Chương 3: Hệ thống
Bị cha Lâm gọi lại Lâm Ngọc Trúc trong lòng thầm thấy mới lạ, cả tháng số lời cha Lâm nói cùng nàng có thể đếm trên một bàn tay.
Nhìn dáng vẻ cha Lâm đây là cố ý chờ nàng, Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ nghi hoặc nhìn cha Lâm.
Chỉ thấy cha Lâm từ trong túi móc ra một bó tiền đưa cho nàng, nhìn qua không ít, mệnh giá lại không quá lớn, nhìn giống như là tiền trộm tích cóp riêng của cha Lâm.
"Đây là mười đồng tiền, con cầm đi, đi ra ngoài đâu cũng cần tiền, tự mình liệu mà tiêu, đến bên đó chỉ có thể dựa vào chính mình."
Lâm Ngọc Trúc nhìn khuôn mặt cha Lâm đã có nếp nhăn, nét quan tâm trên mặt không phải là giả.
Cúi đầu nhìn số tiền này, tâm tình có chút phức tạp, nàng từng cho rằng cha Lâm không quan tâm đến sống chết của nguyên chủ, hôm nay xem ra không phải.
Thời buổi này mười đồng tiền có thể mua được rất nhiều đồ, đối với cha Lâm giấu tiền riêng mà nói đây là một khoản lớn.
Lâm Ngọc Trúc nhịn không được hỏi: "Cha, người lấy đâu ra tiền?"
Nghe câu hỏi mặt già của cha Lâm đỏ lên, cảm thấy để con cái biết mình giấu tiền riêng rất mất thể diện, ông ngại giải thích, đem tiền đặt vào tay con gái xong liền mở cửa vào nhà, trong miệng còn nói thầm: "Con nít con nôi thế nào lòng tò mò lại lớn như vậy."
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm số tiền trong tay, nếu nguyên chủ còn sống khoẻ mạnh, lúc này chắc hẳn rất vui vẻ.
Đứa trẻ càng không được quan tâm thì càng khát vọng yêu thương, có lẽ chỉ một hành động quan tâm như vậy cũng đủ để cho nàng kích động không thôi.
Tuy nói đời trước nàng không ốm không đau, cũng không phải vì sự cố ngoài ý muốn mà qua đời rồi xuyên đến niên đại mà nàng không hề muốn, nhưng chiếm thân thể con gái người ta lại là sự thật.
Lại nói nếu Lâm Ngọc Trúc không xuyên tới, khả năng lúc này nguyên chủ đã thân nhập hoàng thổ.
Nhưng đây cũng không phải là lý do để nàng yên tâm thoải mái hưởng thụ tình thương của cha nguyên chủ.
Nguyên chủ khát vọng tình thương của cha mẹ như vậy, nàng sao có thể...
Lâm Ngọc Trúc cất tiền, coi như là mượn đi, sau này có tiền gửi trợ cấp về là được.
Rốt cuộc nàng không biết tình huống đi nông thôn là như thế nào, mặc kệ là thời đại nào, một đồng tiền đều có thể làm khó anh hùng hảo hán, đây là chân lý không thể thay đổi.
Chờ chị cả Lâm đi làm về, Lâm Ngọc Trúc liền nói với nàng chuyện đai nguyệt sự.
Chị cả Lâm nghe xong em ba nhà mình nói còn rất kinh ngạc, người từ nhỏ luôn mặc lại đồ của nàng và em hai khó được một lần có suy nghĩ riêng, trong lòng cân nhắc, lấy đai nguyệt sự cũng không phải việc khó, liền gật đầu đáp ứng.
Lâm Ngọc Trúc thấy chị cả Lâm đồng ý, trong lòng vui vẻ, nói: "Chị, hết bao nhiêu tiền? Đợi mẹ cho em tiền, em trả cho chị."
Chị cả Lâm lắc đầu, buồn cười nói: "Em có thể có bao nhiêu tiền chứ, cái này chị cả cho em." Nói xong còn sờ đầu Lâm Ngọc Trúc.
Chị cả như mẹ, thời gian Lâm Ngọc Mai ôm Lâm Ngọc Trúc so với mẹ Lâm còn nhiều hơn, thời đại này nhà nhà đều là lớn trông nhỏ, Lâm Ngọc Trúc cũng xem như nàng một tay nuôi lớn, tình cảm cũng không thiếu vài phần thân mật.
