Chương 37: Mưa sao băng Perseids: Giọng nói gần bên cạnh, như thể đang thì thầm
Bùi Vị Trữ đứng trong bóng đêm ẩm ướt sau cơn mưa, cụp mắt nhìn cô.
Vẻ mặt anh nghiêm túc khiến cho Tống Hi bỗng sinh ra một loại ảo giác, giống như đề nghị này không phải thuận miệng nói ra mà là rất quan trọng với anh vậy.
Một cơn gió thổi qua, giọt nước trên cành cây bị thổi bay xuống.
Vóc dáng của Bùi Vị Trữ cao ráo, giọt nước lập tức rơi xuống sống mũi anh, bọt nước bắn lên.
Anh nhắm mắt mấy giây nhưng vẫn không quên giơ tay nhẹ nhàng ôm vai Tống Hi, đưa cô ra khỏi tán cây.
Động tác của anh quá đỗi tự nhiên, là sự giáo dục khắc vào trong xương cốt.
Làm xong chuyện này anh mới cúi đầu, dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước ẩm ướt dính trên da.
Tống Hi nhìn chằm chằm đầu ngón tay Bùi Vị Trữ, cảm thấy giọt nước bị anh quệt đi đều rơi vào trong lòng cô, khiến cảm xúc của cô dao động.
Người đi qua đi lại ồn ào, có hai dòng người xếp hàng chờ bỗng nổi lên tiếng cãi vã.
Tống Hi lấy hết can đảm giữa lúc ồn ào, cô nói: “Được.”
Đôi mắt của Bùi Vị Trữ cong lên một độ cong tuyệt đẹp, anh hỏi Tống Hi có chỗ nào muốn đi không.
Lúc đi học, Tống Hi là học sinh cần cù, vừa chăm chỉ lại ngoan ngoãn, rất ít làm chuyện gì nghịch ngợm.
Đến khi học đại học cũng như vậy.
Rất nhiều bạn cùng lớp cấp ba đều thoát khỏi nền giáo dục nghiêm khắc, đều thỏa sức chơi bời. Sau khi chuyển vào ký túc xá ở trường, cô chìm đắm trong khuôn viên trường, ngược lại càng học tập, đọc sách nhiều hơn.
Ở Hạ Môn bốn năm, cô chưa từng đi vào một quán bar nào, quán nước quen thuộc cũng chỉ là chỗ gần trường học và các quầy hàng ở chợ đêm.
Lúc này cô vô cùng ảo não, nuối tiếc tại sao mình không dành nhiều thời gian vui chơi hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ nghĩ được đến bờ biển.
Tống Hi hơi do dự mở miệng, thật ra trong lòng đã chuẩn bị cho việc bị từ chối: “Bùi Vị Trữ, anh… Có muốn đi dạo ở bờ biển không? Có bãi biển…”
Vậy mà Bùi Vị Trữ lại gật đầu: “Được.”
Bãi biển không xa trường của Tống Hi lắm, khi còn học đại học cô và Dương Đình thường xuyên ra đó.
Buổi tối, bãi biển sẽ bán khinh khí cầu có đèn, thỉnh thoảng sẽ gặp vài người ôm đàn guitar vừa đàn vừa hát.
Phải mất hơn nửa tiếng đi bộ, có hơi xa.
Bùi Vị Trữ giơ tay vẫy một chiếc taxi lại, ngồi vào hàng ghế sau với Tống Hi.
Hàng ghế sau mở một nửa cửa sổ xuống, gió đêm thổi vào mặt.
Tống Hi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ cho Bùi Vị Trữ: “Từ con đường này đi thẳng về phía tây là đến trường của tôi, là tuyến đường trước đây trường tổ chức cuộc thi Marathon.”
“Cô có tham gia không?”
“Tôi có.”
Tống Hi hơi xấu hổ, nói mình chỉ tham gia cho có.
“Những bạn đó đều rất giỏi, trọng tài vừa bắn súng thì họ đã lao đi rồi. Tôi nghe mọi người nói, lúc đầu không được chạy quá nhanh, nếu không về sau sẽ không còn sức nữa. Nhưng cho dù tôi chạy chậm thì vẫn về sau vẫn không thể chạy được, chắc là xếp từ cuối lên…”
Bùi Vị Trữ nói: “Trường chúng tôi cũng tổ chức chạy Marathon.”
“Ở trường đại học à?”
“Không phải, là trường cấp ba.”
“Vậy chắc chắn là anh lấy được giải thưởng.”
“Không.”
“Sao lại vậy…”
Tống Hi vừa hỏi ra câu hỏi ngạc nhiên này, cô cũng tự bất ngờ trong chớp mắt.
Cô biết Bùi Vị Trữ có thói quen chạy buổi tối nhưng đó là từ thời cấp ba cô cố ý đi ngang qua trước cửa nhà của anh mà nghe trộm được.
