Chương 41: Mưa sao băng Perseids:...mà xa cũng không xong
Tối hôm qua, Bùi Vị Trữ nói muốn nghe chuyện ‘yêu thầm’ của cô.
Nhưng những năm đó, từng có quá nhiều chuyện cỏn con mà người ngoài xem như không quan trọng. Tưởng chừng những điều đó nhỏ nhặt không đáng kể, song đối với cô mà nói, nó lại là ‘hiệu ứng bươm bướm’ trong chuyện tình yêu thầm dài đằng đẵng, không thể thiếu được.
Cô không say nhưng hơi men cũng đang phóng đại tâm trạng của cô.
Ngày mai, chuyến công tác của Bùi Vị Trữ sẽ kết thúc. Nếu cô phải quay về thủ đô trước thì cơ hội hai người được ở bên nhau thường xuyên như thế này có lẽ cũng không nhiều lắm.
Tống Hi cầm điện thoại ngẩn ngơ một hồi lâu, ngay cả tin nhắn của anh, cô cũng chưa trả lời lại, chỉ nhờ bác tài xế dừng xe ở đầu phố khách sạn.
Cửa hàng trên phố vẫn chưa đóng cửa.
Cô mua chút đồ ăn vặt cho bữa khuya, thậm chí còn mua cả một phần gà xé tay rồi xách theo về khách sạn, đi thẳng đến phòng của Bùi Vị Trữ.
Trong hành lang trải thảm hoa văn màu đỏ thẫm, Tống Hi giẫm lên đó, nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh.
Một lát sau, Bùi Vị Trữ đẩy cửa phòng ra.
Anh mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô, anh nhướng lông mày, tầm mắt dừng lại trên mái tóc ẩm ướt của cô bèn hỏi: “Cô mới vừa về sao?”
“Tôi mới về tới.”
Tống Hi giơ đủ loại túi trong tay lên, trong giọng nói mơ hồ nghe có vẻ mất khống chế: “Tôi tới tìm anh ăn khuya nè…”
“Vậy cô tới đúng lúc rồi.”
Bùi Vị Trữ mỉm cười nghiêng người để Tống Hi vào cửa: “Tôi cũng vừa mới về. Mười lăm phút trước, tôi còn sang gõ cửa phòng cô mà không có ai trả lời.”
Anh chỉ vào hộp đóng gói đầy ắp trên bàn, cũng đều là đồ ăn khuya.
Chỉ là, rõ ràng là anh mua nhiều hơn cô, món tôm tít muối tiêu và ốc móng tay trông có vẻ rất hấp dẫn, đến cả hoa quả cũng chất tới mấy hộp.
Cô hoàn toàn không ngờ được là sẽ có tình huống như thế này.
Tống Hi sững sờ rảo bước vào phòng anh, tự dưng cô có cảm giác được an ủi, những suy nghĩ khó chịu và bối rối do chất cồn phóng đại cũng đều tan biến.
“Trước khi cô gõ cửa, tôi còn đang nghĩ chắc là mình mua nhiều rồi, may mà cô đã tới.”
Bùi Vị Trữ liếc mắt nhìn đống túi trong tay cô, anh cười: “Cho nên, chúng ta cũng có cùng một suy nghĩ nhỉ?”
Tống Hi bỗng ngẩng đầu cười với anh: “Đúng vậy, có cùng một suy nghĩ.”
Gian phòng này của Bùi Vị Trữ là phòng giường đôi sang trọng, rộng rãi hơn bên phòng Tống Hi nhiều.
Chiếc giường thoạt nhìn có vẻ như chưa từng có ai ngủ trên đó, trên tấm ga trải giường trắng như tuyết không có lấy một nếp nhăn, trên tủ đầu giường chỉ để máy tính và mấy xấp tài liệu.
Tống Hi bước vào, cô rất tôn trọng chế độ bảo mật của các ngành nghề khác nên không nhìn vào giấy A4 đó, cô chỉ ngồi xuống sô pha rồi nói một câu: “Bùi Vị Trữ, hôm nay hướng dẫn viên du lịch Tiểu Tống sẽ kể cho anh nghe một chút về chuyện tình ‘yêu thầm’ nhé.”
