Chương 21:
Triệu Mạc bật cười, có vẻ như người vợ đáng yêu của anh đồng ý bên cạnh anh cả đời còn lại: "Đương nhiên, càng làm càng sướng, có lẽ sau này em lại đòi anh làm em đấy chứ. ”Ngô Uyển Uyển vừa nghĩ đến đó đã cảm thấy xấu hổ, cô lườm anh một cái, sau đó đắp chăn bông, và xoay người đi không nhìn anh nữa.“À quên, anh quên nói với em.”Triệu Mạc qua loa mặc quần vào, nhét côn thịt vẫn đang hơi cứng vào trong quần, dưới đáy quần căng ra một cái lều.Làm gì có chuyện một lần có thể làm hài lòng côn thịt to lớn của anh, nhưng vợ anh quá mảnh mai, làm nhiều lần cô không chịu nổi nên anh chỉ có thể chịu đựng một mình.Anh đi ra ngoài, một lúc sau mới quay lại, trong tay xách hai cái túi ni lông, một cái đặt ở trên bàn, cái kia cầm trước mặt Ngô Uyển Uyển: "Nhìn xem anh mua cái gì cho em?""Cái gì vậy?" Ngô Uyển Uyển quay đầu lại nhìn.Triệu Mạc giống như đang hiến vật quý, mở chiếc túi nilon màu đỏ và lấy ra một chiếc, đó là một chiếc váy cổ búp bê màu đen với nền trắng và thiết kế chiết eo.Ngô Uyển Uyển rất thích nó, mắt cô sáng lên ngay khi nhìn thấy nó, cô từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy váy, cười nói:“Đây là váy mà chỉ những cô gái trong thị trấn mới có thể mặc. .. "Cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô có thể có được nó, mỗi lần đi qua thị trấn lần nào cô cũng đứng nhìn ngoài cửa hàng bán quần áo nhìn thật lâu ... Nhìn thấy những bộ quần áo và váy được bày bán bên trong, cô rất hâm mộ."Sao có thể con gái thị trấn mới được mặt, cái này em mặc đẹp nhất."Triệu Mạc lần đầu tiên nhìn thấy cái vày này sẽ nghĩ ngay đến nếu vợ mình mặc vào sẽ rất xinh, nên khi bán hết thịt heo, anh liền lấy toàn bộ tiền bán thịt để mua nó.Lúc đầu anh cũng thấy hơi đau ví, nhưng thấy cô thích quá, anh nghĩ nó cũng đáng, lần sau lên huyện anh sẽ mua cho cô một cái khác, vì anh muốn ngày nào cũng thấy cô cười hạnh phúc.“Cảm ơn anh.” Ngô Uyển Uyển ôm chiếc váy trong tay, “Em rất thích nó.”“Mặc nó vào xem thử đi.” Trong đầu Triệu Mạc đã có thể hình dung ra cô sẽ như thế nào trong bộ váy này.Ngô Uyển Uyển cũng muốn thử nó.Triệu Mạc ngay lập tức cởi áo ngoài và để cô mặc thử.Cô mặc váy vào, đứng trên mặt đất đi vòng qua trước mặt Triệu Mạc, trong nhà không có gương soi, không nhìn rõ mình mặc váy trông như thế nào, chỉ có thể hỏi Triệu Mạc:“Nhìn thế nào?"Triệu Mạc nhìn vào bộ ngực của cô. Hai bầu ngực lắc lư trước mặt anh làm anh nuốt nước miếng:"Nhìn thì đẹp, nhưng em không thể mặc nó ra ngoài, em chỉ có thể mặc ở nhà cho anh xem.""Tại sao?" Ngô Uyển Uyển nhìn xuống chiếc váy cô đang mặc, một chiếc váy đẹp như vậy, cô cũng muốn mặc nó để cho mẹ cô xem.“Ngực của em to quá, đong đưa trong váy, mấy người đàn ông bên ngoài kia mà nhìn thấy lại suy nghĩ bậy bạ.”Anh mua váy hoàn toàn không để ý đến ngực của cô.Ở nông thôn không thói quen mặc áo ngực, mặc áo ngắn bên trong cũng không lộ ngực, ngực của Ngô Uyển Uyển thì to nhưng núm vú thì không to, dù ngày nắng nóng thế nào, mẹ cô cũng bắt cô mặc một chiếc áo ngắn bên ngoài.Như vậy nhìn không sao, nhưng mặc chiếc váy như thế này thì không thể mặc áo ngắn bên trong, cặp ngực thỏ ngọc được chiếc váy ôm lấy, lập tức nhô lên hình dạng, mỗi khi cô bước một bước, bộ ngực không có áo ngực bao bọc lắc lư theo. Cách một lớp vải mềm mại, hình dạng núm vú cũng được hằn lên.Làm người nhìn muốn phun máu mũi.Ngô Uyển Uyển nhìn xuống , và đúng là vậy, có thể nhìn thấy bầu ngực của cô.Cô lập tức định cởi ra: “Vậy em không mặc nữa.”Váy đẹp cỡ nào, cô cũng không muốn mặc ra ngoài cho đàn ông khác xem ngực.