đình mặc áo hở rốn và quần đùi nên cảm thấy lành lạnh, cô ấy xoa cánh tay rồi hỏi: "Làm gì bây giờ?"
Tống Hi đi cùng hướng với họ nên đám người đi cùng nhau.
Cô cởi áo khoác mỏng dánh của mình rồi khoác lên người bạn thân, sau đó mới đề nghị: "Chúng ta đến McDonald's bên cạnh ngồi chờ hay sao?"
Bùi Vị Trữ lái xe đến, anh thấy nhóm ba người họ bèn dừng xe, sau đó hỏi bạn trai của Dương Đình: "Mọi người không bắt được xe à?"
"Chứ còn gì nữa, giờ này không ai nhận đơn, có lẽ do đã quá trễ."
"Nhà các người ở đâu? Tôi tiện đường đưa mọi người một đoạn."
Do thức quá khuya cộng thêm sử dụng não bộ tham gia trò chơi Murder Mystery quá lâu đã khiến Tống Hi hơi choáng váng.
Cô đứng trong gió đêm, bất giác nhớ ra nhà anh trong khu biệt thự đó thì miệng nhanh hơn não: "Không tiện đường..."
Dương Đình mặc áo khoác của cô, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: "Ơ, sao cậu biết không tiện đường?"
Tống Hi lập tức tỉnh táo trở lại: "Tớ... Tớ đoán thôi mà..."
May thay Dương Đình là một cô gái đáng yêu nhưng không tinh ý, cô ấy nghe vậy bèn dựa vào người Tống Hi: “Trò chơi Murder Mystery đã kết thúc, cậu đừng đoán nữa, giờ tớ nghe thấy từ đoán là lại nhức đầu."
Hai cô gái đang trò chuyện, bạn trai của Dương Đình đã đón nhận lời hỗ trợ của Bùi Vị Trữ: "Cảm ơn người anh em."
Chỗ ở của Tống Hi xa hơn mọi người nên Bùi Vị Trữ nói đưa cô về trước, sau đó mới chở Dương Đình và bạn trai về nhà.
Mặc dù phải đi đường vòng nhưng Dương Đình cảm thấy yên tâm, bạn tốt được về nhà trước và không cần phải ở cùng bạn nam không mấy thân quen, quả là an toàn.
Tống Hi cũng hiểu ý tốt của anh, vì vậy cô ngồi vào ghế bên cạnh tài xế, chân thành nói: "Cảm ơn."
Suy cho cùng lúc này họ không còn chơi trò chơi nữa nên cô vẫn hơi căng thẳng khi ngồi cạnh Bùi Vị Trĩ, vì vậy luôn im lặng suốt đường đi.
Trong xe chỉ có bạn trai của Dương Đình và Bùi Vị Trữ trò chuyện với nhau.
Dường như mấy chàng trai rất dễ trở thành bạn bè của nhau, hai người trò chuyện rồi hẹ nếu có thời gian rảnh thì sẽ tham gia trò chơi Murder Mystery lần nữa.
"Lần sau" trong lời họ không phải kiểu "thứ tám trong tuần" hay "ngày 32 của tháng" để hẹn cho có mà là lời mời tham gia trò chơi sắm vai vô cùng chân thành.
Thậm chí bạn trai của Dương Đình còn đề nghị: "Tôi nên lập nhóm mới hay kích "DM" ra khỏi nhóm nhỉ?"
Dương Đình cũng hướng ngoại: "Đá "DM" ra đi cho bớt việc."
Sau khi quyết định, anh ấy đã đá “DM” ra và đổi tên nhóm:
"Nhóm 6 người vương giả game Murder Mystery."
Bạn trai của Dương Đình cảm thấy cái tên này rất ngầu hơn nữa còn tuyên bố mình không có nổ, bởi vì trong sau người đã có ít nhất ba người được coi là vương giả.
Dương Đình hỏi: "Cưng ơi, anh nói xem trong ba vương giả có em không nhỉ?"
"Có em á! Không thể nào?"
