Chương : 27
Buổi tối, Khinh Vân Nhiễm nằm tên giường nghỉ ngơi, ngoài viện bỗng ồn ào, ngay sau đó có một nhóm người tiến vào. Đi đầu là Tổng quản nha hoàn nổi danh trong phủ. Nàng không nể tình, trực tiếp xâm nhập vào Không Đình Viện, sai nha hoàn hung dữ kéo Khinh Vân Nhiễm còn đang ở trên giường đi, dùng nhuyễn kiệu đưa nàng đến Nam Phong uyển, ép nàng tắm rửa thật sạch sẽ. Sau đó, đem nàng hoàn toàn khỏa thân quấn vào một tấm chăn,khiêng vào trong phòng.
Nàng thế nào cũng không nghĩ tới mình bị mang đến đây bằng cái cách đáng xấu hổ đó để chờ cái tên ma quỷ kia, trong lòng có một thanh âm vang lên đến chói tai, mau chạy đi, phải nhanh chạy trốn đi…
Nhưng ở bên ngoài có người canh giữ, hơn nữa trên người nàng không mặc y phục, làm sao có cơ hội trốn đây? Tâm trạng căng thẳng, bị hắn vũ nhục, thà nàng tự sát tại đây.
Con mắt đen liếc nhẹ mảnh chăn lụa trên người, ánh mắt nàng lạnh lẽo dùng sức xé nó, “xoạc” một tiếng, mảnh vải bị chia làm hai, cách tay nàng thò ra ngoài, nàng đứng dậy, đem vải vóc quấn quanh người, thắt chặt thắt lưng và bắp đùi, đi tới phía cửa sổ.
Lúc này ngoài cửa truyền đến những tiếng quỳ lạy lễ bái, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, trong lòng Khinh Vân Nhiễm chấn động, sao hắn đã tới đây nhanh như vậy ư?
Tiêu Thần Hiên mặc một bộ cẩm bào màu đen, tóc được cột bằng một sợi dây màu tím, ánh mắt lãnh khốc cuồng ngạo, khí thế như có lửa cháy thiêu đốt.
Hắn nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp đang muốn trốn ra ngoài cửa sổ, bước nhanh tới, mạnh mẽ bắt được cánh tay gầy guộc của nàng, túm người từ trên bệ cửa xuống, lớn tiếng giận dữ nói:
-Ngươi thật to gan, lại dám chạy trốn! Quả nhiên là không muốn sống nữa?
-Cái mạng nhỏ của ta, ngươi muốn lấy thì cứ lấy đi!
Khinh Vân Nhiễm hừ lạnh một tiếng, con mắt lạnh lùng cực kỳ khinh thường nhìn hắn, tức giận nói:
-Muốn ta hầu hạ ngươi sao? Nằm mơ đi!
Tiêu Thần Hiên tức giận không thể kiềm chế, bàn tay bóp chặt gương mặt nàng:
-Ngươi là nữ nhân của ta, Bổn vương muốn làm gì thì làm!
Mặt Khinh Vân Nhiễm hiện lên phẫn nộ, thân hình nhỏ xinh của nàng bị vóc người cao lớn của hắn phủ kín, tư thế mập mờ, không ngừng giằng co.
Tiêu Thần nhíu chặt mày, thân hình hắn đè trên người nàng, một mảnh xuân quang trắng nõn lộ ra, con mắt cháy lên lửa dục vọng, cuồng mãnh tức giận:
-Đồ dâm phụ này! Ngươi mặc như vậy, có phải là muốn nam nhân khác nhìn thấy?!
-Buông ta ra!
Cả người Khinh Vân Nhiễm run lên, trong mắt toát ra phẫn nộ cùng sợ hãi.
-Ngươi lại dám ra lệnh cho ta?
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng cười, ánh mắt lạnh lẽo, tay chạm vào vai trần của nàng, bắt đầu lan xuống phía dưới…
-Hạ lưu! Ngươi không được chạm vào ta!
Khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu của Khinh Vân Nhiễm trắng bệch, đôi mắt đẹp phiếm hồng, cả thân thể lui về phía sau, ra sức giãy dụa, cánh tay giơ lên định cho hắn một cái tát, song hắn đã nắm chặt.
-Khinh Vân Nhiễm!
Tiêu Thần Hiên tức giận rít lên, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt âm trầm lạnh băng, bàn tay to giữ chặt eo nàng, âm lãnh nói:
-Ngươi còn lộn xộn nữa, ta nhất định muốn ngươi ở chỗ này!
-Tiêu Thần Hiên, ngươi không bằng cầm thú!
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, phía dưới thắt lưng nàng đã cảm nhận được bộ phận nóng rực của hắn, hắn nói thật, nếu như nàng tiếp tục phản kháng, hắn nhất định sẽ cưỡng bức nàng ngay bên cạnh cửa sổ.
-Ngươi nói ta không bằng cầm thú, ta vốn là phu quân của ngươi, giữ lấy thân thể của ngươi, có gì là trái đạo lý?
Con ngươi đen của Tiêu Thần Hiên mị hoặc, ánh mắt lạnh băng tới cực điểm, cơ hồ như đem lòng nàng đóng băng theo.
-Ngươi dám đụng vào ta, ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn cho ngươi xem!
Khinh Vân Nhiễm nổi giận cắn môi, vừa nghĩ đến việc mình phải chịu đựng một chuyện đáng sợ như vậy, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, thà nàng chết cũng không muốn bị hắn vũ nhục, nếu như nàng chết thì hài tử trong bụng cũng chưa sinh ra để phải chịu khổ.
-Ngươi ngoài việc dùng cái chết ra thì còn chuyện gì có thể uy hiếp Bổn vương nữa?
Tiêu Thần Hiên khinh miệt hừ lạnh, nhướn mày, bàn tay nắm chặt cằm nàng, hé mắt, sẵng giọng nói:
-Ngươi không hầu hạ Bổn vương, thị vệ ở ngoài cửa, chỉ cần Bổn vương ra lệnh một tiếng, mặc dù là thi thể, họ cũng không dám cãi lời! Có gan thì ngươi cắn đi!
-Ngươi…
Khinh Vân Nhiễm khiếp sợ không nói nên lời, nàng hoàn toàn không chống lại tên ma vương này được, lời hắn nói làm cho nàng kinh sợ ớn lạnh tới xương tủy, không kìm được mà run rẩy.
Sau một lúc lâu nàng mới có thể khôi phục thanh âm, run sợ nói:
-Ngươi không phải là người, so với ác quỷ ngươi còn đáng sợ hơn…
Con mắt đen lạnh lẽo của Tiêu Thần Hiên lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm bộ dáng hoảng sợ của nàng, cười lạnh noai:
-Ngươi nói đúng, ta đã sớm là một ác quỷ.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm trống rỗng, khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt điên cuồng nhuốm máu tanh, đi theo thì chỉ có chết.
Tiêu Thần Hiên ôm lấy Khinh Vân Nhiễm đang run rẩy không ngừng, đem nàng ném một phát lên giường, nhìn nàng, mắt cảnh cáo nói:
-Đừng vọng tưởng chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta, nếu không so với bây giờ ngươi sẽ phải đau khổ gấp trăm ngàn lần!
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm trắng bệch, hô hấp dồn dập, đồng tử thu nhỏ lại, ánh mắt hoảng sợ, đôi môi anh đào không ngừng run rẩy, nàng biết mình tối nay trốn không thoát. Không cam lòng, phẫn nộ, hận thù khắc sâu vào xương tủy, trần ngập trong đầu.