Thấy mái tóc cô bị ướt, lúc đầu Bùi Vị Trữ lấy một cái khăn lông khô chưa dùng để chuẩn bị cho cô lau tóc.
Vừa nghe cô nói như vậy, động tác đưa khăn lông khựng lại một lát, người anh bỗng nhiên tới gần cô rồi lại lui về sau trong tích tắc: “Cô uống rượu à?”
“Công việc xã giao, tôi đã uống hai ly rưỡi rượu trắng nhỏ.”
Tống Hi dùng tay ra dấu, mô phỏng lại kích thước của chiếc ly nhỏ: “Nhưng mà tôi không uống say, thật đấy.”
Ánh mắt Bùi Vị Trữ nhìn cô đầy vẻ không tin tưởng.
Cuối cùng anh vẫn là lấy khăn lông trong tay trùm lên đầu cô, nói đùa một câu: “Nói thì hay đấy nhưng tôi đang nghĩ, có nên để cô viết giấy cam đoan hay không?”
“Giấy cam đoan gì?”
“Cho dù là cô đã nói gì đi chăng nữa thì ngày mai sau khi cô tỉnh rượu cũng không được nuốt lời mà sang đây giết tôi diệt khẩu, kiểu vậy.”
Tuy rằng nói như vậy nhưng Bùi Vị Trữ cũng chẳng sợ ‘sát thủ’ như cô, anh còn cười đưa cho cô một hộp ổi ruột hồng, bổ sung vitamin cho ‘sát thủ’.
Mưa rơi lộp độp trên cửa sổ thủy tinh, Tống Hi ăn mấy miếng ổi, rồi lại ăn gà xé và tôm tít...
Qua thật lâu, cô mới chậm rãi lên tiếng, bắt đầu kể lại chuyện xưa.
Kể về năm 2008, khi cô và mẹ lần đầu đến thủ đô, nước da thì ngăm đen, bản thân lại lạ nước lạ cái.
Kể về chuyện bọn họ ở chung với cả gia đình chú Tống.
Sau một lúc lâu dẫn dắt câu chuyện, cuối cùng cô đã nhắc tới chàng thiếu niên lái xe đạp trong ký ức.
“Người đó cực kỳ dịu dàng, anh ấy từng giúp đỡ tôi, khiến tôi cảm thấy rất biết ơn và dần dà tôi cũng chú ý đến anh ấy nhiều hơn.”
“Nhưng chúng tôi không học cùng trường, tôi hiếm khi gặp được người đó.”
“Hơn nữa... Đối với tôi mà nói, anh ấy thật sự quá xuất sắc.”
“Anh ấy cứ như sống trong thành thuỷ tinh vậy, tôi có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy anh ấy. Chỉ là, tôi không thể làm quen với anh ấy.”
Tống Hi ngồi trên sô pha và ôm chặt tấm đệm dựa, dường như cô mượn hành động này để tìm cho mình chút cảm giác an toàn.
Cô chậm rãi kể lại từng chuyện, thỉnh thoảng dừng lại ngẫm nghĩ, rồi lại tiếp tục.
“Bây giờ có lẽ tôi không còn cảm giác ấy nữa nhưng khi đó tôi thật sự cảm thấy tự ti.”
“Cả tầm nhìn và những hiểu biết đó là thứ mà một cô gái lớn lên ở thị trấn nhỏ như tôi không thể theo kịp.”
“Tôi ngưỡng mộ bọn họ có thể nói tiếng Anh lưu loát, ngưỡng mộ trường học quốc tế vì đến cả đồng phục học sinh cũng trông thời thượng đến thế, tôi cũng ngưỡng mộ bọn họ có thể ra nước ngoài đi du lịch, học tập...”
Trước khi Tống Hi bắt đầu kể, Bùi Vị Trữ đã kéo ghế tới ngồi đối diện cô.
Cô không hề nói quá nhiều thông tin chi tiết về thân phận của người đó, chỉ khi nghe được bốn chữ ‘trường học quốc tế’ này, Bùi Vị Trữ chợt nheo mắt lại.
Anh nhớ Tống Hi học trường trung học số Mười, trường quốc tế gần đó không phải là trường anh theo học sao?
