Chương 43: Bênh vực
Triền Duy từ phút đầu đến phút cuối cũng chẳng lấy một câu nói hay bất kỳ phản ứng hành động nào.
Thờ ơ, hờ hững và lạnh nhạt. Cậu tự tách mình ra, lặng thinh như một người ngoài cuộc chẳng một chút dính líu gì đến hai người này.
Mà thật tâm trong lòng cậu cũng từng ước chi mình chưa từng liên can gì đến họ.
"Triền Duy! Ai dạy con cái cách đánh người lớn vậy hả?"
Bà ấy hỏi nhưng cũng chả cần nghe câu trả lời mà tiếp tục làm sồn sồn lên.
"Xin lỗi chú ấy mau."
Triền Duy quay mặt đi, lờ như chưa nghe thấy gì.
Tức giận khi thấy thằng bé cả gan cho mình ăn bơ.
"Mẹ nhắc lại lần nữa, con có chịu xin lỗi không?"
"Không!"
Một giọng nói quen thuộc dứt khoát vang lên khiến cả ba ngơ ngác nhìn về hướng người vừa phát ra thanh âm.
Thường Đảng cau mày, biểu cảm có vẻ khó chịu sải chân bước đến Triền Duy.
Vừa nãy nhìn thấy tin nhắn Triền Duy gửi, anh đã có dự cảm không lành rồi. Vội chuyển công việc cho đồng nghiệp rồi chạy một mạch về nhà.
Người phụ nữ tưởng đâu Thường Đảng sẽ dạy bảo lại thằng cháu không vâng lời này. Nào ngờ đâu anh bước đến bắt vai Triền Duy rồi hùa theo thằng nhỏ.
Triền Duy bị Thường Đảng bắt vai thì ngơ ngớ ra, chợt nhận ra ông cậu này đang theo phe mình thì trong lòng nhoẻn cười.
"Tại sao thằng bé phải xin lỗi?"
Thường Dung nghiêm giọng bề trên.
"Nó tự ý đánh người!"
Thường Đảng nheo mắt nhếch môi.
"Cái gì gọi là tự ý? Cháu của em không bao giờ tự ý làm việc gì không đúng cả."
"Em.."
Thường Đảng nhân lúc bà chị mình nghẹn ứ giọng thì tiếp tục.
"Thế chị vào nhà em đã hỏi ý của em chưa? Sao chị không báo trước cho em biết?"
"Nhà của em trai mình thì báo trước để làm gì? Chị âm thầm đến để cho hai cậu cháu một bất ngờ."
Thường Đảng nhếch môi nửa cười nửa chả thèm cười gật gù đầu.
"Bất ngờ thật! Chị Dung vừa mới về nước đã cạy cửa khóa lẻn vào nhà em trai mình, sau đấy còn bắt nạt đứa con trai độc nhất. Đúng là bất ngờ nhân mười."
"Chị có chìa khóa, sao em tả chị như ăn trộm thế hả?"
Thường Đảng lại gật đầu.
"Thì ra là vậy. Thảo nào chìa khóa dự phòng của em lại đột nhiên biến mất tìm hoài không ra."
Thường Dung nghe vậy vừa uất vừa xấu hổ. Thằng em trai này của cô từ bé đến giờ luôn chống đối chẳng bao giờ chịu nghe lời cô dù chỉ một lần.
"Thì ra cái tính tình ương ngạnh của thằng bé Triền Duy là học từ em mà ra."
Thường Đảng nhướn mày, nhún vai. Đưa tay lên thong thả vò đầu Triền Duy rồi chép miệng.
Triền Duy bị ông cậu vò đến đầu tóc rối tung như tổ chim. Nếu là ngày thường thì cậu sẽ chống lại, cằn nhằn càm ràm vài ba câu.
Nhưng hôm nay lại không có tâm trạng, cũng bởi vì cái bối cảnh khiến cậu cảm thấy không cách nào thoải mái này.
"Có sao?"
"Tại sao em chưa từng thấy thằng bé ương ngạnh với em lần nào nhỉ?"
Đảng nói xong rồi lại nhìn chị mình mỉm cười ma mãnh.
"Tại sao nhỉ?"
Câu hỏi tại sao? Vì sao? Của Thường Đảng nghe như đang cà khịa mình. Vừa nghe ra đã hiểu ý nghĩa của mấy câu hỏi đấy có ý trêu chọc mỉa mai cô.
Vì sao thằng bé chỉ nghe lời em mà lại không nghe lời chị?
Hỏi mấy câu hỏi ấy chẳng khác nào đang chửi thẳng vào mặt cô rằng vì chị không xứng đáng nhận được sự đối đãi vốn có của một người mẹ.
"Chị không muốn trả lời mấy câu hỏi nhảm của em, em mau bảo thằng bé xin lỗi chú này đi."
"Hửm.."
Thường Đảng chợt làm bộ làm tịch như vừa phát hiện ra có vị khách mới xuất hiện trong nhà mình.
