Chương 24: Lại bị gài
"Dĩ nhiên còn có!"
Trong mắt Giang Trường Hải đầy đau lòng nhìn về phía con gái nhà mình: "Miên Miên chúng con bị hoảng sợ, phải giết một con gà mái bồi bổ một chút."
"Mày đừng hòng mơ tưởng!" Trương Quế Hoa trách móc trợn mắt, nhìn vừa hung dữ lại vừa dữ tợn.
Giang Trường Hải mặt đầy vẻ vô lại nói: "Vậy con liền đi tìm thôn trưởng phân xử công bằng, nếu như thôn trưởng không làm chủ được, con liền đi công xã tìm Đại đội trưởng và bí thư ủy viên."
Trương Quế Hoa vừa nghe, giận đến mức lỗ mũi cũng lệch sang một bên: "Thằng nhóc nhà mày, là còn chê nhà lão Giang không đủ mất mặt sao?!"
Đều nói việc xấu trong nhà không nói ra ngoài, tên vô liêm sỉ này lại vừa không hợp ý liền huyên náo cho mọi người đều biết, không biết để cho người trong thôn nhìn thấy cười nhạo đến cỡ nào!
Giang Đại Sơn cũng nhíu mày một cái: "Đổi một yêu cầu khác, gà trong nhà đều phải giữ lại để đẻ trứng."
Lúc này, Tô Uyển Ngọc một mực yên lặng xem trò vui mới dịu dàng lên tiếng: "Cha nói đúng, anh Hải, Miên Miên ăn nhiều trứng gà một chút cũng được."
"Đúng đúng, chị cả nói chí phải, trứng gà cũng là đồ tốt." Tôn Lệ Hà cũng không đoái hoài tới giận dỗi, liền vội vàng nói theo.
Phải biết thời đại này trứng gà là đồ mặn hiếm có, trừ để dành bán lấy tiền ra, trứng gà nhà bình thường đều là cho hai con trai bà ta và Tam Nha ăn.
Hơn nữa nhà nhà chỉ được phép nuôi ba con gà, nếu như ít đi một con, mỗi ngày thiếu một trứng gà, hai đứa con trai kia sợ là một tuần lễ đến hai lần ăn canh trứng gà cũng không ăn được.
Nghe vậy, Giang Trường Hải đầu tiên là lộ ra vẻ mặt do dự, sau đó mặt đầy vẻ miễng cưỡng nói:
"Nếu vợ cũng đã nói như vậy, vậy Miên Miên chúng ta ăn hai tháng trứng gà là được."
"Tê —— "
Người nhà lão Giang bị đòi hỏi quá mức của ông làm cho chấn đồng loạt ngược lại hít một hơi khí lạnh, anh cả đúng là dám nói.
Hai tháng chính là sáu mươi trứng gà, năm đó vợ lão Tam sinh hạ trưởng tôn là đại công thần nhưng cũng chỉ được ăn một tháng trứng gà.
Trương Quế Hoa sửng sốt một cái, sau đó liền cao giọng hô to: "Nghĩ hay lắm! Chỉ ba ngày, có ăn hay không."
Giang Trường Hải lắc đầu: "Hả, năm mươi ngày, nếu không con sẽ đi tìm thôn trưởng ngay bây giờ."
Trương Quế Hoa trợn mắt: "Một tuần lễ, không thể nhiều hơn nữa."
Giang Trường Hải cau mày: "Bốn mươi ngày."
Trương Quế Hoa cắn răng: "Mười ngày."
"Ba mươi ngày."
"Hai mươi ngày."
"Đồng ý!"
Trương Quế Hoa: "..."
Lại bị thằng nhóc này gài!
Nghĩ đến hai mươi trứng gà tiếp theo đều sẽ vào trong bụng con nhóc kia, lòng bà ta cũng đang rỉ máu.
Nhưng tên mặt dày Giang Trường Hải còn được voi đòi tiên mà yêu cầu: "Ngày ngày ăn trứng gà hấp rất dễ ngán, tốt nhất cách hai ngày liền làm trứng gà nấu nước đường đổi khẩu vị một chút."
"Cút đi, không có đâu!" Trương Quế Hoa nổi giận đùng đùng đập cửa mà đi, rất sợ ở tiếp nữa sẽ không bị đứa con trời đánh này chọc lên cơn đau tim.
Thấy không có gì nữa, những người khác cũng đều đi theo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba miệng phòng lớn.
Thấy cha cô vừa đóng cửa một cái, Giang Miên Miên lập tức liền vén chăn lên ngồi dậy: "Mẹ của con ơi, nóng chết con mất!"
Trời nóng bức thế này, vì có thể diễn giống như thật hơn, mẹ cô đặc nhẫn tâm mà cầm chăn bọc kín cô lại.
"Cực khổ cho con gái, cha quạt gió cho con." Giang Trường Hải lập tức cầm quạt lá bắt đầu quạt cho cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nóng.
Tô Uyển Ngọc cũng cười tủm tỉm bưng nước lạnh tới: "Nào, con gái, uống nước."
Thấy cô uống ừng ực, lại nói: "Tổng cộng hai mươi trứng gà, chúng ta ba người một người trung bình sáu quả, còn dư lại hai —— "
"Còn dư lại hai quả đều là của con!"
Giang Miên Miên vừa nghe, vội vàng nuốt miếng nước trong miệng xuống nói: "Hôm nay nếu như con không rơi xuống nước thì cũng không có hai mươi quả trứng gà này."
