Chương : 43
Editor: Mèo coki.
Trời vừa sáng, nha môn thành Lâm Giang đã dán bố cáo, thái nữ hoăng*, cả nước cùng đau thương, trong ba tháng này ngừng vui chơi, cấm vui vẻ, cả nước đều phải treo vải trắng.
*thái nữ hoăng : ngang với thái tử
Lúc này, tất cả các thanh lâu tửu quán đều đóng cửa ngừng buôn bán, khắp thành nếu còn mở cửa buôn bán thì chắc chỉ có các hiệu thuốc và y quán mà thôi.
Mấy ngày nay, chân của Thanh Văn đã khá hơn rất nhiều, cũng đã hết sưng, chẳng qua máu ứ đọng bị tan ra nên lúc đi sẽ gặp đau đớn, mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng gọi tới gọi lui,vậy mà lại còn cậy mạnh muốn xuống giường làm việc.
Quân Nhược Thủy thấy vậy thì cau mày, nghiêm mặt nói: "Ở trên giường cho ta. Ai cho phép ngươi xuống giường? Ngươi muốn què chân cả đời hay sao?"
Sau khi nàng hiển trách mấy câu thì Thanh Văn mới ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi. Thật ra thì không phải hắn sợ Quân Nhược Thủy, cho dù nàng nghiêm mặt nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra ân cần và dịu dàng. Đối với người bên cạnh, từ trước đến nay nàng vẫn luôn quan tâm và lo lắng.
Quân Nhược Thủy thấy bóng lưng hắn cúi đầu nhảy lò cò đi, không nhịn được cười trộm, nhớ tới ngày đó hắn bị Tử Trúc lỗ mãng hù dọa, rốt cuộc Tử Trúc cố ý hay là vô ý đây?
Chẳng qua lấy thân phận chủ tử đi nhiều chuyện đời sống tình cảm gã sai vặt thìcũng quá nhàm chán rồi, cho nên nàng cũng không tiện hỏi nhiều. Chuyện tình cảm, cho tới bây giờ đều là như người uống nước, lạnh ấm tự biết, ai cũng không giúp được gì.
Chỉ mong người có tình thiên hạ có thể trở thành thân thuộc.
Tế Thiện Đường vẫn bận rộn như thường. Người có thể không đến tửu quán ăn cơm, không đi thanh lâu mua vui, nhưng lại không có khả năng không sinh bệnh. Cho nên, mỗi ngày Tử Trúc đều đi sớm về trễ, ở Tế Thiện Đường bận trước bận sau. Vốn thời gian gặp mặt Thanh Văn không nhiều lắm, Thanh Văn lại còn mỗi lần thấy Tử Trúc thì giống như chuột thấy mèo, tránh né không ngừng. Quân Nhược Thủy nhìn mặt của Tử Trúc khổ não không thôi thì không khỏi lắc đầu, muốn thắng được tâm của giai nhân thì phải từ từ, từ từ nha.
Nghe nói, trước khi bố cáo phát ra ngoài thì Long Hạo Vân đã sớm biết được tin tức, cả đêm chạy về Kinh Thành. Nếu vậy chắc các Vương gia khác cũng sẽ chạy thẳng về Kinh Thành, trình diễn tiết mục tương tự "Huyền Vũ môn chi biến"* chứ? Ngôi vị hoàng đế tranh giành, trăm ngàn năm qua đều là chà đạp ai. Bình thường dân chúng nhà, đều là lấy hiếu làm đầu; một khi liên lụy hoàng tộc, liền hiếu đạo cũng như vậy giả dối. Giết huynh giết phụ thân đều là hoàng cung bí sử. Có thể thấy được quyền thế, là cắn nuốt lòng người độc dược.
*Huyền Vũ môn chi biến: là sự kiện tranh giành quyền lực diễn ra vào ngày 2 tháng 7 năm 626 khi Tần vương Lý Thế Dân, một người con trai của Đường Cao Tổ (vị hoàng đế sáng lập nhà Đường), trong cuộc đua giành ngôi vị với anh mình là Thái tử Lý Kiến Thành đã tổ chức một cuộc phục kích trước cửa Huyền Vũ, trên con đường tới cung của Đường Cao Tổ, giết chết Lý Kiến Thành cùng em là Tề vương Lý Nguyên Cát. Sau khi biết chuyện, Đường Cao Tổ đã truyền ngôi cho Lý Thế Dân, tức Đường Thái Tông, còn mình làm Thái thượng hoàng cho đến hết đời. (Theo wiki)
Chuyện hoàng tộc thì do người trong hoàng tộc lo lắng là được, người nào chủ thiên hạ cũng không phải là chuyện Quân Nhược Thủy quan tâm, cho nên, nàng chậm rãi ăn điểm tâm, sửa sang lại áo mũ rồi chuẩn bị cùng Tử Trúc ra cửa.
"Hôm nay ta đi với ngươitới y quán có được không?" Tô Tử Bội thấy nàng đứng dậy, lập tức buông hành cuốn chưa ăn xong trong tay xuống, đứng lên nói, hết sức che giấu thấp thỏm và mong đợi trong mắt mình, không muốn làm cho mình có vẻ hèn mọn như vậy, cũng không muốn làm khó nàng quá mức.
Quân Nhược Thủy nhìn hắn cười cười, ấm áp nói: "Được. Đừng có gấp, ngươi ăn thêm đi, ta chờ ngươi."
