Chương : 13
Vào thời đểm tự học, Ngũ Khu Dương ngồi ở bên cạnh Thần Cách, hạ thân còn mơ hồ đau.
"Cách này, tiểu tử trên lầu kia không biết làm sao mà đã thay đổi!"
Thần Cách vừa nghe đến lời của Ngũ Khu Dương, tay trái xoay bút liền ngừng lại. Hắn nhìn chòng chọc Ngũ Khu Dương một cái, không nói gì.
"Cậu nhìn tớ như vậy xong rồi sao? Tớ cảm thấy hắn thật thú vị, vừa lúc gần đây tớ lại trở về là một người độc thân, vốn là muốn tìm hắn vui đùa một chút. Cậu đoán hắn thế nào? Tớ trực tiếp biến hắn thành bảo bối của tớ, đây chính là thức ăn!"
"Cậu dùng nó ăn cơm?" Thần Cách châm chọc.
"Này, ta đang nói chính sự, nhưng mà dù sao gần đây cũng không trò chuyện, trêu chọc hắn cũng không lỗi."
"Đừng đụng tới hắn." Thần Cách tiếp tục xoay bút, nói rất nhẹ nhàng.
"Tạo sao? Cậu không muốn, còn không cho người khác đụng."
Muốn hỏi tại sao, Thần Cách mình cũng không muốn lắm. Hắn cũng không muốn lo lắng nhiều như vậy, hắn bây giờ dâng lên cơn tức giận không tên, càng nhìn Ngũ Khu Dương càng cảm thấy tiểu tử này quá không vừa mắt.
Ngũ Khu Dương đem mái tóc đen vung hướng sau lưng, hai tay ôm ở trước ngực: "Ngược lại cậu nói cho tớ một lí do để tớ có thể buông tay một chút được không? Tớ nghe nói hắn bây giờ sống cùng với một người đàn ông, nói không chừng hắn cũng đã... chẳng qua là quá xấu hổ không dám nói, cậu là người ngoài cuộc chắc là sẽ không hiểu."
"Tớ không muốn nói thêm lần thứ ba, đừng đụng hắn, cậu đúng là yêu quái tóc dài."
Ngũ Khu Dương thiếu chút nữa không nhảy lên. Trước kia cho tới bây giờ, Thần Cách không có mắng mình như vậy, hắn biết rõ mình coi trọng nhất chính là tóc, hắn không thể tin: "Cậu, cậu, cậu mắng tớ?"
"Mắng cậu thì sao? Tốt nhất đem lời của tớ nhớ rõ."
Ngũ Khu Dương giơ tay lên, nhún nhún vai tựa như thỏa hiệp: "Thật tốt, tớ sẽ đáp ứng, tuyệt đối không đụng hắn, được chưa?" Lời nói tỏ ra nghe lời nhưng trong lòng hắn cũng có ý nghĩ tiểu nhân, cậu không cho tớ đụng, tớ càng muốn đụng, xem cậu có thể xử tớ như thế nào. Ngũ Khu Dương đồng dạng là một người không sợ chết nhiệt huyết thiếu niên.
Lễ Giáng sinh năm nay vừa lúc là thứ bảy và chủ nhật. Đối với những đôi yêu nhau trong trường đại học, lễ Giáng Sinh cùng lễ tình nhân không có khác nhau bao nhiêu, trên căn bản đều là bắt đầu bằng sô cô la cùng hoa hồng, sau đó ở bên ngoài trường thân mật và cuối cùng kết thúc trên giừơng. Cái này tựa hồ là một truyền thống, cùng với sự phát triễn vững mạnh của ngôi trường. Nhìn một ngôi trường học có chiều dài lịch sử lâu đời, ở xung quanh có bao nhiêu phòng trọ cũng dễ dàng đếm. Đến thứ bảy, chủ nhật đơn giản chính là đầy ắp cả người a, sau 18:00h đừng hòng thuê được một căn phòng.
Mạc Tạp so với bất cứ lúc nào cũng hy vọng trường học có thể có khóa cửa, bởi vì bình thường có lẽ không nhiều cảm giác lắm nhưng là ở trong ngày lễ, một người sẽ đặc biệt thấy cô đơn khi chung quanh đều náo nhiệt, đều là hình ảnh cảm động, ấm áp. Cho dù trong lòng có cứng rắn như thế nào cũng sẽ ít nhiều có chút bi thương, huống chi Mạc Tạp nội tâm đặc biệt yếu đuối. Cậu vẫn còn thống khổ chuyện Tô Thụy ở cạnh Thần Cách ngày hôm qua.
