Chương : 10
Sau khi thấy nàng ta vận bộ y phục màu hồng đào, nàng biết ngay, nàng ấy là Đào phi, một người mà trên dưới cả quốc gia đều biết.
Một sủng nhi được Hoàng Đế độc sủng hàng nghìn hàng vạn lần.
Đào phi chỉ mới tiến cung được hai năm, từ ngày Đào phi vào cung, nàng đã giành được sự sủng ái mà trước nay chưa ai làm được, bởi Đào phi thích vận y phục màu hồng đào, Đế Vương liền phong nàng làm Đào phi, còn ra lệnh cả hậu cung ngoại trừ Đào phi ra không ai được phép vận đồ màu hồng đào, Đế Vương đối xử đặc biệt với nàng như thế, khi đó ai cũng nghĩ Đế Vương sẽ phong nàng làm Hoàng hậu, nhưng lời đồn đại lâu rồi vẫn chưa được chứng thực, nên dần phai nhạt trong lòng mọi người.
Trong hôn yến ngày hôm qua nàng đã lén liếc mắt nhìn Đào phi từ xa, chỉ mới liếc mắt nhìn một lần đã để lại ấn tượng sâu trong lòng nàng.
—- Yêu kiều, mạnh mẽ.
Đây là ấn tượng đầu tiên của nàng đối với Đào phi. Sau đó Đào phi đã để lại ấn tượng sâu sắc với nàng, nhưng ban sáng có rất nhiều phi tần đến thỉnh an Nương Nương, chỉ có Đào phi và Vân phi cáo ốm không thể thỉnh an, còn về phần có bệnh thật hay không —- Vậy chỉ có các nàng ta mới biết được thôi!
Càng khiến cho Lưu Dục mỉa mai chính là, vừa mới được ban Thánh chỉ, còn chưa được một khắc, người đã cáo ốm không thể đến thỉnh an giờ lại xuất hiện ở đây, thật sự là —- cực kỳ buồn cười!
Nhưng vừa thoáng nghĩ, đoàn người Đào phi đã đến đứng ở trước mặt, Lưu Dục dấu đi sự mỉa mai trong mắt, như vừa bị dọa, vội hành lễ với Đào phi: "Nô tỳ bái kiến Đào phi nương nương!"
Chúng thị nữ đứng sau lưng Đào phi cũng cúi người thi lễ với Liễu Vận Ngưng, đồng thanh: "Nô tỳ (nô tài) bái kiến Liễu phi nương nương!"
"Đứng dậy cả đi!" Người nói chính là Đào phi, nàng hình như cũng không ý thức được hành vi của mình hơi quá đáng, chỉ tò mò nhìn Liễu Vận Ngưng: "Dung mạo của muội muội đúng là nghiêng nước!"
Liễu Vận Ngưng cười lạnh nhạt, nói: "Tỷ tỷ khen trật rồi, tỷ tỷ còn hơn muội, tư sắc của muội muội chỉ có thể nói là bình thường thôi!"
Đào phi cười cười, không nói gì, hình như thầm bằng lòng lời nàng vừa nói, dừng một chặp, lại nói: "Hôm qua muội muội vừa mới tiến cung, có cái gì không quen không?"
Liễu Vận Ngưng nghe vậy, nói: "Đa tạ sự quan tâm của tỷ tỷ, tất cả đều tốt."
"Vậy thì được, nếu bệ hạ đã giao phó chuyện hậu cung cho tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ có nghĩa vụ dạy lễ nghi trong cung cho muội muội. Muội vừa mới vào cung, nếu có gì không hiểu có thể đến hỏi tỷ tỷ, tất cả mọi người đều như nhau, ở trong cung thì nên giúp đỡ lẫn nhau."
"Tỷ tỷ nói phải lắm, muội muội thụ giáo*." Liễu Vận Ngưng hơi vuốt cằm, cười nói. (*Thụ giáo: học hỏi, làm theo những gì được chỉ dạy)
"Muội muội vừa đến thỉnh an Thái hậu?"
"Vâng! Đang định quay về."
"Ha ha, tỷ tỷ đang muốn thỉnh an Thái hậu đây, một khi đã vậy, tỷ tỷ cáo từ trước."
"Vâng, tỷ tỷ đi thong thả."
Thấy nhiều cái bóng đi theo sau Đào phi khuất dần, Lưu Dục chau mày, không khỏi hoài nghi —-
Đào phi xuất hiện là sự trùng hợp chăng? Hay là cố ý đến ra oai đây?
