Chương 34: Mưa sao băng Perseids: Cô đang ở khách sạn nào
Tống Hi đã cùng với mấy người Trình Thương chơi game Murder Mystery và trốn thoát khỏi mật thất, cùng nhau mua rượu vào đêm muộn, ăn khuya rồi lại náo loạn cả ngày sau khi say rượu.
Họ cũng được coi là "đồng cam cộng khổ", tình bạn trở nên thăng hoa.
Sau kỳ nghỉ, nhóm các cô bắt đầu liên lạc thường xuyên hơn và nội dung trò chuyện không còn bị giới hạn trong các vấn đề giải trí nữa.
Cũng trong những câu chuyện phiếm này, Tống Hi biết được Bùi Vị Trữ đang làm việc trong một doanh nghiệp rất nổi tiếng.
Công ty của anh có thể lọt vào top 150 trong bảng xếp hạng toàn cầu của tạp chí Fortune, thực lực hùng hậu, mức lương cao với đãi ngộ tốt, cơ hội trong công việc khiến người ta mơ ước cũng không thể đạt được.
Bùi Vị Trữ làm việc trong một doanh nghiệp như vậy mà vẫn xứng đáng được tôn xưng như hạc trong bầy gà. Nhưng Tống Hi đã biết được nguyên nhân anh về nước, vì thế đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy khổ sở thay cho anh.
Cô không biết bỗng dưng một lúc nào đó Bùi Vị Trữ có cảm thấy tiếc nuối vì mình không thể kiên trì thực hiện ước mơ của mình hay không.
Vì dù sao theo sự hiểu biết lúc trước của cô về Bùi Vị Trữ thì anh đã từng vô cùng yêu thích ngành luật.
Cuối tuần thứ hai sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Tống Tư Phàm ra nước ngoài tiếp tục học tập, cậu ta chọn chuyến bay khởi hành vào hơn nửa đêm.
Từ khi còn học cấp ba cậu ta đã thường xuyên đi chơi với các bạn cùng lớp, Tống Tư Phàm là một "đứa trẻ hoang dã" chơi chán chê ở bên ngoài cả tuần cũng không chịu gọi điện thoại cho gia đình mà lần này nhất định phải "sắm vai" người yêu gia đình, không nỡ rời đi, nói cái gì mà cả nhà phải đi tiễn cậu ta mới chịu.
Ngay cả chú chó Siêu Nhân và cô bé Tống Tư Tư mà Tống Tư Phàm cũng không buông tha chứ đừng nói đến Tống Hi.
Chắc chắn cậu ta không phải là con người rồi.
2 giờ sáng, cả nhà đứng ở sảnh sân bay, ngáp ngắn ngáp dài tiễn Tống Tư Phàm ra nước ngoài.
Trước khi vào kiểm tra an ninh, Tống Tư Phàm đổi tính, đột nhiên ôm lấy mọi người đang đứng đó, lời nói cũng rất bùi ngùi xúc động.
"Đến khi gặp lại đã là mùa đông mất rồi."
Lời này của Tống Tư Phàm đã làm cho Trương Thiến - mẹ cậu ta phải rơi lệ ngay tại chỗ, mẹ của Tống Hi cũng đỏ hốc mắt theo.
Liên tục tăng ca mấy ngày khiến Tống Hi mệt mỏi đến nỗi không mở được mắt nhưng cô cũng bị cảnh tượng này lây nhiễm, cô ôm Siêu Nhân từ vòng tay Tống Tư Phàm về, cố đè cái ngáp dài lại, dặn dò cậu ta thêm một câu: "Ra nước ngoài nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
Hiếm khi Tống Tư Phàm bày ra dáng vẻ một đứa em trai nên có, vậy mà cậu ta không hề châm chọc khiêu khích cô một lời nào mà chỉ gật gật đầu sau đó đi vào cổng kiểm tra vé.
Đến cuối tháng 10, Trình Thương tag tên Tống Hi trong nhóm:
[@Yamal. Tống Hi có ở đây không, lão Tùy nhờ tôi hỏi cậu, cuối tuần có hứng thú đi chơi thử kịch bản kia không?]
Lão Tùy là ông chủ cửa hàng trò chơi Murder Mystery.
Thời gian trước Tống Hi hỗ trợ dịch ba, bốn kịch bản tiếng Anh đều sẽ gửi bản điện tử lên nhóm, nhờ mấy người Trình Thương chuyển cho người ta.
Có lẽ là vì để cảm ơn, ông chủ bên kia có kịch bản mới cảm thấy không tồi nên nhờ Trình Thương đến hỏi Tống Hi có muốn chơi hay không.