Trong nháy mắt trong lòng căng đầyvui sướng, còn có thể ăn uống gì nữa? Hắngắp lung tung vài cái hành cuốn lên ắnrồi vội bảoThanh Phong trang điểm cẩn thận cho hắn. Thanh Phong che miệng cười, ngược lại tay chân rất nhanh nhẹn, một lát đã chải xong cho Tô Tử Bội một búi tóc đơn giản hào phóng, cài vào một cây trâm bạch ngọc, môi hồng răng trắng, diện mạo đào hoa, thật là một công tử tao nhã.
"Nhìn được không?" Hắn cười hỏi nàng, mắt hàm chứa mong đợi.
Quân Nhược Thủy không che giấu tứ ý khen ngợi trong mắt, cười đáp: "Dĩ nhiên phu lang nhà ta là nam tử xinh đẹp đệ nhất thiên hạ."
Biết rất rõ rằng trên thế gian nam tử xinh đẹp hơn hắn nhiều như mây trên trời nhưng bởi vì sự khen ngợi của nàng, Tô Tử Bội không nhịn được nhếch khóe miệng, nụ cười như sóng gợn tầng tầng lớp lớp tràn ra từ môi hắn.
"Chúng ta đi thôi." Quân Nhược Thủy cười đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Tô Tử Bội vui sướng đi theo phía sau nàng, Thanh Phong thì hớn hở đi theo sau lưng Tô Tử Bội, Tử Trúc đi ở cuối cùng, nối đuôi mà đi, giống như một hàng củ cải dài. (cũng chẳng biết tại sao lại là củ cải nữa :v)
Quân Nhược Thủy đi được mấy bước, đột nhiên quay đầu lại, kỳ quái nói: "Tại sao lại đi phía sau ta?" Nhớ tới trước kia, hắn đều vênh váo tự đắc đi ở phía trước còn nàng thì im hơi lặng tiếng nhắm mắt theo đuôi ở phía sau. Lúc nào thì, nàng từ đầy tớ thăng lên đến Tướng quân rồi?
"Thê chủ, vốn nên đi ở phía trước." Hắn uyển chuyển hàm xúc trả lời.
Quân Nhược Thủy cười, lắc đầu một cái, lôi kéo tay của hắn cùng hắn đi sóng vai."Cái gì trước sau, cho tới bây giờ ngươi cũng không phải là người tuân thủ quy cũ đạo đức, đổi tính từ lúc nào vậy? Bội Nhi, ngươi không cần phải cẩn thận như thế, ta không ngại ngươi mạnh hơn ta. Chúng ta là phu thê, nên khoác tay sóng vai, cùng tiến cùng lùi, không cần ai phải phụ thuộc vào người nào."
Thật ra thì Tô Tử Bội cũng chỉ có chút xấu hổ mà thôi. Nghe nàng dịu dàng trấn an như vậy, hắn mím môi cười, nàng nói bọn họ là phu thê đấy. Cảm thấy ấm áp từ trên tay lan tràn đến đáy lòng, ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Ngày mùa thu, thời tiết rất tốt, trời cao mây nhạt, ánh mặt trời ấm áp. Quân Nhược Thủy lôi kéo Tô Tử Bội nói: “Không bằng chúng ta đi dạo một chút đi." Tất nhiên là Tô Tử Bội sẽ không phản đối, phân phó xe ngựa đi xa xa phía sau.
Dọc theo đường đi, ngẫu nhiên sẽ có những quản sự chào hỏi hắn, cũng có những thương nhân thường xuyên lui tới làm ăn tới hàn huyên. Sau khi Tô Tử Bội ứng phó xong thì có chút lo lắng nhìn trộm nàng, thấy mặt nàng vẫn luôn mỉm cười, lúc này mới yên lòng lại. Suy nghĩ một chút, hắn giống như thương lượng hỏi: "Từ nay về sau, chúng ta cùng nhau quản lý Tô gia được không? Ngày mai là hội nghị thường kỳ mỗi tháng, ta chính thức giới thiệu ngươi trước mặt tất cả các quản sự, có được hay không?"
Quân Nhược Thủy có chút kinh ngạc nhìn của hắn, biết tâm ý của hắn, cười lắc lắc đầu, đáp: "Không tốt. Bội Nhi, ta không cần."
"Coi như là giúp ta, cũng không được sao?" Hắn hạ thấp tư thái, cầu xin hỏi.
"Ta sẽ giúp một tay, cho dù ta không nhập chủ sản nghiệp Tô gia* thì cũng sẽ cố hết sức giúp ngươi; nếu không thể ra sức thì cũng có thể ở phía sau lưng ngươi ủng hộ ngươi. Ngươi không phải cần phải để ý trong mắt mọi người có ta hay không, thành tựu của ngươi, cũng là kiêu ngạo của ta." Nàng nhìn hắn, thành khẩn mà nói.
*nhập chủ: gia nhập làm chủ.
Thành tựu của hắn, cũng là kiêu ngạo của nàng sao? Hai mắt Tô Tử Bội lóe sáng, nàng tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường, vì nàng có quan niệm khoáng đạt và tấm lòng rộng rãi vậy mà lúc trước hắn vẫn luôn xem thường nàng. Bàn tay đang nắm tay nàng hơi dùng dùng sức, nụ cười thật tươi như ánh mặt trời sáng rỡ ngày mùa thu.