Bạn trai đã có một phát biểu xém đi vào lòng đất: "Bên phía kia có Bùi Vị Trữ và Trình Thương cực kỳ xuất sắc, còn người giỏi nhất trong đội chúng ta là..."
Dương Đình bèn vươn tay nhéo vào eo bạn trai, sau đó hỏi bằng giọng uy hiếp: "Là em đúng không?"
"... Em ư, em hoàn toàn không phải."
"Á, chỉ có một tên ngốc bỏ phiếu cho Hi Hi là anh, bây giờ anh còn đánh giá người ta ư?"
Bạn trai Dương Đình cãi lại, nói cô ấy cũng bỏ phiếu sai.
Hai người cãi cọ đôi ba câu rồi chuyển chủ đề, bất ngờ nhắc đến Tống Hi, may mắn thay vì bên đội họ còn có cô.
Tống Hi đang mỉm cười, bỗng nhiên cô sững sờ đỏ mặt vì được khen ngợi: "Không đâu..."
Ai ngờ Bùi Vị Trí lại đổ thêm dầu vào lửa, bổ sung thêm một câu: "Tống Hi rất giỏi."
Dương Đình là người hay khoe khoang về bạn tốt của mình, vì vậy cô ấy bèn khen cô: "Đúng đó, Hi Hi của chúng ta rất giỏi, thường ngày cậu ấy rất thích suy luận, hồi đại học đã từng đọc hết sách của... Ai nhỉ?"
Sau khi được bạn trai nhắc nhở, cô ấy mới nói ra một cái tên đầy đủ: "Đúng rồi, là Agatha Christie, hồi đại học, Hi Hi đã đọc hết sách của tác giả đó!"
Đó là sách mà Bùi Vị Trữ đã từng đọc khi còn học trung học.
Gương mặt Tống Hi đã ửng hồng, cô khẽ xin tha: "Được rồi, đừng khen tớ nữa..."
Bùi Vị Trữ không cười cô mà nói: "Trùng hợp quá, tôi cũng là người yêu sách của bà."
Lúc mọi người đang trò chuyện, xe đã đến khu chung cư nhà của Tống Hi. Xe dừng bên dưới, cô xuống xe và chào tạm biệt với mọi người.
Mọi thứ trong cửa hàng trò chơi Murder Mystery đều như một giấc mơ, cô bước vào nhà bèn soi gương ngay, thấy mặt vẫn còn đó.
Cô đã quen với Bùi Vị Trữ như vậy ư?
Hơn nữa hai người vẫn còn cơ hội tham gia trò chơi Murder Mystery cùng nhau nữa?
Tống Hi cảm thấy mình nên đi làm chuyện khác để phân tán sự chú ý.
Lúc cô thay váy ngủ và định đi rửa mặt, điện thoại bỗng rung lên.
Dương Đình gửi tin nhắn vào "nhóm 6 người vương giả game Murder Mystery", nói rằng đến nhà rồi, cảm ơn vì Bùi Vị Trữ đã tốt bụng đưa họ về nhà, còn tag tên Tống Hi hỏi xem cô đã vào nhà an toàn chưa.
Tống Hi trả lời bằng một meme gật đầu.
Sau đó cô lại nhắn thêm một câu: "Chúc mọi người ngủ ngon."
Những người còn lại trong nhóm chat đồng loạt trả lời "ngủ ngon", Tống Hi cầm điện thoại chờ giây lát nhưng không thấy Bùi Vị Trữ xuất hiện.
Lúc cô rửa mặt xong và ra khỏi toilet thì thấy có một tin nhắn chưa đọc hiển thị trên điện thoại.
Đó là tin nhắn của Bùi Vị Trữ, anh cũng nhắn một tin "ngủ ngon" vào nhóm chat.
Đám người Tống Hi quay trở lại bàn, bắt đầu suy luận lần cuối cùng.
Cả sáu người đều có động cơ nhưng dù vậy cũng khó kết luận hung thủ là người nào:
Dương Đình và "XXX" là đối thủ của nhau trong công việc, cả hai như nước với lửa, chỉ ước gì đối phương biến mất càng nhanh càng tốt.