Tiết học kết thúc, cả lớp nhanh như cắt đã giải tán. Đi học chưa từng thấy tích cực như vậy bao giờ. Mạc Tạp chậm rãi đi phía sau tất cả mọi người. Ngũ Khu Dương ở cổng trường học chờ đợi thật lâu mới thấy Mạc Tạp đi ra, Mạc Tạp liền tựa hồ căn bản không thấy hắn, từ bên cạnh hắn đi qua, điều này làm cho hắn có chút rất đả kích, mình như thế nào đi chăng nữa cũng là một mỹ nam mà.
"Niên trưởng Mạc Tạp!"
Mạc Tạp quay đầu lại, thấy Ngũ Khu Dương, dáng vẻ dáng dấp chân tướng đều xinh đẹp theo nét cổ điển, có chút hơi nữ tính.
"Hôm nay em mua hai vé đến biển Caribê, đi du lịch còn tốt hơn đi chơi giáng sinh, có hứng thú hay không?" Ngũ Khu Dương cầm trong tay hai tấm vé, lắc lắc ở trước mặt Mạc Tạp. Đây gọi là khơi dậy niềm đam mê trong con người Mạc Tạp. Cậu nhìn Ngũ Khu Dương trong tay cầm vé, nhưng cũng còn duy trì một khoảng cách với hắn. Mạc Tạp là một người thông minh, cậu không quên ngày hôm qua Ngũ Khu Dương đã nói những gì, thật ra thì cậu đặc biệt muốn đi đến biển Caribê, đây là một nơi vô cùng đẹp. Bình thường, bởi vì do điều kiện kinh tế cùng lộ trình khó khăn nên cậu chưa thực hiện được mong muốn, bây giờ ngược lại có cơ hội, nhưng mà cậu cân nhắc một chút, Ngũ Khu Dương là một tên đồng tính, nếu như mình và hắn cùng nhau, nói không chừng người khác sẽ hiểu nhằm mình cũng bị đồng tính. Cậu không có kì thị chuyện này, chẳng qua là cho tới bây giờ không có nghĩ tới việc này.
"Nếu có hứng thú cũng không hứng thú đi cùng với cậu!" Mạc Tạp biểu hiện thái độ nghêng ngang, đặt tay vào trong túi áo, ra dáng một người đàn ông. Vốn tưởng rằng như vậy Ngũ Khu Dương sẽ hết hy vọng, nhưng Ngũ Khu Dương là người không tầm thường, càng không dễ dàng có được, hắn lại càng cảm thấy đó la một bảo bối.
Thời điểm 11 giờ của ngày Giáng sinh, Mạc Tạp bị Hác Suất từ trên giường kéo dậy, mảnh chăn ấm áp liền thấm vào một ít hàn khí, Mạc Tạp có chút tức giận mắt nhìn chằm chằm: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
"Cậu dử dội như vậy làm gì? Tớ tìm cậu có chút việc."
Mạc Tạp lần nữa trở về trong chăn, che kín toàn thân thể: "Đi ra, cuối tháng không có tiền cho cậu mượn."
"Không phải tìm cậu để mượn tiền."
"Bất kể là chuyện cậu chết cũng nên tránh xa tớ ra, tớ buồn ngủ."
Hác Suất mặt không sao cả xoay người chuẩn bị rời đi: "Mới vừa xuống lầu dưới lại gặp phải Thần Cách, hắn gọi cậu đi xuống một chuyến kìa!"
"Cậu nói người nào?" Mạc Tạp ý thức đã bắt đầu mơ hồ, cậu sắp tiến vào mộng đẹp.
"Thần Cách!"
Mạc Tạp từ trên giường một cái liền ngồi dậy mặc dù mang trên mặt biểu cảm vô cùng chán ghét oán trách: "Không tìm những nữ nhân kia, tìm tớ làm gì, thiệt là, phiền người chết, tớ cũng là rất bận rộn." Trong chớp mắt, Mạc Tạp đã chỉnh tề mặc quần áo lên người, tốc độ nhanh đến khiến cho người ta sợ hãi than.
Nhìn Mạc Tạp sau khi đã vội vã xuống lầu, Hác Suất tay cầm phong bì màu đỏ cũng ra khỏi nhà, tính toán mua cho Cao San San chút quà gì đắc tiền.
Cửa phòng 1081 khép hờ, Mạc Tạp mới vừa vào cửa liền bị Ngũ Khu Dương đứng ở phía sau đưa tay đóng lại. Mạc Tạp cảnh giác quay đầu lại, thấy là Ngũ Khu Dương, trong lòng có trồng dự cảm vô cùng xấu, nhớ lại gương mặt cười cười gian xảo của Hác Suất khi nãy, cậu có trồng một cảm giác bị bán đứng thật sâu.