Quân Nhược Thủy nhìn hắn cười dịu dàng rồi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời quang đãng không có bóng mây, trong lòng thở dài, có lẽ, chẳng mấy chốc thời tiết sẽ thay đổi. Nữ hoàng đang dần dần già đi, mà quá Thái nữ lại mất sớm ( có phải thật sự là chết hay không thì vẫn chưa biết được ), tất nhiên là phải nhanh chóng lập Thái nữ khác, làm yên lòng thiên hạ.
Long Hạo Vân ngựa không ngừng vó chạy vềKinh Thành, vội về chịu tang là giả, tranh đoạt quá ngôi vị mới là thật.
Dân gian đồn rằng năng lực và tài hoa của đương kim Thái nữ cũng không hơn người bao nhiêu, chỉ bởi vì nàng là do vị Quý quân* được Nữ hoàng sủng ái nhất sinh ra, mặc dù không phải là dòng chính nhưng cũng là trưởng nữ, còn lúc còn ở trong tã lót thì đã được phong hào Thái nữ, cho nên tự phụ từ nhỏ, địa vị vững như thành đồng, cho dù chúng tỷ muội có ưu tú hơn nữa cũng không thể rung chuyển được địa vị của nàng ta. Minh thương dễ tránh, ám tiển khó phòng, rõ rành rành là chúng tỷ muội ghen tỵ oán hận, nên cái chết của nàng ta có rất nhiều nghi vấn.
*Quý quân tương đương Quý phi.
Trừ Thái nữ ra thì trong bốn vị Hoàng nữ*, Tam vương gia Long Hạo Vân là hoàng nữ được lòng người nhất, ở trong lòng người đời được xưng danh là Hiệp vương. Sau khi Thái nữ qua đời, đoán chừng nàng ta sẽ là thí sinh có khả năng kế vị nhất.
*Hoàng nữ tương đương Hoàng tử.
Nếu như Long Hạo Vân giành được giang sơn, thì nhất định nàng và Tô Tử Bội sẽ là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt mà nàng ta muốn nhanh chóng diệt trừ nhất.
Nhẹ nhàng lắc đầu, thôi, không nên suy nghĩ nhiều như vậy nữa, tương lai có quá nhiều điều không thể đoán trước được. Vì chuyện không thể đoán được mà ưu phiền, là hành động ngu xuẩn đến dường nào.
Đi tới Tế Thiện Đường thì nhìn thấy tốp năm tốp ba bệnh nhân đang chờ Tôn Minh Huân bắt mạch kê đơn; khách ở Dưỡng Sinh Đường bên cạnh cũng không ít. Vừa dùng dược thiện, vừa nghị luận ầm ĩ, náo nhiệt giống như tiệm trà.
"Chậc, người nha, thân thể vẫn là quan trọng nhất. Thái nữ địa vị cao quý thì thế nào, chẳng phải cũng chết đó sau." Một quý phu nhân già nua ngoài năm mươi tuổi hai lọn tóc mai hoa râm thở dài nói.
Nữ tử trẻ tuổi hơn một chút ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Hừ, ngươi nói nhỏ thôi, lời này là đại nghịch bất đạo đấy."
"Đây đều là nói thật, tiền tài là vật ngoại thân, chúng ta vẫn nên chú trọng dưỡng sinh thì mới có thể sống lâu trăm tuổi."
"Haha, Lý phu nhân, chỉ cần ngươi ít tới thanh lâu tìm tiểu quán nhi thì tự nhiên tinh lực sẽ dồi dào thân thể sẽ kiện khang thôi." Một nữ cười phóng đãng nói.
Có người khác thở dài nói: "Dưỡng sinh là một chuyện, chẳng qua nếu có người trăm phương ngàn kế hại ngươi, tự nhiên cũng là bạc mệnh mà thôi."
"Tiền phu nhân, lời này không thể nói lung tung được, cẩn thận......"
"Đúng đúng đúng, xem như là ta chưa nói qua."
Quân Nhược Thủy lắc đầu một cái, không thèm để ý các nàng đang nghị luận những thứ gì, đều là tam cô lục bà nhàm chán om sòm. Chẳng qua Tô Tử Bội bên cạnh lại rất nghiêm túc lắng nghe.
"Biết gì chưa, ngọn núi trước mặt này kể cả mảnh đất hoang lớn ở thành Nam đều trở thành bãi săn rồi, còn có thị vệ của vương phủ canh giữ. Tam vương gia nói mùa thu tới thì sẽ đi săn thú đấy."
"Đáng tiếc còn chưa kịp săn thú thì Thái nữ đã hoăng rồi, Vương gia chỉ có thể ra roi thúc ngựa trở về Kinh Thành."
"Ngươi nói xem, nữ vị sẽ được truyền cho vị Vương gianào đây? Ta cá là Tam vương gia, trí dũng song toàn, phong phạm hiệp nghĩa, thật sự là phúc của vạn dân."
"Vậy cũng không nhất định, đương kim Nữ hoàng cưng chiều Thái nữ là điều mà thiên hạ đều biết. Ta cảm thấy hai nữ nhi của Thái nữ cũng có cơ hội kế vị."
......
Quân Nhược Thủy khẽ cau mày, bãi săn thành Nam sao? Long Hạo Vân muốn săn thú? Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.
"Bội Nhi, ngươi đưa khế đất thành Nam cho Tam vương gia thật sao?" Giọng nói Quân Nhược Thủy lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc trong đó.
"Đúng, là ta đưa cho nàng ta." Tô Tử Bội ngay thẳng, dám làm dám chịu.
Quân Nhược Thủy thở dài, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng, đứng dậy đi về sương phòng phía sau Tế Thiện Đường. Bỏ lại Tô Tử Bội và Thanh Phong hai mặt nhìn nhau.