"Ủa, nhà mình có khách hả?"
Sau đấy anh cũng chẳng chào hỏi gì cả quay sang Thường Dung.
"Đây là khách của chị sao?"
"Đúng vậy!"
"Xin hỏi khách của chị đã xin lỗi cháu của em chưa?"
Cả Thường Dung và người đàn ông đều ngớ ra.
"Xin lỗi, em nói ngược cái gì vậy? Thằng bé phải.."
Thường Đảng mất kiên nhẫn xua tay chen lời.
"Vị khách thân mến của chị đột nhiên xuất hiện trong nhà em, cháu của em đương nhiên không biết nên tưởng trộm vào nhà rồi."
"Thằng bé làm vậy chỉ là cách phòng vệ chính đáng mà thôi."
"Ngược lại, vị khách của chị khiến cháu của em bị một cơn chấn kinh tinh thần."
"Cho hỏi anh ta đã xin lỗi thằng bé chưa?"
Triền Duy nghe Thường Đảng một hai ba bốn câu tất cả đều cùng mục đích là bên vực mình.
Tuy ngoài mặt chẳng để lộ ra cảm xúc nhỏ nào nhưng tận sâu trong tâm khảm một cảm giác ấm áp miên man đang lan tràn.
Cả người đàn ông và Thường Dung đều tròn mắt ngạc nhiên.
"Hay thật, người bị hại bây giờ phải đi xin lỗi?"
Người đàn ông lúc này mới ấp úng mở lời.
"À.. chuyện này.. chắc chắn là hiểu lầm."
Thường Đảng không quan tâm lạnh lùng lên tiếng.
"Cả chị nữa, hai người đã xin lỗi cháu của em chưa?"
Cả hai lại ngớ ra.
Ơ hay thật, bây giờ lỗi lại tăng lên thành hai người luôn rồi.
Thường Dung định phản bác gay gắt lại, nhưng môi chưa kịp hé ra đã nghe tiếng Triền Duy cũng lạnh lùng nói, lạnh lùng chẳng kém gì ông cậu. Đúng là hai cậu cháu.
"Con không cần lời xin lỗi từ họ."
Thường Đảng nhìn sang Triền Duy nheo mắt.
"Con chắc không?"
Triền Duy gật đầu.
Sau đấy Đảng lại nhìn sang hai người họ ra vẻ ông đây từ bi rộng lượng chả thèm chấp nhặt.
"Cháu em đã bỏ qua vậy thì chuyện này cũng xem như bỏ qua được rồi."
Thờ ơ, hờ hững và lạnh nhạt. Cậu tự tách mình ra, lặng thinh như một người ngoài cuộc chẳng một chút dính líu gì đến hai người này.
Mà thật tâm trong lòng cậu cũng từng ước chi mình chưa từng liên can gì đến họ.
"Triền Duy! Ai dạy con cái cách đánh người lớn vậy hả?"
Bà ấy hỏi nhưng cũng chả cần nghe câu trả lời mà tiếp tục làm sồn sồn lên.
"Xin lỗi chú ấy mau."
Triền Duy quay mặt đi, lờ như chưa nghe thấy gì.
Tức giận khi thấy thằng bé cả gan cho mình ăn bơ.
"Mẹ nhắc lại lần nữa, con có chịu xin lỗi không?"
"Không!"
Một giọng nói quen thuộc dứt khoát vang lên khiến cả ba ngơ ngác nhìn về hướng người vừa phát ra thanh âm.
Thường Đảng cau mày, biểu cảm có vẻ khó chịu sải chân bước đến Triền Duy.
Vừa nãy nhìn thấy tin nhắn Triền Duy gửi, anh đã có dự cảm không lành rồi. Vội chuyển công việc cho đồng nghiệp rồi chạy một mạch về nhà.
Người phụ nữ tưởng đâu Thường Đảng sẽ dạy bảo lại thằng cháu không vâng lời này. Nào ngờ đâu anh bước đến bắt vai Triền Duy rồi hùa theo thằng nhỏ.
Triền Duy bị Thường Đảng bắt vai thì ngơ ngớ ra, chợt nhận ra ông cậu này đang theo phe mình thì trong lòng nhoẻn cười.
"Tại sao thằng bé phải xin lỗi?"
Thường Dung nghiêm giọng bề trên.
"Nó tự ý đánh người!"
Thường Đảng nheo mắt nhếch môi.
"Cái gì gọi là tự ý? Cháu của em không bao giờ tự ý làm việc gì không đúng cả."
"Em.."
Thường Đảng nhân lúc bà chị mình nghẹn ứ giọng thì tiếp tục.
"Thế chị vào nhà em đã hỏi ý của em chưa? Sao chị không báo trước cho em biết?"
"Nhà của em trai mình thì báo trước để làm gì? Chị âm thầm đến để cho hai cậu cháu một bất ngờ."
