Chương 28
Giản Chiêu cẩn thận dùng khăn giấy lau qua thân thể cho anh, tránh đụng chạm đến những vết bầm tím. Càng lau xuống càng lộ ra nhiều vết thương khác trên đường cong cơ thể vốn nên hoàn hảo, sự xấu hổ trong lòng Giản Chiêu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảm giác đầu óc trống rỗng. Y vứt khăn giấy đã dùng xong, kéo cái chăn sạch trong phòng y tế đắp cho Phó Quân Thanh. Chu đáo lục từ trong ngăn tủ ra một cái miếng dán hạ sốt, cẩn thận dán lên cái trán nóng hầm hập của Phó Quân Thanh.
"Quần dưới cũng bị ướt." Phía sau liền truyền đến tiếng nhắc nhở của bác sĩ Cao.
Giản Chiêu trầm tĩnh nhìn khuôn mặt Phó Quân Thanh, bất lực nói:
"Sao tôi có thể cởi quần cậu ta được."
"Sao mà không cởi được? Có gì to tát đâu, lau mỗi nửa trên thì có giúp ích được gì?" Cao Thái đẩy gọng kính, vô cùng nghiêm túc "Tôi kéo rèm lại rồi, chẳng đứa nào nhòm vào đâu mà ngại. Hơn nữa, đàn ông đàn ang với nhau ngại cái gì chứ?"1
Giản Chiêu trầm tĩnh cãi không lại bác sĩ Cao, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Y do dự vài giây, tháo lưng quần của Phó Quân Thanh xuống. Sau đó nhanh như cắt lấy khăn thẩy lên che đi chỗ kín đáo, hoàn hảo không hề xâm phạm đến anh ta, đôi mắt cũng không chịu phải đả kích gì.
Không biết có phải do cảm giác được phần cơ thể phía dưới đột ngột mất đi quần bảo hộ hay không, hàng lông mi dài của Phó Quân Thanh khẽ run, mở mắt nhìn thẳng vào Giản Chiêu.
"...thầy làm cái gì..."
Giọng nói khàn khàn thốt lên từ cổ họng bỏng rát khô khốc, Giản Chiêu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mờ mịt đầy sương mù của Phó Quân Thanh, nhất thời khựng lại. Sau đó bình tĩnh như chẳng có gì to tát giơ tay lên:
"Xin chào."
Phó Quân Thanh nhìn vào bàn tay đang đặt trên đôi chân mình của Giản Chiêu, tuy rằng có khăn che đi bộ phận nhạy cảm, trong đôi mắt vẫn mang theo sự tức giận xấu hổ, phá vỡ vẻ mặt lúc nào cũng ẩn chứa vẻ lạnh băng của anh.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm bàn tay mình, Giản Chiêu lên tiếng:
"Cậu ngất xỉu trong phòng tắm, tôi chỉ là đưa cậu vào phòng y tế, sau đó giúp cậu lau khô người, không có mạo phạm gì hết. Nếu cậu không thích thì thôi."
Y đứng dậy, lôi từ trong túi áo len của mình ra một tuýp thuốc đã bóp đi xài một ít, đặt trên tủ gỗ kế giường, nhàn nhạt đưa đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào mắt Phó Quân Thanh, chậm rãi nói:
"Đây là tuýp thuốc mỡ bôi lên mấy vết bầm tím của cậu. Tôi không hi vọng rằng sẽ có ngày cậu nói cho tôi biết những vết thương nặng nề này là từ đâu mà ra, nhưng ít nhất cố gắng đừng để có thêm vết thương nào chồng chất lên nữa, cậu không phải thần thánh."
Vì không phải thần thánh, là con người, nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài thì sẽ có những hậu quả khôn lường xảy ra.
"Huống hồ, thắng hay thua cái cuộc thi đó chẳng chứng minh được điều gì hết. Nếu cậu còn quý trọng sức khỏe thì bỏ ngay kiểu tập đó đi, hãy nhìn tôi này, ngay cả cơ hội xuống nước tôi cũng phải cẩn thận cùng đắn đo, cậu có thể thoải mái như bây giờ thì biết điều chỉnh lại đi."