Bạn trai của Dương Đình từng mượn một món tiền lớn từ "XXX", bây giờ anh ấy đã phá sản nên không đủ sức trả nợ.
Bùi Vị Trữ là một bác sĩ ở thành phố nhỏ, đến tận năm nay, anh mới giao thiệp với giới nhà giàu hàng đầu và nhận được sự công nhận từ họ. Nhưng có lần anh đã khám bệnh nhầm cho "XXX" và cô ta đã dùng chuyện này để uy hiếp anh.
Tống Hi là thám tử, cô phát hiện thầy của mình đã ngoại tình, sau khi làm phép loại trừ thì đoán ra người tình của thầy là "XXX".
Một người bạn của Bùi Vị Trữ từng gây ra án mạng, mấy năm trước người đó vô tình ngộ sát người ta khi tranh giành đồ vật, "XXX" là nhân chứng báo cảnh sát.
Người bạn còn lại là chồng của "XXX". "XXX" có mua một khoản bảo hiểm tai nạn, người thụ hưởng là chồng cô ta, nếu người đứng tên trên bảo hiểm chết thì anh ấy sẽ nhận được một khoản tiền bồi thường kếch xù.
Thời gian thảo luận đã kết thúc, "DM" đi vào trong rồi phát giấy nháp cho họ, giục họ mau viết tên của người mà mình cho là hung thủ vào giấy.
Trước khi viết, Tống Hi bất giác nhìn sang Bùi Vị Trữ.
Anh đang viết gì đó, ngòi bút uốn lượn bên trên giấy nháp.
Bây giờ đã khá muộn, dường như Bùi Vị Trữ hơi buồn ngủ, anh đặt bút xuống rồi nhẹ nhàng nhéo mi tâm của mình.
Lúc nãy Tống Hi và anh đã cùng đi qua hành lang đến "cửa hàng kinh doanh đồ bằng ngọc" để lấy thông tin mới nhất. Bỗng nhiên, Bùi Vị Trữ nghiêng đầu khẽ cười với cô, hỏi cô có phải cảm thấy anh trong sạch đúng không.
Tống Hi đã loại bỏ nghi ngờ đối với anh bèn gật đầu.
Hai người đồng loại nói ra cái tên giống nhau mà mình cho là hung thủ.
Lúc đó Bùi Vị Trữ đã đoán rằng: "Nhưng cũng chưa chắc, người đó ẩn nấp quá sâu, chúng ta lại không tìm thấy chứng cứ then chốt."
Tống Hi thu tầm mắt lại, cô nâng bút và viết ra một cái tên.
"DM" lấy những tờ giấy nháp đi, sau khi lướt nhìn những tờ giấy xong bèn tuyên bố người được bỏ phiếu nhiều nhất là bạn trai của Dương Đình.
"Không phải tôi."
Bạn trai Dương Đình có trăm miệng cũng không thể bào chữa: "Oan quá, tôi còn oan hơn cả Đậu Nga!"
Hai người bạn của Bùi Vị Trữ và Dương Đình đều viết tên bạn trai của Dương Đình.
Thế là cô ấy vội hỏi: "Chúng tôi đoán đúng rồi chứ?"
"DM" nhún vai trả lời: "Tiếc quá, các người đoán sai rồi, không bắt được hung thủ thật sự."
"Còn đáp án của tôi thì sao? Đúng không?" Bạn trai của Dương Đình hỏi.
Anh ta viết tên Tống Hi.
"DM" lắc đầu, gọi tên nhân vật trong kịch bản của của Bùi Vị Trữ và Tống Hi: "Chỉ có hai người này bỏ phiếu chính xác."
"Ôi khó quá đi mất..."
Dương Đình nắm lấy tay của bạn thân: "Hi Hi, rốt cuộc hung thủ là ai vậy?"
Tống Hi chưa kịp trả lời, bỗng nhiên một người ở đối diện giơ tay lên.
Đó là bạn nam ngồi bên cạnh Bùi Vị Trữ, cho đến tận lúc này anh ấy mới nở nụ cười chiến thắng: "Hung thủ ở đây, ha ha ha ha..."