Tiêu Thần Hiên cúi xuống, nắm hai tay nàng đưa lên đầu, nhanh chóng hôn lấy đôi môi mọng đỏ của nàng, hắn hôn như thổ lộ, cũng như đang chiếm giữ, không để lại cho nàng bất kỳ một cơ hội phản kháng nào.
Trong nháy mắt Khinh Vân Nhiễm đã thừ người ra, nàng kịch liệt giãy dụa, nhưng hắn không để tâm kháng cự của nàng, hôn càng sâu, tham luyến đôi môi nóng bỏng của nàng không tha.
Trong tình thế hoảng sợ này, nàng cán môi hắn, sau đó ra sức đẩy hắn, bởi vì quá dùng sức nên nàng ngã lăn ra mép giường, ngực cảm thấy khó chịu, nàng bưng chặt ngực, bắt đầu nôn khan…
Tiêu Thần Hiên thấy vậy, trên trán nổi gân xanh, phẫn nộ nắm tóc Khinh Vân Nhiễm, giận dữ hét:
-Ta làm cho ngươi cảm thấy rất kinh tởm?
Khinh Vân Nhiễm không ngừng nôn, cố nén đau đớn trên da đầu, khóe miệng lúng búng, khí tức mong manh nói:
-Đúng thế, ta thấy ngươi rất kinh tởm…
-Bổn vương không ngại làm cho người cảm thấy kinh tởm hơn!
Tiêu Thần Hiên cười giận dữ, tay giữ chặt đầu nàng, tay kia nhanh chóng lột bỏ thứ duy nhất che chắn trên người nàng, đem nàng đặt ở dưới thân, cúi đầu hôn môi nàng, bá đạo tách hai chân nàng ra, ngón tay linh hoạt mò xuống phía dưới, dò xét chuẩn xác, không chút lưu tình chọc một cái.
-Aa!
Hạ thân bị xé rách đau nhức, Khinh Vân Nhiễm kêu thảm thiết, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Động tác Tiêu Thần Hiên nhanh lên, mang theo lăng ngược trả thù, ác độc ép hỏi:
-Kinh tởm sao?
Hai khuỷu tay Khinh Vân Nhiễm dùng sức đánh hắn, hai chân đá loạn, thân thể lại bị ngăn chặn gắt gao, không cách nào lùi bước, nàng phẫn nộ thét chói tai, nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, trên mặt lưu lại dòng lệ.
Nàng thế nào cũng không nghĩ tới mình bị mang đến đây bằng cái cách đáng xấu hổ đó để chờ cái tên ma quỷ kia, trong lòng có một thanh âm vang lên đến chói tai, mau chạy đi, phải nhanh chạy trốn đi…
Nhưng ở bên ngoài có người canh giữ, hơn nữa trên người nàng không mặc y phục, làm sao có cơ hội trốn đây? Tâm trạng căng thẳng, bị hắn vũ nhục, thà nàng tự sát tại đây.
Con mắt đen liếc nhẹ mảnh chăn lụa trên người, ánh mắt nàng lạnh lẽo dùng sức xé nó, “xoạc” một tiếng, mảnh vải bị chia làm hai, cách tay nàng thò ra ngoài, nàng đứng dậy, đem vải vóc quấn quanh người, thắt chặt thắt lưng và bắp đùi, đi tới phía cửa sổ.
Lúc này ngoài cửa truyền đến những tiếng quỳ lạy lễ bái, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, trong lòng Khinh Vân Nhiễm chấn động, sao hắn đã tới đây nhanh như vậy ư?
Tiêu Thần Hiên mặc một bộ cẩm bào màu đen, tóc được cột bằng một sợi dây màu tím, ánh mắt lãnh khốc cuồng ngạo, khí thế như có lửa cháy thiêu đốt.
Hắn nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp đang muốn trốn ra ngoài cửa sổ, bước nhanh tới, mạnh mẽ bắt được cánh tay gầy guộc của nàng, túm người từ trên bệ cửa xuống, lớn tiếng giận dữ nói:
-Ngươi thật to gan, lại dám chạy trốn! Quả nhiên là không muốn sống nữa?
