Chương 16: Khám Phá Thế Giới Khoa Học Công Nghệ (2)
“Để lại hết mấy thứ vũ khí cô mang theo đi, mấy thứ đó không hợp pháp ở đây đâu.” Lâm Nhật Hòa nhắc nhở.
“Vũ khí bị cấm à? Thế làm sao người dân đối phó được với thú dữ?” Triệu Tư Dao thắc mắc.
“Người dân ở đây không có nhu cầu vào rừng đâu.” Lâm Nhật Hòa giải thích.
Có một cây cầu để đi về thành phố, bây giờ Lâm Nhật Hòa mới nhận ra trang phục họ đang mặc quá kì lạ đối với thế giới này. May là có một nhà vệ sinh công cộng ở đó nên anh vào đó thay lại bộ quần áo cũ.
Do Lâm Nhật Hòa đi nhiều nơi để lấy tin tức nên anh vừa nhìn là đã biết thành phố này. Nơi này chuyên hoạt động về đêm, đó cũng là lí do mà quá nửa đêm thành phố vẫn sáng đèn. Anh tin là dù là ngoại ô thì vẫn dễ dàng tim kiếm một cửa hàng quần áo còn mở cửa. Anh cần tìm một bộ quần áo phù hợp cho Triệu Tư Dao.
“Lại mặc cái bộ kì quặc đấy à?” Triệu Tư Dao sau khi thấy Lâm Nhật Hòa bước ra liền hỏi.
“Kì quặc ở chỗ cô thôi, đây là trang phục bình thường chỗ tôi.” Lâm Nhật Hòa nói “Cô đợi tôi một chút, tôi sẽ tìm một cửa hàng mua cho cô một bộ đồ.”
“Cái gì, tôi phải mặc đồ kiểu đó à?”
“Có sao đâu, chỉ là trang phục hơi khác nhau tí thôi mà.”
“Ừ, vậy cũng được.”
Lâm Nhật Hòa liền chạy đi tìm một cửa hàng bán quần áo.
Quả đúng như Lâm Nhật Hòa dự đoán, đi một lúc là thấy cửa hàng quần áo vẫn đang mở cửa. Anh bước vào để lựa chọn quần áo cho Triệu Tư Dao.
Có những bộ rất đẹp nhưng theo phân tích của Lâm Nhật Hòa thì thế giới của Triệu Tư Dao khá lạc hậu, con gái vẫn quen mặt các trang phục kín đáo nên anh ưu tiên những bộ áo dài và quần dài. Tuy anh từng viết bài về thời trang nhưng đó chỉ là lấy ý kiến chuyên gia, còn bản thân anh không có con mắt thẩm mĩ tốt lắm. Sau khi cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng Lâm Nhật Hòa cũng chọn được một bộ vừa mắt.
Anh xách túi đồ trở lại chỗ cũ đưa cho Triệu Tư Dao, cô vào nhà vệ sinh thay đồ rồi bước ra.
“Giờ nhìn cô giống người thế giới này rồi đấy.” Lâm Nhật Hòa nói “Quả nhiên bộ đồ này rất hợp với cô.”
“Hợp thật chứ? Tôi vẫn thấy kì kì thế nào ấy?” Triệu Tư Dao có vẻ chưa thoải mái với trang phục mới này.
“Lúc tôi mặc cái bộ đồ cô đưa cũng thấy kì thế đấy.” Lâm Nhật Hòa nói.
Có hai tên lạ mặt cầm dao bước tới, Lâm Nhật Hòa giật mình, dù thành phố này hoạt động về đêm nhưng đối với vùng ngoại ô vắng vẻ này thì vẫn rất nguy hiểm.
“Không ngờ lại gặp bọn cướp của, xui thật.” Lâm Nhật Hòa than thân trách phận, xem ra vận xui của anh vẫn chưa ngừng lại.
“Họ mang vũ khí kìa, sao anh bảo không được đem?” Triệu Tư Dao hỏi.
“Thì họ có hợp pháp đâu.” Lâm Nhật Hòa nói khẽ.