Chẳng lẽ, người nọ còn là bạn học của anh ư?
“Sau này anh ấy ra nước ngoài.”
“Tôi đã phát huy rất tốt trong kỳ thi đại học, thi đậu vào trường đại học trọng điểm, sau đó học tập ở Hạ Môn bên này.”
“Chúng tôi cách nhau càng ngày càng xa.”
Đầu ngón tay Tống Hi bấu vào ruột trái thanh long, trên tay có dấu vết màu hồng không thể lau đi, cô đan chéo hai ngón trỏ vào nhau, diễn tả bằng động tác: “Giống như đường thẳng từng giao nhau, sau đó không còn xuất hiện cùng nhau nữa...”
Bùi Vị Trữ nhận thấy tâm trạng Tống Hi sa sút, anh yên lặng vặn nắp chai nước ngọt có ga rồi đặt lên bàn trà trước mặt cô.
“Cảm ơn anh.”
Tống Hi dừng một lát, cô tiếp tục nói: “Về sau, tôi cũng dần lãng quên anh ấy. Chỉ là vào cái đêm nhìn thấy mưa sao băng Perseids, tôi mới nhận ra rằng đã rất lâu rồi mình không nhớ tới anh ấy...”
Bùi Vị Trữ nhìn cô.
Nói thật, dáng vẻ này của cô nào có giống ‘đã quên đi người ấy’. Ngược lại, trông cô có vẻ như nhớ mãi không quên người nọ.
Nhưng anh không vạch trần điều đó, anh chỉ đóng vai người lắng nghe đạt yêu cầu mà thôi.
Quả nhiên, chỉ ít phút sau, cô nàng vừa rồi còn luôn miệng nói mình đã quên, giờ đã nhớ lại mùa đông của năm nào đó, cả gia đình của chàng trai mà cô yêu thầm cùng đi du lịch nước ngoài.
Vào dịp năm mới, cô rất nhớ người ấy, vậy nên cô đã đắp người tuyết ở trước cổng nhà người ta.
Bùi Vị Trữ: “…”
“Tôi từng cố gắng làm quen với anh ấy, viết rất nhiều thiệp cho anh ấy và cũng từng hẹn gặp anh ấy.”
Hình như Tống Hi nhớ đến chuyện nào khiến cô bị tổn thương, cô đau lòng cúi đầu.
“Nhưng mà anh ấy nói, theo anh ấy thấy thì vô số việc làm đó chẳng qua là do tôi tự làm mình cảm động, đó là cách lấy lòng và xu nịnh tầm thường, là ảo tưởng. Hơn nữa, anh ấy nói rằng sự cho đi từ một phía cũng không thể đạt được tôn trọng của người khác.”
“Tôi nghĩ, anh ấy nói rất đúng.”
Tống Hi kể về câu chuyện của bản thân, cô không quá chú trọng đến trình tự, cũng không trau chuốt. Cô càng kiêng dè thân phận của người trước mặt hơn nên đã giấu nhẹm đi rất nhiều tình tiết vụn vặt trong câu chuyện.
Sau khi cắt bỏ những chi tiết đó thì cách diễn đạt cũng cực kỳ dễ gây hiểu lầm cho người khác.
Nghe đến đây, Bùi Vị Trữ đã nhíu mày.
Người mà cô thích là một người ra sao nhỉ?
Hình như cũng không xuất sắc như lời cô nói, nghe có vẻ người đó còn rất tự kiêu?
Tống Hi cũng không phải là kiểu con gái sẽ bám chặt không buông, khiến người ta chán ghét. Lá gan của cô thật ra không lớn lắm, khi cô căng thẳng hoặc ngượng ngùng đều sẽ đỏ mặt.
Có điều trong chuyện tỏ tình này, cho dù đối phương không thích Tống Hi đi chăng nữa thì chỉ cần lịch sự tỏ ý từ chối là ổn rồi. Có lẽ cô cũng tuyệt đối không dây dưa thêm nữa.
Chàng trai đó lại còn nói những lời nặng nề, gây tổn thương người khác như thế trước mặt cô gái nhỏ?