Lâm Ngọc Trúc không ngờ chị cả Lâm sẽ không lấy tiền, trên mặt xấu hổ, đây giống như tìm người đòi đồ, lúc này nàng lại nhận thức được nàng là đang đóng vai nguyên chủ chứ không phải thật sự là nguyên chủ, cho nên không có cách nào yên tâm thoải mái nhận đồ vật.
Vốn ở nhà này một thời gian còn không có cảm giác gì, bây giờ sắp phải đi, trong lòng ngược lại sinh ra vài phần ràng buộc, thật là thấy quỷ!
Hôm sau lúc thu thập hành lí, Lâm Ngọc Trúc phát hiện nguyên chủ cũng không có bao nhiêu quần áo.
Lâm gia bên này mùa đông không tính lạnh, nàng lôi áo bông ra sờ liền thấy không quá dày, theo kinh nghiệm đời trước, sợ là không chịu được rét lạnh của vùng Đông Bắc bên kia, xem ra đến lúc đó còn phải cân nhắc làm thế nào kiếm chút bông.
Đang muốn đem áo bông cất vào trong bao quần áo, mẹ Lâm vừa lúc tiến vào, nàng buổi sáng không đi làm như thường lệ, thấy Lâm Ngọc Trúc thu thập áo bông quần bông, vội vàng nói: "Đừng mang, mang lên xe lại bị trộm."
Lâm Ngọc Trúc trên mặt cứng đờ, không mang theo chẳng lẽ mùa đông còn mặc áo đơn?
Mẹ Lâm nhìn phản ứng của con gái thứ ba có chút không vui nói: "Ngươi đây là bày vẻ mặt gì? Ta còn có thể để ngươi chịu lạnh? Ngươi ngồi xe mất hơn hai ngày, có khi tới ba ngày, lúc đó trên xe ngủ rồi bị trộm mất ta xem ngươi tìm ai khóc.
Lại nói quần áo bông mỏng như vậy ngươi mang qua có thể dùng cái gì! Ta bảo chị cả ngươi hai tháng này để ý xem có bông không, nếu có liền lấy phiếu mua về làm quần áo cho ngưoi, nghe nói bên kia mùa thu đã phải mặc áo lông quần nỉ, đến lúc đó ta tích cóp phiếu len sợi mua hai cân len sợi dệt quần áo cho ngươi rồi cùng gửi qua."
Mẹ Lâm cảm thấy gần đây cô con gái này dường như coi bà là mẹ kế, thật không lương tâm, bà một tay phân một tay nước tiểu nuôi lớn, liền lăn lộn ra kết quả như vậy.
Con gái nhỏ nhà người ta đều cùng với mẹ thân thiết mềm mại, lại nhìn nhìn con gái nhà mình.
Lâm Ngọc Trúc vốn có chút giận liền tiêu tan hết, đối với mẹ Lâm lại có thêm nhận thức mới, rốt cuộc là thân sinh, tuy không quá thích nguyên chủ, nhưng trong lòng vẫn là quan tâm đi.
Lâm Ngọc Trúc lúc này mới gật gật đầu, lại tiếp tục thu dọn đồ đạc. Chỉ nghe mẹ Lâm thở dài, lấy ra bảy tờ đại đoàn kết đặt ở trên giường, còn có chút phiếu, nhìn kỹ tất cả đều là phiếu gạo, còn là phiếu gạo thông dụng cả nước.
Lâm Ngọc Trúc thời điểm giúp mẹ Lâm xếp hàng thu hoạch đã nhìn thấy phiếu gạo, hầu hết đều là phiếu địa phương, không thể dùng trong cả nước.
Phiếu thông dụng cả nước không phải nhà nào cũng có, có thể thấy được là mẹ Lâm phí tâm tư cố ý đổi.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng mẹ Lâm dong dài: "Ra bên ngoài cẩn thận một chút, thế đạo này cũng không phải đều là người tốt, ngươi thân con gái để tâm nhiều chút, đừng bị người ta nói mấy câu liền tin sái cổ, ta nói ngươi biết trước khi kết hôn không thể cái kia, ngươi biết không?"
Nghe mẹ Lâm ngữ khí càng ngày càng nghiêm túc, Lâm Ngọc Trúc có chút 囧, nghĩ thời đại này con gái đều cực kỳ đơn thuần, lúc nghe mẹ Lâm nói lời này khẳng định đều mặt đỏ tai hồng, nàng ra vẻ ngượng ngùng, gật mạnh đầu.