Dương Đình trả lời thay Tống Hi:
[Hi Hi đi công tác rồi.]
[Cậu ấy đang ở trên máy bay, chắc là sắp hạ cánh xuống Hạ Môn rồi, chắc chắn cuối tuần này không thể về kịp được đâu.]
[Hoài niệm phết nhờ, đây chính là thành phố chúng ta đã sống trong suốt bốn năm đại học đó.]
Lúc này điện thoại di động của Tống Hi đang bật chế độ máy bay, còn cô thì đeo tai nghe ngủ nông.
Âm lượng điện thoại di động được điều chỉnh ở mức "6", chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy.
Danh sách phát lặp đi lặp lại hai bài hát [Không thể diễn đạt bằng lời] và [Mối tình đầu].
Trong giấc mơ của cô bỗng nhiên xuất hiện một bóng người nào đó, rất cao, bả vai thẳng tắp, chỉ là Tống Hi còn chưa thấy rõ thì máy bay đã hạ cánh.
Khi hạ cánh va chạm mặt đất tạo nên chấn động khiến cô đột nhiên tỉnh lại.
Trên đài phát thanh phát những thông tin của địa phương…
"Máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Hạ Môn, nhiệt độ ngoài trời là 30 độ C, máy bay đang di chuyển trên đường băng, vì sự an toàn của quý khách và những người khác, xin vui lòng không đứng dậy hoặc mở giá để hành lý..."
Chuyến công tác này cũng khá ngắn.
Tống Hi đặt vé máy bay ngay khi sát gần tới ngày khởi hành, hạng phổ thông đã không còn chỗ ngồi tốt để lựa chọn nên cô chỉ có thể chọn hàng ghế lớn phía sau.
Chờ hành khách xuống gần hết thì cô mới đứng dậy, lấy hành lý đi ra ngoài.
Một đợt không khí ấm áp phả vào mặt mang một cảm giác rất quen thuộc.
Khi tắt chế độ máy bay rồi kiểm tra điện thoại di động thì Tống Hi phát hiện trong nhóm đã gọi một lượt, ồn ào bảo cô khi nào về nhớ mang cả đặc sản Hạ Môn nữa.
Dương Đình điểm danh muốn ăn điểm tâm của một cửa hiệu lâu đời nào đó, còn rất hoài niệm mà gửi một tấm ảnh điểm tâm mà các cô ấy mua hồi còn học đại học.
Tống Hi gửi một cái biểu cảm: [Gấu con đã nhận được.jpg]
Dù sao cô đã từng sống ở Hạ Môn một thời gian dài nên cũng coi như hiểu rõ thành phố này, quả thực là ở đây có không ít đặc sản ngon.
Trên xe taxi đến khách sạn, Tống Hi dựa vào trí nhớ viết ra một số tên đặc sản trong bản ghi chú, định dành thời gian rồi đi mua những thứ đó.
Trên điện thoại di động mới nhảy ra thanh nhắc nhở, Thái Vũ Xuyên đã lâu không xuất hiện trong nhóm bỗng dưng gửi tin nhắn.
[Thật trùng hợp.]
[Tôi vừa ăn cơm với anh Bùi xong, ngày mai anh ấy cũng phải đi công tác.]
[Bay tới Hạ Môn.]
Nhiệt độ ở Hạ Môn cao hơn thủ đô, bây giờ đã gần tháng 11 mà thời tiết vẫn còn giống như mùa hè.
Tống Hi đứng dưới ánh mặt trời chói chang, nhìn tin nhắn Bùi Vị Trữ đi công tác, trong lòng luôn có loại cảm giác chờ mong không thể giấu được.
Lần trước ở nhà Trình Thương, Bùi Vị Trữ đã mua cà phê cho cô.
Đến khi cô nhận điện thoại của Lý Cẩn Du xong, quay vào trong nhà thì thấy anh đang ngồi ở bàn, xem kịch bản mà cô dịch.
Thấy cô đi vào, Bùi Vị Trữ nở nụ cười: "Tiến độ khá nhanh đó, siêu thật."
Buổi chiều hôm đó Bùi Vị Trữ cũng phải bận rộn công việc, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tống Hi rồi bắt đầu kiểm tra máy tính.
Họ đều bận rộn chuyện riêng của mỗi người, thỉnh thoảng mới nói chuyện vài câu với nhau.
Tống Hi vì một câu "kick ass" mà khó xử, cảm thấy mình dịch không đúng, có cảm giác không hợp khi liên hệ với câu trên.
Cô đang định lấy điện thoại di động tra cứu thì Bùi Vị Trữ đúng lúc nhắc nhở cô: "Câu đó có nghĩa là 'rất ngầu', 'cực kỳ giỏi'."