-Cái mạng nhỏ của ta, ngươi muốn lấy thì cứ lấy đi!
Khinh Vân Nhiễm hừ lạnh một tiếng, con mắt lạnh lùng cực kỳ khinh thường nhìn hắn, tức giận nói:
-Muốn ta hầu hạ ngươi sao? Nằm mơ đi!
Tiêu Thần Hiên tức giận không thể kiềm chế, bàn tay bóp chặt gương mặt nàng:
-Ngươi là nữ nhân của ta, Bổn vương muốn làm gì thì làm!
Mặt Khinh Vân Nhiễm hiện lên phẫn nộ, thân hình nhỏ xinh của nàng bị vóc người cao lớn của hắn phủ kín, tư thế mập mờ, không ngừng giằng co.
Tiêu Thần nhíu chặt mày, thân hình hắn đè trên người nàng, một mảnh xuân quang trắng nõn lộ ra, con mắt cháy lên lửa dục vọng, cuồng mãnh tức giận:
-Đồ dâm phụ này! Ngươi mặc như vậy, có phải là muốn nam nhân khác nhìn thấy?!
-Buông ta ra!
Cả người Khinh Vân Nhiễm run lên, trong mắt toát ra phẫn nộ cùng sợ hãi.
-Ngươi lại dám ra lệnh cho ta?
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng cười, ánh mắt lạnh lẽo, tay chạm vào vai trần của nàng, bắt đầu lan xuống phía dưới…
-Hạ lưu! Ngươi không được chạm vào ta!
Khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu của Khinh Vân Nhiễm trắng bệch, đôi mắt đẹp phiếm hồng, cả thân thể lui về phía sau, ra sức giãy dụa, cánh tay giơ lên định cho hắn một cái tát, song hắn đã nắm chặt.
-Khinh Vân Nhiễm!
Tiêu Thần Hiên tức giận rít lên, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt âm trầm lạnh băng, bàn tay to giữ chặt eo nàng, âm lãnh nói:
-Ngươi còn lộn xộn nữa, ta nhất định muốn ngươi ở chỗ này!
-Tiêu Thần Hiên, ngươi không bằng cầm thú!
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, phía dưới thắt lưng nàng đã cảm nhận được bộ phận nóng rực của hắn, hắn nói thật, nếu như nàng tiếp tục phản kháng, hắn nhất định sẽ cưỡng bức nàng ngay bên cạnh cửa sổ.
-Ngươi nói ta không bằng cầm thú, ta vốn là phu quân của ngươi, giữ lấy thân thể của ngươi, có gì là trái đạo lý?
Con ngươi đen của Tiêu Thần Hiên mị hoặc, ánh mắt lạnh băng tới cực điểm, cơ hồ như đem lòng nàng đóng băng theo.
-Ngươi dám đụng vào ta, ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn cho ngươi xem!
Khinh Vân Nhiễm nổi giận cắn môi, vừa nghĩ đến việc mình phải chịu đựng một chuyện đáng sợ như vậy, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, thà nàng chết cũng không muốn bị hắn vũ nhục, nếu như nàng chết thì hài tử trong bụng cũng chưa sinh ra để phải chịu khổ.
-Ngươi ngoài việc dùng cái chết ra thì còn chuyện gì có thể uy hiếp Bổn vương nữa?
Tiêu Thần Hiên khinh miệt hừ lạnh, nhướn mày, bàn tay nắm chặt cằm nàng, hé mắt, sẵng giọng nói:
-Ngươi không hầu hạ Bổn vương, thị vệ ở ngoài cửa, chỉ cần Bổn vương ra lệnh một tiếng, mặc dù là thi thể, họ cũng không dám cãi lời! Có gan thì ngươi cắn đi!