Mẹ Lâm lúc này mới yên tâm, lại nhịn không được lải nhải vài câu: "Cho nên ngươi liệu mà tiêu, ở nông thôn cũng không có gì cần tiêu, số tiền này có thể dùng một hai năm."
Lâm Ngọc Trúc:......
"Không phải mẹ nói phải gửi lương thực về nhà sao?"
"Với tính tình này của ngươi có thể lấy được lương thực gì?"
Lâm Ngọc Trúc yên lặng không nói lời nào.
Dù nói thế nào Lâm Ngọc Trúc xem như đã là người có tiền, có tiền rồi nói thế nào cũng phải đi nhà tắm tắm rửa.
Nhớ lúc vừa tới tìm mẹ Lâm đòi tiền tắm rửa, mẹ Lâm lạnh lùng trả lời: tắm gì mà tắm, tháng trước không phải vừa mới tắm sao.
Một câu tựa như ngũ lôi oanh đỉnh!
Ngày thường chỉ có thể nấu nước lau rửa, hiện giờ nói gì cũng phải đi nhà tắm tắm rửa một lần.
Thời này màn thầu trắng mới hai xu tiền, tắm rửa thế mà cũng tốn của nàng hai xu.
Thời này màn thầu trắng với nhiều người khá quý, tiền này với mẹ Lâm còn không bằng mua hai cân màn thầu.
Bởi vì buổi trưa nàng đi sớm, nhà tắm không nhiều người lắm, Lâm Ngọc Trúc một mình ngâm người trong ao, thoải mái thở ra một hơi, lại nghĩ tới 70 đồng tiền mẹ Lâm đưa, cảm thấy mẹ Lâm cũng không phải là không màng tới sống chết của con gái.
Lâm Ngọc Trúc không khỏi nghĩ, nếu nàng không xuyên tới, nguyên chủ thật sự bởi vì một trận sốt mà qua đời, mẹ Lâm có khổ sở hay không.
Đáp án khẳng định là có, trên đời này cha mẹ thật sự không quan tâm đến con cái liệu có mấy người?
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, loại bỏ cảm xúc phức tạp không nói nên lời trong lòng.
Thẳng thắn mà nói, nàng chỉ là không thích cách cha mẹ Lâm giáo dục con cái, muốn nàng thay nữ chính bênh vực kẻ yếu?
Vậy vấn đề liền tới rồi, nếu là ngươi, ngươi nguyện ý để một kẻ chiếm thân thể ngươi đi chống đối cha mẹ ngươi, đem nhà mình náo loạn thất điên bát đảo sao?
Theo quan điểm của nàng, ai cũng không có quyền thay người khác quyết định bất cứ chuyện gì, ngươi biết họ nghĩ thế nào sao, ngươi muốn nàng làm chủ báo thù, vậy ngươi đã hỏi nguyên chủ xem nàng có muốn báo thù hay không?
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy nàng không có quyền thay nguyên chủ đi căm hận cha mẹ nguyên chủ, không chừng trong lòng nguyên chủ cũng chưa bao giờ hận cha mẹ sinh thành nuôi nấng nàng, cho dù nàng bị một hồi sốt không rõ nguyên do mà chết đi!
Giống như động đất Đường Sơn, con gái oán hận mẹ mình như vậy cuối cùng còn không phải mềm lòng.
Cha mẹ đẻ Lâm Ngọc Trúc cũng từng bị trưởng bối triệt để không quan tâm, trong lòng không phải không có oán giận.
Dù thế mặc kệ ngoài miệng nói như thế nào, mỗi khi tới trước mặt trưởng bối, đều là mười phần hiếu thuận.
Thậm chí một câu phản bác cũng không dám nói trước mặt, có nghe theo hay không lại là một chuyện khác. Khi các trưởng bối mất vì bệnh, cha mẹ nàng càng là khóc chết đi sống lại.
Khi đó nàng mới hiểu được là cha mẹ khẩu thị tâm phi, ở trong lòng bọn họ, bị cha mẹ không quan tâm so với thân nhân chia lìa là cỡ nào nhỏ bé không đáng nhắc tới, tình cảm của họ đối với cha mẹ chưa từng thiếu một phân.
Tam quan của người thế hệ này với nàng là không giống nhau!
Bọn họ từ nhỏ mưa dầm thấm đất suy nghĩ càng thiên hướng ngu hiếu, cho nên nàng không có khả năng thay nguyên chủ đi mở rộng chính nghĩa!