"Thảo nào, tôi còn tưởng rằng phải dịch thành muốn động tay động chân đánh nhau."
Tống Hi hy vọng có thể dịch những phần đối thoại sao cho tự nhiên hơn một chút, suy nghĩ một lát, cô lại hỏi: "Bùi Vị Trữ, câu này có cách dịch nào có nghĩa gần với mấy lời thường ngày hay nói không?"
"Thế 'Cool muốn chết' thì sao?"
"Quá được luôn, vậy tôi cứ viết như thế vào đi."
Trên ghế sô pha, nhóm bốn người kia vẫn đang ngủ say, cuộc đối thoại giữa Tống Hi và Bùi Vị Trữ không thể không hạ thấp giọng và ngồi sát lại gần đối phương hơn.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi nước giặt nhàn nhạt trên người anh.
Đầu óc Tống Hi cũng trở nên hơi loạn, cô đưa tay cầm lấy cà phê định uống thì lại bị Bùi Vị Trữ cười nhắc nhở: "Cốc đó là của tôi."
Không biết là ai bỗng dưng ngáy, âm lượng không nhỏ khiến cho bọn họ đồng thời ngẩn ra.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên bật cười.
Một buổi chiều yên tĩnh, Tống Hi và Bùi Vị Trữ cứ kề vai cùng nhau bận rộn như vậy.
Tới khi chạng vạng, cuối cùng Tống Hi cũng dịch xong câu cuối cùng, cô giơ tay duỗi người, quay đầu đúng lúc phát hiện Bùi Vị Trữ cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt anh dịu dàng, trong mắt còn chứa ý cười.
Trái tim cô bắt đầu không an phận.
Nó đập dồn dập giống như thi chạy 800 mét khi còn học cấp ba vậy, lúc sau vẫn khó có thể bình tĩnh trở lại.
Ngày đó bọn họ cũng không nói chuyện nhiều, Bùi Vị Trữ vẫn luôn làm việc, thỉnh thoảng anh lại hơi nhíu mày một cái.
Tống Hi cảm thấy anhcó vẻ không vui, thật ra đó cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Ai lại thích nhận nhiều công việc trong ngày nghỉ cơ chứ? Bận rộn cả ngày mà vẫn chưa hết bận, cực kỳ đáng ghét.
Nhưng lúc sau Bùi Vị Trữ đã nói với Tống Hi rằng anh không hề không vui.
Anh lấy một viên kẹo cứng vị bưởi từ trong túi áo khoác ra, đây là kẹo Tống Hi đưa cho anh, anh đã ăn hai ba viên, giấy gói còn xẹp đi một phần.
Bùi Vị Trữ nói: "Nhờ nó mà hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt."
Sau đó bọn họ lại gặp lại nhau lần nữa, là nhóm nhỏ ở trong nhóm hẹn nhau đi ăn lẩu.
Nồi lẩu Tứ Xuyên quay cuồng với mỡ bò nóng hổi, tất cả những điều không thoải mái trong công việc cũng có thể được nồi lẩu này chữa khỏi.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Tống Hi cầm đũa chung gắp măng trong nồi nước lẩu đỏ bừng lại bất ngờ đụng vào muôi của Bùi Vị Trữ.
Bùi Vị Trữ nở nụ cười: "Cô thích ăn măng à?"
Tống Hi gật đầu.
"Thịt bò viên thì sao?"
"Cũng thích."
Vì thế Bùi Vị Trữ cầm muôi vươn tới bên chỗ Tống Hi, anh lấy cho cô một muôi măng và thịt bò viên rồi đặt ở trong đĩa của cô.
Ớt cay kích thích, da mặt mỗi người đều ửng hồng lên vì thế cũng đã che giấu tâm sự của Tống Hi.
Huống hồ còn có Trình Thương bưng đĩa tiến lại gần: "Anh Bùi, lấy cho tôi hai viên bò viên với?"
…
Điện thoại di động lại rung lên tiếp.
Tống Hi hoàn hồn, rời mắt từ cảnh đường phố Hạ Môn ở ngoài cửa sổ sang chỗ khác, trước khi nhìn về phía điện thoại di động, cô lại liếc mắt nhìn ra ngoài thêm một cái.
Thì ra đã đến gần trường đại học của cô, thảo nào cô lại cảm thấy hơi quen mắt.
Bạn trai của Dương Đình gửi một xấp giấy A4 dày cộp trong nhóm, nói đồng nghiệp công ty bị bệnh xin nghỉ, phần công việc còn lại anh ấy tự mình hoàn thành nốt, bận rộn đến mức muốn đập đầu vào tường luôn.
