Chương : 24
Đợi Liễu Vận Ngưng tắm xong từ phòng trong bước ra, Lưu Dục dẫn một nhóm người tiến vào.
"Nô tỳ (nô tài) bái kiến Nương Nương!"
Thấy ánh mắt khó hiểu của Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục tiến lên một bước, nói: "Họ đều là nội thị được nội thị phủ điều đến Liễu Uyển cung, sáng nay quan nội thị đích thân dẫn họ đến, nói là bệ hạ tự mình giao phó!"
Chau mày, Liễu Vận Ngưng không nói gì, chỉ phất phất tay, nói: "Những người này giao cho ngươi đó, Lưu Dục!"
"Vâng!" Đồng ý xong, Lưu Dục nói với họ: "Đi theo ta!"
Đợi đến khi Lưu Dục ra ngoài rồi, Lý Nhĩ lập tức lẻn đên trước mặt Liễu Vận Ngưng, cười trộm: "Nương Nương người không biết đâu, buổi sáng bệ hạ vì chuyện này mà tính tình thay đổi đó! Vừa nghe chuyện quan nội thị trước cố ý không điều người về đây, lập tức bắt quan nội thị đó từ chức, nên quan nội thị mới mới đích thân đến đây đó!"
"......" Liễu Vận Ngưng không hiểu sao Lý Nhĩ lại hưng phấn đến vậy, ngược lại còn chau mày, lấy làm khó hiểu với hành động của Hiên Viên Kỳ.
Nàng không thể hiểu nổi rằng hôm qua nàng đã chống đối y, y đã không giận, lần này trong hồ lô của y đang đựng loại dược gì đây*? (*Ý là không biết trong đầu Hiên Viên Kỳ đang nghĩ cái gì, dùng phép ẩn dụ)
Nếu buổi sáng hôm nay đến để trừng phạt nàng thì còn dễ hiểu, tình huống hiện giờ khiến nàng mờ mịt.
"Nương Nương." Lý Nhĩ huơ huơ tay trước mặt nàng: "Người làm sao vậy? Sao lại ngồi ngây ra?"
"Á, không có gì." Kéo tay Lý Nhĩ, nàng nói: " Ta chỉ đang nghĩ đến một số chuyện thôi."
"Ồ!" Lý Nhĩ không hề nghi ngờ, gật gật đầu nói: "Nương Nương, Lý Nhĩ đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng rồi, có bánh hoa quế cao mà người thích nhất nha!"
Nghe những lời đó của Lý Nhĩ, Liễu Vận Ngưng nhịn không được cười: "Hiếm khi ngươi còn nhớ!"
"Nương Nương, người nói vậy là có ý gì?" Lý Nhĩ dẩu môi bất mãn: "Lý Nhĩ đều đặt chuyện của Nương Nương lên hàng đầu, Nương Nương sao có thể nói vậy?"
"Ha ha—-"
"Đúng rồi!" Lý Nhĩ bỗng nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng: "Trước khi Lý Nhĩ tiến cung có gặp Lãnh Thiếu gia, y nhờ Lý Nhĩ giao bình dược này đến tận tay Nương Nương!"
"Ngươi có gặp sư huynh?" Thanh âm mừng rỡ: "Sư huynh có nói gì không?"
"Không!" Lý Nhĩ lắc đầu, thần sắc thoạt nhìn có vẻ chán nản: "Tâm tình Lãnh Thiếu gia hình như không được tốt, bộ dạng có hơi tiều tụy."
Dù cho nàng có truy vấn đến đâu cũng chẳng chịu nói cho nàng hay đã xảy ra chuyện gì. Rốt cục Lãnh Thiếu gia làm sao thế, tại sao sau hơn một tháng biến mất lại trở về với bộ dạng tiều tụy?
"Thật sao?" Nụ cười tươi của Liễu Vận Ngưng trở nên nhạt dần.
—- Ta đã làm tổn thương y sao?
"Nương Nương, người thử nói xem Lãnh Thiếu gia đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao chỉ một tháng không gặp mà bộ dạng thay đổi nhiều đến vậy?"
