Chương 15
Triệu Thiên Kiệt sắp sửng cồ rồi. Nhìn đôi lông mày sắc bén của hắn ta chau lại với vẻ mặt giận dữ, Giản Chiêu quay ngoắt đi nhìn xuống những nam sinh khác, trả lời:
"Thi cùng Ôn Dĩ Hoài đúng không?"
Triệu Thiên Kiệt ngơ ra, chốc lát bật cười, nhướng mày:
"Ông đây không thi chung với tên ngụy quân tử suốt ngày giả vờ hiền lành đó."
Giọng điệu của hắn như thể cực kì ghét Ôn Dĩ Hoài vậy. Dù sao thì mối quan hệ giữa các học sinh SS trong lớp đều rất không tốt, có lẽ ảnh hưởng của đấu đá gia tộc.
"...vậy là với ai?" Giản Chiêu kiên nhẫn hỏi.
"Là Phó Quân Thanh."
Y khựng lại.
Chà, hai người này còn thù nhau hơn nữa, căn cứ vào cuộc đụng độ suýt xảy ra đánh nhau lần trước, lát nữa hai người họ sẽ đấu một hồi nảy lửa.
Thời gian trôi nhanh, người chờ thi chỉ còn lác đác vài học sinh nam, không khí cũng bớt căng thẳng hơn lúc đầu. Chờ hai hồi còi nữa, Triệu Thiên Kiệt vươn vai, liếc nhìn Giản Chiêu với vẻ háo thắng như kiểu muốn nói 'thầy nhìn tôi thể hiện này' rồi bơi ra điểm tựa xuất phát.
Phó Quân Thanh lạnh nhạt đi đến, đứng vào chỗ của mình, mái tóc dài xõa ra dính chặt vào lưng và có vẻ nó chẳng gây vướng víu gì. Vẻ mặt như băng sương, lạnh lùng dường như chẳng quan tâm xung quanh, nhưng trong đôi mắt vẫn hừng hực lửa cháy, bàn tay để dưới làn nước siết chặt. Triệu Thiên Kiệt tùy hứng đứng đó huýt sáo, vẻ mặt cao ngạo nắm chắc phần thắng trong tay. Tiếng hô vang lên dữ dội cổ vũ nồng nhiệt cho hai tâm điểm gây sự chú ý. Hai ngựa con háu đá chẳng thèm đeo kính bơi. Tiếng còi vang lên, còn chưa dứt đã thấy hai thân ảnh thoáng cái lao xuống làn nước, đạp mạnh vào làn nước, quạt tay đập chân sải từng bước lớn mạnh mẽ bơi về phía đích.
Tiếng hô rầm rộ như thể có hai tuyển thủ quốc gia thi đấu chứ chẳng phải hai nam sinh. Thầy thể dục Tấn Bá cứ phải đứng đấy quát tháo ầm lên, còn hung hăng đạp cho mấy tên nhảy nhót hò hét cổ vũ. Có vài học sinh đi ngang qua vì tiếng rộn rã mà ghé vào xem, cũng may hồ bơi cách xa tầng nhà giảng dạy, bằng không sẽ có hàng tá học sinh nhiều chuyện chạy ra nghe ngóng.
Giản Chiêu hứng thú nhìn cuộc thi giữa hai thiếu gia tài phiệt đang ra sức tranh đua, thân thể gầy yếu bệnh tật từ nhỏ làm y không có cơ hội tiếp xúc với các môn thể thao, phổi yếu đến mức bị bác sĩ nói rằng không nên hít quá nhiều nước hồ bơi vì bên trong có chứa hóa chất, hơn nữa ngâm lâu còn sinh ra nhiều bệnh khác. Nhà trường đặc cách cho y chẳng cần phải học môn thể dục khi cả khối nô nức đi học bơi. Vì thế, khi nhìn những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết hăng hái, Giản Chiêu sẽ vô thức nhìn nhiều một chút.
Phía bên kia, Triệu Thiên Kiệt đang cùng Phó Quân Thanh phân cao thấp. Mỗi nam sinh đều phải bơi hai vòng hồ mới hoàn thành bài thi. Hai người đã bơi đến cuối hồ, chẳng thèm dừng lại nghỉ mệt, nhanh như cắt vòng lại thực hiện vòng bơi cuối cùng. Nhưng xem chừng Phó Quân Thanh đã hơi đuối sức, kẻ nào nhanh nhạy quan sát đều thấy được tốc độ của anh đã chậm lại, cánh tay đập nước đã không dùng nhiều lực như lúc đầu. Trái ngược là Triệu Thiên Kiệt vẫn hăng sức, mỗi lần quạt tay rộng ra thì cơ bắp của hắn ta đều siết chặt lại. Cuối cùng kết quả thắng thua cũng đã định, mái tóc đỏ rực chồm dậy vươn khỏi mặt nước đầu tiên, đắc ý chạm vào thành hồ bơi giữa tiếng hoan hô của đám đàn em.