Có lẽ vì đã lướt lên xem lịch sử trò chuyện của Thái Vũ Xuyên, bạn trai của Dương Đình tag tên Tống Hi và Bùi Vị Trữ ở trong nhóm:
[@Yamal. @Yamal.]
[Uồi, trùng hợp vậy, nếu gần thế thì hai người có thể hẹn nhau ăn cơm này.]
Dương Đình cũng rất bận rộn, tranh thủ thời gian cô ấy bèn chạy tới tham gia náo nhiệt trong nhóm, từng câu từng chữ đều mang ý hâm mộ, còn nói hẹn ăn cơm nhất định phải ăn thêm mấy miếng vịt hầm trong niêu đất mà các cô thích khi còn học đại học hộ cô ấy.
Một "Yamal" khác chậm chạp không xuất hiện, Tống Hi cũng không tiện nói gì.
Dù sao đều là bọn họ tự nói, bản thân Bùi Vị Trữ không có nói là muốn hẹn cơm gì cả.
Chuyện này một mình Tống Hi cũng không dễ quyết định, cô sợ mình quá lỗ mãng. Nhỡ đâu người ta đi công tác rất bận hoặc là không bận nhưng không muốn ăn cơm với cô thì sẽ xấu hổ biết bao.
Chuyến này Tống Hi quyết định đi công tác một mình, đặt phòng giường lớn của chuỗi khách sạn bình thường cô hay ở.
Hôm nay cũng không có việc làm gì, cô và đồng nghiệp bên này đã hẹn 9 giờ sáng ngày mai gặp lại.
Sau khi đến khách sạn nhận phòng, Tống Hi cũng rảnh rỗi nên cô bèn bỏ hành lý xuống rồi lại chạy ra ngoài, đi tìm mấy món đặc sản trước sau đó để lại địa chỉ nhờ ông chủ gửi qua đường bưu điện.
Điện thoại di động được đặt trong ba lô nên cô không thể nghe thấy tiếng rung của những thông báo bình thường.
Sau khi quét mã thanh toán, Tống Hi mới phát hiện Bùi Vị Trữ đã trả lời tin nhắn trong nhóm.
Đáp lại lời đề nghị mà bạn trai Dương Đình nói "Hai người có thể hẹn nhau ăn cơm này", anh trả lời:
[Hẹn chứ.]
[Nếu Tống Hi rảnh rỗi.]
[Hâm mộ.]
[Hâm mộ +1]
[Hâm mộ +1]
…
Đám Dương Đình ở lại thủ đô rất không cam lòng yếu thế, nói muốn nhân lúc bọn họ không ở đó phải hẹn đi chơi game Murder Mystery, còn phải ăn xiên que và tôm hùm đất cay.
Bùi Vị Trữ không để ý tới lời khiêu chiến của bọn họ mà chỉ tag Tống Hi:
[@Yamal. Tối mai hẹn ăn bữa cơm nhé?]
Cô chưa từng ăn cơm riêng với Bùi Vị Trữ bao giờ vì thế khi nhìn thấy anh nhắn ra chữ "Hẹn ăn cơm", đột nhiên cô có chút căng thẳng.
Nhưng thật ra ngay khi cô biết anh cũng đến Hạ Môn thì cô đã bắt đầu hơi chờ mong rồi.
Sau khi Tống Hi nói "Được", anh không nhắn tin trong nhóm nữa mà chuyển sang nhắn riêng với cô: [Gọi điện thoại nhé?]
Tống Hi trả lời "Được", ngay sau đó anh đã gọi điện thoại tới.
"Tống Hi?"
Bùi Vị Trữ hỏi khu cô ở sau đó nói: "Tôi đang đặt vé máy bay rồi, chiều mai sẽ tới nơi."
Tống Hi không nhịn được mà chia sẻ mẹo tiết kiệm tiền của mình cho anh biết: "Bây giờ các hãng hàng không ở Hạ Môn đều đang làm hoạt động đó, anh tải ứng dụng của hãng hàng không về thì có thể nhận được ưu đãi..."
Nhưng cô đang nói bỗng nhiên nhớ tới công ty của Bùi Vị Trữ, theo lời đồn, lương hàng năm ở công ty anh cao đến kinh người.
Chắc là tiêu chuẩn chi trả cho các chuyến đi công tác cũng cao hơn cô rất nhiều, căn bản không cần tiết kiệm số tiền này.
Cho nên tiếng cô nói càng ngày càng nhỏ đi…
Ngược lại Bùi Vị Trữ cũng không sốt ruột ngắt lời mà còn rất nghiêm túc nói cảm ơn với cô, tỏ vẻ lát nữa mình sẽ tải ứng dụng đó ngay.