Ban đầu Lâm Ngọc Trúc không biết nên dùng tâm tình như thế nào đối mặt với cha mẹ Lâm, vốn nàng nghĩ đi ở nông thôn liền đường ai nấy đi, từng người mạnh khỏe.
Hiện giờ trong lòng có chút do dự, không nói toàn tâm hiếu thuận bọn họ, nhưng cũng muốn thay nguyên chủ tẫn trách, đừng làm nào gánh danh bất hiếu, đây là việc duy nhất nàng có thể vì nguyên chủ chu toàn.
Muốn nói thật lòng hiếu thuận, kia là không có khả năng, rốt cuộc nàng đối với cha mẹ Lâm không thật sự có tình cảm.
Ân ân oán oán của nguyên chủ cùng cha mẹ là chuyện của bọn họ, có khi trăm năm sau người một nhà dưới nền đất tự mình thanh toán với nhau, nói đến cùng nàng là người ngoài.
Nghĩ kỹ mọi chuyện, tâm tình mê mang gần đây của Lâm Ngọc Trúc bất chợt sáng tỏ.
Chải vuốt rõ ràng ý nghĩ xong, nàng cầm khăn lông xoa mạnh cánh tay, đột nhiên phát hiện dưới nách hình như có thứ gì.
Nhĩn kỹ giống như cái bớt, nhưng mấy hôm trước chính mình thay quần áo lau rửa người rõ ràng không có, Lâm Ngọc Trúc lại xoa xoa, ấn ký màu đỏ vẫn còn ở đó, trong lòng thầm thấy kỳ quái, liền nghe đầu óc ong một tiếng.
Nàng cảm giác cảnh tượng trước mắt đều một mảnh mơ hồ.
Chờ đầu óc thanh tỉnh lại, Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, trong tích tắc nàng cảm thấy cả người đều hóa đá.
Còn chưa hiểu tại sao lại như vậy, liền nghe được bên tai truyền đến tiếng tích tích tích.
"Hệ thống đã hoàn toàn dung hợp với giao diện này, xin hỏi ký chủ có mở hệ thống hay không?" Một thanh âm tràn ngập từ tính như gió xuân thổi bên tai.
Lâm Ngọc Trúc xoa xoa lỗ tai, nàng thành một người thanh khống là chuyện thế nào?
Không trả lời! Không trả lời!
Đùa sao, nàng còn ở trong hồ tắm đây, vạn nhất đáp lời bị hệ thống mạnh mẽ kéo vào không gian nào đó thì sao, làm mấy thẩm thẩm vừa vào thấy thế nào!
Lâm Ngọc Trúc tâm tình kích động vạn phần, nàng cũng là nhân sĩ xuyên qua có bàn tay vàng.
Xem ra xuyên qua có phúc lợi.
Hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài, Lâm Ngọc Trúc rốt cuộc vẫn là nhịn xuống, bò ra ao, chuẩn bị tắm nhanh rồi chạy về nhà!
Cũng coi như không làm thất vọng hai xu tiền kia!
Chờ về tới nhà nhìn đồng hồ treo tường, Mẹ Lâm cùng mọi người trở về còn một chốc lát thời gian.
Lâm Ngọc Trúc vội vàng về phòng đóng kỹ cửa, hưng phấn ở trong lòng thử kêu gọi hệ thống: "Hệ thống ngươi ở đó không?"
"Khải Lục nông trường hệ thống hoan nghênh ngài, xin hỏi ký chủ có mở hệ thống hay không?" Vẫn là thanh âm ôn nhu dễ nghe phiêu đãng ở bên tai.
Lâm Ngọc Trúc mỹ mãn nghĩ hệ thống này cho dù cùi bắp thì thanh âm cũng rất dễ nghe.
"Bổn hệ thống có thể ca hát, kể chuyện xưa ru ngủ!"
Nghe một chút, phục vụ giống như ánh mặt trời này liền biết hệ thống có bao nhiêu cao cấp, Lâm Ngọc Trúc thiếu chút nữa cao hứng tìm không ra phương hướng, trực tiếp lên tiếng nói: "Mở ra hệ thống!"
"Tốt, thân thiện nhắc nhở, bổn hệ thống có thể đọc được ý niệm của ký chủ, ký chủ có chuyện gì có thể mặc niệm trong lòng, phòng ngừa người khác phát hiện hệ thống, kiến nghị ký chủ bồi dưỡng nên ý thức an toàn."