Cho dù người đó có là người lý trí thì cũng nên biết, trên đời này xác suất hai người đồng thời động lòng là cực kỳ bé nhỏ, luôn luôn sẽ có một người động lòng trước, chủ động trước.
Cũng không thể nói tất cả hành động của cô là lấy lòng, xu nịnh, ảo tưởng chứ?
Bùi Vị Trữ cảm giác như có một ngọn lửa bị kìm nén trong lồng ngực, anh cũng tự lấy chai nước ngọt uống vài ngụm để xoa dịu tâm tình.
Nhưng thấy vẻ mặt buồn bã của Tống Hi đã khiến anh không thể thốt nên câu nào nặng lời với người cô thích.
Huống hồ, anh có tư có tư cách gì để bình phẩm từ đầu đến chân về người ta.
Tống Hi không kể nữa, cô lặng lẽ uống từng ngụm nước ngọt.
Điện thoại Bùi Vị Trữ reo lên hai tiếng, anh liếc mắt nhìn một cái, mặc kệ nó và cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể mà hỏi Tống Hi: “Nếu như có cơ hội gặp lại người ấy, cô có muốn nói gì với người đó không?”
Thật ra, anh không đành lòng nhìn cô phải chịu khổ sở, anh chỉ muốn đưa ra một hai vấn đề khiến cô cảm thấy có tính khả thi, để cô thử tưởng tượng sau này hai người còn có thể gặp lại.
Anh nghĩ rằng, biết đâu như vậy sẽ làm cho tâm trạng cô tốt hơn.
Cô có muốn nói gì với anh không?
Tống Hi đưa mắt nhìn điện thoại di động bên cạnh Bùi Vị Trữ, màn hình sáng lên vì vừa nhận được tin nhắn mới, cô có thể thấy hình ảnh cả gia đình hạnh phúc của anh trên nền màn hình khoá.
Đó là bà nội với gương mặt hiền hậu, chị gái là mỹ nhân xinh đẹp, người ba hào hoa phong nhã và người mẹ vừa dịu dàng, vừa khí chất.
Bùi Vị Trữ và chú chó Bóng Tuyết của anh chen chúc trong ảnh, cả gia đình đều đang mỉm cười.
Tống Hi chợt nhớ lại nhiều năm trước, khi cô dắt Siêu Nhân đi ngang qua trước cổng nhà anh, cô nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm trong sân, lúc ấy mọi người đang bàn về chuyện Bùi Vị Trữ chuẩn bị ra nước ngoài học luật.
Giọng nói của Bùi Vị Trữ kiên định, anh cười nói: “Không phải từ nhỏ con đã thích luật sao.”
Ngày đó, cô không cầm lòng được mà quay đầu lại nhìn, cô thấy nụ cười trên môi anh, phong nhã hào hoa, tựa như một câu thơ dưới ngòi bút của Mạnh Giao: “Gió xuân thả sức cho ngựa phi”*.
*Nguyên văn là ‘Xuân phong đắc ý mã đề tật’, cụm ‘Xuân phong đắc ý’ thường chỉ sự đỗ đạt, đường làm quan rộng mở, thăng quan tiến chức thuận lợi.
Lúc này, cô lại nhìn những tờ giấy A4 để trên tủ đầu giường của anh.
Bỗng sống mũi Tống Hi cay xè, nước mắt rơi xuống tí tách, cố kìm nén thế nào cũng vô dụng.
Cô nhìn Bùi Vị Trữ chăm chú bằng đôi mắt ngấn lệ.
“Nếu có cơ hội gặp lại anh ấy, tôi chỉ muốn hỏi một câu, anh ấy của hiện tại có vui vẻ không? Liệu đã hoàn thành ước mơ từ thuở nhỏ hay chưa? Anh ấy có thích công việc hiện giờ hay không…”
Bùi Vị Trữ luống cuống trong giây lát, anh không nghĩ là tình cảm của cô đối với người mình yêu thầm vẫn mãnh liệt đến nhường này.
Bùi Vị Trữ giơ tay lên, do dự một lúc, rồi cuối cùng cũng đặt tay lên đỉnh đầu Tống Hi. Anh xoa xoa tóc cô, giọng nói dịu dàng lại bất đắc dĩ: “Không khóc nào.”