"Thần Cách đâu?"
"Cậu ta sáng sớm đã bị nữ sinh gọi ra ngoài, không chừng là sẽ về trễ lắm. Niên trưởng Mạc Tạp, đứng ở trước mặt anh chính là em, anh thế nào cũng nên quan tâm em đi! Em đây là một người có công phu!" Người này công phu thật lợi hại, chẳng qua là tốn ít tiền cùng lợi dụng danh tính Thần Cách mà thôi.
Mạc Tạp ngắm nhìn bốn phía, tìm xem có cái cây gậy hay con dao gì không, tùy thời chuẩn bị tự vệ: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
"Anh cũng cho em là người xấu? Thật ra thì anh đừng xấu hổ nói, em cũng biết anh thích em. Đến đây đi, ca ca, tới trong lòng em này!"
Mạc Tạp có chút muốn ói, người này đã xảy ra chuyện gì, gương mặt thật đẹp nhưng tính tình lại giống như một tên ngốc.
Nhưng Mạc Tạp đã tính sai một bước, không nghĩ tới Ngũ Khu Dương dùng sức lực vô cùng mạnh tiến lên liền ôm lấy Mạc Tạp ném xuống giường của Thần Cách, sau đó cũng bò lên giừơng: "Anh yên tâm, em sẽ không miễn cưỡng anh, em không phải loại người như vậy."
"Con mẹ nó! Ngươi bây giờ đang miễn cưỡng ta." Mạc Tạp hầm hừ, ở trên giường đá loạn xạ như một tên mù.
"Anh đừng lộn xộn a, tĩnh táo một chút!"
"Ta tỉnh táo lại? Mẹ nó, ngươi là một tên đại đầu quỷ! Ngươi bán cái mông, cả nhà ngươi đều là ăn phân để lớn lên!"
"Niên trưởng, ánh quá không văn minh!"
"Muốn ta văn minh? Ta dùng cái cán của đồ hốt rác đâm vào mông ngươi có tính là không văn minh?"
Thật ra thì Ngũ Khu Dương không có ý định làm gì, hắn chính là muốn thử một chút Mạc Tạp có phải người thuộc giới thứ ba như mình hay không. Nghĩ tới Mạc Tạp phản ứng kịch liệt như vậy, hơn nữa nói càng ngày càng không lọt lỗ tai.
"Hai ngươi ở đây làm gì?" Âm thanh của Thần Cách có một lực vô cùng xuyên thấu, ở trên giường hai người đồng thời ngưng động tác. Ngũ Khu Dương mặt tái nhợt quay đầu nhìn Thần Cách đang tựa vào cửa nhìn mình chằm chằm. Từ trong đôi mắt thâm thúy của Thần Cách, hắn đoán được mình sắp nằm trong quan tài.
Hắn buông tay của Mạc Tạp ra, khuôn mặt tươi cười hi ha nói: "Không có, cái gì cũng không làm, tớ trêu chọc anh ta một chút thôi!"
Thần Cách nhìn lướt qua Mạc Tạp trên giừơng chưa tỉnh hồn, cắn răng, gương mặt lạnh hơn băng đến gần Ngũ Khu Dương, nhẹ nhàng túm chặt tóc của Ngũ Khu Dương: "Không phải tôi đã nói cậu đừng đụng hắn sao?"
"Chẳng phải tớ đã nói chỉ là đùa giỡn thôi sao? Lại nói tớ thật không có chuẩn bị làm chuyện gì, cậu cũng hiểu rõ ta đúng không?"
"Cậu không chỉ đụng hắn, mà còn ở trên giường của tớ đụng hắn?" Thần Cách hỏi ngược lại, hỏi khiến Ngũ Khu Dương lạnh cả người.
"Chúng ta là bạn tốt nhiều năm như vậy, đừng quá kích động!"
"Dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy, tớ sợ cậu lần sau sẽ không nhớ!"
"Tớ đáp ứng cậu, sau này tuyệt đối không đụng anh ta!"
"Ngày hôm qua cậu cũng nói như vậy!" Thần Cách không biết từ nơi nào lấy ra một cây kéo, hướng về phía tóc dài lưu loát của Ngũ Khu Dương, cắt một nhấp, cây kéo cùng tóc phát ra âm thanh xé mài thống khổ. Mớ tóc dài kia thoát khỏi chủ nhân rơi xuống trên đất, Mạc Tạp ngây ngẩn cả người, Ngũ Khu Dương khóc, phát điên nắm lấy cổ áo của Thần Cách: "Cậu, cậu, cậu, Thần Cách, cậu có biết tóc này ta giữ lại bao nhiêu năm rồi không? Tớ muốn tuyệt giao với cậu!"