Sau đó anh lại hỏi cô: "Tôi cũng chưa xác định sẽ ở khách sạn nào, nhân tiện cô đang ở khách sạn nào thế, có tiện cho tôi tham khảo không?"
Họ cũng được coi là "đồng cam cộng khổ", tình bạn trở nên thăng hoa.
Sau kỳ nghỉ, nhóm các cô bắt đầu liên lạc thường xuyên hơn và nội dung trò chuyện không còn bị giới hạn trong các vấn đề giải trí nữa.
Cũng trong những câu chuyện phiếm này, Tống Hi biết được Bùi Vị Trữ đang làm việc trong một doanh nghiệp rất nổi tiếng.
Công ty của anh có thể lọt vào top 150 trong bảng xếp hạng toàn cầu của tạp chí Fortune, thực lực hùng hậu, mức lương cao với đãi ngộ tốt, cơ hội trong công việc khiến người ta mơ ước cũng không thể đạt được.
Bùi Vị Trữ làm việc trong một doanh nghiệp như vậy mà vẫn xứng đáng được tôn xưng như hạc trong bầy gà. Nhưng Tống Hi đã biết được nguyên nhân anh về nước, vì thế đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy khổ sở thay cho anh.
Cô không biết bỗng dưng một lúc nào đó Bùi Vị Trữ có cảm thấy tiếc nuối vì mình không thể kiên trì thực hiện ước mơ của mình hay không.
Vì dù sao theo sự hiểu biết lúc trước của cô về Bùi Vị Trữ thì anh đã từng vô cùng yêu thích ngành luật.
Cuối tuần thứ hai sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Tống Tư Phàm ra nước ngoài tiếp tục học tập, cậu ta chọn chuyến bay khởi hành vào hơn nửa đêm.
Từ khi còn học cấp ba cậu ta đã thường xuyên đi chơi với các bạn cùng lớp, Tống Tư Phàm là một "đứa trẻ hoang dã" chơi chán chê ở bên ngoài cả tuần cũng không chịu gọi điện thoại cho gia đình mà lần này nhất định phải "sắm vai" người yêu gia đình, không nỡ rời đi, nói cái gì mà cả nhà phải đi tiễn cậu ta mới chịu.
Ngay cả chú chó Siêu Nhân và cô bé Tống Tư Tư mà Tống Tư Phàm cũng không buông tha chứ đừng nói đến Tống Hi.
Chắc chắn cậu ta không phải là con người rồi.
2 giờ sáng, cả nhà đứng ở sảnh sân bay, ngáp ngắn ngáp dài tiễn Tống Tư Phàm ra nước ngoài.
Trước khi vào kiểm tra an ninh, Tống Tư Phàm đổi tính, đột nhiên ôm lấy mọi người đang đứng đó, lời nói cũng rất bùi ngùi xúc động.
"Đến khi gặp lại đã là mùa đông mất rồi."
Lời này của Tống Tư Phàm đã làm cho Trương Thiến - mẹ cậu ta phải rơi lệ ngay tại chỗ, mẹ của Tống Hi cũng đỏ hốc mắt theo.
Liên tục tăng ca mấy ngày khiến Tống Hi mệt mỏi đến nỗi không mở được mắt nhưng cô cũng bị cảnh tượng này lây nhiễm, cô ôm Siêu Nhân từ vòng tay Tống Tư Phàm về, cố đè cái ngáp dài lại, dặn dò cậu ta thêm một câu: "Ra nước ngoài nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
Hiếm khi Tống Tư Phàm bày ra dáng vẻ một đứa em trai nên có, vậy mà cậu ta không hề châm chọc khiêu khích cô một lời nào mà chỉ gật gật đầu sau đó đi vào cổng kiểm tra vé.
Đến cuối tháng 10, Trình Thương tag tên Tống Hi trong nhóm:
[@Yamal. Tống Hi có ở đây không, lão Tùy nhờ tôi hỏi cậu, cuối tuần có hứng thú đi chơi thử kịch bản kia không?]
Lão Tùy là ông chủ cửa hàng trò chơi Murder Mystery.
Thời gian trước Tống Hi hỗ trợ dịch ba, bốn kịch bản tiếng Anh đều sẽ gửi bản điện tử lên nhóm, nhờ mấy người Trình Thương chuyển cho người ta.
Có lẽ là vì để cảm ơn, ông chủ bên kia có kịch bản mới cảm thấy không tồi nên nhờ Trình Thương đến hỏi Tống Hi có muốn chơi hay không.
Dương Đình trả lời thay Tống Hi:
[Hi Hi đi công tác rồi.]
[Cậu ấy đang ở trên máy bay, chắc là sắp hạ cánh xuống Hạ Môn rồi, chắc chắn cuối tuần này không thể về kịp được đâu.]