Thấy Bùi Vị Trữ nhìn sang, Tống Hi tự lấy cớ cho mình: “Trông… Trông anh giống như có thể sẽ giành chiến thắng…”
“Cô tin tưởng tôi vậy.”
Bùi Vị Trữ cười rất sảng khoái: “Tôi và Trình Thương cùng xếp hạng từ cuối lên.”
Tống Hi cười: “Thật sao?”
Cách nơi cần đến còn một đoạn đường, ở trên taxi Bùi Vị Trữ kể lại chuyện thú vị năm đó khi tham gia chạy Marathon cho Tống Hi nghe.
Anh tham gia cùng Trình Thương.
Hai người chơi bóng quanh năm, thể lực cũng khá tốt, vốn dĩ chạy rất tốt, xem như là dẫn đầu.
Nhưng khi chạy đến một con phố nào đó, Trình Thương thấy cô gái mà mình thích, nhất định phải thể hiện trước mặt người ta nên đột nhiên tăng tốc.
Kết quả là bị vấp ngã, trực tiếp ngã quỳ xuống đất, chân cũng bị trượt.
Chờ đến khi Bùi Vị Trữ đỡ lấy anh ấy, dắt anh ấy đi với tốc độ một ông lão đi bộ, vất vả lắm mới trở về được trường học, cờ Marathon trên sân cũng đã bị tháo bỏ rồi.
Các bạn cùng lớp đã sẵn sàng đi ăn trưa, thấy hai người thì nhiệt tình chào đón: “Hi, how about eating out?” (Ê các cậu có muốn ra ngoài ăn không?)
Trình Thương không hề xấu hổ, nâng cái chân sưng lên nói: “Eating trotter.”
Kể đến đây, Bùi Vị Trữ tự động chuyển sang dịch thành “móng heo” cho dễ hiểu, rồi thêm một câu “Pig’s feet” để giải thích.
Tống Hi không ngờ sẽ như vậy, mỗi một bước đi đều phát triển vượt quá sức tưởng tượng.
Cô nghe vậy thì sửng sốt ngạc nhiên, cuối cùng không nhịn được bèn cười rộ lên.
Cô rất thích cảm giác nói chuyện phiếm với Bùi Vị Trữ.
Anh không hề câu nệ, vừa chu đáo lại hài hước, luôn có thể làm cho cô cười.
Khiến người ta say mê.
Lại là “nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới”.
Đúng lúc này Trình Thương gọi video đến, Bùi Vị Trữ nhận máy, tự nhiên chào hỏi bạn bè: “Tôi đang nói chuyện với Tống Hi về cậu đấy, chuyện xếp hạng cuối trong cuộc thi chạy Marathon.”
“Không phải cậu cũng xếp cuối sao, không phải chúng ta xếp cạnh nhau hả? Sau đó tôi còn nghĩ, tôi là người bước chân đầu tiên vào trường nên tôi phải xếp thứ hai từ dưới lên mới đúng.”
Nói xong những thứ này, Trình Thương bỗng nhiên hỏi: “Đợi đã, sao cậu lại ở cùng với Tống Hi?”
Lòng Tống Hi căng thẳng.
Bùi Vị Trữ vẫn thoải mái tự nhiên: “Chúng tôi hẹn đi ăn tối, sau đó định đi dạo bãi biển với nhau, cũng sắp đến rồi, sao vậy?”
Nghe giọng điệu thì có vẻ Trình Thương rất thất vọng.
Anh ấy và Thái Vũ Xuyên gọi mấy người bạn khác đến tụ tập bên ngoài, vốn dĩ tưởng bây giờ Bùi Vị Trữ đang ở khách sạn một mình, cô độc nên muốn trêu anh.
“Kết quả cậu sướng nhỉ, có người ngồi bên cạnh hóng gió biển.”
Thái Vũ Xuyên chen đầu mình vào màn hình: “Cậu không biết thời tiết ở thủ đô hôm nay tệ thế nào đâu, gió rất lớn, cành cây bị thổi bay. Nếu tôi đứng ngoài mấy phút có thể sẽ bị gió thổi đến Hạ Môn luôn rồi.”
“Mẹ kiếp…”
Không biết bên đầu kia có ai hét lên, ngay sau đó lại luống cuống tay chân làm bát đũa rơi xuống cùng tiếng ghế di chuyển phát ra tiếng ồn ào.
“Cậu đỗ xe tôi ở đâu? Không phải ở chỗ đó chứ?”
Tống Hi nghe thấy trong cuộc gọi video của Bùi Vị Trữ có tiếng ồn ào thì ngạc nhiên.
Trong cuộc gọi có rất nhiều người mà cô không biết, Bùi Vị Trữ cũng không xoay điện thoại về phía cô, thấy cô liếc nhìn sang đây thì anh giải thích với cô mấy câu.
Có lẽ ở thủ đô có gió bão thổi gãy cành cây, hình như xe của Trình Thương đỗ dưới gốc cây.