Khóe mắt Ngũ Khu Dương nước mắt chiếu lấp lánh: "Tớ chẳng qua cảm thấy cậu chơi thật tốt, ai ngờ đụng hắn, cậu lại hạ tay, cậu để cho tớ sau này còn sống thế nào?" Nói xong quỳ trên mặt đất nhặt tóc của mình lên, bây giờ dùng một từ nước mũi, một từ nước mắt để hình dung Ngũ Khu Dương một chút cũng không khoa trương, hình tượng gì rất lạ.
Bị chửi, Thần Cách một chút phản ứng đều không có, đẩy tay Ngũ Khu Dương ra: "Đừng đem tóc làm đầy sàn nhà, bẩn chết!"
Đả kích giống như một viên đá rơi vào đầu của Ngũ Khu Dương, ngay cả từ đầu chí cuối ở một bên quan sát như Mạc Tạp cũng bắt đầu có chút đồng cảm với Ngũ Khu Dương, cậu vỗ nhẹ nhẹ bả vai của Ngũ Khu Dương: "Thật ra thì tôi cảm thấy cậu để tóc ngắn so với tóc dài càng đẹp mắt."
Ngũ Khu Dương giờ phút này căn bản là không nghe lọt bất kỳ lời an ủi nào, bộ dáng của hắn so với ba mẹ chết càng khó coi hơn.
"Tôi biết cậu bây giờ tâm tình thật không tốt, chuyện gì cũng không nghe lọt, chuyện gì đều không muốn làm, muốn một mình yên lặng một chút. Tôi có thể hiểu được, cậu bây giờ nhất định là không muốn đi đến biển Caribê, vậy thì không bằng đem kia hai tờ vé đó cho tôi đi!" Chưa kịp đợi Ngũ Khu Dương đáp lại, Mạc Tạp đã đoạt lấy hai tấm vé trong túi của Ngũ Khu Dương, đứng ở trước mặt Thần Cách: "Này, Thần Cách, chúng ta cùng đi biển Caribê xem nơi này thú vị như thế nào đi!"
Thần Cách khéo léo cự tuyệt những yêu cầu của nữ sinh, cũng không có lý do gì phải đáp ứng yêu cầu của Mạc Tạp: "Cậu cho rằng cậu là ai?"
"Tôi chính là tôi, là Mạc Tạp. Vì người bằng hữu Ngũ Khu Dương ở trong phòng của cậu đã làm một chuyện đen tối đối với tôi, cho nên cậu cũng phải chịu một nửa trách nhiệm, coi như là bồi thường tổn thất tinh thần."
" Tôi ngay cả nữ nhân đều không đi cùng, tại sao phải cùng cậu đi?"
"Bọn họ thích cậu, đối với cậu có điều yêu cầu. Tôi không thích cậu, đối với cậu không muốn cầu xin, chẳng qua là muốn có bạn có bè mà thôi, chẳng qua là đúng lúc có hai tấm vé mà thôi, chẳng qua là tôi cũng xem cậu là một người, đi đi, tôi nghe nói chỗ kia đặc biệt tốt!" Lúc Mạc Tạp nói lời này, cặp mắt trong suốt kia phát ra một trận ánh sáng.
Thật lâu, Thần Cách mới không nhịn được nói câu: "Thuận tiện chấp nhận!"
Lần này Mạc Tạp cười càng sáng lạn hơn: "Vậy cậu chờ tớ, tớ đi lên lầu lấy điện thoại di động."
"Nơi này còn có một người đây!" Ngũ Khu Dương bi oan phẫn nộ nhắc nhở hai người sự tồn tại của mình. Mạc Tạp quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngũ Khu Dương: "Cố gắng lên!" Sau đó liền tựa như bay lên lầu.
Lúc Mạc Tạp lên lầu, Hác Suất đã mua một xấp dầy hoa hồng đặt ở trong phòng khách, còn có cây nến cũng bày xong. Vốn là Mạc Tạp muốn tìm Hác Suất tức giận, nhưng bây giờ cậu hoàn toàn không có biện pháp đối với bất kỳ người nào tức giận. Trong cơ thể cậu có trồng một thứ kỳ quái vô hạn, nhìn bất cứ chuyện gì đều tốt đẹp. Chứng cớ lớn nhất chính là gương mặt xấu xa kia của Hác Suất hôm nay thoạt nhìn đặc biệt thuận mắt.