[Hoài niệm phết nhờ, đây chính là thành phố chúng ta đã sống trong suốt bốn năm đại học đó.]
Lúc này điện thoại di động của Tống Hi đang bật chế độ máy bay, còn cô thì đeo tai nghe ngủ nông.
Âm lượng điện thoại di động được điều chỉnh ở mức "6", chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy.
Danh sách phát lặp đi lặp lại hai bài hát [Không thể diễn đạt bằng lời] và [Mối tình đầu].
Trong giấc mơ của cô bỗng nhiên xuất hiện một bóng người nào đó, rất cao, bả vai thẳng tắp, chỉ là Tống Hi còn chưa thấy rõ thì máy bay đã hạ cánh.
Khi hạ cánh va chạm mặt đất tạo nên chấn động khiến cô đột nhiên tỉnh lại.
Trên đài phát thanh phát những thông tin của địa phương…
"Máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Hạ Môn, nhiệt độ ngoài trời là 30 độ C, máy bay đang di chuyển trên đường băng, vì sự an toàn của quý khách và những người khác, xin vui lòng không đứng dậy hoặc mở giá để hành lý..."
Chuyến công tác này cũng khá ngắn.
Tống Hi đặt vé máy bay ngay khi sát gần tới ngày khởi hành, hạng phổ thông đã không còn chỗ ngồi tốt để lựa chọn nên cô chỉ có thể chọn hàng ghế lớn phía sau.
Chờ hành khách xuống gần hết thì cô mới đứng dậy, lấy hành lý đi ra ngoài.
Một đợt không khí ấm áp phả vào mặt mang một cảm giác rất quen thuộc.
Khi tắt chế độ máy bay rồi kiểm tra điện thoại di động thì Tống Hi phát hiện trong nhóm đã gọi một lượt, ồn ào bảo cô khi nào về nhớ mang cả đặc sản Hạ Môn nữa.
Dương Đình điểm danh muốn ăn điểm tâm của một cửa hiệu lâu đời nào đó, còn rất hoài niệm mà gửi một tấm ảnh điểm tâm mà các cô ấy mua hồi còn học đại học.
Tống Hi gửi một cái biểu cảm: [Gấu con đã nhận được.jpg]
Dù sao cô đã từng sống ở Hạ Môn một thời gian dài nên cũng coi như hiểu rõ thành phố này, quả thực là ở đây có không ít đặc sản ngon.
Trên xe taxi đến khách sạn, Tống Hi dựa vào trí nhớ viết ra một số tên đặc sản trong bản ghi chú, định dành thời gian rồi đi mua những thứ đó.
Trên điện thoại di động mới nhảy ra thanh nhắc nhở, Thái Vũ Xuyên đã lâu không xuất hiện trong nhóm bỗng dưng gửi tin nhắn.
[Thật trùng hợp.]
[Tôi vừa ăn cơm với anh Bùi xong, ngày mai anh ấy cũng phải đi công tác.]
[Bay tới Hạ Môn.]
Nhiệt độ ở Hạ Môn cao hơn thủ đô, bây giờ đã gần tháng 11 mà thời tiết vẫn còn giống như mùa hè.
Tống Hi đứng dưới ánh mặt trời chói chang, nhìn tin nhắn Bùi Vị Trữ đi công tác, trong lòng luôn có loại cảm giác chờ mong không thể giấu được.
Lần trước ở nhà Trình Thương, Bùi Vị Trữ đã mua cà phê cho cô.
Đến khi cô nhận điện thoại của Lý Cẩn Du xong, quay vào trong nhà thì thấy anh đang ngồi ở bàn, xem kịch bản mà cô dịch.
Thấy cô đi vào, Bùi Vị Trữ nở nụ cười: "Tiến độ khá nhanh đó, siêu thật."
Buổi chiều hôm đó Bùi Vị Trữ cũng phải bận rộn công việc, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tống Hi rồi bắt đầu kiểm tra máy tính.
Họ đều bận rộn chuyện riêng của mỗi người, thỉnh thoảng mới nói chuyện vài câu với nhau.
Tống Hi vì một câu "kick ass" mà khó xử, cảm thấy mình dịch không đúng, có cảm giác không hợp khi liên hệ với câu trên.
Cô đang định lấy điện thoại di động tra cứu thì Bùi Vị Trữ đúng lúc nhắc nhở cô: "Câu đó có nghĩa là 'rất ngầu', 'cực kỳ giỏi'."
"Thảo nào, tôi còn tưởng rằng phải dịch thành muốn động tay động chân đánh nhau."
