Chương 45: Chị có tư cách gì?
Hai người đàn ông bên ngoài phòng khách đang hờ hững uống trà thì đột nhiên nghe một tiếng "chát!" Văng vẳng vang lên nên kinh ngạc vô cùng.
Âm thanh này từ trong phòng Triền Duy phát ra.
Thường Đảng lập tức bỏ cốc xuống cắm đầu cắm cổ chạy về hướng phát ra tiếng "chan chát!"
Người đàn ông cũng khó hiểu lon ton chạy theo.
Hai người vừa chạy đến cửa thì chững lại hãi hùng. Vì hình ảnh đầu tiên ầm ập vào mắt là gương mặt trắng nõn đang phẫn uất của Triền Duy hằn lên dấu của một bàn tay đỏ ửng rất rõ ràng.
Còn thủ phạm gây ra dấu tay đỏ ấy đang mở tròn mắt sửng sốt ra vẻ ta đây vô tội.
Cô không ngờ vì trong lúc tức giận quá độ không kiềm chế được mà thẳng tay tát vào mặt thằng bé mất tiêu rồi.
Còn dùng sức rất mạnh nữa chớ.
Triền Duy đưa tay lên chạm nhẹ vào má mình, nơi vừa bị tát từ nóng chuyển sang tê rát rồi nhức nhói.
Cảm giác đau đớn từ nơi gò má giống như tâm trạng bập bùng cao thấp của cậu lúc này vậy.
Thường Đảng vừa thấy đã biết có chuyện gì vừa xảy ra, mắt anh đỏ lên giận dữ bước nhanh đến.
Anh kéo Triền Duy lại về phía mình, phẫn nộ nhìn chị mình, giọng cũng chả còn vẻ nhẫn nhục cái đếch gì nữa.
"Chị làm gì vậy? Chị lấy tư cách gì để đánh thằng bé?"
"Chị là mẹ thằng bé! Em lấy tư cách gì để xen vào chuyện này?"
Thường Đảng tức giận đến mức mắt hiện lên đường tơ máu. Anh không trả lời câu hỏi của Thường Dung mà mắng ngược lại.
"Mẹ à! Chị vẫn nhớ rằng mình là mẹ thằng bé đúng không?"
"Chị đã bao giờ tự hỏi chính mình xem bản thân đã làm đúng nghĩa vụ của một người mẹ chưa?"
Thường Dung sững người lại kinh ngạc.
"Chị hỏi sao Triền Duy lại lạnh nhạt xa cách với chị đúng không?"
"Câu hỏi đấy của chị nực cười lắm đấy. Em chắc chắn người phải biết rõ câu trả lời hiển nhiên đấy không ai khác mà chính là chị."
Thường Đảng một hơi xả hết cơn bất mãn tức tối trong lòng, rồi quay sang nhìn một bên má rớm máu hình bàn tay của cháu trai mình, anh chẳng có cách nào nguôi ngoai lửa giận được.
Hơi thở Triền Duy mỗi lúc càng thêm lạnh hơn, ở cạnh người phụ nữ này khiến cậu bức bối quá, ngộp ngạt khó chịu vô cùng. Cậu không muốn chịu đựng thêm một giây phút nào nữa.
Triền Duy kéo tay áo Thường Đảng.
"Con ra ngoài dạo một lát, cậu ở lại tiếp khách đi."
Thường Đảng dường như nhìn thấy sự bức bối trong lòng cậu, hẳn biết cậu cần không gian an tĩnh lúc này, giọng nhẹ lại.
"Đừng về trễ quá biết không?"
Triền Duy gật đầu rồi cũng chả chào hỏi hai người đứng phía sau Thường Đảng mà hời hợt bước đi.
Dung thấy Triền Duy quay lưng đi, trong lòng cũng không rõ mình đang có loại cảm xúc gì?
Không phải cảm giác tức giận, hối hận, cũng chẳng phải kinh ngạc hay sợ hãi.
Mà là xúc cảm mất mát trống trải.
Mất mát một thứ gì đấy, cảm giác hụt hẫng không ngừng bủa vây.
Liệu bây giờ níu kéo còn kịp không?
"Triền Duy! Con đi đâu vậy?"
"Đứng lại cho mẹ!"
Dung đứng trước mặt Thường Đảng, nhưng lại đứng sau lưng Triền Duy cao giọng.
"Thằng bé không phải cục đất, nó không đủ kiên nhẫn ở lại cho chị đánh nữa đâu."
"Em.. em chiều nó quá rồi đấy."
Thường Đảng cũng chẳng buồn cãi tiếp, anh đợi đến khi Triền Duy đi rồi cũng quay đầu vào phòng mình.
