Chương : 29
Đêm dần xuống, những ngọn đuốc trong Hiên Vương phủ sáng trưng, mấy thị vệ trên tay cầm cây đuốc vãn tìm kiếm khắp nơi trong phủ, mặt khác, có một nhóm thị vệ canh giữ Vương phủ kiểm tra bên ngoài. Trảm Đình đợi đội thị vệ lục soát, đường lớn cực kỳ náo nhiệt, người đến người đi, mày kiếm của hắn nhíu chặt, tựa hồ như nghĩ ra điều gì, hắn lập tức phái một đội người ngựa đi phong tỏa cửa thành, thống lĩnh số thị vệ còn lại trở về Vương phủ.
Trong Hiên Vương phủ, một người đang ẩn mình trong góc rất kỹ, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lạnh run, cả người cuộn lại, đang được một nam tử mang mặt nạ bế trên tay, trên người nàng bọc một miếng vải rèm, thân dưới truyền đến từng đợt quặn đau, máu đỏ tươi từ bắp đùi chậm rãi chảy xuống, rơi từng giọt trên mặt đất.
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ, miệng bị nam tử bịt chặt, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình mạo hiểm tính mạng đào tẩu, nửa đường đi lại bị tên này ban đêm xông vào Vương phủ mang đi, sau đó bị hắn giữ ở đây, thị vệ trong Vương phủ tuần tra khắp nơi, nam tử liền kéo nàng vào ẩn mình ở nơi này.
-Không! Không, không!
Khinh Vân Nhiễm thống khổ nức nở, đau nhức cơ hồ cướp đi hô hấp của nàng, nước mắt nóng bỏng như những viên ngọc trai chảy xuống, rơi vào ngón tay nam nhân, chảy qua kẽ tay.
Nam tử mang mặt nạ đã sớm nhận thấy Khinh Vân Nhiễm có sự bất thường, nhiều năm được huấn luyện làm cho thính giác, khứu giác của hắn hơn người bình thường rất nhiều, nữ tử xinh đẹp không mang quần áo này, như bị thương ở chỗ nào, vết thương không ngừng chảy máu, cả người run rẩy không ngừng, nếu đổi lại là bình thường, hắn đã sớm cho một đao kết liễu nàng, nhưng hôm nay hắn lại rất chần chừ, tình cảnh xuất hiện của nàng làm cho hắn vô cùng rung động, hay là do đôi mắt nàng đau khổ bi thống làm hắn chuyển tâm.
Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên trong bóng tối:
-Ngươi đừng lên tiếng, ngươi gật đầu đồng ý, ta sẽ buông ngươi ra, nếu ngươi có dũng khí kêu cứu, ta sẽ lập tức kết liễu ngươi.
Khinh Vân Nhiễm vội vàng gật đầu, trong lòng vẫn hoảng sợ như trước, nam nhân này tuy nói thả nàng, cũng không nói là để nàng sống mà rời đi.
Nam tử đeo mặt nạ giữ lời buông Khinh Vân Nhiễm ra, thấy nàng vội vàng ngồi xổm xuống, hay tay ôm chặt thân dưới, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người đổ mồ hôi lạnh, dung nhan kiều nhược làm cho người khác không thể buông tay mà bỏ mặc. Bạc môi hắn khẽ mở, trầm giọng hỏi:
-Ngươi bị thương ở đâu?
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, nhẹ chớp mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ run nói:
-Ngươi không có ý định giết ta?
Được một người xa lạ quan tâm làm nàng có cảm giác quái dị, không thích ứng được.
-Giết ngươi? Mục tiêu của ta không phải ngươi, có giết ngươi cũng vô dụng!
Nam tử lạnh lùng nói, kế hoạch ám sát được âm thầm tiến hành, bố trí vô cùng cẩn thận kỹ lưỡng, nhưng không dự tính được Vương phủ lại huy động toàn bộ thị vệ, hành động này làm hắn cảm thấy hết sức kỳ lạ, chẳng lẽ tin tức đã bị bại lộ?
Hai tay Khinh Vân Nhiễm nắm chặt, nàng đã đau đến cực điểm, không thể nhẫn nại được nữa, dùng chút ý thức còn sót lại cầu khẩn, nói:
-Van cầu ngươi, mang ta rời khỏi Vương phủ…
Nói xong, đầu nàng lệch tựa vào tường, ngất đi.