Quả nhiên bị Bùi Vị Trữ đoán đúng, Trình Thương hoảng loạn cầm chìa khóa xe, trước khi lao ra ngoài còn vội vàng tạm biệt Bùi Vị Trữ và Tống Hi rồi lập tức ngắt cuộc gọi video.
Đúng lúc bọn họ cũng đến nơi, Bùi Vị Trữ xuống xe vòng sang bên Tống Hi ngồi, mở cửa xe giúp cô.
Xe taxi đậu gần bãi biển, có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ.
Chỉ là vừa mới mưa xong, bãi biển không náo nhiệt như bình thường.
Họ bước trên cát mịn ẩm ướt, vừa đi vừa trò chuyện, nói về cuộc sống hồi cấp ba và đại học khác nhau của đối phương.
Nói về Agatha Christie.
Tống Hi nói khi lần đầu tiên cô đọc sách của bà, cô hoàn toàn không biết về thứ tự sáng tạo, cuốn đầu tiên mượn trong thư viện chính là cuốn [Bức màn sân khấu].
Bởi vì là sách cũ nên có rất nhiều người mượn đọc, gáy sách đã biến mất từ lâu, bìa sách cũng sờn cũ.
Tống Hi lại không hề để ý, dưới tiêu đề sách có một dòng tiếng Anh nho nhỏ: “Curtain: Poirot’s Last Case.” (Bức màn: Vụ án cuối cùng của Poirot)
Cô hoàn toàn không biết đây là vụ án cuối cùng trong loạt thám tử Poirot do bà sáng tác, cô đã vô cùng thích thú khi đọc nó.
Kết quả là khi đọc lại những cuốn sách khác do Poirot là nhân vật chính thì cô luôn thấy buồn bã.
Trong cốt truyện, cho dù Poirot có tinh tế đến đâu thì cô vẫn luôn nhớ đến mái tóc giả và bức thư “Bạn thân yêu của tôi”.
Cũng là người say mê sách của bà, Bùi Vị Trữ hoàn toàn hiểu được ý của cô.
Tống Hi chỉ vừa nói phần mở đầu mà anh đã phát ra tiếng cười khẽ.
Bùi Vị Trữ nói, cuốn sách đầu tiên của bà mà anh có là do trường cấp ba mở hội chợ, anh "đào về" được ở quầy hàng vỉa hè của các đàn anh.
Cũng là sau khi mua về mới phát hiện, câu chuyện bắt đầu, nhóm nhân vật mới vừa xuất hiện thì đã có người dùng bút đánh dấu lại hung thủ.
Đều là người mê trinh thám, Tống Hi có thể hiểu sự thất vọng chán nản của anh, cô cười nói: “… Khổ thân anh!”
Bầu trời đêm như nối liền với mặt biển, ánh trăng như ẩn sau những đám mây.
Những con sóng cuốn trôi sỏi cát, gió và thủy triều hòa với nhau như một bài hát chữa lành dịu êm, chậm rãi.
Họ đi đến một tảng đá, trò chuyện về những con gấu mèo nhỏ trên trang bìa ở vòng tròn bạn bè của mình.
Bùi Vị Trữ nói, đó là một kỳ nghỉ khi anh còn ở nước ngoài, không về nước, đến nhà một người bạn thân ở nơi đó.
Đêm đến họ mở party, nướng thịt trong sân. Khi chuẩn bị thu dọn thì có một con gấu mèo nhỏ lén lút thò đầu rình mò sau gốc cây.
Bùi Vị Trữ thấy nó đáng yêu nên đưa thức ăn còn thừa lại cho nó ăn.
Kết quả ngày hôm sau, khi anh thức dậy và chuẩn bị đi chạy bộ buổi sáng, ngay sau khi mở cửa thì trong sân đều là những con gấu mèo nhỏ, tổng cộng có mười ba con đều đang nhìn chằm chằm vào anh.
“Bạn bè tôi nói, con gấu mèo đó dẫn theo cả gia đình họ hàng cô dì chú bác đến đầu quân cho tôi!”
Tống Hi cũng thích những động vật nhỏ, đôi mắt cô lập tức sáng lên: “Đáng yêu quá.”
“Đúng là đáng yêu nhưng cũng rất tham ăn.”
Trời tối nên không thấy rõ sắc mặt, Tống Hi đỏ mặt nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: “Tôi chưa từng thấy một con gấu mèo nào.”
Năm ngoái khi cô đi cùng Tống Tư Tư đến vườn bách thú nhưng thật ra chỉ thấy mấy con động vật nhỏ, cảm giác giống như mấy hình hoạt hình trên túi mì ăn liền vậy.
Tưởng là gấu mèo nhưng bảng giới thiệu lại viết là “gấu trúc nhỏ”.
“Tôi biết loại cô nói, chúng có màu vàng.”