Để mặt hai người bên ngoài muốn làm cái gì thì làm, muỗn mắng gì thì mắng.
Thời tiết bên ngoài lạnh lẽo đến nao lòng, cũng may trước lúc ra khỏi nhà Triền Duy vớ lấy áo khoác ngoài nếu không đã bị lạnh đến chảy nước mũi mất thôi.
Màn đêm đường vắng đến tĩnh mịch, từ trong căn nhà ấm cúng sáng đèn bên kia đường văng vẳng tiếng hát hồn nhiên của con nít, tiếng ngợi khen của ba mẹ, tiếng cười đùa vui vẻ ríu rít của một gia đình ấm cúng.
Sự rộn ràng hân hoan trò chuyện của những người qua lại chỉ càng khiến cậu thêm trống vắng hơn.
Càng nghe càng thấy khó chịu.
Thay vì đó, cậu lại muốn nghe thanh âm xào xạc của chiếc áo cô độc lang bạt trên mặt đường tĩnh lặng, tiếng gió hiu quạnh u uẩn luẩn quẩn xung quanh hai bên vành tai lạnh lẽo của cậu.
Thanh âm tẻ nhạt ấy lại khiến cậu có cảm giác ổn định, trầm tĩnh, gắn bó hơn.
Chợt từ phía trước, hình ảnh một cô gái ngồi thu lu một góc, đầu cúi nghiên bình lặng. Mái tóc đen dài mềm mại duyên dáng mà rũ xuống, trên người vẫn còn mặt đồng phục học sinh thanh tú, nhìn chằm chằm về hướng bức tường trống dày lạnh lẽo.
Triền Duy không ngờ lại tình cờ gặp nhỏ lưu manh ở đây, tối đen thui thùi lùi rồi còn chưa về, ngồi thu lu cái xó khỉ gió này làm gì vậy?
Không hiểu tại sao trong lòng chợt gợn lên một tí sóng ấm áp và vui vẻ khi vô tình nhìn thấy bóng hình quen thuộc này.
Cô ta không được khỏe à?
Hay lạc mất thứ gì?
Triền Duy bước đến gần mà Hiển Thi vẫn chưa hề phát giác ra sự có mặt của cậu, cho thấy cô nàng đang thất thần hoặc rất là nhập tâm chuyện gì đấy.
Triền Duy cúi người xuống ngang tầm nhìn với Hiển Thi.
Tiếng huýt sáo của cậu khiến cô phải ngước lên nhìn.
Âm thanh này từ trong phòng Triền Duy phát ra.
Thường Đảng lập tức bỏ cốc xuống cắm đầu cắm cổ chạy về hướng phát ra tiếng "chan chát!"
Người đàn ông cũng khó hiểu lon ton chạy theo.
Hai người vừa chạy đến cửa thì chững lại hãi hùng. Vì hình ảnh đầu tiên ầm ập vào mắt là gương mặt trắng nõn đang phẫn uất của Triền Duy hằn lên dấu của một bàn tay đỏ ửng rất rõ ràng.
Còn thủ phạm gây ra dấu tay đỏ ấy đang mở tròn mắt sửng sốt ra vẻ ta đây vô tội.
Cô không ngờ vì trong lúc tức giận quá độ không kiềm chế được mà thẳng tay tát vào mặt thằng bé mất tiêu rồi.
Còn dùng sức rất mạnh nữa chớ.
Triền Duy đưa tay lên chạm nhẹ vào má mình, nơi vừa bị tát từ nóng chuyển sang tê rát rồi nhức nhói.
Cảm giác đau đớn từ nơi gò má giống như tâm trạng bập bùng cao thấp của cậu lúc này vậy.
Thường Đảng vừa thấy đã biết có chuyện gì vừa xảy ra, mắt anh đỏ lên giận dữ bước nhanh đến.
Anh kéo Triền Duy lại về phía mình, phẫn nộ nhìn chị mình, giọng cũng chả còn vẻ nhẫn nhục cái đếch gì nữa.
"Chị làm gì vậy? Chị lấy tư cách gì để đánh thằng bé?"
"Chị là mẹ thằng bé! Em lấy tư cách gì để xen vào chuyện này?"
Thường Đảng tức giận đến mức mắt hiện lên đường tơ máu. Anh không trả lời câu hỏi của Thường Dung mà mắng ngược lại.
"Mẹ à! Chị vẫn nhớ rằng mình là mẹ thằng bé đúng không?"
"Chị đã bao giờ tự hỏi chính mình xem bản thân đã làm đúng nghĩa vụ của một người mẹ chưa?"
Thường Dung sững người lại kinh ngạc.