Nói rồi Giản Chiêu cũng không muốn ở lại, xin phép bác sĩ Cao rời đi. Buổi chiều còn có tiết dạy giờ cuối, không thể đến trễ.
Vừa ra khỏi phòng y tế, Giản Chiêu liền đụng phải người quen.
Mái tóc vàng, đôi mắt xanh, khuôn mặt ngoại quốc nổi bật cùng góc cạnh tuấn mỹ, áo đồng phục gọn gàng với hàng cúc áo thẳng tắp không lệch một li, ngay cả huy hiệu cũng nằm gọn đúng vị trí. Đó là Mặc Đình Xuyên, phó hội trưởng hội học sinh, đồng thời là lớp trưởng của lớp 11A9, người mà Thiều Ngọc thầm thích.
Giản Chiêu hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn người con trai thân hình cân đối đứng trước mặt. Gặp giáo viên cũng không thèm chào hỏi, Mặc Đình Xuyên đã cười khẩy:
"Lúc nãy nếu không phải có tôi ngăn lại, thì thầy đã bị lũ học sinh kia nhìn thấy việc đưa tên họ Phó vào phòng y tế."
Giản Chiêu nhướng mày:
"Tôi đưa học sinh của mình vào phòng y tế thì làm sao?"
"Chẳng làm sao nếu như đó không phải là học sinh SS cao quý đâu, thưa thầy." Mặc Đình Xuyên cao thượng nhìn y, đáp lại bằng giọng lạnh lẽo kèm khinh thường "Nếu có tên nào chụp lại, việc này sẽ trở thành chủ đề bàn tán đấy."
"Ồ, vậy tôi phải làm gì để bày tỏ thành ý với việc làm này của cậu nhỉ, cảm ơn nhé?"
Giản Chiêu đẩy gọng kính, đi lướt qua người hắn. Loáng thoáng còn nghe tiếng Mặc Đình Xuyên rì rầm đằng sau:
"Tưởng thế nào, người mà Ôn Dĩ Hoài để ý cũng chỉ có vậy thôi ư?"
"Là phó hội trưởng thì nên để ý mồm miệng một chút." Giản Chiêu không quay đầu, nói vọng lại "Học cách ăn nói tôn trọng người khác đi, ba mẹ cậu hẳn có giáo dục cậu như thế mà, phải không?"
Sau đó y vững vàng bước đi luôn, không cần nhìn cũng biết Mặc Đình Xuyên đang mang vẻ mặt khó coi thế nào.
"Quần dưới cũng bị ướt." Phía sau liền truyền đến tiếng nhắc nhở của bác sĩ Cao.
Giản Chiêu trầm tĩnh nhìn khuôn mặt Phó Quân Thanh, bất lực nói:
"Sao tôi có thể cởi quần cậu ta được."
"Sao mà không cởi được? Có gì to tát đâu, lau mỗi nửa trên thì có giúp ích được gì?" Cao Thái đẩy gọng kính, vô cùng nghiêm túc "Tôi kéo rèm lại rồi, chẳng đứa nào nhòm vào đâu mà ngại. Hơn nữa, đàn ông đàn ang với nhau ngại cái gì chứ?"1
Giản Chiêu trầm tĩnh cãi không lại bác sĩ Cao, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Y do dự vài giây, tháo lưng quần của Phó Quân Thanh xuống. Sau đó nhanh như cắt lấy khăn thẩy lên che đi chỗ kín đáo, hoàn hảo không hề xâm phạm đến anh ta, đôi mắt cũng không chịu phải đả kích gì.
Không biết có phải do cảm giác được phần cơ thể phía dưới đột ngột mất đi quần bảo hộ hay không, hàng lông mi dài của Phó Quân Thanh khẽ run, mở mắt nhìn thẳng vào Giản Chiêu.
"...thầy làm cái gì..."
Giọng nói khàn khàn thốt lên từ cổ họng bỏng rát khô khốc, Giản Chiêu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mờ mịt đầy sương mù của Phó Quân Thanh, nhất thời khựng lại. Sau đó bình tĩnh như chẳng có gì to tát giơ tay lên:
"Xin chào."