Bùi Vị Trữ lấy điện thoại ra, cho cô xem ảnh trong vòng bạn bè: “Gấu mèo cũng giống như vậy, tất cả đều có quầng thâm mắt.”
Tống Hi muốn nói thẳng, muốn nói rằng cô đã xem qua vòng bạn bè của anh tối qua nhưng nghĩ lại thì vẫn nuốt lời định nói về, không để lộ quá nhiều cảm xúc của bản thân.
Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý làm như vậy.
Trước mắt có thể cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, đi dạo đã rất tốt rồi, cô không muốn phá vỡ trạng thái này.
Ở bãi biển ít đèn, ngay cả mặt biển cũng tối tăm.
Dù sao mắt của Tống Hi cũng đã trải qua phẫu thuật cận thị, đến nơi ánh sáng yếu thì không thể nhìn rõ được, cô luôn chú ý dưới chân mình.
Nhưng khi quá tập trung nói chuyện thì khó tránh khỏi không cẩn thận, cô vô tình giẫm lên một tảng đá ngầm nhỏ nhô ra.
Có tảo biển trên rạn san hô nên rất trơn.
Cơ thể cô hơi nghiêng đi, sau đó được Bùi Vị Trữ kịp thời đưa tay đỡ lấy.
“Cẩn thận.”
“Cảm ơn anh.”
Bùi Vị Trữ đỡ cánh tay cô, đi chậm lại, kéo cô ra khỏi tảng đá.
Anh tỏ ra thấu hiểu: “Phẫu thuật cận thị đều như vậy sao? Tôi có bạn cùng lớp cũng đi mổ cận, buổi tối mắt chỉ nhìn thấy bình thường thôi.”
“… Sao anh biết tôi đã làm phẫu thuật cận thị?”
“Trước đây cô từng nói mà.”
Tống Hi không nhớ ra, vẫn là Bùi Vị Trữ nhắc nhở cô, nói về chuyện hồi đi chơi mật thất.
Chủ đề chuyển sang chuyện phẫu thuật và trò mật thất.
Thật khó để tưởng tượng khi họ gặp nhau lại có nhiều chuyện để nói như vậy. Cuối cùng nói đến miệng lưỡi khô đắng, phải đi tìm một quầy bán hàng mua nước dừa uống.
Ngày mai, Tống Hi và Bùi Vị Trữ đều có việc nên trở về khách sạn trước mười hai giờ đêm.
Trước khi giẫm lên rạn san hô mất thăng bằng, Tống Hi đã vô thức vung tay lên.
Bản thân cô không ý thức được mình bị thương, cho đến khi trở về sảnh khách sạn đợi, ở nơi đèn đuốc sáng trưng mới phát hiện ra cánh tay anh có hai vết trầy xước màu đỏ.
Bùi Vị Trữ mặc áo thun dài tay đơn giản, có thể vì nóng nên xắn tay áo lên.
Khi ăn tối rõ ràng anh không có hai vết thương này, cũng không khó đoán được nguyên nhân tạo ra nó.
“Bùi Vị Trữ, có phải vừa rồi tôi cào anh bị thương không?”
Anh và cô ở cùng tầng.
Bùi Vị Trữ bấm thang máy, không để ý lắm, cố ý hít một tiếng, trêu chọc cô: “Đúng vậy, đau lắm đó, cô không thấy tôi cầm dừa không phải bằng tay phải sao?”
“…”
Tống Hi cầm quả dừa màu xanh khá to, lúng túng nói: “Gần đây có tiệm thuốc, anh có muốn đến đó khám thử không?”
“Cô tin thật đấy à?”
Bùi Vị Trữ nhìn cô một cái, cười nói: “Trêu cô thôi, da tôi dày, có lẽ sáng mai sẽ khỏi thôi.”
“Anh thật sự không sao chứ?”
Bùi Vị Trữ giả vờ khó xử: “Hay là tôi đi bó thạch cao nhé?”
Thang máy “ting” một tiếng.
Mấy vị khách thuê bên trong đi ra, thang máy lập tức trở nên trống trải, chỉ có Bùi Vị Trữ và Tống Hi lần lượt bước vào.
Khách sạn này rất biết kiếm tiền, ngay cả thang máy cũng không buông tha, họ còn nhận chạy cả quảng cáo.
Trên vách kim loại dán bảng quảng cáo, đài phát thanh trong thang máy cũng đang phát quảng cáo chụp ảnh cưới với một giọng điệu khoa trương quá lố.
Bùi Vị Trữ nói gì đó nhưng dưới ảnh hưởng của tiếng ồn, Tống Hi không nghe rõ.
Cô nghi ngờ hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Trong không gian chật hẹp, Bùi Vị Trữ đút hai tay vào túi quần, hơi nghiêng người đi, giọng nói rất gần như thể đang thì thầm.
Trong lúc nói, hơi thở của anh mang theo mùi nước dừa, giọng điệu đầy ý cười: “Tôi nói, tôi không biết nhiều về Hạ Môn nhưng vẫn còn ở lại đây mấy ngày, tôi có thể đi chơi cùng cô không?”
