Chương 28
Hàng xóm ghé thăm không có làm hành trình rời đi của Phương Linh gián đoạn. Ăn xong bữa sáng không cần người nhà đưa đón cô cưỡi lên xe máy lao thẳng lên thủ đô. Một đường bình an suôn sẻ cô đến Hà Nội cũng mau mười giờ. Vẫn là khu trọ xám xịt sập sệ ấy, dù cô vắng mặt vài ngày nó cũng không thấy sáng sủa lên chút nào. Lúc này khu trọ không một bóng người, không biết mọi người đã về quê ăn tết hay đi làm nữa. Phương Linh khóa kỹ xe rồi lên phòng trọ mình. Phòng trọ mấy ngày không ở người có chút lạnh lẽo, Phương Linh lau qua lớp bụi bặm trong phòng rồi mở cửa sổ ra thông khí. Cảm thấy không sai biệt lắm cô liên hệ khách hàng ai có rảnh thì đến xem bói. Phương Linh lúc trước rảnh rỗi lập một nhóm zalo đem ai muốn xem bói kéo vào này một nhóm. Giờ muốn thông báo tin tức gì một tin nhắn qua đi là xong hết mọi chuyện. Nhận thấy thời gian này sẽ không ai đến xem bói Phương Linh lấy ra rau quả cô hái ở vườn nhà trước khi đi. Sáng nay không có nhiều thời gian nên cô chỉ hái mấy trái cà chua và nửa kg dưa chuột. Rửa sạch lúc sau gom đủ tràn đầy một đĩa. Phương Linh trước tiên nếm thử dưa chuột, vào miệng giòn ngọt nhai kỹ sẽ có chút mỏng manh linh khí quẩn quanh. Cà chua lại chua chua ngọt ngọt, ngọt càng nhiều chút ăn lên giống trái cây. Phương Linh cơm trưa không làm chỉ ăn dưa chuột cà chua xong bữa. Nhàn rỗi không có việc làm Phương Linh hỏi quái thú muốn ngọc giản tiếp tục nghiên cứu.
Công pháp luyện khí kỳ cô đã hiểu thấu, pháp thuật phải đến luyện khí ba tầng mới có thể học. Cô lần này muốn ngọc giản là tu tiên bốn nghệ. Gồm đan phù khí trận tương ứng với luyện đan luyện khí vẽ bùa và trận pháp. May mắn quái thú có truyền thừa của cả một môn phái nên tu tiên bốn nghệ đều đầy đủ hết. Tu sĩ không chỉ hấp thu linh khí này một đường để tăng lên tu vi. Còn có thể dùng đan được để tăng nhanh tốc độ tu luyện. Nên trong bốn nghệ luyện đan được hoan nghênh nhất. Còn lại ba nghệ tuy không được hoan nghênh như luyện đan nhưng cũng rất thực dụng. Trận bàn pháp bảo bùa chú đều là những vật phẩm không thể thiếu trong túi trữ vật của mỗi tu sĩ. Tuy là phụ tu nhưng đây cũng là nghề nghiệp để kiếm linh thạch phục vụ cho tu luyện. Phương Linh hiện tại giai đoạn này chưa có tài liệu để thực tiễn nhưng lý thuyết cơ sở nên biết cô cũng cần phải học. Cô xuất phát điểm chậm hơn người khác quá nhiều không chăm chỉ có thể chờ bị đào thải thôi. Với lại việc học tập với cô bây giờ quá mức dễ dàng vì từ lúc dẫn khí nhập thể thành công trí nhớ của cô đã nâng lên tầm cao mới. Đạt tới cảnh giới gặp qua là không quên được. Nếu sớm có bản lĩnh này điểm thi đại học của cô chắc còn phải cao hơn rất nhiều nữa.