"Cách này, tiểu tử trên lầu kia không biết làm sao mà đã thay đổi!"
Thần Cách vừa nghe đến lời của Ngũ Khu Dương, tay trái xoay bút liền ngừng lại. Hắn nhìn chòng chọc Ngũ Khu Dương một cái, không nói gì.
"Cậu nhìn tớ như vậy xong rồi sao? Tớ cảm thấy hắn thật thú vị, vừa lúc gần đây tớ lại trở về là một người độc thân, vốn là muốn tìm hắn vui đùa một chút. Cậu đoán hắn thế nào? Tớ trực tiếp biến hắn thành bảo bối của tớ, đây chính là thức ăn!"
"Cậu dùng nó ăn cơm?" Thần Cách châm chọc.
"Này, ta đang nói chính sự, nhưng mà dù sao gần đây cũng không trò chuyện, trêu chọc hắn cũng không lỗi."
"Đừng đụng tới hắn." Thần Cách tiếp tục xoay bút, nói rất nhẹ nhàng.
"Tạo sao? Cậu không muốn, còn không cho người khác đụng."
Muốn hỏi tại sao, Thần Cách mình cũng không muốn lắm. Hắn cũng không muốn lo lắng nhiều như vậy, hắn bây giờ dâng lên cơn tức giận không tên, càng nhìn Ngũ Khu Dương càng cảm thấy tiểu tử này quá không vừa mắt.
Ngũ Khu Dương đem mái tóc đen vung hướng sau lưng, hai tay ôm ở trước ngực: "Ngược lại cậu nói cho tớ một lí do để tớ có thể buông tay một chút được không? Tớ nghe nói hắn bây giờ sống cùng với một người đàn ông, nói không chừng hắn cũng đã... chẳng qua là quá xấu hổ không dám nói, cậu là người ngoài cuộc chắc là sẽ không hiểu."
"Tớ không muốn nói thêm lần thứ ba, đừng đụng hắn, cậu đúng là yêu quái tóc dài."
Ngũ Khu Dương thiếu chút nữa không nhảy lên. Trước kia cho tới bây giờ, Thần Cách không có mắng mình như vậy, hắn biết rõ mình coi trọng nhất chính là tóc, hắn không thể tin: "Cậu, cậu, cậu mắng tớ?"
"Mắng cậu thì sao? Tốt nhất đem lời của tớ nhớ rõ."
Ngũ Khu Dương giơ tay lên, nhún nhún vai tựa như thỏa hiệp: "Thật tốt, tớ sẽ đáp ứng, tuyệt đối không đụng hắn, được chưa?" Lời nói tỏ ra nghe lời nhưng trong lòng hắn cũng có ý nghĩ tiểu nhân, cậu không cho tớ đụng, tớ càng muốn đụng, xem cậu có thể xử tớ như thế nào. Ngũ Khu Dương đồng dạng là một người không sợ chết nhiệt huyết thiếu niên.
Lễ Giáng sinh năm nay vừa lúc là thứ bảy và chủ nhật. Đối với những đôi yêu nhau trong trường đại học, lễ Giáng Sinh cùng lễ tình nhân không có khác nhau bao nhiêu, trên căn bản đều là bắt đầu bằng sô cô la cùng hoa hồng, sau đó ở bên ngoài trường thân mật và cuối cùng kết thúc trên giừơng. Cái này tựa hồ là một truyền thống, cùng với sự phát triễn vững mạnh của ngôi trường. Nhìn một ngôi trường học có chiều dài lịch sử lâu đời, ở xung quanh có bao nhiêu phòng trọ cũng dễ dàng đếm. Đến thứ bảy, chủ nhật đơn giản chính là đầy ắp cả người a, sau 18:00h đừng hòng thuê được một căn phòng.
Mạc Tạp so với bất cứ lúc nào cũng hy vọng trường học có thể có khóa cửa, bởi vì bình thường có lẽ không nhiều cảm giác lắm nhưng là ở trong ngày lễ, một người sẽ đặc biệt thấy cô đơn khi chung quanh đều náo nhiệt, đều là hình ảnh cảm động, ấm áp. Cho dù trong lòng có cứng rắn như thế nào cũng sẽ ít nhiều có chút bi thương, huống chi Mạc Tạp nội tâm đặc biệt yếu đuối. Cậu vẫn còn thống khổ chuyện Tô Thụy ở cạnh Thần Cách ngày hôm qua.