Phó Quân Thanh nhìn vào bàn tay đang đặt trên đôi chân mình của Giản Chiêu, tuy rằng có khăn che đi bộ phận nhạy cảm, trong đôi mắt vẫn mang theo sự tức giận xấu hổ, phá vỡ vẻ mặt lúc nào cũng ẩn chứa vẻ lạnh băng của anh.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm bàn tay mình, Giản Chiêu lên tiếng:
"Cậu ngất xỉu trong phòng tắm, tôi chỉ là đưa cậu vào phòng y tế, sau đó giúp cậu lau khô người, không có mạo phạm gì hết. Nếu cậu không thích thì thôi."
Y đứng dậy, lôi từ trong túi áo len của mình ra một tuýp thuốc đã bóp đi xài một ít, đặt trên tủ gỗ kế giường, nhàn nhạt đưa đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào mắt Phó Quân Thanh, chậm rãi nói:
"Đây là tuýp thuốc mỡ bôi lên mấy vết bầm tím của cậu. Tôi không hi vọng rằng sẽ có ngày cậu nói cho tôi biết những vết thương nặng nề này là từ đâu mà ra, nhưng ít nhất cố gắng đừng để có thêm vết thương nào chồng chất lên nữa, cậu không phải thần thánh."
Vì không phải thần thánh, là con người, nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài thì sẽ có những hậu quả khôn lường xảy ra.
"Huống hồ, thắng hay thua cái cuộc thi đó chẳng chứng minh được điều gì hết. Nếu cậu còn quý trọng sức khỏe thì bỏ ngay kiểu tập đó đi, hãy nhìn tôi này, ngay cả cơ hội xuống nước tôi cũng phải cẩn thận cùng đắn đo, cậu có thể thoải mái như bây giờ thì biết điều chỉnh lại đi."
Nói rồi Giản Chiêu cũng không muốn ở lại, xin phép bác sĩ Cao rời đi. Buổi chiều còn có tiết dạy giờ cuối, không thể đến trễ.
Vừa ra khỏi phòng y tế, Giản Chiêu liền đụng phải người quen.
Mái tóc vàng, đôi mắt xanh, khuôn mặt ngoại quốc nổi bật cùng góc cạnh tuấn mỹ, áo đồng phục gọn gàng với hàng cúc áo thẳng tắp không lệch một li, ngay cả huy hiệu cũng nằm gọn đúng vị trí. Đó là Mặc Đình Xuyên, phó hội trưởng hội học sinh, đồng thời là lớp trưởng của lớp 11A9, người mà Thiều Ngọc thầm thích.
Giản Chiêu hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn người con trai thân hình cân đối đứng trước mặt. Gặp giáo viên cũng không thèm chào hỏi, Mặc Đình Xuyên đã cười khẩy:
"Lúc nãy nếu không phải có tôi ngăn lại, thì thầy đã bị lũ học sinh kia nhìn thấy việc đưa tên họ Phó vào phòng y tế."
Giản Chiêu nhướng mày:
"Tôi đưa học sinh của mình vào phòng y tế thì làm sao?"
"Chẳng làm sao nếu như đó không phải là học sinh SS cao quý đâu, thưa thầy." Mặc Đình Xuyên cao thượng nhìn y, đáp lại bằng giọng lạnh lẽo kèm khinh thường "Nếu có tên nào chụp lại, việc này sẽ trở thành chủ đề bàn tán đấy."
"Ồ, vậy tôi phải làm gì để bày tỏ thành ý với việc làm này của cậu nhỉ, cảm ơn nhé?"
Giản Chiêu đẩy gọng kính, đi lướt qua người hắn. Loáng thoáng còn nghe tiếng Mặc Đình Xuyên rì rầm đằng sau:
"Tưởng thế nào, người mà Ôn Dĩ Hoài để ý cũng chỉ có vậy thôi ư?"
"Là phó hội trưởng thì nên để ý mồm miệng một chút." Giản Chiêu không quay đầu, nói vọng lại "Học cách ăn nói tôn trọng người khác đi, ba mẹ cậu hẳn có giáo dục cậu như thế mà, phải không?"
Sau đó y vững vàng bước đi luôn, không cần nhìn cũng biết Mặc Đình Xuyên đang mang vẻ mặt khó coi thế nào.