"Nhược Thủy." Tô Tử Bội ở sau lưng nàng vội vàng hô lên.
Quân Nhược Thủy có chút kinh ngạc dừng bước, xoay người lại nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của nàng.
"Ngươi đang tức giận sao?" Hắn do dự hỏi.
Quân Nhược Thủy lắc đầu một cái: "Không có."
"Vậy ngươi......" Trong lòng Tô Tử Bội hơi chua xót, là hắn tự mình đa tình, cho rằng nàng sẽ để ý. Hắn nhàn nhạt nói: "Ta cùng Vương Gia, đã là quá khứ rồi."
Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, khẽ mỉm cười, nói: "Không nên quá khổ sở, hiểu được buông tha, mới có thể có được."
"Ừ, ta đã biết." Tô Tử Bội nhìn nàng thật sâu, dùng sức gật đầu.
Ánh mắt kia, đắm đuối đưa tình, rồi lại thâm trầm như biển, tại sao hắn lại dùng ánh mắt kỳ quái như thế để nhìn nàng?
"Đi vào rồi nói tiếp." Quân Nhược Thủy bị hắn nhìn, mặt hơi nóng lên, vội quay người lại tiếp tục đi về phía trước.
Tô Tử Bội yên lặng đi theo.
Tiến vào trong phòng, Tô Tử Bội khẽ ho khan vài tiếng. Quân Nhược Thủy thấy vậy, lấy một bình sứ men xanh nhỏ từ trên người ra, đưa cho hắn: "Đây là Xuyên bối tỳ bà cao, thời điểm ho khan, ngươi liền ngậm một ngụm nhỏ, từ từ nuốt xuống, cổ họng sẽ thoải mái hơn rất nhiều."
Tô Tử Bội nhận lấy, hơi cúi thấp đầu: "Khế đất này......"
"Không cần giải thích với ta." Quân Nhược Thủy khôi phục nụ cười ôn hòa, "Vốn đây chính là tài sản của Tô gia, ta không có quyền xen vào."
Tô Tử Bội vừa nghe xong, sắc mặt dần dần trở nên lạnh lẽo: "Ngươi tội gì phải nói như vậy? Chính là vì muốn khiến ta khổ sở sao?"
"Bội Nhi?" Quân Nhược Thủy thấy hắn sắc mặt không tốt, ân cần kéo tay của hắn qua, "Sao vậy?"
Tô Tử Bội đột nhiên ngẩng đầu lên, tức giận nhìn nàng nói: "Ta chán ghét ngươi, ghét ở ngươi cứ luôn khiêm tốn như vậy, chán ghét ngươi đối với cái gì cũng không thèm quan tâm."
"Thiếu gia?" Thanh Phong gấp đến độ vội vàng kéo một cái ống tay áo của hắn, ý bảo hắn không nên nói lung lung.
Quân Nhược Thủy ngẩn người, sau đó gật đầu một cái, cười cười: "Thì ra là ngươi nghĩ như vậy. Ngươi đãghét ta như vậy, về sau ta sẽ cố gắng ít chạm mặt với ngươi."
"Ngươi...... Ngươi đang giận ta." Tô Tử Bội giận đến trong lòng đau xót, trên mặt buồn rầu hỏi, "Ngươi đã không để ý ta, thì tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy? Chỉ là bởi vì ta là phu lang của ngươi sao?" Hắn có chút hoảng hốt cười, "Ta hiểu rất rõ ta đã không có tư cách yêu ngươi, ta có một đoạn tình cảm hổ thẹn, ngay cả thủ cung sa cũng biết mất, chắc là ngươi đang khinh thường ta đúng không? Đúng vậy, một nam tử không thuần khiết không trung trinh như ta đây, làm thế nào xứngđáng với ngươi được?"
Tại sao lại liên quan đến thủ cung sa? Mặc dù Quân Nhược Thủy đã biết nam tử sau khi sinh ra thì trên ngực sẽ được chấm một nốt thủ cung sa nhưng nàng cũng không hề để ý tới cái này. Vô số nữ tử cổ đại bị cái gọi là vỏ bọc trinh tiết này hại đủ rồi, đối với thủ cung sa nàng không hề có một chút hảo cảm. Trong lúc suy tư, nàng phát hiện Tô Tử Bội né tránh tay của nàng, hỗn hỗn độn độn đi ra ngoài cửa, nàng vội vàng nhanh chóng hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Không biết." Hắn mờ mịt đáp, hai mắt đầy sương mù không có tiêu điểm.
Trong lòng Quân Nhược Thủy đau xót, vội vàng tiến lên kéo hắn, cảm thấy hắn đang run rẩy, cùng với tự ti và tuyệt vọng ở chỗ sâu trong lòng hắn thì không khỏi đau lòng ôm lấy hắn. Hắn là một người đối với tình cảm quá mức nghiêm túc và cố chấp, cho nên một khi lâm vào tình cảm thì sẽ dốc hết tất cả không cất giữ chút nào. Yêu đến cuối cùng, bao giờ cũng là vết thương chồng chất.
"Bội Nhi, đừng khổ sở, là ta không đúng, ta không nên nổi giận với ngươi." Quân Nhược Thủy tốt tình làm dịu không khí.
Tô Tử Bội lại đột nhiên dùng môi chiếm hữu nàng, dứt khoát như vậy, cuồng nhiệt, bất chấp tất cả trằn trọc mút môi nàng, làm nàng cảm thấy đau đớn.