Tống Hi hy vọng có thể dịch những phần đối thoại sao cho tự nhiên hơn một chút, suy nghĩ một lát, cô lại hỏi: "Bùi Vị Trữ, câu này có cách dịch nào có nghĩa gần với mấy lời thường ngày hay nói không?"
"Thế 'Cool muốn chết' thì sao?"
"Quá được luôn, vậy tôi cứ viết như thế vào đi."
Trên ghế sô pha, nhóm bốn người kia vẫn đang ngủ say, cuộc đối thoại giữa Tống Hi và Bùi Vị Trữ không thể không hạ thấp giọng và ngồi sát lại gần đối phương hơn.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi nước giặt nhàn nhạt trên người anh.
Đầu óc Tống Hi cũng trở nên hơi loạn, cô đưa tay cầm lấy cà phê định uống thì lại bị Bùi Vị Trữ cười nhắc nhở: "Cốc đó là của tôi."
Không biết là ai bỗng dưng ngáy, âm lượng không nhỏ khiến cho bọn họ đồng thời ngẩn ra.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên bật cười.
Một buổi chiều yên tĩnh, Tống Hi và Bùi Vị Trữ cứ kề vai cùng nhau bận rộn như vậy.
Tới khi chạng vạng, cuối cùng Tống Hi cũng dịch xong câu cuối cùng, cô giơ tay duỗi người, quay đầu đúng lúc phát hiện Bùi Vị Trữ cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt anh dịu dàng, trong mắt còn chứa ý cười.
Trái tim cô bắt đầu không an phận.
Nó đập dồn dập giống như thi chạy 800 mét khi còn học cấp ba vậy, lúc sau vẫn khó có thể bình tĩnh trở lại.
Ngày đó bọn họ cũng không nói chuyện nhiều, Bùi Vị Trữ vẫn luôn làm việc, thỉnh thoảng anh lại hơi nhíu mày một cái.
Tống Hi cảm thấy anhcó vẻ không vui, thật ra đó cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Ai lại thích nhận nhiều công việc trong ngày nghỉ cơ chứ? Bận rộn cả ngày mà vẫn chưa hết bận, cực kỳ đáng ghét.
Nhưng lúc sau Bùi Vị Trữ đã nói với Tống Hi rằng anh không hề không vui.
Anh lấy một viên kẹo cứng vị bưởi từ trong túi áo khoác ra, đây là kẹo Tống Hi đưa cho anh, anh đã ăn hai ba viên, giấy gói còn xẹp đi một phần.
Bùi Vị Trữ nói: "Nhờ nó mà hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt."
Sau đó bọn họ lại gặp lại nhau lần nữa, là nhóm nhỏ ở trong nhóm hẹn nhau đi ăn lẩu.
Nồi lẩu Tứ Xuyên quay cuồng với mỡ bò nóng hổi, tất cả những điều không thoải mái trong công việc cũng có thể được nồi lẩu này chữa khỏi.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Tống Hi cầm đũa chung gắp măng trong nồi nước lẩu đỏ bừng lại bất ngờ đụng vào muôi của Bùi Vị Trữ.
Bùi Vị Trữ nở nụ cười: "Cô thích ăn măng à?"
Tống Hi gật đầu.
"Thịt bò viên thì sao?"
"Cũng thích."
Vì thế Bùi Vị Trữ cầm muôi vươn tới bên chỗ Tống Hi, anh lấy cho cô một muôi măng và thịt bò viên rồi đặt ở trong đĩa của cô.
Ớt cay kích thích, da mặt mỗi người đều ửng hồng lên vì thế cũng đã che giấu tâm sự của Tống Hi.
Huống hồ còn có Trình Thương bưng đĩa tiến lại gần: "Anh Bùi, lấy cho tôi hai viên bò viên với?"
…
Điện thoại di động lại rung lên tiếp.
Tống Hi hoàn hồn, rời mắt từ cảnh đường phố Hạ Môn ở ngoài cửa sổ sang chỗ khác, trước khi nhìn về phía điện thoại di động, cô lại liếc mắt nhìn ra ngoài thêm một cái.
Thì ra đã đến gần trường đại học của cô, thảo nào cô lại cảm thấy hơi quen mắt.
Bạn trai của Dương Đình gửi một xấp giấy A4 dày cộp trong nhóm, nói đồng nghiệp công ty bị bệnh xin nghỉ, phần công việc còn lại anh ấy tự mình hoàn thành nốt, bận rộn đến mức muốn đập đầu vào tường luôn.
Có lẽ vì đã lướt lên xem lịch sử trò chuyện của Thái Vũ Xuyên, bạn trai của Dương Đình tag tên Tống Hi và Bùi Vị Trữ ở trong nhóm:
[@Yamal. @Yamal.]