Lâm Ngọc Trúc liên tục gật đầu, là nàng vừa rồi đắc ý vênh váo.
Ngươi soái, ngươi nói cái gì đều đúng.
Nhìn dáng vẻ cha Lâm đây là cố ý chờ nàng, Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ nghi hoặc nhìn cha Lâm.
Chỉ thấy cha Lâm từ trong túi móc ra một bó tiền đưa cho nàng, nhìn qua không ít, mệnh giá lại không quá lớn, nhìn giống như là tiền trộm tích cóp riêng của cha Lâm.
"Đây là mười đồng tiền, con cầm đi, đi ra ngoài đâu cũng cần tiền, tự mình liệu mà tiêu, đến bên đó chỉ có thể dựa vào chính mình."
Lâm Ngọc Trúc nhìn khuôn mặt cha Lâm đã có nếp nhăn, nét quan tâm trên mặt không phải là giả.
Cúi đầu nhìn số tiền này, tâm tình có chút phức tạp, nàng từng cho rằng cha Lâm không quan tâm đến sống chết của nguyên chủ, hôm nay xem ra không phải.
Thời buổi này mười đồng tiền có thể mua được rất nhiều đồ, đối với cha Lâm giấu tiền riêng mà nói đây là một khoản lớn.
Lâm Ngọc Trúc nhịn không được hỏi: "Cha, người lấy đâu ra tiền?"
Nghe câu hỏi mặt già của cha Lâm đỏ lên, cảm thấy để con cái biết mình giấu tiền riêng rất mất thể diện, ông ngại giải thích, đem tiền đặt vào tay con gái xong liền mở cửa vào nhà, trong miệng còn nói thầm: "Con nít con nôi thế nào lòng tò mò lại lớn như vậy."
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm số tiền trong tay, nếu nguyên chủ còn sống khoẻ mạnh, lúc này chắc hẳn rất vui vẻ.
Đứa trẻ càng không được quan tâm thì càng khát vọng yêu thương, có lẽ chỉ một hành động quan tâm như vậy cũng đủ để cho nàng kích động không thôi.
Tuy nói đời trước nàng không ốm không đau, cũng không phải vì sự cố ngoài ý muốn mà qua đời rồi xuyên đến niên đại mà nàng không hề muốn, nhưng chiếm thân thể con gái người ta lại là sự thật.
Lại nói nếu Lâm Ngọc Trúc không xuyên tới, khả năng lúc này nguyên chủ đã thân nhập hoàng thổ.
Nhưng đây cũng không phải là lý do để nàng yên tâm thoải mái hưởng thụ tình thương của cha nguyên chủ.
Nguyên chủ khát vọng tình thương của cha mẹ như vậy, nàng sao có thể...
Lâm Ngọc Trúc cất tiền, coi như là mượn đi, sau này có tiền gửi trợ cấp về là được.
Rốt cuộc nàng không biết tình huống đi nông thôn là như thế nào, mặc kệ là thời đại nào, một đồng tiền đều có thể làm khó anh hùng hảo hán, đây là chân lý không thể thay đổi.
Chờ chị cả Lâm đi làm về, Lâm Ngọc Trúc liền nói với nàng chuyện đai nguyệt sự.
Chị cả Lâm nghe xong em ba nhà mình nói còn rất kinh ngạc, người từ nhỏ luôn mặc lại đồ của nàng và em hai khó được một lần có suy nghĩ riêng, trong lòng cân nhắc, lấy đai nguyệt sự cũng không phải việc khó, liền gật đầu đáp ứng.
Lâm Ngọc Trúc thấy chị cả Lâm đồng ý, trong lòng vui vẻ, nói: "Chị, hết bao nhiêu tiền? Đợi mẹ cho em tiền, em trả cho chị."
Chị cả Lâm lắc đầu, buồn cười nói: "Em có thể có bao nhiêu tiền chứ, cái này chị cả cho em." Nói xong còn sờ đầu Lâm Ngọc Trúc.
Chị cả như mẹ, thời gian Lâm Ngọc Mai ôm Lâm Ngọc Trúc so với mẹ Lâm còn nhiều hơn, thời đại này nhà nhà đều là lớn trông nhỏ, Lâm Ngọc Trúc cũng xem như nàng một tay nuôi lớn, tình cảm cũng không thiếu vài phần thân mật.
Lâm Ngọc Trúc không ngờ chị cả Lâm sẽ không lấy tiền, trên mặt xấu hổ, đây giống như tìm người đòi đồ, lúc này nàng lại nhận thức được nàng là đang đóng vai nguyên chủ chứ không phải thật sự là nguyên chủ, cho nên không có cách nào yên tâm thoải mái nhận đồ vật.
