Chương 21: Về Nhà Đi Con. (2)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaNgay giây phút Tần Tú đi ra cửa, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên mặt cô ta.Không phải chỉ là đánh con mấy cái thôi sao, cũng không phải là đánh chết.Có người mẹ nào mà không tức giận đánh con cái chứ?Thế mà cô ta lại bởi vì đánh con cái, nổi tiếng ở trong nhà máy luôn rồi?Vốn dĩ Tần Tú lỡ tay đánh mạnh đang rất hối hận, nhưng lúc này cô ta chỉ cảm thấy oan uất, ám ức, đau khổ, còn tức giận!Qủa nhiên, không phải là con ruột của mình thì không tri kỷ được mà.Bán Hạ đó à, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đánh chết!Tần Tú vừa đi, một bà lão ở sau lưng ôm lấy Tiểu Long khóc lớn: “Sao con gái của tôi lại bị công an bắt đi rồi?”Rất nhiều người vừa thấy bà lão này đã thấy rất quen mắt, vì thế có người nói: “Đây không phải là bà lão bán bảo hiểm lao động sao, chẳng lẽ là mẹ của Tần Tú?”Hồ Khiết hừ lạnh một tiếng: “Con gái ở trong nhà máy làm quản lý kho, mẹ ở bên ngoài bán bảo hiểm xã hội, đây là cách làm người của phó bí thư Thẩm, thế mà mọi người còn xem anh ta là người tốt nữa chứ, hừ!”Đúng lúc này chồng của cô ấy là KimThuyên tới, cô ấy bèn không nói gì nữa.Kim Thuyên là phó xưởng trưởng, nhìn thấy có nhiều công nhân viên chức tụ tập một chỗ, mặt mày hớn hở bàn luận, lập tức nói: “Sao không trở về nhà nghỉ ngơi đi, hóng hớt gì nữa vậy?”Phó xưởng trưởng đã lên tiếng rồi, đương nhiên mọi người cũng nhanh chóng tan đi.Kim Thuyên quay đầu lại hỏi Hồ Khiết: “Con của Tần Tú đâu, ai chăm sóc?”Hôm nay cũng là lần đầu Hồ Khiết biết chuyện Tần Tú thế mà là bà hai lên chức chính, còn có con trước khi cưới, cộng thêm trong công việc, chồng vẫn luôn bị Thẩm Tứ Bảo đè ép gắt gao, đang tính tìm người tám một trận ra trò về chuyện này, nhân tiện đào ra một vài lịch sử đen tối của cô ta.Vừa quay đầu lại cũng ngây ngẩn cả người: “Bán Hạ đâu rồi, cô bé đáng thương kia đi đâu rồi vậy?”…Lúc này Bán Hạ đã như mong móng, ở nhà Cố Pháp Điển rồi.Ngồi trên chiếc sô pha da rộng rãi, mềm mại, ôm quả cầu lông gà ấm áp, yên lặng mà ngồi.Trong phòng bếp có ba chàng trai, đang leng keng lạch cạch.Đặc biệt, đây là lần đầu Cố Pháp Điển chiêu đãi khách, đương nhiên là phải kiếm chút đồ ăn trước.Cậu ấy đang chuẩn bị nấu mì ăn, Kỳ Khải nói: “Đại ca Pháp, người lớn thường nói mì ăn liền không có chất dinh dưỡng gì còn hại sức khỏe, nếu không thì để cô bé ăn chút dưa hấu đi?”Cố Pháp Điển khựng lại một chút, nói: “Dưa hấu để hai ngày rồi, cô bé ăn xong sẽ bị tiêu chảy mất.”Kim Soái: “Có rồi, tôi cho cô bé ăn bánh bao chay, mẹ tôi nói bánh bao chay có chất dinh dưỡng… Mà không đúng, đại ca Pháp, sao bánh bao chay nhà cậu lại cứng như vậy?” Cầm đi gõ mâm, vang lên tiếng cộp cộp.Cố Pháp Điển: “Phơi trên cửa sổ cả nửa tháng, có thể không cứng được à?”“Vậy thì cho cô bé ăn gì?” Kỳ Khải hỏi.