Chương 21
Về đến ký túc xá, Giản Chiêu vội đóng cửa rồi cởi hết quần áo ra. Ôn Dĩ Hoài bị bất ngờ, đứng hình ngay tại chỗ. Trong phút chốc hai má anh dần đỏ ửng, ngại ngùng nhìn qua chỗ khác, bối rối cúi đầu xuống, tầm mắt đặt trên đống chai lọ bị xé nhãn trên bàn.
Giản Chiêu vừa ở trần vừa kéo tủ đồ ra, lấy một bộ quần áo khác chuẩn bị đi tắm. Ngó qua nhìn anh, cười khẽ:
"Đều là đàn ông với nhau, cậu còn ngại cái gì!?"
"A! Em...em không..." Anh lắp bắp muốn giải thích, nhưng Giản Chiêu đã đi vào phòng tắm.
Ôn Dĩ Hoài còn việc cần giải quyết, sau khi chắc chắn Giản Chiêu không có việc gì xảy ra thì vội vã chào tạm biệt rồi rời đi. Giản Chiêu nhìn đến cái áo khoác của anh bị những giọt nước còn đọng trên người mình làm ướt một mảng, dự định sẽ giặt sạch rồi đem trả.
Tắm rửa xong xuôi, Giản Chiêu lười biếng ngồi trên giường hong khô tóc bằng cái quạt nhỏ được chuẩn bị sẵn, chuyên chú lau sạch mắt kính. Y bị cận khá nặng, nếu gỡ kính xuống thì cảnh vật sẽ nhòe đi, gần như lâm vào trạng thái mù tạm thời, ngay cả vật gần nhất cũng phải căng mắt ra mới nhìn thấy mờ mờ. Lau kính xong, xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ, Giản Chiêu lười biếng nằm xuống giường muốn ngủ một giấc.
Giản Chiêu đã mơ một giấc mơ thật dài.
Một giấc mơ lộn xộn và rối loạn, những thứ mơ mơ hồ hồ tràn đầy vào trí óc, không phân biệt được thực ảo. Giản Chiêu như đang ngồi lên một chiếc lá theo gió bay nhè nhẹ, phiêu du trên không trung. Bên tai nghe tiếng gió hiu hắt, sau đó còn nghe được tiếng 'cốc, cốc' kì lạ vang dậy. Cuối cùng giật mình tỉnh giấc, Giản Chiêu vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu nằm ngửa trên giường, qua một lúc lâu mới biết, thì ra âm thanh này không phải xuất hiện trong mơ, mà là tiếng gõ cửa vang dội và gấp gáp.
"Đây, đến ngay đây."
Giản Chiêu duỗi người, xoa xoa mí mắt đau nhức. Lúc ngồi dậy hơi quằn mình xuống vì cơn tức ngực, ho khan vài tiếng mới có thể đứng lên, chậm chạp ra mở cửa. Cánh cửa mở ra, đứng bên ngoài là Chương Dư.
Giọng nói vừa tức giận vừa lo lắng của Chương Dư truyền đến với âm lượng vang dội làm hai tai Giản Chiêu ù đi:
"Thầy Giản, thầy ổn không vậy? Tôi nghe nói hồi trưa vừa nãy thầy bị đám học sinh cá biệt tạt nước lạnh hả? Chết tiệt, đều tại cái cậu học sinh họ Thiều đó liên lụy, tôi đã nói thầy đừng vướng vào học sinh đó mà, nhìn xem sắc mặt thầy tệ chưa này!"
Tuy anh ta có hơi vồn vã, nhưng Giản Chiêu lại cảm thấy trong lòng ấm áp, vội cười cười cản anh chàng đang kích động này lại:
"Tôi không sao, không sao thật mà. Chỉ là quần áo bị ướt thôi mà, sắc mặt tôi không khỏe đó giờ rồi. Với lại, cậu học sinh kia cũng là bị bắt nạt, không phải cố ý gây rắc rối cho tôi."
Chương Dư vẫn cau có lảm nhảm, nhưng vẻ mặt cũng đã hòa hoãn.
"Thầy không sao thật chứ? Thầy đừng có lừa tôi, nếu khó chịu thì thầy cứ xin nghỉ đi. xin nghỉ có một ngày cũng có phải chuyện gì to tát đâu chứ."
Giản Chiêu nói:
"Không cần đâu, thật mà, tôi vừa tắm nước ấm rồi. Dù sao tôi cũng khó khăn lắm mới xin được công việc ở đây, vừa đi làm được một hai ngày lại xin nghỉ thì gây ra ấn tượng không tốt đâu."
"Vậy thì thôi, thầy nhớ nghỉ ngơi cho khỏe đó. Tôi còn có tiết buổi chiều qua xem thầy thế nào thôi, giờ thầy ổn rồi thì tôi đi đây."
Giản Chiêu cười cười, nghe Chương Dư dặn dò vài câu, chờ đến lúc anh xuống lầu rồi mới đóng cửa.