Vốn ở nhà này một thời gian còn không có cảm giác gì, bây giờ sắp phải đi, trong lòng ngược lại sinh ra vài phần ràng buộc, thật là thấy quỷ!
Hôm sau lúc thu thập hành lí, Lâm Ngọc Trúc phát hiện nguyên chủ cũng không có bao nhiêu quần áo.
Lâm gia bên này mùa đông không tính lạnh, nàng lôi áo bông ra sờ liền thấy không quá dày, theo kinh nghiệm đời trước, sợ là không chịu được rét lạnh của vùng Đông Bắc bên kia, xem ra đến lúc đó còn phải cân nhắc làm thế nào kiếm chút bông.
Đang muốn đem áo bông cất vào trong bao quần áo, mẹ Lâm vừa lúc tiến vào, nàng buổi sáng không đi làm như thường lệ, thấy Lâm Ngọc Trúc thu thập áo bông quần bông, vội vàng nói: "Đừng mang, mang lên xe lại bị trộm."
Lâm Ngọc Trúc trên mặt cứng đờ, không mang theo chẳng lẽ mùa đông còn mặc áo đơn?
Mẹ Lâm nhìn phản ứng của con gái thứ ba có chút không vui nói: "Ngươi đây là bày vẻ mặt gì? Ta còn có thể để ngươi chịu lạnh? Ngươi ngồi xe mất hơn hai ngày, có khi tới ba ngày, lúc đó trên xe ngủ rồi bị trộm mất ta xem ngươi tìm ai khóc.
Lại nói quần áo bông mỏng như vậy ngươi mang qua có thể dùng cái gì! Ta bảo chị cả ngươi hai tháng này để ý xem có bông không, nếu có liền lấy phiếu mua về làm quần áo cho ngưoi, nghe nói bên kia mùa thu đã phải mặc áo lông quần nỉ, đến lúc đó ta tích cóp phiếu len sợi mua hai cân len sợi dệt quần áo cho ngươi rồi cùng gửi qua."
Mẹ Lâm cảm thấy gần đây cô con gái này dường như coi bà là mẹ kế, thật không lương tâm, bà một tay phân một tay nước tiểu nuôi lớn, liền lăn lộn ra kết quả như vậy.
Con gái nhỏ nhà người ta đều cùng với mẹ thân thiết mềm mại, lại nhìn nhìn con gái nhà mình.
Lâm Ngọc Trúc vốn có chút giận liền tiêu tan hết, đối với mẹ Lâm lại có thêm nhận thức mới, rốt cuộc là thân sinh, tuy không quá thích nguyên chủ, nhưng trong lòng vẫn là quan tâm đi.
Lâm Ngọc Trúc lúc này mới gật gật đầu, lại tiếp tục thu dọn đồ đạc. Chỉ nghe mẹ Lâm thở dài, lấy ra bảy tờ đại đoàn kết đặt ở trên giường, còn có chút phiếu, nhìn kỹ tất cả đều là phiếu gạo, còn là phiếu gạo thông dụng cả nước.
Lâm Ngọc Trúc thời điểm giúp mẹ Lâm xếp hàng thu hoạch đã nhìn thấy phiếu gạo, hầu hết đều là phiếu địa phương, không thể dùng trong cả nước.
Phiếu thông dụng cả nước không phải nhà nào cũng có, có thể thấy được là mẹ Lâm phí tâm tư cố ý đổi.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng mẹ Lâm dong dài: "Ra bên ngoài cẩn thận một chút, thế đạo này cũng không phải đều là người tốt, ngươi thân con gái để tâm nhiều chút, đừng bị người ta nói mấy câu liền tin sái cổ, ta nói ngươi biết trước khi kết hôn không thể cái kia, ngươi biết không?"
Nghe mẹ Lâm ngữ khí càng ngày càng nghiêm túc, Lâm Ngọc Trúc có chút 囧, nghĩ thời đại này con gái đều cực kỳ đơn thuần, lúc nghe mẹ Lâm nói lời này khẳng định đều mặt đỏ tai hồng, nàng ra vẻ ngượng ngùng, gật mạnh đầu.
Mẹ Lâm lúc này mới yên tâm, lại nhịn không được lải nhải vài câu: "Cho nên ngươi liệu mà tiêu, ở nông thôn cũng không có gì cần tiêu, số tiền này có thể dùng một hai năm."