"Giỏi lắm Trình Thương, thì ra là tên khốn nhà cậu."
Một người bạn khác bèn lấy tay ghì chặt cổ của anh ấy, sau đó làm trò ầm ĩ: "Uổng công tôi tin tưởng cậu và bỏ phiếu cho người anh em ở đối diện! Cậu lừa tình tôi!"
"DM" thừa nhận: "Hung thủ thật sự rất xảo quyệt, nếu không biết cách sắm vai nhân vật này thì rất dễ dàng lòi đuôi."
"Hung thủ" - người đạt được chiến thắng duy nhất ở đây cực kỳ đắc chí.
Trình Thương thong thả đứng dậy trước ánh mắt "giận sôi gan" của quần chúng, đắc chí phát biểu cảm nghĩ chiến thắng của mình: "Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người nhưng dù mọi người thua cũng không mất mặt lắm, bởi vì mọi người thua bởi tôi. Tôi, sinh viên xuất sắc của khoa tâm lý học đại học Melbourne..."
Từng tiếng "cảm ơn" của Trình Thương chẳng khác nào như đang đang "cảm ơn" đám người ngu xuẩn vì đã bỏ phiếu sai vậy.
Đến cả Bùi Vị Trữ nghe cũng lắc đầu bật cười.
"DM" thấy mọi người đang bắt đầu suy luận lại bèn công bố những tình tiết thật trong vụ án:
Hóa ra năm đó nhân vật của Trình Thương không phải là ngộ sát.
Anh ấy ngấp nghé thứ gì đó của nạn nhân nên đã lập mưu giết người với "XXX". Dựa theo kế hoạch, sau khi "XXX" báo cảnh sát và trở thành nhân chứng ra tòa làm chứng cho anh ấy chỉ "vô tình ngộ sát", bị tòa kết án năm năm tù giam.
Sau khi ra tù, anh ấy đã đến tìm "XXX" nhưng cô ta không chịu thừa nhận lời hứa trước kia với anh ấy và nói đã ném món đồ đó đi rồi.
"Cái gì vậy trời, tôi có thấy manh mối nào liên quan đến vụ án đâu?"
Bùi Vị Trữ lên tiếng: "Đó là vòng ngọc."
Thật sự là vòng ngọc.
Nói chính xác hơn là ngọc bích.
Lúc đầu Trình Thương lựa chọn công bố thông tin liên quan đến mình, đó là tảng đá to dính máu.
Lúc đó anh ấy nói nó là hung khí anh ấy đã dùng để lỡ tay giết nạn nhân và thú nhận "XXX" là nhân chứng, cho nên mình rất hận cô ta.
Đám người Dương Đình đều cảm thấy anh ấy thẳng thắn nên từ đầu tới cuối đều không nghi ngờ anh ấy.
Thế mà không ngờ tảng đá đó lại là ngọc bích.
"Trình Thương, cậu được lắm."
"Tôi hồi hộp lắm đó biết không? Đằng sau anh Bùi và Tống Hi cứ cắn chặt tôi không buông, chỉ cần một trong số các cậu bỏ phiếu cho tôi giống hai người họ, tôi sẽ xong đời."
Giọng điệu của anh ấy khiến Tống Hi cảm thấy thật quen.
Ký ức quay lại sân bóng lớp mười nhiều năm về trước...
"Đừng nói chơi bóng, tôi đi vệ sinh cũng phải mang theo nó đó biết không? Tới đây nào tới đây nào, xem xem có vui không?"
Tống Hi nhớ lần đầu tiên cô gặp người ghi chép hóa học bằng tiếng Anh, người đó là Trình Thương, anh ấy đã biểu diễn trước mặt mọi người ở sân bóng rổ.
Có điều lúc đó cô hoàn toàn bị Bùi Vị Trữ thu hút nên không có quá nhiều ấn tượng về anh ấy.
Thảo nào lúc cô vừa bước vào cửa hàng trò chơi Murder Mystery đã cảm thấy sườn mặt của anh ấy hơi quen.
