Chương 15: Làm chính mình lợi hại đến hỏng rồi
"Đúng vậy." Giang Trường Hải thuận miệng trả lời, đem nước trà đảo qua trong ly sau đó tiếp tục uống.
Gương mặt của ông lão nhăn lại: "Hồ nháo! Sao có thể tiêu tiền để một đứa con gái đi học, có tiền dư như vậy không bằng để dành tích góp sau này cho con trai lấy vợ."
Ông lão là một vị trưởng bối có bối phận rất cao trong dòng họ Giang, ngay cả Trương Quế Hoa và Giang Đại Sơn cũng phải khách khí.
Nhưng Giang Trường Hải là một tên hỗn trướng, trực tiếp dỗi: "Ông Hai, con gái cháu đi học cũng không tốn tiền của ông, ông không cần lo chuyện bao đồng."
Ông lão tức giận đến trừng mắt thổi râu: "Đầu óc của Miên Miên nhà các cháu ngốc nghếch, mấy năm trước có lớp xóa nạn mù chữ, học hai tháng cũng không biết phép cộng trừ, cháu cho con bé đi học cũng phí tiền."
Vẻ mặt của Giang Trường Hải lại kiêu ngạo, tự hào nói: "Miên Miên nhà cháu đó là vì không muốn học, con bé nếu muốn học đảm bảo so với trẻ con trong thôn học càng giỏi."
Lúc con gái ông chia hạt dưa hạt đậu, đếm rất lưu loát, ngay cả vợ ông cũng không thể thành công lừa được lần nào.
Giang Miên Miên:...
Cô không có, không phải cô, cha không cần khoác lác a a a!
"Phốc ~" Những người khác đều bị chọc cười, nhà ai trong thôn này không rõ tình huống của những nhà khác chứ.
Có người không thích Giang Trường Hải liền nói thầm: "Ha ha ha, Trường Hải, con gái ông tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng chúng ta cũng cần nhìn thấy mới được, không cần khác lác, nói mạnh miệng thôi là được."
Nói xong càng cười lớn hơn, nghe xong hai vợ chồng Giang Trường Hà da mặt mỏng đều cảm thấy mặt nóng lên, dù sao vinh nhục đều liên quan đến người một nhà.
Khuôn mặt của Trương Quế Hoa cũng trầm xuống, trong lòng không quá dễ chịu.
Bà ta không muốn Tam Nha đi học, cũng không thích con trai bà ta bị người khác cười nhạo, lại không thể phản bác, bởi vì lời nói của đối phương chính là lời nói thật.
Giang Trường Hải sờ đầu nhỏ của con gái, lực đạo vừa phải: "Trong lòng cha, Miên Miên chính là thông minh nhất."
Bàn tay và ánh mắt của ông rất ôn nhu, Giang Miên Miên cảm thấy ngực nóng lên.
Cô không thể nhìn cha cô bị người khác cười nhạo.
Vì vậy cô đỉnh đỉnh bộ ngực nhỏ, lớn tiếng dõng dạc nói: "Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng đồng, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần."
Đây là lúc cho mọi người biết cô là chính là vương giả!
Quả nhiên, thanh âm cười nhạo trong nháy mắt biến mất.
Giang Miên Miên lại tiếp tục nói: "Xuân miên bất hiểu, xứ xứ văn đề điểu, dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu."
... Sau khi đọc liên tục mười câu thơ, tất cả mọi người ở đây trợn mắt há mồm nhìn cô, ngay cả người nói con gái của Giang Trường Hải ngốc nghếch cũng bị khiếp sợ rồi.
Càng khoa trương hơn chính là thím ba của cô, chén trong tay cũng làm rớt xuống đất.
Giang Miên Miên đột nhiên có cảm giác tài hoa của bản thân cô làm kinh diễm tới bốn phương, uy chấn tứ phương, rất cảm giác thỏa mãn và khoe khoang, giống như nhìn thấy bản thân lợi hại tới hỏng rồi.
Hệ thống nhảy ra tát cho một bát nước lạnh: "Ký chủ, nhắc nhở một chút, cô từng là người học đại học, không phải là trẻ con tám tuổi."
Giang Miên Miên: "Mặc kệ, tạm thời để tôi hưởng thụ hào quang của thần đồng đi."
"Con gái, con thật tuyệt vời!" Giang Trường Hải phản ứng lại liền bế con gái lên, cười đến thấy răng không thấy miệng.
Giang Miên Miên nâng cằm lên đắc ý nói: "Con còn có thể đọc bảng cửu chương nha."
Nhưng là quá dài, cô lười đọc.
"Không có khả năng." Tôn Lệ Hà lập tức phản bác nói, ngay cả Chí Văn học lớp năm còn đọc không đầy đủ.
Có người hiểu chuyện nói: "Nếu cháu đọc được, vậy cháu đọc mọi người nghe thử xem."
Không đợi Giang Miên Miên cự tuyệt, cha cô liền bảo vệ con gái: "Tưởng bở, con gái tôi dựa vào cái gì mà phải vất vả đọc cho mọi người nghe."
Sau đó đổi sang vẻ mặt yêu thương nói với Giang Miên Miên: "Tới, uống miếng nước, mới vừa đọc nhiều thơ như vậy khẳng định khát nước đi."
Lần này con gái cũng thật sự cho ông mát mặt.
