Chương 28: Kinh Trập
Dùng thớt gỗ để băm cá viên dễ dàng lẫn cả vụn gỗ vào, đổi thành nhựa thì lại càng không ổn hơn, còn lâu mới vệ sinh sạch sẽ được bằng máy móc.Tô Niệm Tinh đã có cái máy này rồi, một ngày cô làm mười nghìn viên cá cũng vẫn nhẹ nhàng ung dung.Mỗi ngày cô đều có thể bớt ra hai tiếng đồng hồ để đi tìm bà A Hương, xem bà ta tính quẻ cho người khác.Buổi trưa hôm nay ăn cơm trưa xong cô lại đi tìm bà A Hương, trước quầy hàng chẳng có một mống khách, bà A Hương đang ngồi ở trước sạp hàng đan áo len với vẻ thong dong. Loại cách làm giống như bác gái nhàn nhã ở nhà này lại càng giảm nhẹ đi cảm giác thần bí mà cái nghề này mang tới, cũng khó tránh chuyện làm ăn của bà ta càng ngày càng kém.Tô Niệm Tinh ngồi xuống nói lại chuyện chú Phúc và thím Phúc đã mua một cái máy xay thịt cho bà ta nghe.Bà A Hương đặt công việc trong tay xuống, nhìn cô với vẻ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Con bé ngốc nhà cháu, cháu kêu họ mua máy xay thịt rồi, không sợ bọn họ giảm giờ làm của cháu xuống hay sao?”Tô Niệm Tinh gãi đầu, trước đó quả thật cô có từng nghĩ đến vấn đề này rồi, nhưng chú Phúc và thím Phúc đối xử với cô rất tốt, cộng thêm cô quả thật không thích làm công việc có tính lặp lại như vậy cho nên lười làm một cách hợp lý vẫn chiếm ưu thế hơn. Thấy bà A Hương lo lắng cho mình, cô vội bảo: “Chuyện làm ăn của chú Phúc với thím Phúc tốt lên rồi, bọn họ còn định làm thêm cá viên chiên nữa.”Thật ra, nếu chú Phúc và thím Phúc thật sự chỉ kêu cô làm việc năm tiếng một ngày thì tốt rồi, dù sao thì cô thật sự cũng không chịu thấu được.Bà A Hương thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng mà bọn họ mua một cái máy xay thịt cũng là một chuyện tốt, bà ta lập tức vui vẻ bảo: “Trùng hợp quá, ngày mai là kinh trập (vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba), dưới gầm cầu Nga Cảnh, Vịnh Đồng La sẽ tổ chức hoạt động theo tập quán, cháu tới giúp bà được không? Bà nói cho cháu nghe, từ đầu năm đến cuối năm bà chỉ trông ngóng mỗi hôm này để kiếm tiền thôi.”Tô Niệm Tinh “hả” một tiếng, hoạt động tập quán á? Cô không biết nha, cô chỉ biết giả thần giả quỷ thôi.Bà A Hương dường như đoán được suy nghĩ của cô: “Không khó đâu, chỉ là đánh tiểu nhân, cầu phúc, dù sao cũng chỉ là mang tới tác dụng tâm lý cho các khách hàng phát tiết cảm xúc mà thôi. Cháu có tới không?”[Chú thích: “Đánh tiểu nhân” là một nghi lễ vu thuật dân gian phổ biến ở Hồng Kong và Quảng Đông, hy vọng mượn nhờ vào nghi lễ này để xua đuổi và trả thù những kẻ được gọi là “tiểu nhân”.]Sau khi Tô Niệm Tinh tới Hương Giang vẫn luôn phát sầu vì kế sinh nhau, cũng chưa từng tham gia qua hoạt động ở bên này, giờ cô có hơi động lòng rồi nhưng vẫn chần chừ, hỏi: “Ngày mai có phải chú Phúc với thím Phúc cũng sẽ qua đó bày hàng không ạ?”Bà A Hương gật đầu: “Chắc là có đấy.”Tô Niệm Tinh quả thật muốn được trải nghiệm lễ hội ở Hương Giang trông thế nào, chắc chắn là biển người tấp nập, náo nhiệt vô cùng. Cô đứng dậy một hơi đồng ý ngay: “Vậy bây giờ cháu về làm cá viên để chú Phúc với thím Phúc có thêm hàng dự trữ.”Bà A Hương gật đầu, nhìn theo bóng lưng cô rời đi.Sau khi Tô Niệm Tinh về nhà, chú Phúc với thím Phúc vẫn chưa ra ngoài bày hàng, cô nói rõ lại chuyện ngày mai mình muốn tới gầm cầu Nga Cảnh, Vịnh Đồng La để giúp bà A Hương ra cho nên hôm nay muốn làm cho xong cá viên của ngày mai.Chú Phúc và thím Phúc có một đứa con, tuổi tác cũng sêm sêm với Tô Niệm Tinh nên hiển nhiên cũng biết đứa trẻ ở độ tuổi này luôn tràn đầy sự tò mò với thế giới bên ngoài. Chỉ cần không cản trở bọn họ bán hàng thì bọn họ cũng vô cùng dung túng cho cô, biết được hôm nay cô muốn tăng ca làm cho xong việc, hai người họ cũng đồng ý ngay.