-Ngươi…
Khinh Vân Nhiễm khiếp sợ không nói nên lời, nàng hoàn toàn không chống lại tên ma vương này được, lời hắn nói làm cho nàng kinh sợ ớn lạnh tới xương tủy, không kìm được mà run rẩy.
Sau một lúc lâu nàng mới có thể khôi phục thanh âm, run sợ nói:
-Ngươi không phải là người, so với ác quỷ ngươi còn đáng sợ hơn…
Con mắt đen lạnh lẽo của Tiêu Thần Hiên lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm bộ dáng hoảng sợ của nàng, cười lạnh noai:
-Ngươi nói đúng, ta đã sớm là một ác quỷ.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm trống rỗng, khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt điên cuồng nhuốm máu tanh, đi theo thì chỉ có chết.
Tiêu Thần Hiên ôm lấy Khinh Vân Nhiễm đang run rẩy không ngừng, đem nàng ném một phát lên giường, nhìn nàng, mắt cảnh cáo nói:
-Đừng vọng tưởng chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta, nếu không so với bây giờ ngươi sẽ phải đau khổ gấp trăm ngàn lần!
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm trắng bệch, hô hấp dồn dập, đồng tử thu nhỏ lại, ánh mắt hoảng sợ, đôi môi anh đào không ngừng run rẩy, nàng biết mình tối nay trốn không thoát. Không cam lòng, phẫn nộ, hận thù khắc sâu vào xương tủy, trần ngập trong đầu.
Tiêu Thần Hiên cúi xuống, nắm hai tay nàng đưa lên đầu, nhanh chóng hôn lấy đôi môi mọng đỏ của nàng, hắn hôn như thổ lộ, cũng như đang chiếm giữ, không để lại cho nàng bất kỳ một cơ hội phản kháng nào.
Trong nháy mắt Khinh Vân Nhiễm đã thừ người ra, nàng kịch liệt giãy dụa, nhưng hắn không để tâm kháng cự của nàng, hôn càng sâu, tham luyến đôi môi nóng bỏng của nàng không tha.
Trong tình thế hoảng sợ này, nàng cán môi hắn, sau đó ra sức đẩy hắn, bởi vì quá dùng sức nên nàng ngã lăn ra mép giường, ngực cảm thấy khó chịu, nàng bưng chặt ngực, bắt đầu nôn khan…
Tiêu Thần Hiên thấy vậy, trên trán nổi gân xanh, phẫn nộ nắm tóc Khinh Vân Nhiễm, giận dữ hét:
-Ta làm cho ngươi cảm thấy rất kinh tởm?
Khinh Vân Nhiễm không ngừng nôn, cố nén đau đớn trên da đầu, khóe miệng lúng búng, khí tức mong manh nói:
-Đúng thế, ta thấy ngươi rất kinh tởm…
-Bổn vương không ngại làm cho người cảm thấy kinh tởm hơn!
Tiêu Thần Hiên cười giận dữ, tay giữ chặt đầu nàng, tay kia nhanh chóng lột bỏ thứ duy nhất che chắn trên người nàng, đem nàng đặt ở dưới thân, cúi đầu hôn môi nàng, bá đạo tách hai chân nàng ra, ngón tay linh hoạt mò xuống phía dưới, dò xét chuẩn xác, không chút lưu tình chọc một cái.
-Aa!
Hạ thân bị xé rách đau nhức, Khinh Vân Nhiễm kêu thảm thiết, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Động tác Tiêu Thần Hiên nhanh lên, mang theo lăng ngược trả thù, ác độc ép hỏi:
-Kinh tởm sao?
Hai khuỷu tay Khinh Vân Nhiễm dùng sức đánh hắn, hai chân đá loạn, thân thể lại bị ngăn chặn gắt gao, không cách nào lùi bước, nàng phẫn nộ thét chói tai, nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, trên mặt lưu lại dòng lệ.