Trời vừa sáng, nha môn thành Lâm Giang đã dán bố cáo, thái nữ hoăng*, cả nước cùng đau thương, trong ba tháng này ngừng vui chơi, cấm vui vẻ, cả nước đều phải treo vải trắng.
*thái nữ hoăng : ngang với thái tử
Lúc này, tất cả các thanh lâu tửu quán đều đóng cửa ngừng buôn bán, khắp thành nếu còn mở cửa buôn bán thì chắc chỉ có các hiệu thuốc và y quán mà thôi.
Mấy ngày nay, chân của Thanh Văn đã khá hơn rất nhiều, cũng đã hết sưng, chẳng qua máu ứ đọng bị tan ra nên lúc đi sẽ gặp đau đớn, mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng gọi tới gọi lui,vậy mà lại còn cậy mạnh muốn xuống giường làm việc.
Quân Nhược Thủy thấy vậy thì cau mày, nghiêm mặt nói: "Ở trên giường cho ta. Ai cho phép ngươi xuống giường? Ngươi muốn què chân cả đời hay sao?"
Sau khi nàng hiển trách mấy câu thì Thanh Văn mới ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi. Thật ra thì không phải hắn sợ Quân Nhược Thủy, cho dù nàng nghiêm mặt nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra ân cần và dịu dàng. Đối với người bên cạnh, từ trước đến nay nàng vẫn luôn quan tâm và lo lắng.
Quân Nhược Thủy thấy bóng lưng hắn cúi đầu nhảy lò cò đi, không nhịn được cười trộm, nhớ tới ngày đó hắn bị Tử Trúc lỗ mãng hù dọa, rốt cuộc Tử Trúc cố ý hay là vô ý đây?
Chẳng qua lấy thân phận chủ tử đi nhiều chuyện đời sống tình cảm gã sai vặt thìcũng quá nhàm chán rồi, cho nên nàng cũng không tiện hỏi nhiều. Chuyện tình cảm, cho tới bây giờ đều là như người uống nước, lạnh ấm tự biết, ai cũng không giúp được gì.
Chỉ mong người có tình thiên hạ có thể trở thành thân thuộc.
Tế Thiện Đường vẫn bận rộn như thường. Người có thể không đến tửu quán ăn cơm, không đi thanh lâu mua vui, nhưng lại không có khả năng không sinh bệnh. Cho nên, mỗi ngày Tử Trúc đều đi sớm về trễ, ở Tế Thiện Đường bận trước bận sau. Vốn thời gian gặp mặt Thanh Văn không nhiều lắm, Thanh Văn lại còn mỗi lần thấy Tử Trúc thì giống như chuột thấy mèo, tránh né không ngừng. Quân Nhược Thủy nhìn mặt của Tử Trúc khổ não không thôi thì không khỏi lắc đầu, muốn thắng được tâm của giai nhân thì phải từ từ, từ từ nha.
Nghe nói, trước khi bố cáo phát ra ngoài thì Long Hạo Vân đã sớm biết được tin tức, cả đêm chạy về Kinh Thành. Nếu vậy chắc các Vương gia khác cũng sẽ chạy thẳng về Kinh Thành, trình diễn tiết mục tương tự "Huyền Vũ môn chi biến"* chứ? Ngôi vị hoàng đế tranh giành, trăm ngàn năm qua đều là chà đạp ai. Bình thường dân chúng nhà, đều là lấy hiếu làm đầu; một khi liên lụy hoàng tộc, liền hiếu đạo cũng như vậy giả dối. Giết huynh giết phụ thân đều là hoàng cung bí sử. Có thể thấy được quyền thế, là cắn nuốt lòng người độc dược.
*Huyền Vũ môn chi biến: là sự kiện tranh giành quyền lực diễn ra vào ngày 2 tháng 7 năm 626 khi Tần vương Lý Thế Dân, một người con trai của Đường Cao Tổ (vị hoàng đế sáng lập nhà Đường), trong cuộc đua giành ngôi vị với anh mình là Thái tử Lý Kiến Thành đã tổ chức một cuộc phục kích trước cửa Huyền Vũ, trên con đường tới cung của Đường Cao Tổ, giết chết Lý Kiến Thành cùng em là Tề vương Lý Nguyên Cát. Sau khi biết chuyện, Đường Cao Tổ đã truyền ngôi cho Lý Thế Dân, tức Đường Thái Tông, còn mình làm Thái thượng hoàng cho đến hết đời. (Theo wiki)
Chuyện hoàng tộc thì do người trong hoàng tộc lo lắng là được, người nào chủ thiên hạ cũng không phải là chuyện Quân Nhược Thủy quan tâm, cho nên, nàng chậm rãi ăn điểm tâm, sửa sang lại áo mũ rồi chuẩn bị cùng Tử Trúc ra cửa.
"Hôm nay ta đi với ngươitới y quán có được không?" Tô Tử Bội thấy nàng đứng dậy, lập tức buông hành cuốn chưa ăn xong trong tay xuống, đứng lên nói, hết sức che giấu thấp thỏm và mong đợi trong mắt mình, không muốn làm cho mình có vẻ hèn mọn như vậy, cũng không muốn làm khó nàng quá mức.
Quân Nhược Thủy nhìn hắn cười cười, ấm áp nói: "Được. Đừng có gấp, ngươi ăn thêm đi, ta chờ ngươi."