Hai tên cướp tiến sát, chìa dao ra đe dọa “Đôi nam nữ nửa đêm ra đây tâm tình vui vẻ quá nhỉ? Cho bọn này vui chung với, chỉ cần đưa hết tiền ra đây là bọn này vui rồi.”
Triệu Tư Dao gằn giọng cãi lại “Bọn tôi không phải một đôi, và cũng chẳng việc gì phải đưa tiền cho hai người cả.”
Hai tên cướp cười khinh bỉ, Lâm Nhật Hòa đã biết rõ bản lĩnh của Triệu Tư Dao, nhưng đối với người mới gặp, khuôn mặt trông như mèo con của cô quả là không có vẻ gì nguy hiểm.
“Cô em bắt chước trên phim đấy à, không hợp đâu nhé. Đừng phản kháng nữa kẻo bị đau đấy.” Một tên vừa nói vừa cười chế giễu.
Triệu Tư Dao không nhịn nữa liền đá vào bụng tên đó, hắn kêu lên một tiếng rồi ôm bụng ngã xuống. Đồng bọn của hắn kinh hãi, liều mạng tấn công cô.
Đối với Triệu Tư Dao, cọp, sói, sư tử cô còn chẳng sợ, thì hai tên tiểu tốt này chỉ cần tay không cũng dễ dàng hạ gục được trong giây lát.
Lâm Nhật Hòa dù không bị đánh cũng xanh cả mặt, nghĩ lại nếu lúc ở vách núi cô đạp anh một cú thật thì chắc giờ đã “qua thế giới bên kia” theo nghĩa còn lại.
“Họ có sao không vậy?” Lâm Nhật Hòa hỏi.
“Chắc là sẽ bất tỉnh một thời gian dài, nhưng không chấn thương gì nhiều đâu, tôi không muốn gây rắc rối ở thế giới này.” Triệu Tư Dao nói.
“Vậy là cô còn có thể mạnh tay hơn nữa à?” Lâm Nhật Hòa toát mồ hôi.
“Đương nhiên.” Triệu Tư Dao thản nhiên đáp “Chúng ta mau đi thôi.”
Lâm Nhật Hòa liền theo sau cô, đi một lúc thì Triệu Tư Dao dừng lại.
“Sao thế?” Lâm Nhật Hòa thắc mắc.
“Ở đây anh mới là người dẫn đường chứ.” Triệu Tư Dao nói.
“Phải ha.” Lâm Nhật Hòa nhớ ra “Cô có muốn đi đâu không? Tôi sẽ hướng dẫn cho.”
“Để xem nào, bây giờ tìm chỗ ngủ đã.” Triệu Tư Dao che miệng ngáp một hơi dài.
Lâm Nhật Hòa nghe vậy cũng cảm thấy buồn ngủ, anh nhắm chừng giờ cũng phải gần một giờ khuya. Anh liền tìm một khách sạn để đặt hai phòng.
Triệu Tư Dao mới thấy cửa tự động, đèn điện và thang máy lần đầu nên anh có chút lo lắng cô ấy sẽ quá ngạc nhiên và có những phản ứng đáng ngờ. Nhưng Triệu Tư Dao lại trông rất tự nhiên, trông không có vẻ gì như lần đầu mới tới một thành phố hiện đại.
Tất nhiên, dù có tỏ ra bình thường thì cô cũng không biết dùng những thiết bị hiện đại này nên anh Lâm Nhật Hòa vẫn phải hướng dẫn cô đến tận phòng.
Trước khi về phòng mình, Lâm Nhật Hòa hỏi “Lần đầu tiếp xúc với khoa học công nghệ, cô không thấy ngạc nhiên chút nào à?”
“Ngạc nhiên thì cũng có, nhưng anh đã nói trước rồi mà. Có khác tôi tưởng tượng chút.” Triệu Tư Dao đáp.