Khi mọi người ra khỏi cửa hàng trò chơi Murder Mystery thì đã là hai giờ sáng hơn.
Bạn trai của Dương Đình xem app bắt taxi trên điện thoại, sau đó lúng túng nói: "Làm sao bây giờ, không có tài xế nào nhận đơn cả."
Gió đêm quá mạnh, do Dương Đình mặc áo hở rốn và quần đùi nên cảm thấy lành lạnh, cô ấy xoa cánh tay rồi hỏi: "Làm gì bây giờ?"
Tống Hi đi cùng hướng với họ nên đám người đi cùng nhau.
Cô cởi áo khoác mỏng dánh của mình rồi khoác lên người bạn thân, sau đó mới đề nghị: "Chúng ta đến McDonald's bên cạnh ngồi chờ hay sao?"
Bùi Vị Trữ lái xe đến, anh thấy nhóm ba người họ bèn dừng xe, sau đó hỏi bạn trai của Dương Đình: "Mọi người không bắt được xe à?"
"Chứ còn gì nữa, giờ này không ai nhận đơn, có lẽ do đã quá trễ."
"Nhà các người ở đâu? Tôi tiện đường đưa mọi người một đoạn."
Do thức quá khuya cộng thêm sử dụng não bộ tham gia trò chơi Murder Mystery quá lâu đã khiến Tống Hi hơi choáng váng.
Cô đứng trong gió đêm, bất giác nhớ ra nhà anh trong khu biệt thự đó thì miệng nhanh hơn não: "Không tiện đường..."
Dương Đình mặc áo khoác của cô, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: "Ơ, sao cậu biết không tiện đường?"
Tống Hi lập tức tỉnh táo trở lại: "Tớ... Tớ đoán thôi mà..."
May thay Dương Đình là một cô gái đáng yêu nhưng không tinh ý, cô ấy nghe vậy bèn dựa vào người Tống Hi: “Trò chơi Murder Mystery đã kết thúc, cậu đừng đoán nữa, giờ tớ nghe thấy từ đoán là lại nhức đầu."
Hai cô gái đang trò chuyện, bạn trai của Dương Đình đã đón nhận lời hỗ trợ của Bùi Vị Trữ: "Cảm ơn người anh em."
Chỗ ở của Tống Hi xa hơn mọi người nên Bùi Vị Trữ nói đưa cô về trước, sau đó mới chở Dương Đình và bạn trai về nhà.
Mặc dù phải đi đường vòng nhưng Dương Đình cảm thấy yên tâm, bạn tốt được về nhà trước và không cần phải ở cùng bạn nam không mấy thân quen, quả là an toàn.
Tống Hi cũng hiểu ý tốt của anh, vì vậy cô ngồi vào ghế bên cạnh tài xế, chân thành nói: "Cảm ơn."
Suy cho cùng lúc này họ không còn chơi trò chơi nữa nên cô vẫn hơi căng thẳng khi ngồi cạnh Bùi Vị Trĩ, vì vậy luôn im lặng suốt đường đi.
Trong xe chỉ có bạn trai của Dương Đình và Bùi Vị Trữ trò chuyện với nhau.
Dường như mấy chàng trai rất dễ trở thành bạn bè của nhau, hai người trò chuyện rồi hẹ nếu có thời gian rảnh thì sẽ tham gia trò chơi Murder Mystery lần nữa.
"Lần sau" trong lời họ không phải kiểu "thứ tám trong tuần" hay "ngày 32 của tháng" để hẹn cho có mà là lời mời tham gia trò chơi sắm vai vô cùng chân thành.
Thậm chí bạn trai của Dương Đình còn đề nghị: "Tôi nên lập nhóm mới hay kích "DM" ra khỏi nhóm nhỉ?"
Dương Đình cũng hướng ngoại: "Đá "DM" ra đi cho bớt việc."
Sau khi quyết định, anh ấy đã đá “DM” ra và đổi tên nhóm:
"Nhóm 6 người vương giả game Murder Mystery."