Nhưng những năm đó, từng có quá nhiều chuyện cỏn con mà người ngoài xem như không quan trọng. Tưởng chừng những điều đó nhỏ nhặt không đáng kể, song đối với cô mà nói, nó lại là ‘hiệu ứng bươm bướm’ trong chuyện tình yêu thầm dài đằng đẵng, không thể thiếu được.
Cô không say nhưng hơi men cũng đang phóng đại tâm trạng của cô.
Ngày mai, chuyến công tác của Bùi Vị Trữ sẽ kết thúc. Nếu cô phải quay về thủ đô trước thì cơ hội hai người được ở bên nhau thường xuyên như thế này có lẽ cũng không nhiều lắm.
Tống Hi cầm điện thoại ngẩn ngơ một hồi lâu, ngay cả tin nhắn của anh, cô cũng chưa trả lời lại, chỉ nhờ bác tài xế dừng xe ở đầu phố khách sạn.
Cửa hàng trên phố vẫn chưa đóng cửa.
Cô mua chút đồ ăn vặt cho bữa khuya, thậm chí còn mua cả một phần gà xé tay rồi xách theo về khách sạn, đi thẳng đến phòng của Bùi Vị Trữ.
Trong hành lang trải thảm hoa văn màu đỏ thẫm, Tống Hi giẫm lên đó, nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh.
Một lát sau, Bùi Vị Trữ đẩy cửa phòng ra.
Anh mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô, anh nhướng lông mày, tầm mắt dừng lại trên mái tóc ẩm ướt của cô bèn hỏi: “Cô mới vừa về sao?”
“Tôi mới về tới.”
Tống Hi giơ đủ loại túi trong tay lên, trong giọng nói mơ hồ nghe có vẻ mất khống chế: “Tôi tới tìm anh ăn khuya nè…”
“Vậy cô tới đúng lúc rồi.”
Bùi Vị Trữ mỉm cười nghiêng người để Tống Hi vào cửa: “Tôi cũng vừa mới về. Mười lăm phút trước, tôi còn sang gõ cửa phòng cô mà không có ai trả lời.”
Anh chỉ vào hộp đóng gói đầy ắp trên bàn, cũng đều là đồ ăn khuya.
Chỉ là, rõ ràng là anh mua nhiều hơn cô, món tôm tít muối tiêu và ốc móng tay trông có vẻ rất hấp dẫn, đến cả hoa quả cũng chất tới mấy hộp.
Cô hoàn toàn không ngờ được là sẽ có tình huống như thế này.
Tống Hi sững sờ rảo bước vào phòng anh, tự dưng cô có cảm giác được an ủi, những suy nghĩ khó chịu và bối rối do chất cồn phóng đại cũng đều tan biến.
“Trước khi cô gõ cửa, tôi còn đang nghĩ chắc là mình mua nhiều rồi, may mà cô đã tới.”
Bùi Vị Trữ liếc mắt nhìn đống túi trong tay cô, anh cười: “Cho nên, chúng ta cũng có cùng một suy nghĩ nhỉ?”
Tống Hi bỗng ngẩng đầu cười với anh: “Đúng vậy, có cùng một suy nghĩ.”
Gian phòng này của Bùi Vị Trữ là phòng giường đôi sang trọng, rộng rãi hơn bên phòng Tống Hi nhiều.
Chiếc giường thoạt nhìn có vẻ như chưa từng có ai ngủ trên đó, trên tấm ga trải giường trắng như tuyết không có lấy một nếp nhăn, trên tủ đầu giường chỉ để máy tính và mấy xấp tài liệu.
Tống Hi bước vào, cô rất tôn trọng chế độ bảo mật của các ngành nghề khác nên không nhìn vào giấy A4 đó, cô chỉ ngồi xuống sô pha rồi nói một câu: “Bùi Vị Trữ, hôm nay hướng dẫn viên du lịch Tiểu Tống sẽ kể cho anh nghe một chút về chuyện tình ‘yêu thầm’ nhé.”