[Uồi, trùng hợp vậy, nếu gần thế thì hai người có thể hẹn nhau ăn cơm này.]
Dương Đình cũng rất bận rộn, tranh thủ thời gian cô ấy bèn chạy tới tham gia náo nhiệt trong nhóm, từng câu từng chữ đều mang ý hâm mộ, còn nói hẹn ăn cơm nhất định phải ăn thêm mấy miếng vịt hầm trong niêu đất mà các cô thích khi còn học đại học hộ cô ấy.
Một "Yamal" khác chậm chạp không xuất hiện, Tống Hi cũng không tiện nói gì.
Dù sao đều là bọn họ tự nói, bản thân Bùi Vị Trữ không có nói là muốn hẹn cơm gì cả.
Chuyện này một mình Tống Hi cũng không dễ quyết định, cô sợ mình quá lỗ mãng. Nhỡ đâu người ta đi công tác rất bận hoặc là không bận nhưng không muốn ăn cơm với cô thì sẽ xấu hổ biết bao.
Chuyến này Tống Hi quyết định đi công tác một mình, đặt phòng giường lớn của chuỗi khách sạn bình thường cô hay ở.
Hôm nay cũng không có việc làm gì, cô và đồng nghiệp bên này đã hẹn 9 giờ sáng ngày mai gặp lại.
Sau khi đến khách sạn nhận phòng, Tống Hi cũng rảnh rỗi nên cô bèn bỏ hành lý xuống rồi lại chạy ra ngoài, đi tìm mấy món đặc sản trước sau đó để lại địa chỉ nhờ ông chủ gửi qua đường bưu điện.
Điện thoại di động được đặt trong ba lô nên cô không thể nghe thấy tiếng rung của những thông báo bình thường.
Sau khi quét mã thanh toán, Tống Hi mới phát hiện Bùi Vị Trữ đã trả lời tin nhắn trong nhóm.
Đáp lại lời đề nghị mà bạn trai Dương Đình nói "Hai người có thể hẹn nhau ăn cơm này", anh trả lời:
[Hẹn chứ.]
[Nếu Tống Hi rảnh rỗi.]
[Hâm mộ.]
[Hâm mộ +1]
[Hâm mộ +1]
…
Đám Dương Đình ở lại thủ đô rất không cam lòng yếu thế, nói muốn nhân lúc bọn họ không ở đó phải hẹn đi chơi game Murder Mystery, còn phải ăn xiên que và tôm hùm đất cay.
Bùi Vị Trữ không để ý tới lời khiêu chiến của bọn họ mà chỉ tag Tống Hi:
[@Yamal. Tối mai hẹn ăn bữa cơm nhé?]
Cô chưa từng ăn cơm riêng với Bùi Vị Trữ bao giờ vì thế khi nhìn thấy anh nhắn ra chữ "Hẹn ăn cơm", đột nhiên cô có chút căng thẳng.
Nhưng thật ra ngay khi cô biết anh cũng đến Hạ Môn thì cô đã bắt đầu hơi chờ mong rồi.
Sau khi Tống Hi nói "Được", anh không nhắn tin trong nhóm nữa mà chuyển sang nhắn riêng với cô: [Gọi điện thoại nhé?]
Tống Hi trả lời "Được", ngay sau đó anh đã gọi điện thoại tới.
"Tống Hi?"
Bùi Vị Trữ hỏi khu cô ở sau đó nói: "Tôi đang đặt vé máy bay rồi, chiều mai sẽ tới nơi."
Tống Hi không nhịn được mà chia sẻ mẹo tiết kiệm tiền của mình cho anh biết: "Bây giờ các hãng hàng không ở Hạ Môn đều đang làm hoạt động đó, anh tải ứng dụng của hãng hàng không về thì có thể nhận được ưu đãi..."
Nhưng cô đang nói bỗng nhiên nhớ tới công ty của Bùi Vị Trữ, theo lời đồn, lương hàng năm ở công ty anh cao đến kinh người.
Chắc là tiêu chuẩn chi trả cho các chuyến đi công tác cũng cao hơn cô rất nhiều, căn bản không cần tiết kiệm số tiền này.
Cho nên tiếng cô nói càng ngày càng nhỏ đi…
Ngược lại Bùi Vị Trữ cũng không sốt ruột ngắt lời mà còn rất nghiêm túc nói cảm ơn với cô, tỏ vẻ lát nữa mình sẽ tải ứng dụng đó ngay.
Sau đó anh lại hỏi cô: "Tôi cũng chưa xác định sẽ ở khách sạn nào, nhân tiện cô đang ở khách sạn nào thế, có tiện cho tôi tham khảo không?"