Buổi trưa cứ như thế qua đi. Đến chiều bắt đầu lục tục có người đến xem bói. Phương Linh gác lại mọi việc đầu nhập vào công cuộc kiếm tiền. Phải đến bụng cô kêu ùng ục mới nhớ tới đi ăn bữa tối. Qua loa ăn xong bữa tối khách hàng lại tới nữa. Lần này là hai mẹ con cùng tới. Bà mẹ còn bình thường chút riêng cô con gái nhìn khuôn mặt vàng như nến cả người gầy trơ xương, hai mắt thâm quầng ủ dột đến bất thường. Bà mẹ sầu khổ kể ra con gái bà không biết mắc bệnh lạ gì. Đi khắp các bệnh viện lớn nhưng đều không tìm ra được nguyên nhân. Được người quen giới thiệu đến Phương Linh nơi này mong tìm ra chứng bệnh để chữa trị. Tình huống này Phương Linh chưa gặp qua, cô lại không phải bác sĩ nên chỉ nói thử xem mà thôi. Cô gọi cô gái kia đến trước mặt rồi cầm lấy tay cô gái thi triển thần thông. Còn chưa kịp nhìn thấy hình ảnh về cuộc đời của cô gái, Phương Linh đã bị hai bóng người một lớn một nhỏ dọa một cú sốc. Bởi cô nhìn thấy không phải người mà là hai hồn ma, một người thanh niên và một trẻ nhỏ sơ sinh. Cả hai đều treo lơ lửng trên người của cô gái kia.
Phương Linh cả người nhũn ra môi đều ở run lập cập tay cũng buông lỏng tay cô gái kia ra. Cô quay đầu muốn cầu cứu quái thú, lại thấy nó cũng đang ngẩng đầu hứng thú bừng bừng nhìn về phía hai hồn ma kia. Cảnh này không cần hỏi cũng biết quái thú cũng nhìn thấy hai hồn ma mà nó không có phản ứng gì có nghĩa hai hồn ma này vô hại. Như thế Phương Linh mới vững tâm hơn ở hai cặp mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm, cô lại lần nữa cầm tay của cô gái đáng thương kia lên. Thần thông thi triển hình ảnh xuất hiện như những thước phim tua chậm. Càng xem ánh mắt Phương Linh càng lạnh lẽo nhìn về hai mẹ con này một chút độ ấm đều không có. Thấy Phương Linh chậm chạp chưa phán lời nào bà mẹ nóng ruột vội hỏi: "Con tôi bị mắc bệnh gì thầy bói?"
Nên xem Phương Linh đều đã xem xong cô buông tay cô gái kia ra. Môi không tự chủ mím lại, cô cầm lên cốc nước uống một ngụm để bình tâm lại. Buông cốc nước cô nhìn thẳng vào hai mẹ con nói: "Con gái cô không mắc bệnh gì cả."
Hai mẹ con kia chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì câu tiếp theo của Phương Linh làm họ cả người rơi vào động băng: "Chỉ là bị ma ám mà thôi."
Chiêu trò của các thầy bói thường có câu kinh điển thế này nên bà mẹ nhanh chóng bình tĩnh lại hỏi: "Thầy có biết con ma nào ám con gái tôi không?" Giọng điệu không mấy tín nhiệm lời Phương Linh nói. Phương Linh lười phải vòng vo nói thẳng: "Con rể hụt và cháu ngoại của cô."
Mặt bà mẹ mắt thường có thể thấy tái nhợt, còn cô gái kia cả người run rẩy như sắp lên cơn động kinh vậy. Phương Linh lại không mấy đồng tình mà nhìn bọn họ. Đây là báo ứng mà họ phải chịu. Vì sự máu lạnh và ích kỉ của mình mà trả giá. Chẳng là cách đây nửa năm, cô gái này và hồn ma người thanh niên kia chuẩn bị làm đám cưới. Nhưng đêm trước ngày cưới cô gái này thèm uống trà sữa 10 giờ đêm gọi điện cho anh người yêu đòi mua bằng được. Vì cô gái đang mang bầu nên anh người yêu này chiều chuộng hết mức. Bạn gái muốn uống trà sữa anh ta liền lấy xe máy đi mua luôn. Không ngờ trên đường xảy ra tai nạn giao thông, anh ta không qua khỏi. Xảy ra chuyện thương tâm thế này không ai trách móc cô gái cả nhưng chuyện sau đó lại làm mọi người phẫn nộ không thôi. Bởi cô gái này muốn bỏ đứa bé trong bụng mình. Bạn trai cô này là con trai độc nhất giờ đã mất đi chỉ còn giọt máu cuối cùng bố mẹ chàng trai đâu chịu buông tay. Họ đến tận nhà cầu xin cô gái giữ lại đứa bé nhưng gia đình cô gái không dao động. Họ sợ sinh đứa bé ra sẽ ảnh hưởng đến tương lai gả chồng của con gái họ. Hai bên giằng co vài hôm gia đình cô gái lén lút mang cô gái đi phá thai. Thai nhi đang ở tháng thứ tư nếu còn giữ lại giờ đã được sinh ra. Một sinh mệnh cứ như thế mất đi. Do chết oan uổng cả hai bố con hóa thành oan hồn quấn lấy cô gái không rời. Hồn ma và người sao có thể ở chung được, bởi thế sinh cơ trên người cô gái dần dần mất đi. Nếu hai oan hồn kia không siêu thoát chỉ một thời gian nữa thôi cô gái này sẽ xuống âm phủ đoàn tụ với hai cha con họ. Vấn đề của Phương Linh lúc này là cứu hay không cứu cô gái kia.