Vẻ mặt anh nghiêm túc khiến cho Tống Hi bỗng sinh ra một loại ảo giác, giống như đề nghị này không phải thuận miệng nói ra mà là rất quan trọng với anh vậy.
Một cơn gió thổi qua, giọt nước trên cành cây bị thổi bay xuống.
Vóc dáng của Bùi Vị Trữ cao ráo, giọt nước lập tức rơi xuống sống mũi anh, bọt nước bắn lên.
Anh nhắm mắt mấy giây nhưng vẫn không quên giơ tay nhẹ nhàng ôm vai Tống Hi, đưa cô ra khỏi tán cây.
Động tác của anh quá đỗi tự nhiên, là sự giáo dục khắc vào trong xương cốt.
Làm xong chuyện này anh mới cúi đầu, dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước ẩm ướt dính trên da.
Tống Hi nhìn chằm chằm đầu ngón tay Bùi Vị Trữ, cảm thấy giọt nước bị anh quệt đi đều rơi vào trong lòng cô, khiến cảm xúc của cô dao động.
Người đi qua đi lại ồn ào, có hai dòng người xếp hàng chờ bỗng nổi lên tiếng cãi vã.
Tống Hi lấy hết can đảm giữa lúc ồn ào, cô nói: “Được.”
Đôi mắt của Bùi Vị Trữ cong lên một độ cong tuyệt đẹp, anh hỏi Tống Hi có chỗ nào muốn đi không.
Lúc đi học, Tống Hi là học sinh cần cù, vừa chăm chỉ lại ngoan ngoãn, rất ít làm chuyện gì nghịch ngợm.
Đến khi học đại học cũng như vậy.
Rất nhiều bạn cùng lớp cấp ba đều thoát khỏi nền giáo dục nghiêm khắc, đều thỏa sức chơi bời. Sau khi chuyển vào ký túc xá ở trường, cô chìm đắm trong khuôn viên trường, ngược lại càng học tập, đọc sách nhiều hơn.
Ở Hạ Môn bốn năm, cô chưa từng đi vào một quán bar nào, quán nước quen thuộc cũng chỉ là chỗ gần trường học và các quầy hàng ở chợ đêm.
Lúc này cô vô cùng ảo não, nuối tiếc tại sao mình không dành nhiều thời gian vui chơi hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ nghĩ được đến bờ biển.
Tống Hi hơi do dự mở miệng, thật ra trong lòng đã chuẩn bị cho việc bị từ chối: “Bùi Vị Trữ, anh… Có muốn đi dạo ở bờ biển không? Có bãi biển…”
Vậy mà Bùi Vị Trữ lại gật đầu: “Được.”
Bãi biển không xa trường của Tống Hi lắm, khi còn học đại học cô và Dương Đình thường xuyên ra đó.
Buổi tối, bãi biển sẽ bán khinh khí cầu có đèn, thỉnh thoảng sẽ gặp vài người ôm đàn guitar vừa đàn vừa hát.
Phải mất hơn nửa tiếng đi bộ, có hơi xa.
Bùi Vị Trữ giơ tay vẫy một chiếc taxi lại, ngồi vào hàng ghế sau với Tống Hi.
Hàng ghế sau mở một nửa cửa sổ xuống, gió đêm thổi vào mặt.
Tống Hi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ cho Bùi Vị Trữ: “Từ con đường này đi thẳng về phía tây là đến trường của tôi, là tuyến đường trước đây trường tổ chức cuộc thi Marathon.”
“Cô có tham gia không?”
“Tôi có.”
Tống Hi hơi xấu hổ, nói mình chỉ tham gia cho có.
“Những bạn đó đều rất giỏi, trọng tài vừa bắn súng thì họ đã lao đi rồi. Tôi nghe mọi người nói, lúc đầu không được chạy quá nhanh, nếu không về sau sẽ không còn sức nữa. Nhưng cho dù tôi chạy chậm thì vẫn về sau vẫn không thể chạy được, chắc là xếp từ cuối lên…”
Bùi Vị Trữ nói: “Trường chúng tôi cũng tổ chức chạy Marathon.”
“Ở trường đại học à?”
“Không phải, là trường cấp ba.”
“Vậy chắc chắn là anh lấy được giải thưởng.”
“Không.”
“Sao lại vậy…”
Tống Hi vừa hỏi ra câu hỏi ngạc nhiên này, cô cũng tự bất ngờ trong chớp mắt.
Cô biết Bùi Vị Trữ có thói quen chạy buổi tối nhưng đó là từ thời cấp ba cô cố ý đi ngang qua trước cửa nhà của anh mà nghe trộm được.
Thấy Bùi Vị Trữ nhìn sang, Tống Hi tự lấy cớ cho mình: “Trông… Trông anh giống như có thể sẽ giành chiến thắng…”
“Cô tin tưởng tôi vậy.”