Nam tử đeo mặt nạ vội vàng cúi xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy chân nàng loang lổ vết máu, đột nhiên đôi mắt trở nên buồn bã, trong lòng không khỏi rủa thầm, hắn là đến thi hành nhiệm vụ, không phải tới cứu người, hắn đã vướng vào phiền toái gì đây?
Tuy nghĩ như thế nhưng hắn lại cởi y phục màu đen trên người mình, quấn quanh một nửa người nàng, sau đó khiêng nàng ở trên vai, ma xui quỷ khiến mang nàng rời khỏi Vương phủ.
Sát thủ lạnh lùng chưa từng thất bại, nay lại chỉ vì một nữ tử mà lùi bước.
********************
Trong y quán, một đại phu già nua, nét mặt đỏ bừng đuổi Lãnh công tử ra ngoài, quân tử phi lễ chớ nhìn, mình không phải bà đỡ, ai dám kiểm tra thân dưới của nàng, đại phu nói:
-Vị công tử này, hay là ngươi đi tìm nữ đại phu hoặc bà đỡ giúp nàng điều trị, lão phu thực sự không chữa trị được.
Con mắt đen lạnh lùng sâu thẳm, mày rậm bế tắc, nhìn nữ tử đang suy yếu trong lòng, vì một nữ tử không quen biết, ban đêm xông vào y quán, hắn có phải là bị điên rồi không?
Hắn là sát thủ, không phải là người lương thiện, có thể buông tay bỏ mặc, nhưng trong lòng hắn không cách nào rũ bỏ nàng được!
Trong lòng Lãnh Tuấn căng thẳng, nhanh chóng thi triển khinh công bay đi, mang nàng tới một thanh lâu.
Vừa bước vào trong lâu, một má mì còn trẻ tuổi thấy hắn lập tức ra đón, khi nhìn thấy hắn ôm một nữ tử trong lòng, xinh đẹp tuyệt trần, con mắt đẹp lập tức sáng lên, khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra tươi cười, lập tức dẫn hắn lên lầu.
Lên trên lầu, má mì lập tức lộ vẻ hung ác, xoa thắt lưng, tức giận nói:
-Lãnh Tu La, ta van ngươi, lần sau đừng có vào bằng cửa chính có được không? Chúng ta mở cửa buôn bán, nhưng ngươi lại…
Lãnh Tuấn nhíu chặt mày, cắt đứt lời nàng ta, trầm giọng nói:
-Tố Vân, ngươi xem thử cô nương này xem xem nàng bị thương ở chỗ nào?
Nghe vậy, Tố Vân đầu tiên là sửng sốt, đi tới bên cạnh người nữ tử, cuối cùng giả vờ không thèm để ý đến, hỏi:
-Nàng là ai?
Lãnh Tuấn bị chặn dòng suy nghĩ, tức giận lãnh đạm nói:
-Không biết.
Lòng Tố Vân cứng lại, đôi mắt xinh đẹp toát ra ánh nhìn không rõ thần sắc, nàng ta hạ mắt, thản nhiên cười nói:
-Thật sự là hiếm thấy! Lãnh Tu La cư nhiên lại cứu người!
-Nàng là ngoại lệ!
Lãnh Tuấn thấp giọng nói, cũng cảm thấy khó tin, thân là một sát thủ, công cụ giết người, cư nhiên đối với một nữ tử xa lạ lại thương tiếc, thật sự là rất buồn cười.
Tại nơi sâu thẳm trong trí nhớ hắn, mười năm trước từng có một tiểu cô nương đáng yêu yểu điệu luôn đi theo sau hắn, gọi hắn thân mật, Tuấn ca ca, Tuấn ca ca…
Nữ tử này, rất giống với tiểu cô nương trong trí nhớ của hắn, giống nhất chính là đôi mắt, tiểu cô nương có đôi mắt ngây thơ trong sáng, đang trong tuổi mộng mơ lãng mạn, nhưng cô nương này trong mắt lại lộ ra đau khổ tang thương, nội tâm tựa hồ như đã chịu muôn vàn khổ sở.
-Ngươi đi ra ngoài một chút, ta muốn thay nàng xem thân thể!
Tố Vân đột nhiên nói, kéo uy nghĩ của Lãnh Tuấn về, hắn vuốt cằm, từ trong phòng đi ra ngoài.
Tố Vân cởi bộ quần áo đen trên người nàng ra, một nửa thân thể gần như để trần làm lòng Tố Vân thắt lại, lại cởi tấm vải quấn quanh người nàng, máu từ thân dưới nàng chảy ra, kiểm tra thân dưới của nàng, nàng ta kết luận, nữ tử này, lúc trước đã bị xâm phạm.