Lần này Giang Đại Sơn hỏi: "Tam Nha, thơ này là con học với ai?"
....
Gương mặt của ông lão nhăn lại: "Hồ nháo! Sao có thể tiêu tiền để một đứa con gái đi học, có tiền dư như vậy không bằng để dành tích góp sau này cho con trai lấy vợ."
Ông lão là một vị trưởng bối có bối phận rất cao trong dòng họ Giang, ngay cả Trương Quế Hoa và Giang Đại Sơn cũng phải khách khí.
Nhưng Giang Trường Hải là một tên hỗn trướng, trực tiếp dỗi: "Ông Hai, con gái cháu đi học cũng không tốn tiền của ông, ông không cần lo chuyện bao đồng."
Ông lão tức giận đến trừng mắt thổi râu: "Đầu óc của Miên Miên nhà các cháu ngốc nghếch, mấy năm trước có lớp xóa nạn mù chữ, học hai tháng cũng không biết phép cộng trừ, cháu cho con bé đi học cũng phí tiền."
Vẻ mặt của Giang Trường Hải lại kiêu ngạo, tự hào nói: "Miên Miên nhà cháu đó là vì không muốn học, con bé nếu muốn học đảm bảo so với trẻ con trong thôn học càng giỏi."
Lúc con gái ông chia hạt dưa hạt đậu, đếm rất lưu loát, ngay cả vợ ông cũng không thể thành công lừa được lần nào.
Giang Miên Miên:...
Cô không có, không phải cô, cha không cần khoác lác a a a!
"Phốc ~" Những người khác đều bị chọc cười, nhà ai trong thôn này không rõ tình huống của những nhà khác chứ.
Có người không thích Giang Trường Hải liền nói thầm: "Ha ha ha, Trường Hải, con gái ông tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng chúng ta cũng cần nhìn thấy mới được, không cần khác lác, nói mạnh miệng thôi là được."
Nói xong càng cười lớn hơn, nghe xong hai vợ chồng Giang Trường Hà da mặt mỏng đều cảm thấy mặt nóng lên, dù sao vinh nhục đều liên quan đến người một nhà.
Khuôn mặt của Trương Quế Hoa cũng trầm xuống, trong lòng không quá dễ chịu.
Bà ta không muốn Tam Nha đi học, cũng không thích con trai bà ta bị người khác cười nhạo, lại không thể phản bác, bởi vì lời nói của đối phương chính là lời nói thật.
Giang Trường Hải sờ đầu nhỏ của con gái, lực đạo vừa phải: "Trong lòng cha, Miên Miên chính là thông minh nhất."
Bàn tay và ánh mắt của ông rất ôn nhu, Giang Miên Miên cảm thấy ngực nóng lên.
Cô không thể nhìn cha cô bị người khác cười nhạo.
Vì vậy cô đỉnh đỉnh bộ ngực nhỏ, lớn tiếng dõng dạc nói: "Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng đồng, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần."
Đây là lúc cho mọi người biết cô là chính là vương giả!
Quả nhiên, thanh âm cười nhạo trong nháy mắt biến mất.
Giang Miên Miên lại tiếp tục nói: "Xuân miên bất hiểu, xứ xứ văn đề điểu, dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu."
... Sau khi đọc liên tục mười câu thơ, tất cả mọi người ở đây trợn mắt há mồm nhìn cô, ngay cả người nói con gái của Giang Trường Hải ngốc nghếch cũng bị khiếp sợ rồi.
Càng khoa trương hơn chính là thím ba của cô, chén trong tay cũng làm rớt xuống đất.
Giang Miên Miên đột nhiên có cảm giác tài hoa của bản thân cô làm kinh diễm tới bốn phương, uy chấn tứ phương, rất cảm giác thỏa mãn và khoe khoang, giống như nhìn thấy bản thân lợi hại tới hỏng rồi.
Hệ thống nhảy ra tát cho một bát nước lạnh: "Ký chủ, nhắc nhở một chút, cô từng là người học đại học, không phải là trẻ con tám tuổi."
Giang Miên Miên: "Mặc kệ, tạm thời để tôi hưởng thụ hào quang của thần đồng đi."
"Con gái, con thật tuyệt vời!" Giang Trường Hải phản ứng lại liền bế con gái lên, cười đến thấy răng không thấy miệng.
Giang Miên Miên nâng cằm lên đắc ý nói: "Con còn có thể đọc bảng cửu chương nha."
Nhưng là quá dài, cô lười đọc.
"Không có khả năng." Tôn Lệ Hà lập tức phản bác nói, ngay cả Chí Văn học lớp năm còn đọc không đầy đủ.
Có người hiểu chuyện nói: "Nếu cháu đọc được, vậy cháu đọc mọi người nghe thử xem."
Không đợi Giang Miên Miên cự tuyệt, cha cô liền bảo vệ con gái: "Tưởng bở, con gái tôi dựa vào cái gì mà phải vất vả đọc cho mọi người nghe."
Sau đó đổi sang vẻ mặt yêu thương nói với Giang Miên Miên: "Tới, uống miếng nước, mới vừa đọc nhiều thơ như vậy khẳng định khát nước đi."
Lần này con gái cũng thật sự cho ông mát mặt.
Lần này Giang Đại Sơn hỏi: "Tam Nha, thơ này là con học với ai?"
....