Chương 37: Ổ Vàng Ổ Bạc Không Bằng Ổ Chó Của Mình.
Châu Mẫn đang định chất vấn em trai mình, nghe vậy biến sắc: “Em có ý gì chứ, em chịu thua cô ta? Châu Ngạn, em có vợ rồi thì không nhận người chị này nữa?”“Trong đơn vị có một đôi vợ chồng mới cưới, nhà ta không thiếu chỗ ở, không thể nào lại chiếm tài nguyên như vậy, em nhường cho người ta.”Châu Mẫn vô cùng tức giận, cảm thấy Châu Ngạn đang trợn mắt nói dối.Nhưng mà lý do này không thể phản bác được, nếu không có vẻ như cô ta là người tính toán.Châu Mẫn nhịn cơn giận, trực tiếp xoay người đi lên nhà mẹ đẻ, chuẩn bị về mách mẹ.Còn Châu Ngạn, trực tiếp đẩy xe đi luôn, không về đơn vị mà đến xưởng dệt.…Sau khi Tô Nam rời khỏi nhà họ Châu thì hoàn toàn bỏ quên nhà họ Châu, không hề nhớ thương gì.Cô không cần phải lãng phí thời gian và sức lực cho người nhà họ Châu nữa.Dọn đồ đến phòng thuê, sau đó nhìn chỗ sau này mà mình sẽ ở, trong lòng Tô Nam cực kỳ vui vẻ, cực kỳ thoải mái.Khó trách lại có câu ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình.Bây giờ vẫn chưa tốt lắm, nhưng mà sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn.Tô Nam rất có lòng tin với bản thân, cô không hiểu biết nhiều bằng người khác, nhưng tốt xấu gì cũng sống nhiều năm như vậy, hơn nữa cô sẽ ngày càng phát triển bản thân.Không hiểu sẽ học, sẽ mày mò. Cuộc đời của cô còn nhiều thời gian, tất cả thời gian đều dành cho bản thân. Chỉ nghĩ thôi tâm trạng cũng sung sướng.Cô vừa mới bắt tay dọn dẹp, Giang Linh và chủ nhà cũng xách thùng nước đến đây giúp cô dọn.Tô Nam còn định khách sáo, nhưng mà đứa trẻ này rất nhiệt tình, cũng không từ chối nữa.Cô biết đứa nhỏ này sống cũng không dễ dàng gì.Trước đó cô đã nghe thím Hồ kể về chuyện nhà họ Giang.Cha của Dương Linh tên là Dương Chính, xuất thân ở nông thôn xa xôi, nghe nói trong nhà đông anh em nên mới đến thành phố khác làm thợ mỏ. Vì nghèo lại không được cấp nhà nên không tìm được đối tượng kết hôn.Đúng lúc mẹ của Giang Linh tên Giang Ngọc Lan, là con gái duy nhất trong nhà nên muốn tìm một người có thể ở lại nhà mình, tốt nhất là có thể sinh được một đứa con mang họ mình.Hai người họ được bà mối giới thiệu quen biết nhau. Sau khi kết hôn sinh được Giang Linh. Mọi chuyện đều tốt, đợi sau này sinh một đứa nữa sẽ đặt theo họ của Dương Chính, chỉ là sau khi sinh Giang Linh một năm, Dương Chính về quê thăm người thân, nhưng lại không quay về nữa. Cũng đã về quê tìm, nhưng mà Dương Chính vốn không về quê.Người cứ như vậy biến mất.Mọi người đều khẳng định là đã chết. Thời buổi này cũng không phải không có chuyện trên đường gặp cướp sau đó bỏ mạng. Nếu xảy ra chuyện ở nơi khác, không quen biết ai, tất nhiên sẽ không có tin gì.Tô Nam cảm thấy một người không quay lại, một là do không muốn về, hai là không về được, dù là lý do gì thì cũng đều không ổn.So với họ, ly hôn chẳng đáng là gì. Tốt xấu gì ly hôn cũng chỉ là tình cảm tan vỡ, không sống cùng nhau nữa.Nếu không tìm được người như Giang đại tỷ, nhớ thương và chờ đợi vô tận, như vậy mới là người đáng thương nhất.Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Tô Nam cảm thấy cũng không còn sớm nữa, trong nhà cũng không có gì để đãi, định đợi lúc có thời gian sẽ làm bữa cơm, cùng vui vẻ.Không đợi Tô Nam nói lời khách sáo, Giang đại tỷ lại như không muốn tiếp xúc với cô, thu dọn xong là đi ngay.Tô Nam: “…”Xem ra Giang đại tỷ thật sự không thích tiếp xúc với người lạ.Tô Nam cũng không ép, ai cũng có cá tính riêng.Cô cũng dọn dẹp này nọ một chút, lại đạp xe về xưởng. Cũng may là có xe đạp nên không tốn nhiều thời gian lắm, trong lòng Tô Nam thầm cân nhắc, sau này có đủ tiền, cô cũng sẽ mua một chiếc xe.Cô vẫn đang vui vẻ trong lòng, đã thấy Châu Ngạn trầm mặc đứng ở cửa xưởngMột gương mặt nặng nề, một gương mặt cười, hai người cứ như vậy đối diện với nhau.Nụ cười của Tô Nam cứng lại. Làm sao vậy?