Cẩn thận đánh giá gương mặt nữ tử đang hôn mê, không thể phủ nhận, nữ tử này có khuôn mặt xinh đẹp làm cho người khác không thể dời tầm mắt đi được.
Trong Hiên Vương phủ, một người đang ẩn mình trong góc rất kỹ, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lạnh run, cả người cuộn lại, đang được một nam tử mang mặt nạ bế trên tay, trên người nàng bọc một miếng vải rèm, thân dưới truyền đến từng đợt quặn đau, máu đỏ tươi từ bắp đùi chậm rãi chảy xuống, rơi từng giọt trên mặt đất.
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ, miệng bị nam tử bịt chặt, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình mạo hiểm tính mạng đào tẩu, nửa đường đi lại bị tên này ban đêm xông vào Vương phủ mang đi, sau đó bị hắn giữ ở đây, thị vệ trong Vương phủ tuần tra khắp nơi, nam tử liền kéo nàng vào ẩn mình ở nơi này.
-Không! Không, không!
Khinh Vân Nhiễm thống khổ nức nở, đau nhức cơ hồ cướp đi hô hấp của nàng, nước mắt nóng bỏng như những viên ngọc trai chảy xuống, rơi vào ngón tay nam nhân, chảy qua kẽ tay.
Nam tử mang mặt nạ đã sớm nhận thấy Khinh Vân Nhiễm có sự bất thường, nhiều năm được huấn luyện làm cho thính giác, khứu giác của hắn hơn người bình thường rất nhiều, nữ tử xinh đẹp không mang quần áo này, như bị thương ở chỗ nào, vết thương không ngừng chảy máu, cả người run rẩy không ngừng, nếu đổi lại là bình thường, hắn đã sớm cho một đao kết liễu nàng, nhưng hôm nay hắn lại rất chần chừ, tình cảnh xuất hiện của nàng làm cho hắn vô cùng rung động, hay là do đôi mắt nàng đau khổ bi thống làm hắn chuyển tâm.
Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên trong bóng tối:
-Ngươi đừng lên tiếng, ngươi gật đầu đồng ý, ta sẽ buông ngươi ra, nếu ngươi có dũng khí kêu cứu, ta sẽ lập tức kết liễu ngươi.
Khinh Vân Nhiễm vội vàng gật đầu, trong lòng vẫn hoảng sợ như trước, nam nhân này tuy nói thả nàng, cũng không nói là để nàng sống mà rời đi.
Nam tử đeo mặt nạ giữ lời buông Khinh Vân Nhiễm ra, thấy nàng vội vàng ngồi xổm xuống, hay tay ôm chặt thân dưới, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người đổ mồ hôi lạnh, dung nhan kiều nhược làm cho người khác không thể buông tay mà bỏ mặc. Bạc môi hắn khẽ mở, trầm giọng hỏi:
-Ngươi bị thương ở đâu?
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, nhẹ chớp mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ run nói:
-Ngươi không có ý định giết ta?
Được một người xa lạ quan tâm làm nàng có cảm giác quái dị, không thích ứng được.
-Giết ngươi? Mục tiêu của ta không phải ngươi, có giết ngươi cũng vô dụng!
Nam tử lạnh lùng nói, kế hoạch ám sát được âm thầm tiến hành, bố trí vô cùng cẩn thận kỹ lưỡng, nhưng không dự tính được Vương phủ lại huy động toàn bộ thị vệ, hành động này làm hắn cảm thấy hết sức kỳ lạ, chẳng lẽ tin tức đã bị bại lộ?
Hai tay Khinh Vân Nhiễm nắm chặt, nàng đã đau đến cực điểm, không thể nhẫn nại được nữa, dùng chút ý thức còn sót lại cầu khẩn, nói:
-Van cầu ngươi, mang ta rời khỏi Vương phủ…
Nói xong, đầu nàng lệch tựa vào tường, ngất đi.
Nam tử đeo mặt nạ vội vàng cúi xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy chân nàng loang lổ vết máu, đột nhiên đôi mắt trở nên buồn bã, trong lòng không khỏi rủa thầm, hắn là đến thi hành nhiệm vụ, không phải tới cứu người, hắn đã vướng vào phiền toái gì đây?