Làm giáo viên không thể rảnh rỗi quá lâu, Giản Chiêu ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu soạn giáo án cho ngày mai.
Hơn tiếng sau, điện thoại truyền đến tin nhắn mới đến từ Ôn Dĩ Hoài.
Ôn Dĩ Hoài: [Thầy, thầy đỡ hơn chút nào chưa.]
Giản Chiêu: [Tôi ổn hơn rồi, cám ơn.]
Ôn Dĩ Hoài: [Em đã xử lí xong vụ việc kia, em sẽ bắt cái lũ quậy nghịch đó đến xin lỗi thầy, mỗi tên bị bản tường trình. *icon mặt cười*]
Giản Chiêu: [Không cần phiền phức như thế, người bọn hắn cần xin lỗi có lẽ là bạn học Thiều. Còn về phần tôi, lần sau gặp mặt tôi sẽ tự giải quyết.]
[Mà cậu không cần học ca chiều sao?]
Ôn Dĩ Hoài: [*icon mắt long lanh* Có, em đang trong tiết học, nhưng thầy giáo vừa ra ngoài nên mới nhắn cho thầy. Học môn Địa Lí, môn này dễ quá, em chán lắm, thích tiết Toán của thầy cơ.]
Giản Chiêu: [Lo học đi.]
...
Thoáng chốc đã đến ngày hôm sau.
Hôm nay khá bận rộn, sáng có đến bốn tiết dạy phân chia hai tiết đầu và hai tiết cuối cho hai lớp 10. Giản Chiêu xách theo cặp táp đựng đầy tài liệu cùng sách giáo khoa và nâng cao, đi lên nhận lớp mới.
Sự cố hôm qua không như suy đoán mà lan rộng, ngược lại nhờ Hội trưởng Ôn Dĩ Hoài giúp sức nên sự việc nhanh chóng bị ém xuống, trên đường đi Giản Chiêu cũng không bị nhiều con mắt săm soi, khá là thoải mái.
Lớp buổi sáng mà y dạy là lớp 10A7.
Học sinh lớp 10 không nghĩ lại rất ngoan, dù sao cũng là năm đầu vào cấp ba, cái gì cũng mới cũng lạ lẫm, chưa thích nghi nên không đến mức quậy phá, căng thẳng nhìn thầy giáo chậm chạp đứng trên bảng giới thiệu bản thân. Giản Chiêu không mấy chau chuốt vẻ ngoài, nhưng bộ dáng này lại được các học sinh nhỏ yêu thích, giọng y giảng bài rất dễ nghe, nhìn xuống đều thấy các học sinh chăm chú học bài, còn có những học sinh giỏi tự tin giơ tay phát biểu. Đây là ngày đầu tiên khi bước vào một lớp học mà Giản Chiêu cảm thấy dễ chịu nhất.
Giản Chiêu vừa ở trần vừa kéo tủ đồ ra, lấy một bộ quần áo khác chuẩn bị đi tắm. Ngó qua nhìn anh, cười khẽ:
"Đều là đàn ông với nhau, cậu còn ngại cái gì!?"
"A! Em...em không..." Anh lắp bắp muốn giải thích, nhưng Giản Chiêu đã đi vào phòng tắm.
Ôn Dĩ Hoài còn việc cần giải quyết, sau khi chắc chắn Giản Chiêu không có việc gì xảy ra thì vội vã chào tạm biệt rồi rời đi. Giản Chiêu nhìn đến cái áo khoác của anh bị những giọt nước còn đọng trên người mình làm ướt một mảng, dự định sẽ giặt sạch rồi đem trả.
Tắm rửa xong xuôi, Giản Chiêu lười biếng ngồi trên giường hong khô tóc bằng cái quạt nhỏ được chuẩn bị sẵn, chuyên chú lau sạch mắt kính. Y bị cận khá nặng, nếu gỡ kính xuống thì cảnh vật sẽ nhòe đi, gần như lâm vào trạng thái mù tạm thời, ngay cả vật gần nhất cũng phải căng mắt ra mới nhìn thấy mờ mờ. Lau kính xong, xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ, Giản Chiêu lười biếng nằm xuống giường muốn ngủ một giấc.
Giản Chiêu đã mơ một giấc mơ thật dài.
Một giấc mơ lộn xộn và rối loạn, những thứ mơ mơ hồ hồ tràn đầy vào trí óc, không phân biệt được thực ảo. Giản Chiêu như đang ngồi lên một chiếc lá theo gió bay nhè nhẹ, phiêu du trên không trung. Bên tai nghe tiếng gió hiu hắt, sau đó còn nghe được tiếng 'cốc, cốc' kì lạ vang dậy. Cuối cùng giật mình tỉnh giấc, Giản Chiêu vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu nằm ngửa trên giường, qua một lúc lâu mới biết, thì ra âm thanh này không phải xuất hiện trong mơ, mà là tiếng gõ cửa vang dội và gấp gáp.
"Đây, đến ngay đây."