Lâm Ngọc Trúc:......
"Không phải mẹ nói phải gửi lương thực về nhà sao?"
"Với tính tình này của ngươi có thể lấy được lương thực gì?"
Lâm Ngọc Trúc yên lặng không nói lời nào.
Dù nói thế nào Lâm Ngọc Trúc xem như đã là người có tiền, có tiền rồi nói thế nào cũng phải đi nhà tắm tắm rửa.
Nhớ lúc vừa tới tìm mẹ Lâm đòi tiền tắm rửa, mẹ Lâm lạnh lùng trả lời: tắm gì mà tắm, tháng trước không phải vừa mới tắm sao.
Một câu tựa như ngũ lôi oanh đỉnh!
Ngày thường chỉ có thể nấu nước lau rửa, hiện giờ nói gì cũng phải đi nhà tắm tắm rửa một lần.
Thời này màn thầu trắng mới hai xu tiền, tắm rửa thế mà cũng tốn của nàng hai xu.
Thời này màn thầu trắng với nhiều người khá quý, tiền này với mẹ Lâm còn không bằng mua hai cân màn thầu.
Bởi vì buổi trưa nàng đi sớm, nhà tắm không nhiều người lắm, Lâm Ngọc Trúc một mình ngâm người trong ao, thoải mái thở ra một hơi, lại nghĩ tới 70 đồng tiền mẹ Lâm đưa, cảm thấy mẹ Lâm cũng không phải là không màng tới sống chết của con gái.
Lâm Ngọc Trúc không khỏi nghĩ, nếu nàng không xuyên tới, nguyên chủ thật sự bởi vì một trận sốt mà qua đời, mẹ Lâm có khổ sở hay không.
Đáp án khẳng định là có, trên đời này cha mẹ thật sự không quan tâm đến con cái liệu có mấy người?
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, loại bỏ cảm xúc phức tạp không nói nên lời trong lòng.
Thẳng thắn mà nói, nàng chỉ là không thích cách cha mẹ Lâm giáo dục con cái, muốn nàng thay nữ chính bênh vực kẻ yếu?
Vậy vấn đề liền tới rồi, nếu là ngươi, ngươi nguyện ý để một kẻ chiếm thân thể ngươi đi chống đối cha mẹ ngươi, đem nhà mình náo loạn thất điên bát đảo sao?
Theo quan điểm của nàng, ai cũng không có quyền thay người khác quyết định bất cứ chuyện gì, ngươi biết họ nghĩ thế nào sao, ngươi muốn nàng làm chủ báo thù, vậy ngươi đã hỏi nguyên chủ xem nàng có muốn báo thù hay không?
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy nàng không có quyền thay nguyên chủ đi căm hận cha mẹ nguyên chủ, không chừng trong lòng nguyên chủ cũng chưa bao giờ hận cha mẹ sinh thành nuôi nấng nàng, cho dù nàng bị một hồi sốt không rõ nguyên do mà chết đi!
Giống như động đất Đường Sơn, con gái oán hận mẹ mình như vậy cuối cùng còn không phải mềm lòng.
Cha mẹ đẻ Lâm Ngọc Trúc cũng từng bị trưởng bối triệt để không quan tâm, trong lòng không phải không có oán giận.
Dù thế mặc kệ ngoài miệng nói như thế nào, mỗi khi tới trước mặt trưởng bối, đều là mười phần hiếu thuận.
Thậm chí một câu phản bác cũng không dám nói trước mặt, có nghe theo hay không lại là một chuyện khác. Khi các trưởng bối mất vì bệnh, cha mẹ nàng càng là khóc chết đi sống lại.
Khi đó nàng mới hiểu được là cha mẹ khẩu thị tâm phi, ở trong lòng bọn họ, bị cha mẹ không quan tâm so với thân nhân chia lìa là cỡ nào nhỏ bé không đáng nhắc tới, tình cảm của họ đối với cha mẹ chưa từng thiếu một phân.
Tam quan của người thế hệ này với nàng là không giống nhau!
Bọn họ từ nhỏ mưa dầm thấm đất suy nghĩ càng thiên hướng ngu hiếu, cho nên nàng không có khả năng thay nguyên chủ đi mở rộng chính nghĩa!
Ban đầu Lâm Ngọc Trúc không biết nên dùng tâm tình như thế nào đối mặt với cha mẹ Lâm, vốn nàng nghĩ đi ở nông thôn liền đường ai nấy đi, từng người mạnh khỏe.