"Chị hỏi sao Triền Duy lại lạnh nhạt xa cách với chị đúng không?"
"Câu hỏi đấy của chị nực cười lắm đấy. Em chắc chắn người phải biết rõ câu trả lời hiển nhiên đấy không ai khác mà chính là chị."
Thường Đảng một hơi xả hết cơn bất mãn tức tối trong lòng, rồi quay sang nhìn một bên má rớm máu hình bàn tay của cháu trai mình, anh chẳng có cách nào nguôi ngoai lửa giận được.
Hơi thở Triền Duy mỗi lúc càng thêm lạnh hơn, ở cạnh người phụ nữ này khiến cậu bức bối quá, ngộp ngạt khó chịu vô cùng. Cậu không muốn chịu đựng thêm một giây phút nào nữa.
Triền Duy kéo tay áo Thường Đảng.
"Con ra ngoài dạo một lát, cậu ở lại tiếp khách đi."
Thường Đảng dường như nhìn thấy sự bức bối trong lòng cậu, hẳn biết cậu cần không gian an tĩnh lúc này, giọng nhẹ lại.
"Đừng về trễ quá biết không?"
Triền Duy gật đầu rồi cũng chả chào hỏi hai người đứng phía sau Thường Đảng mà hời hợt bước đi.
Dung thấy Triền Duy quay lưng đi, trong lòng cũng không rõ mình đang có loại cảm xúc gì?
Không phải cảm giác tức giận, hối hận, cũng chẳng phải kinh ngạc hay sợ hãi.
Mà là xúc cảm mất mát trống trải.
Mất mát một thứ gì đấy, cảm giác hụt hẫng không ngừng bủa vây.
Liệu bây giờ níu kéo còn kịp không?
"Triền Duy! Con đi đâu vậy?"
"Đứng lại cho mẹ!"
Dung đứng trước mặt Thường Đảng, nhưng lại đứng sau lưng Triền Duy cao giọng.
"Thằng bé không phải cục đất, nó không đủ kiên nhẫn ở lại cho chị đánh nữa đâu."
"Em.. em chiều nó quá rồi đấy."
Thường Đảng cũng chẳng buồn cãi tiếp, anh đợi đến khi Triền Duy đi rồi cũng quay đầu vào phòng mình.
Để mặt hai người bên ngoài muốn làm cái gì thì làm, muỗn mắng gì thì mắng.
Thời tiết bên ngoài lạnh lẽo đến nao lòng, cũng may trước lúc ra khỏi nhà Triền Duy vớ lấy áo khoác ngoài nếu không đã bị lạnh đến chảy nước mũi mất thôi.
Màn đêm đường vắng đến tĩnh mịch, từ trong căn nhà ấm cúng sáng đèn bên kia đường văng vẳng tiếng hát hồn nhiên của con nít, tiếng ngợi khen của ba mẹ, tiếng cười đùa vui vẻ ríu rít của một gia đình ấm cúng.
Sự rộn ràng hân hoan trò chuyện của những người qua lại chỉ càng khiến cậu thêm trống vắng hơn.
Càng nghe càng thấy khó chịu.
Thay vì đó, cậu lại muốn nghe thanh âm xào xạc của chiếc áo cô độc lang bạt trên mặt đường tĩnh lặng, tiếng gió hiu quạnh u uẩn luẩn quẩn xung quanh hai bên vành tai lạnh lẽo của cậu.
Thanh âm tẻ nhạt ấy lại khiến cậu có cảm giác ổn định, trầm tĩnh, gắn bó hơn.
Chợt từ phía trước, hình ảnh một cô gái ngồi thu lu một góc, đầu cúi nghiên bình lặng. Mái tóc đen dài mềm mại duyên dáng mà rũ xuống, trên người vẫn còn mặt đồng phục học sinh thanh tú, nhìn chằm chằm về hướng bức tường trống dày lạnh lẽo.
Triền Duy không ngờ lại tình cờ gặp nhỏ lưu manh ở đây, tối đen thui thùi lùi rồi còn chưa về, ngồi thu lu cái xó khỉ gió này làm gì vậy?
Không hiểu tại sao trong lòng chợt gợn lên một tí sóng ấm áp và vui vẻ khi vô tình nhìn thấy bóng hình quen thuộc này.
Cô ta không được khỏe à?
Hay lạc mất thứ gì?
Triền Duy bước đến gần mà Hiển Thi vẫn chưa hề phát giác ra sự có mặt của cậu, cho thấy cô nàng đang thất thần hoặc rất là nhập tâm chuyện gì đấy.
Triền Duy cúi người xuống ngang tầm nhìn với Hiển Thi.
Tiếng huýt sáo của cậu khiến cô phải ngước lên nhìn.