Thấy mái tóc cô bị ướt, lúc đầu Bùi Vị Trữ lấy một cái khăn lông khô chưa dùng để chuẩn bị cho cô lau tóc.
Vừa nghe cô nói như vậy, động tác đưa khăn lông khựng lại một lát, người anh bỗng nhiên tới gần cô rồi lại lui về sau trong tích tắc: “Cô uống rượu à?”
“Công việc xã giao, tôi đã uống hai ly rưỡi rượu trắng nhỏ.”
Tống Hi dùng tay ra dấu, mô phỏng lại kích thước của chiếc ly nhỏ: “Nhưng mà tôi không uống say, thật đấy.”
Ánh mắt Bùi Vị Trữ nhìn cô đầy vẻ không tin tưởng.
Cuối cùng anh vẫn là lấy khăn lông trong tay trùm lên đầu cô, nói đùa một câu: “Nói thì hay đấy nhưng tôi đang nghĩ, có nên để cô viết giấy cam đoan hay không?”
“Giấy cam đoan gì?”
“Cho dù là cô đã nói gì đi chăng nữa thì ngày mai sau khi cô tỉnh rượu cũng không được nuốt lời mà sang đây giết tôi diệt khẩu, kiểu vậy.”
Tuy rằng nói như vậy nhưng Bùi Vị Trữ cũng chẳng sợ ‘sát thủ’ như cô, anh còn cười đưa cho cô một hộp ổi ruột hồng, bổ sung vitamin cho ‘sát thủ’.
Mưa rơi lộp độp trên cửa sổ thủy tinh, Tống Hi ăn mấy miếng ổi, rồi lại ăn gà xé và tôm tít...
Qua thật lâu, cô mới chậm rãi lên tiếng, bắt đầu kể lại chuyện xưa.
Kể về năm 2008, khi cô và mẹ lần đầu đến thủ đô, nước da thì ngăm đen, bản thân lại lạ nước lạ cái.
Kể về chuyện bọn họ ở chung với cả gia đình chú Tống.
Sau một lúc lâu dẫn dắt câu chuyện, cuối cùng cô đã nhắc tới chàng thiếu niên lái xe đạp trong ký ức.
“Người đó cực kỳ dịu dàng, anh ấy từng giúp đỡ tôi, khiến tôi cảm thấy rất biết ơn và dần dà tôi cũng chú ý đến anh ấy nhiều hơn.”
“Nhưng chúng tôi không học cùng trường, tôi hiếm khi gặp được người đó.”
“Hơn nữa... Đối với tôi mà nói, anh ấy thật sự quá xuất sắc.”
“Anh ấy cứ như sống trong thành thuỷ tinh vậy, tôi có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy anh ấy. Chỉ là, tôi không thể làm quen với anh ấy.”
Tống Hi ngồi trên sô pha và ôm chặt tấm đệm dựa, dường như cô mượn hành động này để tìm cho mình chút cảm giác an toàn.
Cô chậm rãi kể lại từng chuyện, thỉnh thoảng dừng lại ngẫm nghĩ, rồi lại tiếp tục.
“Bây giờ có lẽ tôi không còn cảm giác ấy nữa nhưng khi đó tôi thật sự cảm thấy tự ti.”
“Cả tầm nhìn và những hiểu biết đó là thứ mà một cô gái lớn lên ở thị trấn nhỏ như tôi không thể theo kịp.”
“Tôi ngưỡng mộ bọn họ có thể nói tiếng Anh lưu loát, ngưỡng mộ trường học quốc tế vì đến cả đồng phục học sinh cũng trông thời thượng đến thế, tôi cũng ngưỡng mộ bọn họ có thể ra nước ngoài đi du lịch, học tập...”
Trước khi Tống Hi bắt đầu kể, Bùi Vị Trữ đã kéo ghế tới ngồi đối diện cô.
Cô không hề nói quá nhiều thông tin chi tiết về thân phận của người đó, chỉ khi nghe được bốn chữ ‘trường học quốc tế’ này, Bùi Vị Trữ chợt nheo mắt lại.
Anh nhớ Tống Hi học trường trung học số Mười, trường quốc tế gần đó không phải là trường anh theo học sao?
Chẳng lẽ, người nọ còn là bạn học của anh ư?