Trong nháy mắt trong lòng căng đầyvui sướng, còn có thể ăn uống gì nữa? Hắngắp lung tung vài cái hành cuốn lên ắnrồi vội bảoThanh Phong trang điểm cẩn thận cho hắn. Thanh Phong che miệng cười, ngược lại tay chân rất nhanh nhẹn, một lát đã chải xong cho Tô Tử Bội một búi tóc đơn giản hào phóng, cài vào một cây trâm bạch ngọc, môi hồng răng trắng, diện mạo đào hoa, thật là một công tử tao nhã.
"Nhìn được không?" Hắn cười hỏi nàng, mắt hàm chứa mong đợi.
Quân Nhược Thủy không che giấu tứ ý khen ngợi trong mắt, cười đáp: "Dĩ nhiên phu lang nhà ta là nam tử xinh đẹp đệ nhất thiên hạ."
Biết rất rõ rằng trên thế gian nam tử xinh đẹp hơn hắn nhiều như mây trên trời nhưng bởi vì sự khen ngợi của nàng, Tô Tử Bội không nhịn được nhếch khóe miệng, nụ cười như sóng gợn tầng tầng lớp lớp tràn ra từ môi hắn.
"Chúng ta đi thôi." Quân Nhược Thủy cười đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Tô Tử Bội vui sướng đi theo phía sau nàng, Thanh Phong thì hớn hở đi theo sau lưng Tô Tử Bội, Tử Trúc đi ở cuối cùng, nối đuôi mà đi, giống như một hàng củ cải dài. (cũng chẳng biết tại sao lại là củ cải nữa :v)
Quân Nhược Thủy đi được mấy bước, đột nhiên quay đầu lại, kỳ quái nói: "Tại sao lại đi phía sau ta?" Nhớ tới trước kia, hắn đều vênh váo tự đắc đi ở phía trước còn nàng thì im hơi lặng tiếng nhắm mắt theo đuôi ở phía sau. Lúc nào thì, nàng từ đầy tớ thăng lên đến Tướng quân rồi?
"Thê chủ, vốn nên đi ở phía trước." Hắn uyển chuyển hàm xúc trả lời.
Quân Nhược Thủy cười, lắc đầu một cái, lôi kéo tay của hắn cùng hắn đi sóng vai."Cái gì trước sau, cho tới bây giờ ngươi cũng không phải là người tuân thủ quy cũ đạo đức, đổi tính từ lúc nào vậy? Bội Nhi, ngươi không cần phải cẩn thận như thế, ta không ngại ngươi mạnh hơn ta. Chúng ta là phu thê, nên khoác tay sóng vai, cùng tiến cùng lùi, không cần ai phải phụ thuộc vào người nào."
Thật ra thì Tô Tử Bội cũng chỉ có chút xấu hổ mà thôi. Nghe nàng dịu dàng trấn an như vậy, hắn mím môi cười, nàng nói bọn họ là phu thê đấy. Cảm thấy ấm áp từ trên tay lan tràn đến đáy lòng, ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Ngày mùa thu, thời tiết rất tốt, trời cao mây nhạt, ánh mặt trời ấm áp. Quân Nhược Thủy lôi kéo Tô Tử Bội nói: “Không bằng chúng ta đi dạo một chút đi." Tất nhiên là Tô Tử Bội sẽ không phản đối, phân phó xe ngựa đi xa xa phía sau.
Dọc theo đường đi, ngẫu nhiên sẽ có những quản sự chào hỏi hắn, cũng có những thương nhân thường xuyên lui tới làm ăn tới hàn huyên. Sau khi Tô Tử Bội ứng phó xong thì có chút lo lắng nhìn trộm nàng, thấy mặt nàng vẫn luôn mỉm cười, lúc này mới yên lòng lại. Suy nghĩ một chút, hắn giống như thương lượng hỏi: "Từ nay về sau, chúng ta cùng nhau quản lý Tô gia được không? Ngày mai là hội nghị thường kỳ mỗi tháng, ta chính thức giới thiệu ngươi trước mặt tất cả các quản sự, có được hay không?"
Quân Nhược Thủy có chút kinh ngạc nhìn của hắn, biết tâm ý của hắn, cười lắc lắc đầu, đáp: "Không tốt. Bội Nhi, ta không cần."
"Coi như là giúp ta, cũng không được sao?" Hắn hạ thấp tư thái, cầu xin hỏi.
"Ta sẽ giúp một tay, cho dù ta không nhập chủ sản nghiệp Tô gia* thì cũng sẽ cố hết sức giúp ngươi; nếu không thể ra sức thì cũng có thể ở phía sau lưng ngươi ủng hộ ngươi. Ngươi không phải cần phải để ý trong mắt mọi người có ta hay không, thành tựu của ngươi, cũng là kiêu ngạo của ta." Nàng nhìn hắn, thành khẩn mà nói.
*nhập chủ: gia nhập làm chủ.
Thành tựu của hắn, cũng là kiêu ngạo của nàng sao? Hai mắt Tô Tử Bội lóe sáng, nàng tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường, vì nàng có quan niệm khoáng đạt và tấm lòng rộng rãi vậy mà lúc trước hắn vẫn luôn xem thường nàng. Bàn tay đang nắm tay nàng hơi dùng dùng sức, nụ cười thật tươi như ánh mặt trời sáng rỡ ngày mùa thu.