Tiết học kết thúc, cả lớp nhanh như cắt đã giải tán. Đi học chưa từng thấy tích cực như vậy bao giờ. Mạc Tạp chậm rãi đi phía sau tất cả mọi người. Ngũ Khu Dương ở cổng trường học chờ đợi thật lâu mới thấy Mạc Tạp đi ra, Mạc Tạp liền tựa hồ căn bản không thấy hắn, từ bên cạnh hắn đi qua, điều này làm cho hắn có chút rất đả kích, mình như thế nào đi chăng nữa cũng là một mỹ nam mà.
"Niên trưởng Mạc Tạp!"
Mạc Tạp quay đầu lại, thấy Ngũ Khu Dương, dáng vẻ dáng dấp chân tướng đều xinh đẹp theo nét cổ điển, có chút hơi nữ tính.
"Hôm nay em mua hai vé đến biển Caribê, đi du lịch còn tốt hơn đi chơi giáng sinh, có hứng thú hay không?" Ngũ Khu Dương cầm trong tay hai tấm vé, lắc lắc ở trước mặt Mạc Tạp. Đây gọi là khơi dậy niềm đam mê trong con người Mạc Tạp. Cậu nhìn Ngũ Khu Dương trong tay cầm vé, nhưng cũng còn duy trì một khoảng cách với hắn. Mạc Tạp là một người thông minh, cậu không quên ngày hôm qua Ngũ Khu Dương đã nói những gì, thật ra thì cậu đặc biệt muốn đi đến biển Caribê, đây là một nơi vô cùng đẹp. Bình thường, bởi vì do điều kiện kinh tế cùng lộ trình khó khăn nên cậu chưa thực hiện được mong muốn, bây giờ ngược lại có cơ hội, nhưng mà cậu cân nhắc một chút, Ngũ Khu Dương là một tên đồng tính, nếu như mình và hắn cùng nhau, nói không chừng người khác sẽ hiểu nhằm mình cũng bị đồng tính. Cậu không có kì thị chuyện này, chẳng qua là cho tới bây giờ không có nghĩ tới việc này.
"Nếu có hứng thú cũng không hứng thú đi cùng với cậu!" Mạc Tạp biểu hiện thái độ nghêng ngang, đặt tay vào trong túi áo, ra dáng một người đàn ông. Vốn tưởng rằng như vậy Ngũ Khu Dương sẽ hết hy vọng, nhưng Ngũ Khu Dương là người không tầm thường, càng không dễ dàng có được, hắn lại càng cảm thấy đó la một bảo bối.
Thời điểm 11 giờ của ngày Giáng sinh, Mạc Tạp bị Hác Suất từ trên giường kéo dậy, mảnh chăn ấm áp liền thấm vào một ít hàn khí, Mạc Tạp có chút tức giận mắt nhìn chằm chằm: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
"Cậu dử dội như vậy làm gì? Tớ tìm cậu có chút việc."
Mạc Tạp lần nữa trở về trong chăn, che kín toàn thân thể: "Đi ra, cuối tháng không có tiền cho cậu mượn."
"Không phải tìm cậu để mượn tiền."
"Bất kể là chuyện cậu chết cũng nên tránh xa tớ ra, tớ buồn ngủ."
Hác Suất mặt không sao cả xoay người chuẩn bị rời đi: "Mới vừa xuống lầu dưới lại gặp phải Thần Cách, hắn gọi cậu đi xuống một chuyến kìa!"
"Cậu nói người nào?" Mạc Tạp ý thức đã bắt đầu mơ hồ, cậu sắp tiến vào mộng đẹp.
"Thần Cách!"
Mạc Tạp từ trên giường một cái liền ngồi dậy mặc dù mang trên mặt biểu cảm vô cùng chán ghét oán trách: "Không tìm những nữ nhân kia, tìm tớ làm gì, thiệt là, phiền người chết, tớ cũng là rất bận rộn." Trong chớp mắt, Mạc Tạp đã chỉnh tề mặc quần áo lên người, tốc độ nhanh đến khiến cho người ta sợ hãi than.
Nhìn Mạc Tạp sau khi đã vội vã xuống lầu, Hác Suất tay cầm phong bì màu đỏ cũng ra khỏi nhà, tính toán mua cho Cao San San chút quà gì đắc tiền.
Cửa phòng 1081 khép hờ, Mạc Tạp mới vừa vào cửa liền bị Ngũ Khu Dương đứng ở phía sau đưa tay đóng lại. Mạc Tạp cảnh giác quay đầu lại, thấy là Ngũ Khu Dương, trong lòng có trồng dự cảm vô cùng xấu, nhớ lại gương mặt cười cười gian xảo của Hác Suất khi nãy, cậu có trồng một cảm giác bị bán đứng thật sâu.