Trong mắt Giang Trường Hải đầy đau lòng nhìn về phía con gái nhà mình: "Miên Miên chúng con bị hoảng sợ, phải giết một con gà mái bồi bổ một chút."
"Mày đừng hòng mơ tưởng!" Trương Quế Hoa trách móc trợn mắt, nhìn vừa hung dữ lại vừa dữ tợn.
Giang Trường Hải mặt đầy vẻ vô lại nói: "Vậy con liền đi tìm thôn trưởng phân xử công bằng, nếu như thôn trưởng không làm chủ được, con liền đi công xã tìm Đại đội trưởng và bí thư ủy viên."
Trương Quế Hoa vừa nghe, giận đến mức lỗ mũi cũng lệch sang một bên: "Thằng nhóc nhà mày, là còn chê nhà lão Giang không đủ mất mặt sao?!"
Đều nói việc xấu trong nhà không nói ra ngoài, tên vô liêm sỉ này lại vừa không hợp ý liền huyên náo cho mọi người đều biết, không biết để cho người trong thôn nhìn thấy cười nhạo đến cỡ nào!
Giang Đại Sơn cũng nhíu mày một cái: "Đổi một yêu cầu khác, gà trong nhà đều phải giữ lại để đẻ trứng."
Lúc này, Tô Uyển Ngọc một mực yên lặng xem trò vui mới dịu dàng lên tiếng: "Cha nói đúng, anh Hải, Miên Miên ăn nhiều trứng gà một chút cũng được."
"Đúng đúng, chị cả nói chí phải, trứng gà cũng là đồ tốt." Tôn Lệ Hà cũng không đoái hoài tới giận dỗi, liền vội vàng nói theo.
Phải biết thời đại này trứng gà là đồ mặn hiếm có, trừ để dành bán lấy tiền ra, trứng gà nhà bình thường đều là cho hai con trai bà ta và Tam Nha ăn.
Hơn nữa nhà nhà chỉ được phép nuôi ba con gà, nếu như ít đi một con, mỗi ngày thiếu một trứng gà, hai đứa con trai kia sợ là một tuần lễ đến hai lần ăn canh trứng gà cũng không ăn được.
Nghe vậy, Giang Trường Hải đầu tiên là lộ ra vẻ mặt do dự, sau đó mặt đầy vẻ miễng cưỡng nói:
"Nếu vợ cũng đã nói như vậy, vậy Miên Miên chúng ta ăn hai tháng trứng gà là được."
"Tê —— "
Người nhà lão Giang bị đòi hỏi quá mức của ông làm cho chấn đồng loạt ngược lại hít một hơi khí lạnh, anh cả đúng là dám nói.
Hai tháng chính là sáu mươi trứng gà, năm đó vợ lão Tam sinh hạ trưởng tôn là đại công thần nhưng cũng chỉ được ăn một tháng trứng gà.
Trương Quế Hoa sửng sốt một cái, sau đó liền cao giọng hô to: "Nghĩ hay lắm! Chỉ ba ngày, có ăn hay không."
Giang Trường Hải lắc đầu: "Hả, năm mươi ngày, nếu không con sẽ đi tìm thôn trưởng ngay bây giờ."
Trương Quế Hoa trợn mắt: "Một tuần lễ, không thể nhiều hơn nữa."
Giang Trường Hải cau mày: "Bốn mươi ngày."
Trương Quế Hoa cắn răng: "Mười ngày."
"Ba mươi ngày."
"Hai mươi ngày."
"Đồng ý!"
Trương Quế Hoa: "..."
Lại bị thằng nhóc này gài!
Nghĩ đến hai mươi trứng gà tiếp theo đều sẽ vào trong bụng con nhóc kia, lòng bà ta cũng đang rỉ máu.
Nhưng tên mặt dày Giang Trường Hải còn được voi đòi tiên mà yêu cầu: "Ngày ngày ăn trứng gà hấp rất dễ ngán, tốt nhất cách hai ngày liền làm trứng gà nấu nước đường đổi khẩu vị một chút."
"Cút đi, không có đâu!" Trương Quế Hoa nổi giận đùng đùng đập cửa mà đi, rất sợ ở tiếp nữa sẽ không bị đứa con trời đánh này chọc lên cơn đau tim.
Thấy không có gì nữa, những người khác cũng đều đi theo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba miệng phòng lớn.
Thấy cha cô vừa đóng cửa một cái, Giang Miên Miên lập tức liền vén chăn lên ngồi dậy: "Mẹ của con ơi, nóng chết con mất!"
Trời nóng bức thế này, vì có thể diễn giống như thật hơn, mẹ cô đặc nhẫn tâm mà cầm chăn bọc kín cô lại.
"Cực khổ cho con gái, cha quạt gió cho con." Giang Trường Hải lập tức cầm quạt lá bắt đầu quạt cho cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nóng.
Tô Uyển Ngọc cũng cười tủm tỉm bưng nước lạnh tới: "Nào, con gái, uống nước."
Thấy cô uống ừng ực, lại nói: "Tổng cộng hai mươi trứng gà, chúng ta ba người một người trung bình sáu quả, còn dư lại hai —— "
"Còn dư lại hai quả đều là của con!"
Giang Miên Miên vừa nghe, vội vàng nuốt miếng nước trong miệng xuống nói: "Hôm nay nếu như con không rơi xuống nước thì cũng không có hai mươi quả trứng gà này."