Công pháp luyện khí kỳ cô đã hiểu thấu, pháp thuật phải đến luyện khí ba tầng mới có thể học. Cô lần này muốn ngọc giản là tu tiên bốn nghệ. Gồm đan phù khí trận tương ứng với luyện đan luyện khí vẽ bùa và trận pháp. May mắn quái thú có truyền thừa của cả một môn phái nên tu tiên bốn nghệ đều đầy đủ hết. Tu sĩ không chỉ hấp thu linh khí này một đường để tăng lên tu vi. Còn có thể dùng đan được để tăng nhanh tốc độ tu luyện. Nên trong bốn nghệ luyện đan được hoan nghênh nhất. Còn lại ba nghệ tuy không được hoan nghênh như luyện đan nhưng cũng rất thực dụng. Trận bàn pháp bảo bùa chú đều là những vật phẩm không thể thiếu trong túi trữ vật của mỗi tu sĩ. Tuy là phụ tu nhưng đây cũng là nghề nghiệp để kiếm linh thạch phục vụ cho tu luyện. Phương Linh hiện tại giai đoạn này chưa có tài liệu để thực tiễn nhưng lý thuyết cơ sở nên biết cô cũng cần phải học. Cô xuất phát điểm chậm hơn người khác quá nhiều không chăm chỉ có thể chờ bị đào thải thôi. Với lại việc học tập với cô bây giờ quá mức dễ dàng vì từ lúc dẫn khí nhập thể thành công trí nhớ của cô đã nâng lên tầm cao mới. Đạt tới cảnh giới gặp qua là không quên được. Nếu sớm có bản lĩnh này điểm thi đại học của cô chắc còn phải cao hơn rất nhiều nữa.
Buổi trưa cứ như thế qua đi. Đến chiều bắt đầu lục tục có người đến xem bói. Phương Linh gác lại mọi việc đầu nhập vào công cuộc kiếm tiền. Phải đến bụng cô kêu ùng ục mới nhớ tới đi ăn bữa tối. Qua loa ăn xong bữa tối khách hàng lại tới nữa. Lần này là hai mẹ con cùng tới. Bà mẹ còn bình thường chút riêng cô con gái nhìn khuôn mặt vàng như nến cả người gầy trơ xương, hai mắt thâm quầng ủ dột đến bất thường. Bà mẹ sầu khổ kể ra con gái bà không biết mắc bệnh lạ gì. Đi khắp các bệnh viện lớn nhưng đều không tìm ra được nguyên nhân. Được người quen giới thiệu đến Phương Linh nơi này mong tìm ra chứng bệnh để chữa trị. Tình huống này Phương Linh chưa gặp qua, cô lại không phải bác sĩ nên chỉ nói thử xem mà thôi. Cô gọi cô gái kia đến trước mặt rồi cầm lấy tay cô gái thi triển thần thông. Còn chưa kịp nhìn thấy hình ảnh về cuộc đời của cô gái, Phương Linh đã bị hai bóng người một lớn một nhỏ dọa một cú sốc. Bởi cô nhìn thấy không phải người mà là hai hồn ma, một người thanh niên và một trẻ nhỏ sơ sinh. Cả hai đều treo lơ lửng trên người của cô gái kia.