Tuy nghĩ như thế nhưng hắn lại cởi y phục màu đen trên người mình, quấn quanh một nửa người nàng, sau đó khiêng nàng ở trên vai, ma xui quỷ khiến mang nàng rời khỏi Vương phủ.
Sát thủ lạnh lùng chưa từng thất bại, nay lại chỉ vì một nữ tử mà lùi bước.
********************
Trong y quán, một đại phu già nua, nét mặt đỏ bừng đuổi Lãnh công tử ra ngoài, quân tử phi lễ chớ nhìn, mình không phải bà đỡ, ai dám kiểm tra thân dưới của nàng, đại phu nói:
-Vị công tử này, hay là ngươi đi tìm nữ đại phu hoặc bà đỡ giúp nàng điều trị, lão phu thực sự không chữa trị được.
Con mắt đen lạnh lùng sâu thẳm, mày rậm bế tắc, nhìn nữ tử đang suy yếu trong lòng, vì một nữ tử không quen biết, ban đêm xông vào y quán, hắn có phải là bị điên rồi không?
Hắn là sát thủ, không phải là người lương thiện, có thể buông tay bỏ mặc, nhưng trong lòng hắn không cách nào rũ bỏ nàng được!
Trong lòng Lãnh Tuấn căng thẳng, nhanh chóng thi triển khinh công bay đi, mang nàng tới một thanh lâu.
Vừa bước vào trong lâu, một má mì còn trẻ tuổi thấy hắn lập tức ra đón, khi nhìn thấy hắn ôm một nữ tử trong lòng, xinh đẹp tuyệt trần, con mắt đẹp lập tức sáng lên, khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra tươi cười, lập tức dẫn hắn lên lầu.
Lên trên lầu, má mì lập tức lộ vẻ hung ác, xoa thắt lưng, tức giận nói:
-Lãnh Tu La, ta van ngươi, lần sau đừng có vào bằng cửa chính có được không? Chúng ta mở cửa buôn bán, nhưng ngươi lại…
Lãnh Tuấn nhíu chặt mày, cắt đứt lời nàng ta, trầm giọng nói:
-Tố Vân, ngươi xem thử cô nương này xem xem nàng bị thương ở chỗ nào?
Nghe vậy, Tố Vân đầu tiên là sửng sốt, đi tới bên cạnh người nữ tử, cuối cùng giả vờ không thèm để ý đến, hỏi:
-Nàng là ai?
Lãnh Tuấn bị chặn dòng suy nghĩ, tức giận lãnh đạm nói:
-Không biết.
Lòng Tố Vân cứng lại, đôi mắt xinh đẹp toát ra ánh nhìn không rõ thần sắc, nàng ta hạ mắt, thản nhiên cười nói:
-Thật sự là hiếm thấy! Lãnh Tu La cư nhiên lại cứu người!
-Nàng là ngoại lệ!
Lãnh Tuấn thấp giọng nói, cũng cảm thấy khó tin, thân là một sát thủ, công cụ giết người, cư nhiên đối với một nữ tử xa lạ lại thương tiếc, thật sự là rất buồn cười.
Tại nơi sâu thẳm trong trí nhớ hắn, mười năm trước từng có một tiểu cô nương đáng yêu yểu điệu luôn đi theo sau hắn, gọi hắn thân mật, Tuấn ca ca, Tuấn ca ca…
Nữ tử này, rất giống với tiểu cô nương trong trí nhớ của hắn, giống nhất chính là đôi mắt, tiểu cô nương có đôi mắt ngây thơ trong sáng, đang trong tuổi mộng mơ lãng mạn, nhưng cô nương này trong mắt lại lộ ra đau khổ tang thương, nội tâm tựa hồ như đã chịu muôn vàn khổ sở.
-Ngươi đi ra ngoài một chút, ta muốn thay nàng xem thân thể!
Tố Vân đột nhiên nói, kéo uy nghĩ của Lãnh Tuấn về, hắn vuốt cằm, từ trong phòng đi ra ngoài.
Tố Vân cởi bộ quần áo đen trên người nàng ra, một nửa thân thể gần như để trần làm lòng Tố Vân thắt lại, lại cởi tấm vải quấn quanh người nàng, máu từ thân dưới nàng chảy ra, kiểm tra thân dưới của nàng, nàng ta kết luận, nữ tử này, lúc trước đã bị xâm phạm.
Cẩn thận đánh giá gương mặt nữ tử đang hôn mê, không thể phủ nhận, nữ tử này có khuôn mặt xinh đẹp làm cho người khác không thể dời tầm mắt đi được.