Lâm Nhật Hòa có chút thất vọng, anh cứ nghĩ cô phải trầm trồ với thế giới của mình và ngu ngơ về mọi thứ. Hóa ra chỉ có mỗi anh là ngố khi lạc sang thế giới khác thôi sao?
“Vũ khí bị cấm à? Thế làm sao người dân đối phó được với thú dữ?” Triệu Tư Dao thắc mắc.
“Người dân ở đây không có nhu cầu vào rừng đâu.” Lâm Nhật Hòa giải thích.
Có một cây cầu để đi về thành phố, bây giờ Lâm Nhật Hòa mới nhận ra trang phục họ đang mặc quá kì lạ đối với thế giới này. May là có một nhà vệ sinh công cộng ở đó nên anh vào đó thay lại bộ quần áo cũ.
Do Lâm Nhật Hòa đi nhiều nơi để lấy tin tức nên anh vừa nhìn là đã biết thành phố này. Nơi này chuyên hoạt động về đêm, đó cũng là lí do mà quá nửa đêm thành phố vẫn sáng đèn. Anh tin là dù là ngoại ô thì vẫn dễ dàng tim kiếm một cửa hàng quần áo còn mở cửa. Anh cần tìm một bộ quần áo phù hợp cho Triệu Tư Dao.
“Lại mặc cái bộ kì quặc đấy à?” Triệu Tư Dao sau khi thấy Lâm Nhật Hòa bước ra liền hỏi.
“Kì quặc ở chỗ cô thôi, đây là trang phục bình thường chỗ tôi.” Lâm Nhật Hòa nói “Cô đợi tôi một chút, tôi sẽ tìm một cửa hàng mua cho cô một bộ đồ.”
“Cái gì, tôi phải mặc đồ kiểu đó à?”
“Có sao đâu, chỉ là trang phục hơi khác nhau tí thôi mà.”
“Ừ, vậy cũng được.”
Lâm Nhật Hòa liền chạy đi tìm một cửa hàng bán quần áo.
Quả đúng như Lâm Nhật Hòa dự đoán, đi một lúc là thấy cửa hàng quần áo vẫn đang mở cửa. Anh bước vào để lựa chọn quần áo cho Triệu Tư Dao.
Có những bộ rất đẹp nhưng theo phân tích của Lâm Nhật Hòa thì thế giới của Triệu Tư Dao khá lạc hậu, con gái vẫn quen mặt các trang phục kín đáo nên anh ưu tiên những bộ áo dài và quần dài. Tuy anh từng viết bài về thời trang nhưng đó chỉ là lấy ý kiến chuyên gia, còn bản thân anh không có con mắt thẩm mĩ tốt lắm. Sau khi cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng Lâm Nhật Hòa cũng chọn được một bộ vừa mắt.
Anh xách túi đồ trở lại chỗ cũ đưa cho Triệu Tư Dao, cô vào nhà vệ sinh thay đồ rồi bước ra.
“Giờ nhìn cô giống người thế giới này rồi đấy.” Lâm Nhật Hòa nói “Quả nhiên bộ đồ này rất hợp với cô.”
“Hợp thật chứ? Tôi vẫn thấy kì kì thế nào ấy?” Triệu Tư Dao có vẻ chưa thoải mái với trang phục mới này.
“Lúc tôi mặc cái bộ đồ cô đưa cũng thấy kì thế đấy.” Lâm Nhật Hòa nói.
Có hai tên lạ mặt cầm dao bước tới, Lâm Nhật Hòa giật mình, dù thành phố này hoạt động về đêm nhưng đối với vùng ngoại ô vắng vẻ này thì vẫn rất nguy hiểm.
“Không ngờ lại gặp bọn cướp của, xui thật.” Lâm Nhật Hòa than thân trách phận, xem ra vận xui của anh vẫn chưa ngừng lại.
“Họ mang vũ khí kìa, sao anh bảo không được đem?” Triệu Tư Dao hỏi.
“Thì họ có hợp pháp đâu.” Lâm Nhật Hòa nói khẽ.