Vốn dĩ đây cũng chỉ là bài kiểm tra nhỏ, chẳng có phân chia thắng thua gì, nhưng bọn họ đều xem như đây là trận đấu của những đối thủ nặng kí, tư tưởng chiến bại cũng nặng nề. Thoáng chốc đã có vài ánh mắt cười nhạo cùng thương hại liếc về phía Phó Quân Thanh vừa ngoi lên bờ. Anh ta vẫn lơ đi, nhưng đôi mắt đã hằn lên tơ máu, tần suất thở dốc cũng tăng lên, cuối cùng là quay lưng bỏ đi khi đám nịnh hót đang bu lại xum xoe tán dương Triệu Thiên Kiệt.
Giản Chiêu nhớ lại tối qua nhìn thấy Phó Quân Thanh ngụp lặn ở hồ bơi vào lúc gần mười một giờ đêm, cảm giác không ổn lắm.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu đã qua hai tiết học. Thể dục kết thúc, lũ học sinh giải tán như ong vỡ tổ làm Tấn Bá cũng bó tay. Hắn quay sang cười với Giản Chiêu, hỏi xem y có định đi đâu không. Giản Chiêu gật đầu, đáp lại bảo Tấn Bá đi trước, mình cần giải quyết vài chuyện.
Tấn Bá vừa dạy xong cũng ướt cả người, không nấn ná lại, chào một câu rồi rời đi thay đồ.
Giản Chiêu vốn muốn về ký túc xá, thì Ôn Dĩ Hoài đã nhanh chân tiến đến, xa xa là Triệu Thiên Kiệt đang sầm mặt, có vẻ hắn cũng muốn đến ra oai với y, nhưng chán ghét Ôn Dĩ Hoài đã đứng đấy nên dừng chân, quay ngoắt đi chỗ khác với đám đàn em (Giản Chiêu âm thầm thở phào).
"Thầy Giản, thầy thấy em bơi thế nào?" Anh cười vui vẻ, thân hình cởi trần trông thật phóng khoáng, mái tóc ướt đẫm dính lên má trông càng điển trai.
"Thi cùng Ôn Dĩ Hoài đúng không?"
Triệu Thiên Kiệt ngơ ra, chốc lát bật cười, nhướng mày:
"Ông đây không thi chung với tên ngụy quân tử suốt ngày giả vờ hiền lành đó."
Giọng điệu của hắn như thể cực kì ghét Ôn Dĩ Hoài vậy. Dù sao thì mối quan hệ giữa các học sinh SS trong lớp đều rất không tốt, có lẽ ảnh hưởng của đấu đá gia tộc.
"...vậy là với ai?" Giản Chiêu kiên nhẫn hỏi.
"Là Phó Quân Thanh."
Y khựng lại.
Chà, hai người này còn thù nhau hơn nữa, căn cứ vào cuộc đụng độ suýt xảy ra đánh nhau lần trước, lát nữa hai người họ sẽ đấu một hồi nảy lửa.
Thời gian trôi nhanh, người chờ thi chỉ còn lác đác vài học sinh nam, không khí cũng bớt căng thẳng hơn lúc đầu. Chờ hai hồi còi nữa, Triệu Thiên Kiệt vươn vai, liếc nhìn Giản Chiêu với vẻ háo thắng như kiểu muốn nói 'thầy nhìn tôi thể hiện này' rồi bơi ra điểm tựa xuất phát.
Phó Quân Thanh lạnh nhạt đi đến, đứng vào chỗ của mình, mái tóc dài xõa ra dính chặt vào lưng và có vẻ nó chẳng gây vướng víu gì. Vẻ mặt như băng sương, lạnh lùng dường như chẳng quan tâm xung quanh, nhưng trong đôi mắt vẫn hừng hực lửa cháy, bàn tay để dưới làn nước siết chặt. Triệu Thiên Kiệt tùy hứng đứng đó huýt sáo, vẻ mặt cao ngạo nắm chắc phần thắng trong tay. Tiếng hô vang lên dữ dội cổ vũ nồng nhiệt cho hai tâm điểm gây sự chú ý. Hai ngựa con háu đá chẳng thèm đeo kính bơi. Tiếng còi vang lên, còn chưa dứt đã thấy hai thân ảnh thoáng cái lao xuống làn nước, đạp mạnh vào làn nước, quạt tay đập chân sải từng bước lớn mạnh mẽ bơi về phía đích.