Bạn trai của Dương Đình cảm thấy cái tên này rất ngầu hơn nữa còn tuyên bố mình không có nổ, bởi vì trong sau người đã có ít nhất ba người được coi là vương giả.
Dương Đình hỏi: "Cưng ơi, anh nói xem trong ba vương giả có em không nhỉ?"
"Có em á! Không thể nào?"
Bạn trai đã có một phát biểu xém đi vào lòng đất: "Bên phía kia có Bùi Vị Trữ và Trình Thương cực kỳ xuất sắc, còn người giỏi nhất trong đội chúng ta là..."
Dương Đình bèn vươn tay nhéo vào eo bạn trai, sau đó hỏi bằng giọng uy hiếp: "Là em đúng không?"
"... Em ư, em hoàn toàn không phải."
"Á, chỉ có một tên ngốc bỏ phiếu cho Hi Hi là anh, bây giờ anh còn đánh giá người ta ư?"
Bạn trai Dương Đình cãi lại, nói cô ấy cũng bỏ phiếu sai.
Hai người cãi cọ đôi ba câu rồi chuyển chủ đề, bất ngờ nhắc đến Tống Hi, may mắn thay vì bên đội họ còn có cô.
Tống Hi đang mỉm cười, bỗng nhiên cô sững sờ đỏ mặt vì được khen ngợi: "Không đâu..."
Ai ngờ Bùi Vị Trí lại đổ thêm dầu vào lửa, bổ sung thêm một câu: "Tống Hi rất giỏi."
Dương Đình là người hay khoe khoang về bạn tốt của mình, vì vậy cô ấy bèn khen cô: "Đúng đó, Hi Hi của chúng ta rất giỏi, thường ngày cậu ấy rất thích suy luận, hồi đại học đã từng đọc hết sách của... Ai nhỉ?"
Sau khi được bạn trai nhắc nhở, cô ấy mới nói ra một cái tên đầy đủ: "Đúng rồi, là Agatha Christie, hồi đại học, Hi Hi đã đọc hết sách của tác giả đó!"
Đó là sách mà Bùi Vị Trữ đã từng đọc khi còn học trung học.
Gương mặt Tống Hi đã ửng hồng, cô khẽ xin tha: "Được rồi, đừng khen tớ nữa..."
Bùi Vị Trữ không cười cô mà nói: "Trùng hợp quá, tôi cũng là người yêu sách của bà."
Lúc mọi người đang trò chuyện, xe đã đến khu chung cư nhà của Tống Hi. Xe dừng bên dưới, cô xuống xe và chào tạm biệt với mọi người.
Mọi thứ trong cửa hàng trò chơi Murder Mystery đều như một giấc mơ, cô bước vào nhà bèn soi gương ngay, thấy mặt vẫn còn đó.
Cô đã quen với Bùi Vị Trữ như vậy ư?
Hơn nữa hai người vẫn còn cơ hội tham gia trò chơi Murder Mystery cùng nhau nữa?
Tống Hi cảm thấy mình nên đi làm chuyện khác để phân tán sự chú ý.
Lúc cô thay váy ngủ và định đi rửa mặt, điện thoại bỗng rung lên.
Dương Đình gửi tin nhắn vào "nhóm 6 người vương giả game Murder Mystery", nói rằng đến nhà rồi, cảm ơn vì Bùi Vị Trữ đã tốt bụng đưa họ về nhà, còn tag tên Tống Hi hỏi xem cô đã vào nhà an toàn chưa.
Tống Hi trả lời bằng một meme gật đầu.
Sau đó cô lại nhắn thêm một câu: "Chúc mọi người ngủ ngon."
Những người còn lại trong nhóm chat đồng loạt trả lời "ngủ ngon", Tống Hi cầm điện thoại chờ giây lát nhưng không thấy Bùi Vị Trữ xuất hiện.
Lúc cô rửa mặt xong và ra khỏi toilet thì thấy có một tin nhắn chưa đọc hiển thị trên điện thoại.
Đó là tin nhắn của Bùi Vị Trữ, anh cũng nhắn một tin "ngủ ngon" vào nhóm chat.