Quân Nhược Thủy nhìn hắn cười dịu dàng rồi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời quang đãng không có bóng mây, trong lòng thở dài, có lẽ, chẳng mấy chốc thời tiết sẽ thay đổi. Nữ hoàng đang dần dần già đi, mà quá Thái nữ lại mất sớm ( có phải thật sự là chết hay không thì vẫn chưa biết được ), tất nhiên là phải nhanh chóng lập Thái nữ khác, làm yên lòng thiên hạ.
Long Hạo Vân ngựa không ngừng vó chạy vềKinh Thành, vội về chịu tang là giả, tranh đoạt quá ngôi vị mới là thật.
Dân gian đồn rằng năng lực và tài hoa của đương kim Thái nữ cũng không hơn người bao nhiêu, chỉ bởi vì nàng là do vị Quý quân* được Nữ hoàng sủng ái nhất sinh ra, mặc dù không phải là dòng chính nhưng cũng là trưởng nữ, còn lúc còn ở trong tã lót thì đã được phong hào Thái nữ, cho nên tự phụ từ nhỏ, địa vị vững như thành đồng, cho dù chúng tỷ muội có ưu tú hơn nữa cũng không thể rung chuyển được địa vị của nàng ta. Minh thương dễ tránh, ám tiển khó phòng, rõ rành rành là chúng tỷ muội ghen tỵ oán hận, nên cái chết của nàng ta có rất nhiều nghi vấn.
*Quý quân tương đương Quý phi.
Trừ Thái nữ ra thì trong bốn vị Hoàng nữ*, Tam vương gia Long Hạo Vân là hoàng nữ được lòng người nhất, ở trong lòng người đời được xưng danh là Hiệp vương. Sau khi Thái nữ qua đời, đoán chừng nàng ta sẽ là thí sinh có khả năng kế vị nhất.
*Hoàng nữ tương đương Hoàng tử.
Nếu như Long Hạo Vân giành được giang sơn, thì nhất định nàng và Tô Tử Bội sẽ là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt mà nàng ta muốn nhanh chóng diệt trừ nhất.
Nhẹ nhàng lắc đầu, thôi, không nên suy nghĩ nhiều như vậy nữa, tương lai có quá nhiều điều không thể đoán trước được. Vì chuyện không thể đoán được mà ưu phiền, là hành động ngu xuẩn đến dường nào.
Đi tới Tế Thiện Đường thì nhìn thấy tốp năm tốp ba bệnh nhân đang chờ Tôn Minh Huân bắt mạch kê đơn; khách ở Dưỡng Sinh Đường bên cạnh cũng không ít. Vừa dùng dược thiện, vừa nghị luận ầm ĩ, náo nhiệt giống như tiệm trà.
"Chậc, người nha, thân thể vẫn là quan trọng nhất. Thái nữ địa vị cao quý thì thế nào, chẳng phải cũng chết đó sau." Một quý phu nhân già nua ngoài năm mươi tuổi hai lọn tóc mai hoa râm thở dài nói.
Nữ tử trẻ tuổi hơn một chút ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Hừ, ngươi nói nhỏ thôi, lời này là đại nghịch bất đạo đấy."
"Đây đều là nói thật, tiền tài là vật ngoại thân, chúng ta vẫn nên chú trọng dưỡng sinh thì mới có thể sống lâu trăm tuổi."
"Haha, Lý phu nhân, chỉ cần ngươi ít tới thanh lâu tìm tiểu quán nhi thì tự nhiên tinh lực sẽ dồi dào thân thể sẽ kiện khang thôi." Một nữ cười phóng đãng nói.
Có người khác thở dài nói: "Dưỡng sinh là một chuyện, chẳng qua nếu có người trăm phương ngàn kế hại ngươi, tự nhiên cũng là bạc mệnh mà thôi."
"Tiền phu nhân, lời này không thể nói lung tung được, cẩn thận......"
"Đúng đúng đúng, xem như là ta chưa nói qua."
Quân Nhược Thủy lắc đầu một cái, không thèm để ý các nàng đang nghị luận những thứ gì, đều là tam cô lục bà nhàm chán om sòm. Chẳng qua Tô Tử Bội bên cạnh lại rất nghiêm túc lắng nghe.
"Biết gì chưa, ngọn núi trước mặt này kể cả mảnh đất hoang lớn ở thành Nam đều trở thành bãi săn rồi, còn có thị vệ của vương phủ canh giữ. Tam vương gia nói mùa thu tới thì sẽ đi săn thú đấy."
"Đáng tiếc còn chưa kịp săn thú thì Thái nữ đã hoăng rồi, Vương gia chỉ có thể ra roi thúc ngựa trở về Kinh Thành."
"Ngươi nói xem, nữ vị sẽ được truyền cho vị Vương gianào đây? Ta cá là Tam vương gia, trí dũng song toàn, phong phạm hiệp nghĩa, thật sự là phúc của vạn dân."
"Vậy cũng không nhất định, đương kim Nữ hoàng cưng chiều Thái nữ là điều mà thiên hạ đều biết. Ta cảm thấy hai nữ nhi của Thái nữ cũng có cơ hội kế vị."
......
Quân Nhược Thủy khẽ cau mày, bãi săn thành Nam sao? Long Hạo Vân muốn săn thú? Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.
"Bội Nhi, ngươi đưa khế đất thành Nam cho Tam vương gia thật sao?" Giọng nói Quân Nhược Thủy lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc trong đó.
"Đúng, là ta đưa cho nàng ta." Tô Tử Bội ngay thẳng, dám làm dám chịu.
Quân Nhược Thủy thở dài, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng, đứng dậy đi về sương phòng phía sau Tế Thiện Đường. Bỏ lại Tô Tử Bội và Thanh Phong hai mặt nhìn nhau.
