Chương 20: Quyền Nuôi Dưỡng
Bên này chỉ có cha mẹ với là người giám hộ, Văn Văn đã không còn cha mẹ nữa, cũng không có người thân họ hàng nào bằng lòng nuôi dưỡng cô bé, tuổi tác của bà A Hương lại đã cao, không có thu nhập ổn định nên không có tư cách nuôi dưỡng Văn Văn, rất có khả năng bé Văn Văn sẽ bị gửi cho gia đình khác nuôi hộ.Hai vợ chồng già cũng bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng, hai người họ đều không phải người có văn hóa nên thật sự không rõ cho lắm.Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể mập mờ đáp rằng: “Cho dù nói thế nào thì cũng đã tìm được đứa trẻ về rồi, sau này còn có thể gặp lại chính là chuyện tốt. Với độ tuổi này của bà A Hương dù thật sự lấy được quyền nuôi dưỡng Văn Văn nhưng có thể chăm sóc con bé được mấy năm đây.”Lý do này quả thật không chê vào đâu được, Tô Niệm Tinh cảm thấy tòa án chắc chắn cũng sẽ nghĩ như thế, có khả năng bọn họ càng bằng lòng gửi Văn Văn đến gia đình khác nhờ nuôi hộ hơn, sau đó sẽ tìm cha mẹ nuôi phù hợp để nhận nuôi cô bé.Lại đợi thêm vài ngày nữa, Tô Niệm Tinh biết được bà A Hương vẫn luôn bày sạp từ trong miệng của chú Phúc và thím Phúc. Các sir vẫn chưa bắt được A Phong. Cô làm xong đống chuyện trong tay cũng bớt một, hai tiếng đồng hồ đi thăm bà A Hương và nói chuyện vài câu với bà ta, sau đó lại chạy vội về nhà tiếp tục làm cá viên.Căn cứ theo quan sát của cô thì từ sau vụ bà A Hương giúp Trư Nhục Vinh tính quẻ, trong khoảng thời gian sẽ có chút danh khí, nhưng thời gian càng lâu thì chuyện này sẽ dần dần càng bị quên lãng, chuyện làm ăn của bà ta sẽ càng xuống dốc. Đặc biệt là bà ta đoán mệnh cũng không tính là linh cho lắm. Người tới tìm bà ta xem quẻ cũng càng ngày càng ít, lo lắng bà ta không giao được phí bảo kê cho nên Tô Niệm Tinh tính giúp bà ta cùng đoán mệnh.Tuy rằng không phải lần nào cô cũng có thể may mắn gặp được khách hàng nhưng hễ có một vị khách tới cửa là bà A Hương lại có thể sở hữu một người hâm mộ chân ái, cũng có thể tăng thêm chút nhân khí cho sạp quẻ này của bà ta.Hôm nay làm xong ba nghìn viên cá là Tô Niệm Tinh đi tìm bà A Hương ngay, lúc đến sạp hàng của bà ta lại thật không khép cho lắm, cảnh sát Nguyên Lãng cũng ở đó, sợ thân phận bị bại lộ cho nên Tô Niệm Tinh không sáp lại gần mà nhét hai tay vào túi giả bộ làm người qua đường.Một trong những tổ trọng án phụ trách vụ án này cũng chính là madam nữ cảnh sát duy nhất đặc biệt tới tìm bà A Hương sau khi tan làm, thông báo A Phong đã bị bắt.Bà A Hương vội che miệng đầy kích động, nước mắt rơi xuống như mưa, đợi khi bà ta bình ổn tâm trạng xong lại truy hỏi: “Vậy Văn Văn thì sao? Con bé có sao không?”“Văn Văn không sao.”Bà A Hương biết được A Phong đã thừa nhận hành vi giết hại A Anh từ trong miệng của madam. Lúc trước, A Anh cũng là bị gã bế đi nhưng gã lại nói là A Anh sai khiến gã làm như thế.Madam còn nói với bà ta rằng: “Sở dĩ hai người họ xảy ra tranh cãi là vì bà tìm tới cửa, A Anh sợ sự việc bị vỡ lở nên muốn trả Văn Văn lại cho bà, kêu A Phong ra ngoài trốn một khoảng thời gian. Đợi bà đi rồi, Văn Văn sẽ lại về bên cạnh cô ta, cô ta sẽ lại trả Văn Văn cho A Phong, nhưng A Phong không đồng ý vì thế gã quyết định ra tay giết người. Gã bỏ thuốc vào trong cơm mà cô ta đã mua sau đó giết chết cô ta rồi vu hại cho bà.”Bà A Hương có hơi không tài nào hiểu nổi: “Tại sao A Anh lại muốn bắt cóc Văn Văn? Con trai tôi đã chết rồi, cô ta là mẹ ruột của con bé, quyền nuôi dưỡng nằm trong tay cô ta, tại sao lại phải vẽ rắn thêm chân như vậy?”Đây đúng thật là một câu hỏi hay, người cũng đã chết rồi, tổ trọng án thẩm vấn A Phong, đối phương nói mối quan hệ giữa A Anh và mẹ chồng bất hòa, không muốn cho con gái tiếp xúc với bà A Hương.