Bùi Vị Trữ cười rất sảng khoái: “Tôi và Trình Thương cùng xếp hạng từ cuối lên.”
Tống Hi cười: “Thật sao?”
Cách nơi cần đến còn một đoạn đường, ở trên taxi Bùi Vị Trữ kể lại chuyện thú vị năm đó khi tham gia chạy Marathon cho Tống Hi nghe.
Anh tham gia cùng Trình Thương.
Hai người chơi bóng quanh năm, thể lực cũng khá tốt, vốn dĩ chạy rất tốt, xem như là dẫn đầu.
Nhưng khi chạy đến một con phố nào đó, Trình Thương thấy cô gái mà mình thích, nhất định phải thể hiện trước mặt người ta nên đột nhiên tăng tốc.
Kết quả là bị vấp ngã, trực tiếp ngã quỳ xuống đất, chân cũng bị trượt.
Chờ đến khi Bùi Vị Trữ đỡ lấy anh ấy, dắt anh ấy đi với tốc độ một ông lão đi bộ, vất vả lắm mới trở về được trường học, cờ Marathon trên sân cũng đã bị tháo bỏ rồi.
Các bạn cùng lớp đã sẵn sàng đi ăn trưa, thấy hai người thì nhiệt tình chào đón: “Hi, how about eating out?” (Ê các cậu có muốn ra ngoài ăn không?)
Trình Thương không hề xấu hổ, nâng cái chân sưng lên nói: “Eating trotter.”
Kể đến đây, Bùi Vị Trữ tự động chuyển sang dịch thành “móng heo” cho dễ hiểu, rồi thêm một câu “Pig’s feet” để giải thích.
Tống Hi không ngờ sẽ như vậy, mỗi một bước đi đều phát triển vượt quá sức tưởng tượng.
Cô nghe vậy thì sửng sốt ngạc nhiên, cuối cùng không nhịn được bèn cười rộ lên.
Cô rất thích cảm giác nói chuyện phiếm với Bùi Vị Trữ.
Anh không hề câu nệ, vừa chu đáo lại hài hước, luôn có thể làm cho cô cười.
Khiến người ta say mê.
Lại là “nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới”.
Đúng lúc này Trình Thương gọi video đến, Bùi Vị Trữ nhận máy, tự nhiên chào hỏi bạn bè: “Tôi đang nói chuyện với Tống Hi về cậu đấy, chuyện xếp hạng cuối trong cuộc thi chạy Marathon.”
“Không phải cậu cũng xếp cuối sao, không phải chúng ta xếp cạnh nhau hả? Sau đó tôi còn nghĩ, tôi là người bước chân đầu tiên vào trường nên tôi phải xếp thứ hai từ dưới lên mới đúng.”
Nói xong những thứ này, Trình Thương bỗng nhiên hỏi: “Đợi đã, sao cậu lại ở cùng với Tống Hi?”
Lòng Tống Hi căng thẳng.
Bùi Vị Trữ vẫn thoải mái tự nhiên: “Chúng tôi hẹn đi ăn tối, sau đó định đi dạo bãi biển với nhau, cũng sắp đến rồi, sao vậy?”
Nghe giọng điệu thì có vẻ Trình Thương rất thất vọng.
Anh ấy và Thái Vũ Xuyên gọi mấy người bạn khác đến tụ tập bên ngoài, vốn dĩ tưởng bây giờ Bùi Vị Trữ đang ở khách sạn một mình, cô độc nên muốn trêu anh.
“Kết quả cậu sướng nhỉ, có người ngồi bên cạnh hóng gió biển.”
Thái Vũ Xuyên chen đầu mình vào màn hình: “Cậu không biết thời tiết ở thủ đô hôm nay tệ thế nào đâu, gió rất lớn, cành cây bị thổi bay. Nếu tôi đứng ngoài mấy phút có thể sẽ bị gió thổi đến Hạ Môn luôn rồi.”
“Mẹ kiếp…”
Không biết bên đầu kia có ai hét lên, ngay sau đó lại luống cuống tay chân làm bát đũa rơi xuống cùng tiếng ghế di chuyển phát ra tiếng ồn ào.
“Cậu đỗ xe tôi ở đâu? Không phải ở chỗ đó chứ?”
Tống Hi nghe thấy trong cuộc gọi video của Bùi Vị Trữ có tiếng ồn ào thì ngạc nhiên.
Trong cuộc gọi có rất nhiều người mà cô không biết, Bùi Vị Trữ cũng không xoay điện thoại về phía cô, thấy cô liếc nhìn sang đây thì anh giải thích với cô mấy câu.
Có lẽ ở thủ đô có gió bão thổi gãy cành cây, hình như xe của Trình Thương đỗ dưới gốc cây.