"Nhược Thủy." Tô Tử Bội ở sau lưng nàng vội vàng hô lên.
Quân Nhược Thủy có chút kinh ngạc dừng bước, xoay người lại nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của nàng.
"Ngươi đang tức giận sao?" Hắn do dự hỏi.
Quân Nhược Thủy lắc đầu một cái: "Không có."
"Vậy ngươi......" Trong lòng Tô Tử Bội hơi chua xót, là hắn tự mình đa tình, cho rằng nàng sẽ để ý. Hắn nhàn nhạt nói: "Ta cùng Vương Gia, đã là quá khứ rồi."
Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, khẽ mỉm cười, nói: "Không nên quá khổ sở, hiểu được buông tha, mới có thể có được."
"Ừ, ta đã biết." Tô Tử Bội nhìn nàng thật sâu, dùng sức gật đầu.
Ánh mắt kia, đắm đuối đưa tình, rồi lại thâm trầm như biển, tại sao hắn lại dùng ánh mắt kỳ quái như thế để nhìn nàng?
"Đi vào rồi nói tiếp." Quân Nhược Thủy bị hắn nhìn, mặt hơi nóng lên, vội quay người lại tiếp tục đi về phía trước.
Tô Tử Bội yên lặng đi theo.
Tiến vào trong phòng, Tô Tử Bội khẽ ho khan vài tiếng. Quân Nhược Thủy thấy vậy, lấy một bình sứ men xanh nhỏ từ trên người ra, đưa cho hắn: "Đây là Xuyên bối tỳ bà cao, thời điểm ho khan, ngươi liền ngậm một ngụm nhỏ, từ từ nuốt xuống, cổ họng sẽ thoải mái hơn rất nhiều."
Tô Tử Bội nhận lấy, hơi cúi thấp đầu: "Khế đất này......"
"Không cần giải thích với ta." Quân Nhược Thủy khôi phục nụ cười ôn hòa, "Vốn đây chính là tài sản của Tô gia, ta không có quyền xen vào."
Tô Tử Bội vừa nghe xong, sắc mặt dần dần trở nên lạnh lẽo: "Ngươi tội gì phải nói như vậy? Chính là vì muốn khiến ta khổ sở sao?"
"Bội Nhi?" Quân Nhược Thủy thấy hắn sắc mặt không tốt, ân cần kéo tay của hắn qua, "Sao vậy?"
Tô Tử Bội đột nhiên ngẩng đầu lên, tức giận nhìn nàng nói: "Ta chán ghét ngươi, ghét ở ngươi cứ luôn khiêm tốn như vậy, chán ghét ngươi đối với cái gì cũng không thèm quan tâm."
"Thiếu gia?" Thanh Phong gấp đến độ vội vàng kéo một cái ống tay áo của hắn, ý bảo hắn không nên nói lung lung.
Quân Nhược Thủy ngẩn người, sau đó gật đầu một cái, cười cười: "Thì ra là ngươi nghĩ như vậy. Ngươi đãghét ta như vậy, về sau ta sẽ cố gắng ít chạm mặt với ngươi."
"Ngươi...... Ngươi đang giận ta." Tô Tử Bội giận đến trong lòng đau xót, trên mặt buồn rầu hỏi, "Ngươi đã không để ý ta, thì tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy? Chỉ là bởi vì ta là phu lang của ngươi sao?" Hắn có chút hoảng hốt cười, "Ta hiểu rất rõ ta đã không có tư cách yêu ngươi, ta có một đoạn tình cảm hổ thẹn, ngay cả thủ cung sa cũng biết mất, chắc là ngươi đang khinh thường ta đúng không? Đúng vậy, một nam tử không thuần khiết không trung trinh như ta đây, làm thế nào xứngđáng với ngươi được?"
Tại sao lại liên quan đến thủ cung sa? Mặc dù Quân Nhược Thủy đã biết nam tử sau khi sinh ra thì trên ngực sẽ được chấm một nốt thủ cung sa nhưng nàng cũng không hề để ý tới cái này. Vô số nữ tử cổ đại bị cái gọi là vỏ bọc trinh tiết này hại đủ rồi, đối với thủ cung sa nàng không hề có một chút hảo cảm. Trong lúc suy tư, nàng phát hiện Tô Tử Bội né tránh tay của nàng, hỗn hỗn độn độn đi ra ngoài cửa, nàng vội vàng nhanh chóng hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Không biết." Hắn mờ mịt đáp, hai mắt đầy sương mù không có tiêu điểm.
Trong lòng Quân Nhược Thủy đau xót, vội vàng tiến lên kéo hắn, cảm thấy hắn đang run rẩy, cùng với tự ti và tuyệt vọng ở chỗ sâu trong lòng hắn thì không khỏi đau lòng ôm lấy hắn. Hắn là một người đối với tình cảm quá mức nghiêm túc và cố chấp, cho nên một khi lâm vào tình cảm thì sẽ dốc hết tất cả không cất giữ chút nào. Yêu đến cuối cùng, bao giờ cũng là vết thương chồng chất.
"Bội Nhi, đừng khổ sở, là ta không đúng, ta không nên nổi giận với ngươi." Quân Nhược Thủy tốt tình làm dịu không khí.
Tô Tử Bội lại đột nhiên dùng môi chiếm hữu nàng, dứt khoát như vậy, cuồng nhiệt, bất chấp tất cả trằn trọc mút môi nàng, làm nàng cảm thấy đau đớn.