"Thần Cách đâu?"
"Cậu ta sáng sớm đã bị nữ sinh gọi ra ngoài, không chừng là sẽ về trễ lắm. Niên trưởng Mạc Tạp, đứng ở trước mặt anh chính là em, anh thế nào cũng nên quan tâm em đi! Em đây là một người có công phu!" Người này công phu thật lợi hại, chẳng qua là tốn ít tiền cùng lợi dụng danh tính Thần Cách mà thôi.
Mạc Tạp ngắm nhìn bốn phía, tìm xem có cái cây gậy hay con dao gì không, tùy thời chuẩn bị tự vệ: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
"Anh cũng cho em là người xấu? Thật ra thì anh đừng xấu hổ nói, em cũng biết anh thích em. Đến đây đi, ca ca, tới trong lòng em này!"
Mạc Tạp có chút muốn ói, người này đã xảy ra chuyện gì, gương mặt thật đẹp nhưng tính tình lại giống như một tên ngốc.
Nhưng Mạc Tạp đã tính sai một bước, không nghĩ tới Ngũ Khu Dương dùng sức lực vô cùng mạnh tiến lên liền ôm lấy Mạc Tạp ném xuống giường của Thần Cách, sau đó cũng bò lên giừơng: "Anh yên tâm, em sẽ không miễn cưỡng anh, em không phải loại người như vậy."
"Con mẹ nó! Ngươi bây giờ đang miễn cưỡng ta." Mạc Tạp hầm hừ, ở trên giường đá loạn xạ như một tên mù.
"Anh đừng lộn xộn a, tĩnh táo một chút!"
"Ta tỉnh táo lại? Mẹ nó, ngươi là một tên đại đầu quỷ! Ngươi bán cái mông, cả nhà ngươi đều là ăn phân để lớn lên!"
"Niên trưởng, ánh quá không văn minh!"
"Muốn ta văn minh? Ta dùng cái cán của đồ hốt rác đâm vào mông ngươi có tính là không văn minh?"
Thật ra thì Ngũ Khu Dương không có ý định làm gì, hắn chính là muốn thử một chút Mạc Tạp có phải người thuộc giới thứ ba như mình hay không. Nghĩ tới Mạc Tạp phản ứng kịch liệt như vậy, hơn nữa nói càng ngày càng không lọt lỗ tai.
"Hai ngươi ở đây làm gì?" Âm thanh của Thần Cách có một lực vô cùng xuyên thấu, ở trên giường hai người đồng thời ngưng động tác. Ngũ Khu Dương mặt tái nhợt quay đầu nhìn Thần Cách đang tựa vào cửa nhìn mình chằm chằm. Từ trong đôi mắt thâm thúy của Thần Cách, hắn đoán được mình sắp nằm trong quan tài.
Hắn buông tay của Mạc Tạp ra, khuôn mặt tươi cười hi ha nói: "Không có, cái gì cũng không làm, tớ trêu chọc anh ta một chút thôi!"
Thần Cách nhìn lướt qua Mạc Tạp trên giừơng chưa tỉnh hồn, cắn răng, gương mặt lạnh hơn băng đến gần Ngũ Khu Dương, nhẹ nhàng túm chặt tóc của Ngũ Khu Dương: "Không phải tôi đã nói cậu đừng đụng hắn sao?"
"Chẳng phải tớ đã nói chỉ là đùa giỡn thôi sao? Lại nói tớ thật không có chuẩn bị làm chuyện gì, cậu cũng hiểu rõ ta đúng không?"
"Cậu không chỉ đụng hắn, mà còn ở trên giường của tớ đụng hắn?" Thần Cách hỏi ngược lại, hỏi khiến Ngũ Khu Dương lạnh cả người.
"Chúng ta là bạn tốt nhiều năm như vậy, đừng quá kích động!"
"Dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy, tớ sợ cậu lần sau sẽ không nhớ!"
"Tớ đáp ứng cậu, sau này tuyệt đối không đụng anh ta!"
"Ngày hôm qua cậu cũng nói như vậy!" Thần Cách không biết từ nơi nào lấy ra một cây kéo, hướng về phía tóc dài lưu loát của Ngũ Khu Dương, cắt một nhấp, cây kéo cùng tóc phát ra âm thanh xé mài thống khổ. Mớ tóc dài kia thoát khỏi chủ nhân rơi xuống trên đất, Mạc Tạp ngây ngẩn cả người, Ngũ Khu Dương khóc, phát điên nắm lấy cổ áo của Thần Cách: "Cậu, cậu, cậu, Thần Cách, cậu có biết tóc này ta giữ lại bao nhiêu năm rồi không? Tớ muốn tuyệt giao với cậu!"