"Nô tỳ (nô tài) bái kiến Nương Nương!"
Thấy ánh mắt khó hiểu của Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục tiến lên một bước, nói: "Họ đều là nội thị được nội thị phủ điều đến Liễu Uyển cung, sáng nay quan nội thị đích thân dẫn họ đến, nói là bệ hạ tự mình giao phó!"
Chau mày, Liễu Vận Ngưng không nói gì, chỉ phất phất tay, nói: "Những người này giao cho ngươi đó, Lưu Dục!"
"Vâng!" Đồng ý xong, Lưu Dục nói với họ: "Đi theo ta!"
Đợi đến khi Lưu Dục ra ngoài rồi, Lý Nhĩ lập tức lẻn đên trước mặt Liễu Vận Ngưng, cười trộm: "Nương Nương người không biết đâu, buổi sáng bệ hạ vì chuyện này mà tính tình thay đổi đó! Vừa nghe chuyện quan nội thị trước cố ý không điều người về đây, lập tức bắt quan nội thị đó từ chức, nên quan nội thị mới mới đích thân đến đây đó!"
"......" Liễu Vận Ngưng không hiểu sao Lý Nhĩ lại hưng phấn đến vậy, ngược lại còn chau mày, lấy làm khó hiểu với hành động của Hiên Viên Kỳ.
Nàng không thể hiểu nổi rằng hôm qua nàng đã chống đối y, y đã không giận, lần này trong hồ lô của y đang đựng loại dược gì đây*? (*Ý là không biết trong đầu Hiên Viên Kỳ đang nghĩ cái gì, dùng phép ẩn dụ)
Nếu buổi sáng hôm nay đến để trừng phạt nàng thì còn dễ hiểu, tình huống hiện giờ khiến nàng mờ mịt.
"Nương Nương." Lý Nhĩ huơ huơ tay trước mặt nàng: "Người làm sao vậy? Sao lại ngồi ngây ra?"
"Á, không có gì." Kéo tay Lý Nhĩ, nàng nói: " Ta chỉ đang nghĩ đến một số chuyện thôi."
"Ồ!" Lý Nhĩ không hề nghi ngờ, gật gật đầu nói: "Nương Nương, Lý Nhĩ đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng rồi, có bánh hoa quế cao mà người thích nhất nha!"
Nghe những lời đó của Lý Nhĩ, Liễu Vận Ngưng nhịn không được cười: "Hiếm khi ngươi còn nhớ!"
"Nương Nương, người nói vậy là có ý gì?" Lý Nhĩ dẩu môi bất mãn: "Lý Nhĩ đều đặt chuyện của Nương Nương lên hàng đầu, Nương Nương sao có thể nói vậy?"
"Ha ha—-"
"Đúng rồi!" Lý Nhĩ bỗng nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng: "Trước khi Lý Nhĩ tiến cung có gặp Lãnh Thiếu gia, y nhờ Lý Nhĩ giao bình dược này đến tận tay Nương Nương!"
"Ngươi có gặp sư huynh?" Thanh âm mừng rỡ: "Sư huynh có nói gì không?"
"Không!" Lý Nhĩ lắc đầu, thần sắc thoạt nhìn có vẻ chán nản: "Tâm tình Lãnh Thiếu gia hình như không được tốt, bộ dạng có hơi tiều tụy."
Dù cho nàng có truy vấn đến đâu cũng chẳng chịu nói cho nàng hay đã xảy ra chuyện gì. Rốt cục Lãnh Thiếu gia làm sao thế, tại sao sau hơn một tháng biến mất lại trở về với bộ dạng tiều tụy?
"Thật sao?" Nụ cười tươi của Liễu Vận Ngưng trở nên nhạt dần.
—- Ta đã làm tổn thương y sao?
"Nương Nương, người thử nói xem Lãnh Thiếu gia đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao chỉ một tháng không gặp mà bộ dạng thay đổi nhiều đến vậy?"