Hiện giờ trong lòng có chút do dự, không nói toàn tâm hiếu thuận bọn họ, nhưng cũng muốn thay nguyên chủ tẫn trách, đừng làm nào gánh danh bất hiếu, đây là việc duy nhất nàng có thể vì nguyên chủ chu toàn.
Muốn nói thật lòng hiếu thuận, kia là không có khả năng, rốt cuộc nàng đối với cha mẹ Lâm không thật sự có tình cảm.
Ân ân oán oán của nguyên chủ cùng cha mẹ là chuyện của bọn họ, có khi trăm năm sau người một nhà dưới nền đất tự mình thanh toán với nhau, nói đến cùng nàng là người ngoài.
Nghĩ kỹ mọi chuyện, tâm tình mê mang gần đây của Lâm Ngọc Trúc bất chợt sáng tỏ.
Chải vuốt rõ ràng ý nghĩ xong, nàng cầm khăn lông xoa mạnh cánh tay, đột nhiên phát hiện dưới nách hình như có thứ gì.
Nhĩn kỹ giống như cái bớt, nhưng mấy hôm trước chính mình thay quần áo lau rửa người rõ ràng không có, Lâm Ngọc Trúc lại xoa xoa, ấn ký màu đỏ vẫn còn ở đó, trong lòng thầm thấy kỳ quái, liền nghe đầu óc ong một tiếng.
Nàng cảm giác cảnh tượng trước mắt đều một mảnh mơ hồ.
Chờ đầu óc thanh tỉnh lại, Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, trong tích tắc nàng cảm thấy cả người đều hóa đá.
Còn chưa hiểu tại sao lại như vậy, liền nghe được bên tai truyền đến tiếng tích tích tích.
"Hệ thống đã hoàn toàn dung hợp với giao diện này, xin hỏi ký chủ có mở hệ thống hay không?" Một thanh âm tràn ngập từ tính như gió xuân thổi bên tai.
Lâm Ngọc Trúc xoa xoa lỗ tai, nàng thành một người thanh khống là chuyện thế nào?
Không trả lời! Không trả lời!
Đùa sao, nàng còn ở trong hồ tắm đây, vạn nhất đáp lời bị hệ thống mạnh mẽ kéo vào không gian nào đó thì sao, làm mấy thẩm thẩm vừa vào thấy thế nào!
Lâm Ngọc Trúc tâm tình kích động vạn phần, nàng cũng là nhân sĩ xuyên qua có bàn tay vàng.
Xem ra xuyên qua có phúc lợi.
Hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài, Lâm Ngọc Trúc rốt cuộc vẫn là nhịn xuống, bò ra ao, chuẩn bị tắm nhanh rồi chạy về nhà!
Cũng coi như không làm thất vọng hai xu tiền kia!
Chờ về tới nhà nhìn đồng hồ treo tường, Mẹ Lâm cùng mọi người trở về còn một chốc lát thời gian.
Lâm Ngọc Trúc vội vàng về phòng đóng kỹ cửa, hưng phấn ở trong lòng thử kêu gọi hệ thống: "Hệ thống ngươi ở đó không?"
"Khải Lục nông trường hệ thống hoan nghênh ngài, xin hỏi ký chủ có mở hệ thống hay không?" Vẫn là thanh âm ôn nhu dễ nghe phiêu đãng ở bên tai.
Lâm Ngọc Trúc mỹ mãn nghĩ hệ thống này cho dù cùi bắp thì thanh âm cũng rất dễ nghe.
"Bổn hệ thống có thể ca hát, kể chuyện xưa ru ngủ!"
Nghe một chút, phục vụ giống như ánh mặt trời này liền biết hệ thống có bao nhiêu cao cấp, Lâm Ngọc Trúc thiếu chút nữa cao hứng tìm không ra phương hướng, trực tiếp lên tiếng nói: "Mở ra hệ thống!"
"Tốt, thân thiện nhắc nhở, bổn hệ thống có thể đọc được ý niệm của ký chủ, ký chủ có chuyện gì có thể mặc niệm trong lòng, phòng ngừa người khác phát hiện hệ thống, kiến nghị ký chủ bồi dưỡng nên ý thức an toàn."
Lâm Ngọc Trúc liên tục gật đầu, là nàng vừa rồi đắc ý vênh váo.
Ngươi soái, ngươi nói cái gì đều đúng.