Khóe mắt Ngũ Khu Dương nước mắt chiếu lấp lánh: "Tớ chẳng qua cảm thấy cậu chơi thật tốt, ai ngờ đụng hắn, cậu lại hạ tay, cậu để cho tớ sau này còn sống thế nào?" Nói xong quỳ trên mặt đất nhặt tóc của mình lên, bây giờ dùng một từ nước mũi, một từ nước mắt để hình dung Ngũ Khu Dương một chút cũng không khoa trương, hình tượng gì rất lạ.
Bị chửi, Thần Cách một chút phản ứng đều không có, đẩy tay Ngũ Khu Dương ra: "Đừng đem tóc làm đầy sàn nhà, bẩn chết!"
Đả kích giống như một viên đá rơi vào đầu của Ngũ Khu Dương, ngay cả từ đầu chí cuối ở một bên quan sát như Mạc Tạp cũng bắt đầu có chút đồng cảm với Ngũ Khu Dương, cậu vỗ nhẹ nhẹ bả vai của Ngũ Khu Dương: "Thật ra thì tôi cảm thấy cậu để tóc ngắn so với tóc dài càng đẹp mắt."
Ngũ Khu Dương giờ phút này căn bản là không nghe lọt bất kỳ lời an ủi nào, bộ dáng của hắn so với ba mẹ chết càng khó coi hơn.
"Tôi biết cậu bây giờ tâm tình thật không tốt, chuyện gì cũng không nghe lọt, chuyện gì đều không muốn làm, muốn một mình yên lặng một chút. Tôi có thể hiểu được, cậu bây giờ nhất định là không muốn đi đến biển Caribê, vậy thì không bằng đem kia hai tờ vé đó cho tôi đi!" Chưa kịp đợi Ngũ Khu Dương đáp lại, Mạc Tạp đã đoạt lấy hai tấm vé trong túi của Ngũ Khu Dương, đứng ở trước mặt Thần Cách: "Này, Thần Cách, chúng ta cùng đi biển Caribê xem nơi này thú vị như thế nào đi!"
Thần Cách khéo léo cự tuyệt những yêu cầu của nữ sinh, cũng không có lý do gì phải đáp ứng yêu cầu của Mạc Tạp: "Cậu cho rằng cậu là ai?"
"Tôi chính là tôi, là Mạc Tạp. Vì người bằng hữu Ngũ Khu Dương ở trong phòng của cậu đã làm một chuyện đen tối đối với tôi, cho nên cậu cũng phải chịu một nửa trách nhiệm, coi như là bồi thường tổn thất tinh thần."
" Tôi ngay cả nữ nhân đều không đi cùng, tại sao phải cùng cậu đi?"
"Bọn họ thích cậu, đối với cậu có điều yêu cầu. Tôi không thích cậu, đối với cậu không muốn cầu xin, chẳng qua là muốn có bạn có bè mà thôi, chẳng qua là đúng lúc có hai tấm vé mà thôi, chẳng qua là tôi cũng xem cậu là một người, đi đi, tôi nghe nói chỗ kia đặc biệt tốt!" Lúc Mạc Tạp nói lời này, cặp mắt trong suốt kia phát ra một trận ánh sáng.
Thật lâu, Thần Cách mới không nhịn được nói câu: "Thuận tiện chấp nhận!"
Lần này Mạc Tạp cười càng sáng lạn hơn: "Vậy cậu chờ tớ, tớ đi lên lầu lấy điện thoại di động."
"Nơi này còn có một người đây!" Ngũ Khu Dương bi oan phẫn nộ nhắc nhở hai người sự tồn tại của mình. Mạc Tạp quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngũ Khu Dương: "Cố gắng lên!" Sau đó liền tựa như bay lên lầu.
Lúc Mạc Tạp lên lầu, Hác Suất đã mua một xấp dầy hoa hồng đặt ở trong phòng khách, còn có cây nến cũng bày xong. Vốn là Mạc Tạp muốn tìm Hác Suất tức giận, nhưng bây giờ cậu hoàn toàn không có biện pháp đối với bất kỳ người nào tức giận. Trong cơ thể cậu có trồng một thứ kỳ quái vô hạn, nhìn bất cứ chuyện gì đều tốt đẹp. Chứng cớ lớn nhất chính là gương mặt xấu xa kia của Hác Suất hôm nay thoạt nhìn đặc biệt thuận mắt.