Thường Đảng nhếch môi nửa cười nửa chả thèm cười gật gù đầu.
"Bất ngờ thật! Chị Dung vừa mới về nước đã cạy cửa khóa lẻn vào nhà em trai mình, sau đấy còn bắt nạt đứa con trai độc nhất. Đúng là bất ngờ nhân mười."
"Chị có chìa khóa, sao em tả chị như ăn trộm thế hả?"
Thường Đảng lại gật đầu.
"Thì ra là vậy. Thảo nào chìa khóa dự phòng của em lại đột nhiên biến mất tìm hoài không ra."
Thường Dung nghe vậy vừa uất vừa xấu hổ. Thằng em trai này của cô từ bé đến giờ luôn chống đối chẳng bao giờ chịu nghe lời cô dù chỉ một lần.
"Thì ra cái tính tình ương ngạnh của thằng bé Triền Duy là học từ em mà ra."
Thường Đảng nhướn mày, nhún vai. Đưa tay lên thong thả vò đầu Triền Duy rồi chép miệng.
Triền Duy bị ông cậu vò đến đầu tóc rối tung như tổ chim. Nếu là ngày thường thì cậu sẽ chống lại, cằn nhằn càm ràm vài ba câu.
Nhưng hôm nay lại không có tâm trạng, cũng bởi vì cái bối cảnh khiến cậu cảm thấy không cách nào thoải mái này.
"Có sao?"
"Tại sao em chưa từng thấy thằng bé ương ngạnh với em lần nào nhỉ?"
Đảng nói xong rồi lại nhìn chị mình mỉm cười ma mãnh.
"Tại sao nhỉ?"
Câu hỏi tại sao? Vì sao? Của Thường Đảng nghe như đang cà khịa mình. Vừa nghe ra đã hiểu ý nghĩa của mấy câu hỏi đấy có ý trêu chọc mỉa mai cô.
Vì sao thằng bé chỉ nghe lời em mà lại không nghe lời chị?
Hỏi mấy câu hỏi ấy chẳng khác nào đang chửi thẳng vào mặt cô rằng vì chị không xứng đáng nhận được sự đối đãi vốn có của một người mẹ.
"Chị không muốn trả lời mấy câu hỏi nhảm của em, em mau bảo thằng bé xin lỗi chú này đi."
"Hửm.."
Thường Đảng chợt làm bộ làm tịch như vừa phát hiện ra có vị khách mới xuất hiện trong nhà mình.
"Ủa, nhà mình có khách hả?"
Sau đấy anh cũng chẳng chào hỏi gì cả quay sang Thường Dung.
"Đây là khách của chị sao?"
"Đúng vậy!"
"Xin hỏi khách của chị đã xin lỗi cháu của em chưa?"
Cả Thường Dung và người đàn ông đều ngớ ra.
"Xin lỗi, em nói ngược cái gì vậy? Thằng bé phải.."
Thường Đảng mất kiên nhẫn xua tay chen lời.
"Vị khách thân mến của chị đột nhiên xuất hiện trong nhà em, cháu của em đương nhiên không biết nên tưởng trộm vào nhà rồi."
"Thằng bé làm vậy chỉ là cách phòng vệ chính đáng mà thôi."
"Ngược lại, vị khách của chị khiến cháu của em bị một cơn chấn kinh tinh thần."
"Cho hỏi anh ta đã xin lỗi thằng bé chưa?"
Triền Duy nghe Thường Đảng một hai ba bốn câu tất cả đều cùng mục đích là bên vực mình.
Tuy ngoài mặt chẳng để lộ ra cảm xúc nhỏ nào nhưng tận sâu trong tâm khảm một cảm giác ấm áp miên man đang lan tràn.
Cả người đàn ông và Thường Dung đều tròn mắt ngạc nhiên.
"Hay thật, người bị hại bây giờ phải đi xin lỗi?"
Người đàn ông lúc này mới ấp úng mở lời.
"À.. chuyện này.. chắc chắn là hiểu lầm."
Thường Đảng không quan tâm lạnh lùng lên tiếng.
"Cả chị nữa, hai người đã xin lỗi cháu của em chưa?"
Cả hai lại ngớ ra.
Ơ hay thật, bây giờ lỗi lại tăng lên thành hai người luôn rồi.
Thường Dung định phản bác gay gắt lại, nhưng môi chưa kịp hé ra đã nghe tiếng Triền Duy cũng lạnh lùng nói, lạnh lùng chẳng kém gì ông cậu. Đúng là hai cậu cháu.
"Con không cần lời xin lỗi từ họ."
Thường Đảng nhìn sang Triền Duy nheo mắt.
"Con chắc không?"
Triền Duy gật đầu.
Sau đấy Đảng lại nhìn sang hai người họ ra vẻ ông đây từ bi rộng lượng chả thèm chấp nhặt.
"Cháu em đã bỏ qua vậy thì chuyện này cũng xem như bỏ qua được rồi."