“Sau này anh ấy ra nước ngoài.”
“Tôi đã phát huy rất tốt trong kỳ thi đại học, thi đậu vào trường đại học trọng điểm, sau đó học tập ở Hạ Môn bên này.”
“Chúng tôi cách nhau càng ngày càng xa.”
Đầu ngón tay Tống Hi bấu vào ruột trái thanh long, trên tay có dấu vết màu hồng không thể lau đi, cô đan chéo hai ngón trỏ vào nhau, diễn tả bằng động tác: “Giống như đường thẳng từng giao nhau, sau đó không còn xuất hiện cùng nhau nữa...”
Bùi Vị Trữ nhận thấy tâm trạng Tống Hi sa sút, anh yên lặng vặn nắp chai nước ngọt có ga rồi đặt lên bàn trà trước mặt cô.
“Cảm ơn anh.”
Tống Hi dừng một lát, cô tiếp tục nói: “Về sau, tôi cũng dần lãng quên anh ấy. Chỉ là vào cái đêm nhìn thấy mưa sao băng Perseids, tôi mới nhận ra rằng đã rất lâu rồi mình không nhớ tới anh ấy...”
Bùi Vị Trữ nhìn cô.
Nói thật, dáng vẻ này của cô nào có giống ‘đã quên đi người ấy’. Ngược lại, trông cô có vẻ như nhớ mãi không quên người nọ.
Nhưng anh không vạch trần điều đó, anh chỉ đóng vai người lắng nghe đạt yêu cầu mà thôi.
Quả nhiên, chỉ ít phút sau, cô nàng vừa rồi còn luôn miệng nói mình đã quên, giờ đã nhớ lại mùa đông của năm nào đó, cả gia đình của chàng trai mà cô yêu thầm cùng đi du lịch nước ngoài.
Vào dịp năm mới, cô rất nhớ người ấy, vậy nên cô đã đắp người tuyết ở trước cổng nhà người ta.
Bùi Vị Trữ: “…”
“Tôi từng cố gắng làm quen với anh ấy, viết rất nhiều thiệp cho anh ấy và cũng từng hẹn gặp anh ấy.”
Hình như Tống Hi nhớ đến chuyện nào khiến cô bị tổn thương, cô đau lòng cúi đầu.
“Nhưng mà anh ấy nói, theo anh ấy thấy thì vô số việc làm đó chẳng qua là do tôi tự làm mình cảm động, đó là cách lấy lòng và xu nịnh tầm thường, là ảo tưởng. Hơn nữa, anh ấy nói rằng sự cho đi từ một phía cũng không thể đạt được tôn trọng của người khác.”
“Tôi nghĩ, anh ấy nói rất đúng.”
Tống Hi kể về câu chuyện của bản thân, cô không quá chú trọng đến trình tự, cũng không trau chuốt. Cô càng kiêng dè thân phận của người trước mặt hơn nên đã giấu nhẹm đi rất nhiều tình tiết vụn vặt trong câu chuyện.
Sau khi cắt bỏ những chi tiết đó thì cách diễn đạt cũng cực kỳ dễ gây hiểu lầm cho người khác.
Nghe đến đây, Bùi Vị Trữ đã nhíu mày.
Người mà cô thích là một người ra sao nhỉ?
Hình như cũng không xuất sắc như lời cô nói, nghe có vẻ người đó còn rất tự kiêu?
Tống Hi cũng không phải là kiểu con gái sẽ bám chặt không buông, khiến người ta chán ghét. Lá gan của cô thật ra không lớn lắm, khi cô căng thẳng hoặc ngượng ngùng đều sẽ đỏ mặt.
Có điều trong chuyện tỏ tình này, cho dù đối phương không thích Tống Hi đi chăng nữa thì chỉ cần lịch sự tỏ ý từ chối là ổn rồi. Có lẽ cô cũng tuyệt đối không dây dưa thêm nữa.
Chàng trai đó lại còn nói những lời nặng nề, gây tổn thương người khác như thế trước mặt cô gái nhỏ?