Hai tên cướp tiến sát, chìa dao ra đe dọa “Đôi nam nữ nửa đêm ra đây tâm tình vui vẻ quá nhỉ? Cho bọn này vui chung với, chỉ cần đưa hết tiền ra đây là bọn này vui rồi.”
Triệu Tư Dao gằn giọng cãi lại “Bọn tôi không phải một đôi, và cũng chẳng việc gì phải đưa tiền cho hai người cả.”
Hai tên cướp cười khinh bỉ, Lâm Nhật Hòa đã biết rõ bản lĩnh của Triệu Tư Dao, nhưng đối với người mới gặp, khuôn mặt trông như mèo con của cô quả là không có vẻ gì nguy hiểm.
“Cô em bắt chước trên phim đấy à, không hợp đâu nhé. Đừng phản kháng nữa kẻo bị đau đấy.” Một tên vừa nói vừa cười chế giễu.
Triệu Tư Dao không nhịn nữa liền đá vào bụng tên đó, hắn kêu lên một tiếng rồi ôm bụng ngã xuống. Đồng bọn của hắn kinh hãi, liều mạng tấn công cô.
Đối với Triệu Tư Dao, cọp, sói, sư tử cô còn chẳng sợ, thì hai tên tiểu tốt này chỉ cần tay không cũng dễ dàng hạ gục được trong giây lát.
Lâm Nhật Hòa dù không bị đánh cũng xanh cả mặt, nghĩ lại nếu lúc ở vách núi cô đạp anh một cú thật thì chắc giờ đã “qua thế giới bên kia” theo nghĩa còn lại.
“Họ có sao không vậy?” Lâm Nhật Hòa hỏi.
“Chắc là sẽ bất tỉnh một thời gian dài, nhưng không chấn thương gì nhiều đâu, tôi không muốn gây rắc rối ở thế giới này.” Triệu Tư Dao nói.
“Vậy là cô còn có thể mạnh tay hơn nữa à?” Lâm Nhật Hòa toát mồ hôi.
“Đương nhiên.” Triệu Tư Dao thản nhiên đáp “Chúng ta mau đi thôi.”
Lâm Nhật Hòa liền theo sau cô, đi một lúc thì Triệu Tư Dao dừng lại.
“Sao thế?” Lâm Nhật Hòa thắc mắc.
“Ở đây anh mới là người dẫn đường chứ.” Triệu Tư Dao nói.
“Phải ha.” Lâm Nhật Hòa nhớ ra “Cô có muốn đi đâu không? Tôi sẽ hướng dẫn cho.”
“Để xem nào, bây giờ tìm chỗ ngủ đã.” Triệu Tư Dao che miệng ngáp một hơi dài.
Lâm Nhật Hòa nghe vậy cũng cảm thấy buồn ngủ, anh nhắm chừng giờ cũng phải gần một giờ khuya. Anh liền tìm một khách sạn để đặt hai phòng.
Triệu Tư Dao mới thấy cửa tự động, đèn điện và thang máy lần đầu nên anh có chút lo lắng cô ấy sẽ quá ngạc nhiên và có những phản ứng đáng ngờ. Nhưng Triệu Tư Dao lại trông rất tự nhiên, trông không có vẻ gì như lần đầu mới tới một thành phố hiện đại.
Tất nhiên, dù có tỏ ra bình thường thì cô cũng không biết dùng những thiết bị hiện đại này nên anh Lâm Nhật Hòa vẫn phải hướng dẫn cô đến tận phòng.
Trước khi về phòng mình, Lâm Nhật Hòa hỏi “Lần đầu tiếp xúc với khoa học công nghệ, cô không thấy ngạc nhiên chút nào à?”
“Ngạc nhiên thì cũng có, nhưng anh đã nói trước rồi mà. Có khác tôi tưởng tượng chút.” Triệu Tư Dao đáp.
Lâm Nhật Hòa có chút thất vọng, anh cứ nghĩ cô phải trầm trồ với thế giới của mình và ngu ngơ về mọi thứ. Hóa ra chỉ có mỗi anh là ngố khi lạc sang thế giới khác thôi sao?