Quả nhiên bị Bùi Vị Trữ đoán đúng, Trình Thương hoảng loạn cầm chìa khóa xe, trước khi lao ra ngoài còn vội vàng tạm biệt Bùi Vị Trữ và Tống Hi rồi lập tức ngắt cuộc gọi video.
Đúng lúc bọn họ cũng đến nơi, Bùi Vị Trữ xuống xe vòng sang bên Tống Hi ngồi, mở cửa xe giúp cô.
Xe taxi đậu gần bãi biển, có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ.
Chỉ là vừa mới mưa xong, bãi biển không náo nhiệt như bình thường.
Họ bước trên cát mịn ẩm ướt, vừa đi vừa trò chuyện, nói về cuộc sống hồi cấp ba và đại học khác nhau của đối phương.
Nói về Agatha Christie.
Tống Hi nói khi lần đầu tiên cô đọc sách của bà, cô hoàn toàn không biết về thứ tự sáng tạo, cuốn đầu tiên mượn trong thư viện chính là cuốn [Bức màn sân khấu].
Bởi vì là sách cũ nên có rất nhiều người mượn đọc, gáy sách đã biến mất từ lâu, bìa sách cũng sờn cũ.
Tống Hi lại không hề để ý, dưới tiêu đề sách có một dòng tiếng Anh nho nhỏ: “Curtain: Poirot’s Last Case.” (Bức màn: Vụ án cuối cùng của Poirot)
Cô hoàn toàn không biết đây là vụ án cuối cùng trong loạt thám tử Poirot do bà sáng tác, cô đã vô cùng thích thú khi đọc nó.
Kết quả là khi đọc lại những cuốn sách khác do Poirot là nhân vật chính thì cô luôn thấy buồn bã.
Trong cốt truyện, cho dù Poirot có tinh tế đến đâu thì cô vẫn luôn nhớ đến mái tóc giả và bức thư “Bạn thân yêu của tôi”.
Cũng là người say mê sách của bà, Bùi Vị Trữ hoàn toàn hiểu được ý của cô.
Tống Hi chỉ vừa nói phần mở đầu mà anh đã phát ra tiếng cười khẽ.
Bùi Vị Trữ nói, cuốn sách đầu tiên của bà mà anh có là do trường cấp ba mở hội chợ, anh "đào về" được ở quầy hàng vỉa hè của các đàn anh.
Cũng là sau khi mua về mới phát hiện, câu chuyện bắt đầu, nhóm nhân vật mới vừa xuất hiện thì đã có người dùng bút đánh dấu lại hung thủ.
Đều là người mê trinh thám, Tống Hi có thể hiểu sự thất vọng chán nản của anh, cô cười nói: “… Khổ thân anh!”
Bầu trời đêm như nối liền với mặt biển, ánh trăng như ẩn sau những đám mây.
Những con sóng cuốn trôi sỏi cát, gió và thủy triều hòa với nhau như một bài hát chữa lành dịu êm, chậm rãi.
Họ đi đến một tảng đá, trò chuyện về những con gấu mèo nhỏ trên trang bìa ở vòng tròn bạn bè của mình.
Bùi Vị Trữ nói, đó là một kỳ nghỉ khi anh còn ở nước ngoài, không về nước, đến nhà một người bạn thân ở nơi đó.
Đêm đến họ mở party, nướng thịt trong sân. Khi chuẩn bị thu dọn thì có một con gấu mèo nhỏ lén lút thò đầu rình mò sau gốc cây.
Bùi Vị Trữ thấy nó đáng yêu nên đưa thức ăn còn thừa lại cho nó ăn.
Kết quả ngày hôm sau, khi anh thức dậy và chuẩn bị đi chạy bộ buổi sáng, ngay sau khi mở cửa thì trong sân đều là những con gấu mèo nhỏ, tổng cộng có mười ba con đều đang nhìn chằm chằm vào anh.
“Bạn bè tôi nói, con gấu mèo đó dẫn theo cả gia đình họ hàng cô dì chú bác đến đầu quân cho tôi!”
Tống Hi cũng thích những động vật nhỏ, đôi mắt cô lập tức sáng lên: “Đáng yêu quá.”
“Đúng là đáng yêu nhưng cũng rất tham ăn.”
Trời tối nên không thấy rõ sắc mặt, Tống Hi đỏ mặt nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: “Tôi chưa từng thấy một con gấu mèo nào.”
Năm ngoái khi cô đi cùng Tống Tư Tư đến vườn bách thú nhưng thật ra chỉ thấy mấy con động vật nhỏ, cảm giác giống như mấy hình hoạt hình trên túi mì ăn liền vậy.
Tưởng là gấu mèo nhưng bảng giới thiệu lại viết là “gấu trúc nhỏ”.
“Tôi biết loại cô nói, chúng có màu vàng.”
Bùi Vị Trữ lấy điện thoại ra, cho cô xem ảnh trong vòng bạn bè: “Gấu mèo cũng giống như vậy, tất cả đều có quầng thâm mắt.”