Giản Chiêu duỗi người, xoa xoa mí mắt đau nhức. Lúc ngồi dậy hơi quằn mình xuống vì cơn tức ngực, ho khan vài tiếng mới có thể đứng lên, chậm chạp ra mở cửa. Cánh cửa mở ra, đứng bên ngoài là Chương Dư.
Giọng nói vừa tức giận vừa lo lắng của Chương Dư truyền đến với âm lượng vang dội làm hai tai Giản Chiêu ù đi:
"Thầy Giản, thầy ổn không vậy? Tôi nghe nói hồi trưa vừa nãy thầy bị đám học sinh cá biệt tạt nước lạnh hả? Chết tiệt, đều tại cái cậu học sinh họ Thiều đó liên lụy, tôi đã nói thầy đừng vướng vào học sinh đó mà, nhìn xem sắc mặt thầy tệ chưa này!"
Tuy anh ta có hơi vồn vã, nhưng Giản Chiêu lại cảm thấy trong lòng ấm áp, vội cười cười cản anh chàng đang kích động này lại:
"Tôi không sao, không sao thật mà. Chỉ là quần áo bị ướt thôi mà, sắc mặt tôi không khỏe đó giờ rồi. Với lại, cậu học sinh kia cũng là bị bắt nạt, không phải cố ý gây rắc rối cho tôi."
Chương Dư vẫn cau có lảm nhảm, nhưng vẻ mặt cũng đã hòa hoãn.
"Thầy không sao thật chứ? Thầy đừng có lừa tôi, nếu khó chịu thì thầy cứ xin nghỉ đi. xin nghỉ có một ngày cũng có phải chuyện gì to tát đâu chứ."
Giản Chiêu nói:
"Không cần đâu, thật mà, tôi vừa tắm nước ấm rồi. Dù sao tôi cũng khó khăn lắm mới xin được công việc ở đây, vừa đi làm được một hai ngày lại xin nghỉ thì gây ra ấn tượng không tốt đâu."
"Vậy thì thôi, thầy nhớ nghỉ ngơi cho khỏe đó. Tôi còn có tiết buổi chiều qua xem thầy thế nào thôi, giờ thầy ổn rồi thì tôi đi đây."
Giản Chiêu cười cười, nghe Chương Dư dặn dò vài câu, chờ đến lúc anh xuống lầu rồi mới đóng cửa.
Làm giáo viên không thể rảnh rỗi quá lâu, Giản Chiêu ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu soạn giáo án cho ngày mai.
Hơn tiếng sau, điện thoại truyền đến tin nhắn mới đến từ Ôn Dĩ Hoài.
Ôn Dĩ Hoài: [Thầy, thầy đỡ hơn chút nào chưa.]
Giản Chiêu: [Tôi ổn hơn rồi, cám ơn.]
Ôn Dĩ Hoài: [Em đã xử lí xong vụ việc kia, em sẽ bắt cái lũ quậy nghịch đó đến xin lỗi thầy, mỗi tên bị bản tường trình. *icon mặt cười*]
Giản Chiêu: [Không cần phiền phức như thế, người bọn hắn cần xin lỗi có lẽ là bạn học Thiều. Còn về phần tôi, lần sau gặp mặt tôi sẽ tự giải quyết.]
[Mà cậu không cần học ca chiều sao?]
Ôn Dĩ Hoài: [*icon mắt long lanh* Có, em đang trong tiết học, nhưng thầy giáo vừa ra ngoài nên mới nhắn cho thầy. Học môn Địa Lí, môn này dễ quá, em chán lắm, thích tiết Toán của thầy cơ.]
Giản Chiêu: [Lo học đi.]
...
Thoáng chốc đã đến ngày hôm sau.
Hôm nay khá bận rộn, sáng có đến bốn tiết dạy phân chia hai tiết đầu và hai tiết cuối cho hai lớp 10. Giản Chiêu xách theo cặp táp đựng đầy tài liệu cùng sách giáo khoa và nâng cao, đi lên nhận lớp mới.
Sự cố hôm qua không như suy đoán mà lan rộng, ngược lại nhờ Hội trưởng Ôn Dĩ Hoài giúp sức nên sự việc nhanh chóng bị ém xuống, trên đường đi Giản Chiêu cũng không bị nhiều con mắt săm soi, khá là thoải mái.
Lớp buổi sáng mà y dạy là lớp 10A7.
Học sinh lớp 10 không nghĩ lại rất ngoan, dù sao cũng là năm đầu vào cấp ba, cái gì cũng mới cũng lạ lẫm, chưa thích nghi nên không đến mức quậy phá, căng thẳng nhìn thầy giáo chậm chạp đứng trên bảng giới thiệu bản thân. Giản Chiêu không mấy chau chuốt vẻ ngoài, nhưng bộ dáng này lại được các học sinh nhỏ yêu thích, giọng y giảng bài rất dễ nghe, nhìn xuống đều thấy các học sinh chăm chú học bài, còn có những học sinh giỏi tự tin giơ tay phát biểu. Đây là ngày đầu tiên khi bước vào một lớp học mà Giản Chiêu cảm thấy dễ chịu nhất.