Tiếng hô rầm rộ như thể có hai tuyển thủ quốc gia thi đấu chứ chẳng phải hai nam sinh. Thầy thể dục Tấn Bá cứ phải đứng đấy quát tháo ầm lên, còn hung hăng đạp cho mấy tên nhảy nhót hò hét cổ vũ. Có vài học sinh đi ngang qua vì tiếng rộn rã mà ghé vào xem, cũng may hồ bơi cách xa tầng nhà giảng dạy, bằng không sẽ có hàng tá học sinh nhiều chuyện chạy ra nghe ngóng.
Giản Chiêu hứng thú nhìn cuộc thi giữa hai thiếu gia tài phiệt đang ra sức tranh đua, thân thể gầy yếu bệnh tật từ nhỏ làm y không có cơ hội tiếp xúc với các môn thể thao, phổi yếu đến mức bị bác sĩ nói rằng không nên hít quá nhiều nước hồ bơi vì bên trong có chứa hóa chất, hơn nữa ngâm lâu còn sinh ra nhiều bệnh khác. Nhà trường đặc cách cho y chẳng cần phải học môn thể dục khi cả khối nô nức đi học bơi. Vì thế, khi nhìn những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết hăng hái, Giản Chiêu sẽ vô thức nhìn nhiều một chút.
Phía bên kia, Triệu Thiên Kiệt đang cùng Phó Quân Thanh phân cao thấp. Mỗi nam sinh đều phải bơi hai vòng hồ mới hoàn thành bài thi. Hai người đã bơi đến cuối hồ, chẳng thèm dừng lại nghỉ mệt, nhanh như cắt vòng lại thực hiện vòng bơi cuối cùng. Nhưng xem chừng Phó Quân Thanh đã hơi đuối sức, kẻ nào nhanh nhạy quan sát đều thấy được tốc độ của anh đã chậm lại, cánh tay đập nước đã không dùng nhiều lực như lúc đầu. Trái ngược là Triệu Thiên Kiệt vẫn hăng sức, mỗi lần quạt tay rộng ra thì cơ bắp của hắn ta đều siết chặt lại. Cuối cùng kết quả thắng thua cũng đã định, mái tóc đỏ rực chồm dậy vươn khỏi mặt nước đầu tiên, đắc ý chạm vào thành hồ bơi giữa tiếng hoan hô của đám đàn em.
Vốn dĩ đây cũng chỉ là bài kiểm tra nhỏ, chẳng có phân chia thắng thua gì, nhưng bọn họ đều xem như đây là trận đấu của những đối thủ nặng kí, tư tưởng chiến bại cũng nặng nề. Thoáng chốc đã có vài ánh mắt cười nhạo cùng thương hại liếc về phía Phó Quân Thanh vừa ngoi lên bờ. Anh ta vẫn lơ đi, nhưng đôi mắt đã hằn lên tơ máu, tần suất thở dốc cũng tăng lên, cuối cùng là quay lưng bỏ đi khi đám nịnh hót đang bu lại xum xoe tán dương Triệu Thiên Kiệt.
Giản Chiêu nhớ lại tối qua nhìn thấy Phó Quân Thanh ngụp lặn ở hồ bơi vào lúc gần mười một giờ đêm, cảm giác không ổn lắm.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu đã qua hai tiết học. Thể dục kết thúc, lũ học sinh giải tán như ong vỡ tổ làm Tấn Bá cũng bó tay. Hắn quay sang cười với Giản Chiêu, hỏi xem y có định đi đâu không. Giản Chiêu gật đầu, đáp lại bảo Tấn Bá đi trước, mình cần giải quyết vài chuyện.
Tấn Bá vừa dạy xong cũng ướt cả người, không nấn ná lại, chào một câu rồi rời đi thay đồ.
Giản Chiêu vốn muốn về ký túc xá, thì Ôn Dĩ Hoài đã nhanh chân tiến đến, xa xa là Triệu Thiên Kiệt đang sầm mặt, có vẻ hắn cũng muốn đến ra oai với y, nhưng chán ghét Ôn Dĩ Hoài đã đứng đấy nên dừng chân, quay ngoắt đi chỗ khác với đám đàn em (Giản Chiêu âm thầm thở phào).
"Thầy Giản, thầy thấy em bơi thế nào?" Anh cười vui vẻ, thân hình cởi trần trông thật phóng khoáng, mái tóc ướt đẫm dính lên má trông càng điển trai.