Phương Linh cả người nhũn ra môi đều ở run lập cập tay cũng buông lỏng tay cô gái kia ra. Cô quay đầu muốn cầu cứu quái thú, lại thấy nó cũng đang ngẩng đầu hứng thú bừng bừng nhìn về phía hai hồn ma kia. Cảnh này không cần hỏi cũng biết quái thú cũng nhìn thấy hai hồn ma mà nó không có phản ứng gì có nghĩa hai hồn ma này vô hại. Như thế Phương Linh mới vững tâm hơn ở hai cặp mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm, cô lại lần nữa cầm tay của cô gái đáng thương kia lên. Thần thông thi triển hình ảnh xuất hiện như những thước phim tua chậm. Càng xem ánh mắt Phương Linh càng lạnh lẽo nhìn về hai mẹ con này một chút độ ấm đều không có. Thấy Phương Linh chậm chạp chưa phán lời nào bà mẹ nóng ruột vội hỏi: "Con tôi bị mắc bệnh gì thầy bói?"
Nên xem Phương Linh đều đã xem xong cô buông tay cô gái kia ra. Môi không tự chủ mím lại, cô cầm lên cốc nước uống một ngụm để bình tâm lại. Buông cốc nước cô nhìn thẳng vào hai mẹ con nói: "Con gái cô không mắc bệnh gì cả."
Hai mẹ con kia chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì câu tiếp theo của Phương Linh làm họ cả người rơi vào động băng: "Chỉ là bị ma ám mà thôi."
Chiêu trò của các thầy bói thường có câu kinh điển thế này nên bà mẹ nhanh chóng bình tĩnh lại hỏi: "Thầy có biết con ma nào ám con gái tôi không?" Giọng điệu không mấy tín nhiệm lời Phương Linh nói. Phương Linh lười phải vòng vo nói thẳng: "Con rể hụt và cháu ngoại của cô."
Mặt bà mẹ mắt thường có thể thấy tái nhợt, còn cô gái kia cả người run rẩy như sắp lên cơn động kinh vậy. Phương Linh lại không mấy đồng tình mà nhìn bọn họ. Đây là báo ứng mà họ phải chịu. Vì sự máu lạnh và ích kỉ của mình mà trả giá. Chẳng là cách đây nửa năm, cô gái này và hồn ma người thanh niên kia chuẩn bị làm đám cưới. Nhưng đêm trước ngày cưới cô gái này thèm uống trà sữa 10 giờ đêm gọi điện cho anh người yêu đòi mua bằng được. Vì cô gái đang mang bầu nên anh người yêu này chiều chuộng hết mức. Bạn gái muốn uống trà sữa anh ta liền lấy xe máy đi mua luôn. Không ngờ trên đường xảy ra tai nạn giao thông, anh ta không qua khỏi. Xảy ra chuyện thương tâm thế này không ai trách móc cô gái cả nhưng chuyện sau đó lại làm mọi người phẫn nộ không thôi. Bởi cô gái này muốn bỏ đứa bé trong bụng mình. Bạn trai cô này là con trai độc nhất giờ đã mất đi chỉ còn giọt máu cuối cùng bố mẹ chàng trai đâu chịu buông tay. Họ đến tận nhà cầu xin cô gái giữ lại đứa bé nhưng gia đình cô gái không dao động. Họ sợ sinh đứa bé ra sẽ ảnh hưởng đến tương lai gả chồng của con gái họ. Hai bên giằng co vài hôm gia đình cô gái lén lút mang cô gái đi phá thai. Thai nhi đang ở tháng thứ tư nếu còn giữ lại giờ đã được sinh ra. Một sinh mệnh cứ như thế mất đi. Do chết oan uổng cả hai bố con hóa thành oan hồn quấn lấy cô gái không rời. Hồn ma và người sao có thể ở chung được, bởi thế sinh cơ trên người cô gái dần dần mất đi. Nếu hai oan hồn kia không siêu thoát chỉ một thời gian nữa thôi cô gái này sẽ xuống âm phủ đoàn tụ với hai cha con họ. Vấn đề của Phương Linh lúc này là cứu hay không cứu cô gái kia.