Tống Hi muốn nói thẳng, muốn nói rằng cô đã xem qua vòng bạn bè của anh tối qua nhưng nghĩ lại thì vẫn nuốt lời định nói về, không để lộ quá nhiều cảm xúc của bản thân.
Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý làm như vậy.
Trước mắt có thể cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, đi dạo đã rất tốt rồi, cô không muốn phá vỡ trạng thái này.
Ở bãi biển ít đèn, ngay cả mặt biển cũng tối tăm.
Dù sao mắt của Tống Hi cũng đã trải qua phẫu thuật cận thị, đến nơi ánh sáng yếu thì không thể nhìn rõ được, cô luôn chú ý dưới chân mình.
Nhưng khi quá tập trung nói chuyện thì khó tránh khỏi không cẩn thận, cô vô tình giẫm lên một tảng đá ngầm nhỏ nhô ra.
Có tảo biển trên rạn san hô nên rất trơn.
Cơ thể cô hơi nghiêng đi, sau đó được Bùi Vị Trữ kịp thời đưa tay đỡ lấy.
“Cẩn thận.”
“Cảm ơn anh.”
Bùi Vị Trữ đỡ cánh tay cô, đi chậm lại, kéo cô ra khỏi tảng đá.
Anh tỏ ra thấu hiểu: “Phẫu thuật cận thị đều như vậy sao? Tôi có bạn cùng lớp cũng đi mổ cận, buổi tối mắt chỉ nhìn thấy bình thường thôi.”
“… Sao anh biết tôi đã làm phẫu thuật cận thị?”
“Trước đây cô từng nói mà.”
Tống Hi không nhớ ra, vẫn là Bùi Vị Trữ nhắc nhở cô, nói về chuyện hồi đi chơi mật thất.
Chủ đề chuyển sang chuyện phẫu thuật và trò mật thất.
Thật khó để tưởng tượng khi họ gặp nhau lại có nhiều chuyện để nói như vậy. Cuối cùng nói đến miệng lưỡi khô đắng, phải đi tìm một quầy bán hàng mua nước dừa uống.
Ngày mai, Tống Hi và Bùi Vị Trữ đều có việc nên trở về khách sạn trước mười hai giờ đêm.
Trước khi giẫm lên rạn san hô mất thăng bằng, Tống Hi đã vô thức vung tay lên.
Bản thân cô không ý thức được mình bị thương, cho đến khi trở về sảnh khách sạn đợi, ở nơi đèn đuốc sáng trưng mới phát hiện ra cánh tay anh có hai vết trầy xước màu đỏ.
Bùi Vị Trữ mặc áo thun dài tay đơn giản, có thể vì nóng nên xắn tay áo lên.
Khi ăn tối rõ ràng anh không có hai vết thương này, cũng không khó đoán được nguyên nhân tạo ra nó.
“Bùi Vị Trữ, có phải vừa rồi tôi cào anh bị thương không?”
Anh và cô ở cùng tầng.
Bùi Vị Trữ bấm thang máy, không để ý lắm, cố ý hít một tiếng, trêu chọc cô: “Đúng vậy, đau lắm đó, cô không thấy tôi cầm dừa không phải bằng tay phải sao?”
“…”
Tống Hi cầm quả dừa màu xanh khá to, lúng túng nói: “Gần đây có tiệm thuốc, anh có muốn đến đó khám thử không?”
“Cô tin thật đấy à?”
Bùi Vị Trữ nhìn cô một cái, cười nói: “Trêu cô thôi, da tôi dày, có lẽ sáng mai sẽ khỏi thôi.”
“Anh thật sự không sao chứ?”
Bùi Vị Trữ giả vờ khó xử: “Hay là tôi đi bó thạch cao nhé?”
Thang máy “ting” một tiếng.
Mấy vị khách thuê bên trong đi ra, thang máy lập tức trở nên trống trải, chỉ có Bùi Vị Trữ và Tống Hi lần lượt bước vào.
Khách sạn này rất biết kiếm tiền, ngay cả thang máy cũng không buông tha, họ còn nhận chạy cả quảng cáo.
Trên vách kim loại dán bảng quảng cáo, đài phát thanh trong thang máy cũng đang phát quảng cáo chụp ảnh cưới với một giọng điệu khoa trương quá lố.
Bùi Vị Trữ nói gì đó nhưng dưới ảnh hưởng của tiếng ồn, Tống Hi không nghe rõ.
Cô nghi ngờ hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Trong không gian chật hẹp, Bùi Vị Trữ đút hai tay vào túi quần, hơi nghiêng người đi, giọng nói rất gần như thể đang thì thầm.
Trong lúc nói, hơi thở của anh mang theo mùi nước dừa, giọng điệu đầy ý cười: “Tôi nói, tôi không biết nhiều về Hạ Môn nhưng vẫn còn ở lại đây mấy ngày, tôi có thể đi chơi cùng cô không?”