Một sủng nhi được Hoàng Đế độc sủng hàng nghìn hàng vạn lần.
Đào phi chỉ mới tiến cung được hai năm, từ ngày Đào phi vào cung, nàng đã giành được sự sủng ái mà trước nay chưa ai làm được, bởi Đào phi thích vận y phục màu hồng đào, Đế Vương liền phong nàng làm Đào phi, còn ra lệnh cả hậu cung ngoại trừ Đào phi ra không ai được phép vận đồ màu hồng đào, Đế Vương đối xử đặc biệt với nàng như thế, khi đó ai cũng nghĩ Đế Vương sẽ phong nàng làm Hoàng hậu, nhưng lời đồn đại lâu rồi vẫn chưa được chứng thực, nên dần phai nhạt trong lòng mọi người.
Trong hôn yến ngày hôm qua nàng đã lén liếc mắt nhìn Đào phi từ xa, chỉ mới liếc mắt nhìn một lần đã để lại ấn tượng sâu trong lòng nàng.
—- Yêu kiều, mạnh mẽ.
Đây là ấn tượng đầu tiên của nàng đối với Đào phi. Sau đó Đào phi đã để lại ấn tượng sâu sắc với nàng, nhưng ban sáng có rất nhiều phi tần đến thỉnh an Nương Nương, chỉ có Đào phi và Vân phi cáo ốm không thể thỉnh an, còn về phần có bệnh thật hay không —- Vậy chỉ có các nàng ta mới biết được thôi!
Càng khiến cho Lưu Dục mỉa mai chính là, vừa mới được ban Thánh chỉ, còn chưa được một khắc, người đã cáo ốm không thể đến thỉnh an giờ lại xuất hiện ở đây, thật sự là —- cực kỳ buồn cười!
Nhưng vừa thoáng nghĩ, đoàn người Đào phi đã đến đứng ở trước mặt, Lưu Dục dấu đi sự mỉa mai trong mắt, như vừa bị dọa, vội hành lễ với Đào phi: "Nô tỳ bái kiến Đào phi nương nương!"
Chúng thị nữ đứng sau lưng Đào phi cũng cúi người thi lễ với Liễu Vận Ngưng, đồng thanh: "Nô tỳ (nô tài) bái kiến Liễu phi nương nương!"
"Đứng dậy cả đi!" Người nói chính là Đào phi, nàng hình như cũng không ý thức được hành vi của mình hơi quá đáng, chỉ tò mò nhìn Liễu Vận Ngưng: "Dung mạo của muội muội đúng là nghiêng nước!"
Liễu Vận Ngưng cười lạnh nhạt, nói: "Tỷ tỷ khen trật rồi, tỷ tỷ còn hơn muội, tư sắc của muội muội chỉ có thể nói là bình thường thôi!"
Đào phi cười cười, không nói gì, hình như thầm bằng lòng lời nàng vừa nói, dừng một chặp, lại nói: "Hôm qua muội muội vừa mới tiến cung, có cái gì không quen không?"
Liễu Vận Ngưng nghe vậy, nói: "Đa tạ sự quan tâm của tỷ tỷ, tất cả đều tốt."
"Vậy thì được, nếu bệ hạ đã giao phó chuyện hậu cung cho tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ có nghĩa vụ dạy lễ nghi trong cung cho muội muội. Muội vừa mới vào cung, nếu có gì không hiểu có thể đến hỏi tỷ tỷ, tất cả mọi người đều như nhau, ở trong cung thì nên giúp đỡ lẫn nhau."
"Tỷ tỷ nói phải lắm, muội muội thụ giáo*." Liễu Vận Ngưng hơi vuốt cằm, cười nói. (*Thụ giáo: học hỏi, làm theo những gì được chỉ dạy)
"Muội muội vừa đến thỉnh an Thái hậu?"
"Vâng! Đang định quay về."
"Ha ha, tỷ tỷ đang muốn thỉnh an Thái hậu đây, một khi đã vậy, tỷ tỷ cáo từ trước."
"Vâng, tỷ tỷ đi thong thả."
Thấy nhiều cái bóng đi theo sau Đào phi khuất dần, Lưu Dục chau mày, không khỏi hoài nghi —-
Đào phi xuất hiện là sự trùng hợp chăng? Hay là cố ý đến ra oai đây?