Cho dù người đó có là người lý trí thì cũng nên biết, trên đời này xác suất hai người đồng thời động lòng là cực kỳ bé nhỏ, luôn luôn sẽ có một người động lòng trước, chủ động trước.
Cũng không thể nói tất cả hành động của cô là lấy lòng, xu nịnh, ảo tưởng chứ?
Bùi Vị Trữ cảm giác như có một ngọn lửa bị kìm nén trong lồng ngực, anh cũng tự lấy chai nước ngọt uống vài ngụm để xoa dịu tâm tình.
Nhưng thấy vẻ mặt buồn bã của Tống Hi đã khiến anh không thể thốt nên câu nào nặng lời với người cô thích.
Huống hồ, anh có tư có tư cách gì để bình phẩm từ đầu đến chân về người ta.
Tống Hi không kể nữa, cô lặng lẽ uống từng ngụm nước ngọt.
Điện thoại Bùi Vị Trữ reo lên hai tiếng, anh liếc mắt nhìn một cái, mặc kệ nó và cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể mà hỏi Tống Hi: “Nếu như có cơ hội gặp lại người ấy, cô có muốn nói gì với người đó không?”
Thật ra, anh không đành lòng nhìn cô phải chịu khổ sở, anh chỉ muốn đưa ra một hai vấn đề khiến cô cảm thấy có tính khả thi, để cô thử tưởng tượng sau này hai người còn có thể gặp lại.
Anh nghĩ rằng, biết đâu như vậy sẽ làm cho tâm trạng cô tốt hơn.
Cô có muốn nói gì với anh không?
Tống Hi đưa mắt nhìn điện thoại di động bên cạnh Bùi Vị Trữ, màn hình sáng lên vì vừa nhận được tin nhắn mới, cô có thể thấy hình ảnh cả gia đình hạnh phúc của anh trên nền màn hình khoá.
Đó là bà nội với gương mặt hiền hậu, chị gái là mỹ nhân xinh đẹp, người ba hào hoa phong nhã và người mẹ vừa dịu dàng, vừa khí chất.
Bùi Vị Trữ và chú chó Bóng Tuyết của anh chen chúc trong ảnh, cả gia đình đều đang mỉm cười.
Tống Hi chợt nhớ lại nhiều năm trước, khi cô dắt Siêu Nhân đi ngang qua trước cổng nhà anh, cô nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm trong sân, lúc ấy mọi người đang bàn về chuyện Bùi Vị Trữ chuẩn bị ra nước ngoài học luật.
Giọng nói của Bùi Vị Trữ kiên định, anh cười nói: “Không phải từ nhỏ con đã thích luật sao.”
Ngày đó, cô không cầm lòng được mà quay đầu lại nhìn, cô thấy nụ cười trên môi anh, phong nhã hào hoa, tựa như một câu thơ dưới ngòi bút của Mạnh Giao: “Gió xuân thả sức cho ngựa phi”*.
*Nguyên văn là ‘Xuân phong đắc ý mã đề tật’, cụm ‘Xuân phong đắc ý’ thường chỉ sự đỗ đạt, đường làm quan rộng mở, thăng quan tiến chức thuận lợi.
Lúc này, cô lại nhìn những tờ giấy A4 để trên tủ đầu giường của anh.
Bỗng sống mũi Tống Hi cay xè, nước mắt rơi xuống tí tách, cố kìm nén thế nào cũng vô dụng.
Cô nhìn Bùi Vị Trữ chăm chú bằng đôi mắt ngấn lệ.
“Nếu có cơ hội gặp lại anh ấy, tôi chỉ muốn hỏi một câu, anh ấy của hiện tại có vui vẻ không? Liệu đã hoàn thành ước mơ từ thuở nhỏ hay chưa? Anh ấy có thích công việc hiện giờ hay không…”
Bùi Vị Trữ luống cuống trong giây lát, anh không nghĩ là tình cảm của cô đối với người mình yêu thầm vẫn mãnh liệt đến nhường này.
Bùi Vị Trữ giơ tay lên, do dự một lúc, rồi cuối cùng cũng đặt tay lên đỉnh đầu Tống Hi. Anh xoa xoa tóc cô, giọng nói dịu dàng lại bất đắc dĩ: “Không khóc nào.”